Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Hai anh em cứ như vậy đi không dừng lại, cũng không gặp lại hai người xấu kia. Trịnh An Trạch cũng đã biết trên đời này còn có rất nhiều người xấu cho nên trên đường vài lần có người lại gần muốn nói chuyện thì nó đều bỏ chạy, đương nhiên cũng không thể đi theo người khác. Bị một lần là đủ rồi.

Giày Trịnh An Trạch đang đi trên chân bị rách thêm một ít nhưng hai đứa vẫn không dám dừng lại, có khi hai đứa sẽ ngồi ở ven đường giống như hai kẻ ăn xin, có người tốt bụng sẽ đến cho hai đứa đồ ăn, cũng có khi là cho tiền. Có tiền Trịnh An Trạch liền sẽ lại đem toàn bộ màn thầu, thông thường một ít tiền là có thể đủ cho nó cùng em gái ăn được mấy ngày.

Buổi tối trời lại mưa, hơn nữa mưa rất to, Trịnh An Trạch ôm em gái trú dưới vòm một cái cầu vượt, xung quanh đây chỉ có nơi này không mưa, cũng có thể tìm được một chỗ sạch sẽ.

“Lạnh không?” Nó hỏi em gái đang run bần bật.

Leng Keng lắc đầu, ôm chặt búp bê vào lòng ngực, đem mặt mình rúc vào trong lòng anh trai.

Trịnh An Trach lấy tay xoa xoa hai cánh tay cho em gái, sau đó cởi áo của mình khoác lên người của em gái, mưa vẫn ào xuống từng trận, thỉnh thoảng nghe được những giọt nước rỉ qua cầu rơi xuống.

‘tí tách’ ‘tí tách’…

Thi thoảng sẽ có xe chạy ngang qua bọn nó, vội vàng đến cũng vội vàng đi.

Lúc này một chiếc xe màu đi chạy ngang qua bọn nó, đèn xe cũng chiếu lên hai anh em đang ngồi co ro, bé trai đang lấy áo che cho em gái của mình. Đèn xe rất sáng, chiếu rõ vào mặt bé trai, sau đó tối dần, xe càng ngày càng đi xa…

Chỉ là, sau đó không xâu chiếc xe kia từ từ lùi lại, sau đó dừng lại. Cửa xe mở ra, từ bên trong một người đàn ông trẻ tuổi bước ra, khuôn mặt góc cạnh thâm trầm cùng sự già dặn, mà ở hai bên thái dương của anh tóc đã bạc trắng. Rõ ràng còn rất trẻ tuổi vậy mà một thân tang thương, cũng là thanh niên trắng đầu.

Anh đi tới ngồi xổm trước mặt hai đứa.

“Đi theo chú không? Chú đưa hai đứa đến một cô nhi viện, nơi này không an toàn.”

Trịnh An Trạch ôm chặt em gái vào lòng, sau đó nhìn người đàn ông trước mặt này, đôi mắt của người chú này thật u ám, quần áo trên người cảm giác rất xa hoa, nó cũng không biết vì sao lại cảm thấy tin tưởng.

Nhưng nó vẫn sợ hãi vì từng bị lừa, cho nên chỉ mím chặt môi, một câu cũng không nói.

Người đàn ông vẫn ngồi xổm.

“Chú không phải người tốt, có điều cũng sẽ không đụng tới trẻ con, chú cũng không thiếu tiền.” Anh lấy ví của mình, mở ra, bên trong là một đống thẻ cùng với rất nhiều tờ tiền giá trị lớn.

Anh lại lấy ra một thứ, bên trên viết tiếng Trung, còn có một số chữ tiếng Anh.

“Đây là hộ chiếu của chú, còn có một số thứ khác. Chú chỉ muốn nói cho cháu, chú không thiếu tiền, sẽ không đem trẻ con đi bán. Bọn cháu ở đây không phải là biện pháp tốt.”

Trịnh An Trạch ngẩng mặt lên, đèn hai bên đường chiếu vào, chú ý lắm mới thấy rõ mặt người đàn ông này.

Chú này nhìn… rất dữ, không giống người tốt, nhưng người tốt không viết ở trên mặt, cũng không phải do chính họ nói.

Nó lại muốn tin tưởng một lần, trời ngày càng lạnh, nó biết nếu bọn nó cứ tiếp tục như vậy có lẽ cả hai đều sẽ sinh bệnh, có khi cũng bị chết cóng ở chỗ này.

“Cháu với em gái phải tách ra sao?” Nó ôm chặt em gái trong lòng, nó đã không có người thân, thật vất vả mới có một người thân, nó luyến tiếc em gái, cũng sợ người khác khiến em gái tổn thương.

“Sẽ không, chỉ cần cháu không muốn.” Người đàn ông vươn tay xoa đầu bé trai, ánh mắt đứa nhỏ này thật không tồi. Tầm mắt của anh dừng trên bé gái được anh trai ôm vào ngực, à, là một bé gái, đầu lộ ra ngoài có hai bím tóc rất quái dị. Anh nghĩ tới con gái của mình, có lẽ tóc con gái anh cũng đã dài như vậy.

Trịnh An Trạch bế em gái lên, áo của nó vẫn choàng qua người em gái, bé gái chỉ lộ ra chỏm đầu nho nhỏ, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt áo của anh trai, gầy gầy yếu yếu giống như một cái chân gà.

Có lẽ bé cũng khoảng tuổi của con gái anh.

“Em gái cháu tên là gì?” Ánh mắt người đàn ông rời khỏi bé gái, anh sợ nhìn nhiều khiến lòng anh lại thêm đau.

“Bé kêu Leng Keng, cháu lấy tên mẹ chọn.” Trịnh An Trạch ôm em gái ngồi vào trong xe, đôi tay gầy gò vẫn ôm chặt em gái không buông.

“Chú, chú tên là gì? Cháu tên Trịnh An Trạch, cháu sẽ nhớ kỹ chú, sau này lớn lên sẽ báo đáp cho chú.”

Người đàn ông vững vàng lái xe. “Chú tên Sở Luật, còn báo đáp cứ chờ cháu trưởng thành rồi nói sau.” Mà nó lớn lên cũng cần mười năm, mười năm còn ai nhớ rõ ai đâu?

Sở Luật, Trịnh An Trạch nhớ kỹ cái tên này. Nó cẩn thận cầm tay em gái, đối với đứa em nhặt được này nó rất thương rất yêu.

“Vì sao chú lại giúp bọn cháu?”

Trịnh An Trạch ngẩng mặt hỏi Sở Luật đang lái xe.

“Vì sao à?” Giọng Sở Luật có chút xúc động. “Con gái chú bị lạc, cho nên chú đi tìm em.”

“Chú đã tìm bao lâu?” Trịnh An Trạch cúi đầu, lại ôm em gái chặt thêm một ít, sợ em gái ngã ra.

“Gần một năm.” Sở Luật trả lời, âm thanh có chút khàn khàn khó nhịn.

“Nhất định chú sẽ tìm được em.” Trịnh An Trạch ghé đầu xuống áp vào mặt em gái.

Sở Luật không nói gì thêm. Kỳ thật trước nay anh không phải là người tốt đẹp gì, nhưng hiện tại ngoài ý muốn lại làm một chuyến tốt. Hai đứa bé này cũng không lớn, anh chỉ nghĩ, nếu anh đối với đứa trẻ khác như vậy liệu có phải con gái anh cũng được người xa lạ chăm sóc.

Tất cả mọi người đều nói Tiểu Vũ Điểm của anh đã chết, nhưng anh lại vẫn cố chấp cho rằng con gái anh còn sống.

Anh chạy xe thẳng tới cô nhi viện của vùng này. Không lâu sau, Trịnh An Trạch ôm em gái đi vào.

Sở Luật nói qua tình huống, viện trưởng liền hiểu được. Sau đó Sở Luật cũng dùng danh nghĩ của mình quyên một ít tiền cho cô nhi viện, viện trưởng cười mỉm, trong lòng nghĩ có số tiền lớn như vậy có lẽ sẽ mua được cho các trẻ trong cô nhi một cái TV, cũng có thể cho các bé đi khám bệnh, còn có thể mời một giáo viên.

Viện trưởng vội vàng gọi người đưa Trịnh An Trạch cùng đứa bé nó vẫn luôn ôm trong lòng tới nơi nghỉ ngơi.
Nhấn Mở Bình Luận