Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

“Anh à, là em, Lập An đây. Không thấy Sa Lệ cùng hai đứa nhỏ đâu.” Giọng anh đầy nôn nóng, cũng bắt đầu nói loạn. “Anh nói xem bọn họ có thể đi đâu? Gần đây tinh thần Sa Lệ không tốt lắm, Mai Mai cũng quá an tĩnh, anh nói xem liệu có phải Sa Lệ mang theo Mai Mai đi nhảy lầu, nhảy sông hay đâm xe không?”

Trần Lập Bình nắm chặt điện thoại trong tay: “Chú đừng hoảng, anh biết bọn họ đi đâu.”

“Vậy bọn họ đi đâu?” Trần Lập An cẩn thận hỏi, giống như có chút trầm trọng, giống như khó có thể thở được.

Trần Lập Bình không cười, cũng không tức giận, chỉ cảm giác vô cùng mệt mỏi, có thể nhận ra trong giọng nói của anh. “Chu Sa Lệ vẫn luôn hỏi anh về chuyện hiến tạng, anh nói anh không đồng ý, cũng nói sẽ không ai đồng ý làm ca phẫu thuật một mạng đổi một mạng này cho cô ấy, mặc kệ là đạo đức hay pháp luật đều không cho phép.”

“Như vậy bọn họ là…” Trán Trần Lập An đều toát ra mồ hôi lạnh.

“Chú không nghĩ ra sao?” Trần Lập Bình không tin em mình không nghĩ ra được, ngay cả anh còn nghĩ tới huống chi người chồng chung sống nhiều năm với Chu Sa Lệ như vậy, trong lòng cô ấy nghĩ cái gì chẳng lẽ là chồng lại không rõ ràng?

Trần Lập An bỏ điện thoại xuống, anh ngã ngồi trên mặt đất. Anh đã biết, Chu Sa Lệ nhất định mang hai đứa nhỏ tới phòng khám chui, ở nơi đó chuẩn bị làm phẫu thuật đổi thận cho Mai Mai, nhưng rõ ràng cô ấy biết Leng Keng chỉ có một quả thận, nếu không có thận Leng Keng liền sẽ chết, anh không thể oán Chu Sa Lệ ích kỷ, bởi vì cô ấy là một người mẹ.

Anh nắm chặt điện thoại trong tay mình, sau đó ném mạnh điện thoại sang một bên.

“Xin lỗi… xin lỗi…” Anh ôm lấy mặt mình, không biết đang hướng ai để nói lời xin lỗi. Đừng nói hiện tại anh không biết họ có thể ở nơi nào, cho dù có biết anh cũng sẽ không đi.

Trịnh An Trạch không ngừng chạy về phía trước, nó nhìn thấy em gái, vừa rồi nó thấy được em gái. Nó tận mắt thấy người phụ nữ trên tờ chứng minh thân phận kia, cô ta mang theo em gái đi rồi, chỉ là, nó tìm thế nào cũng không thấy em gái.

Nó gặp ai cũng hỏi thăm có hay không nhìn thấy người kia. Lúc này một chiếc xe màu đen phanh kít một cái sát bên người nó chưa đến mười centimet khiến Trịnh An Trạch bị dọa một thân mồ hôi lạnh.

Cửa xe mở ra, từ bên trong một người đàn ông mặc áo gió màu đen, trên mặt đeo một đôi kính râm, chỉ có hai mé đầu bạc có chút chói mắt. Anh tháo kính râm trên mặt, mày nhíu lại đã xuất hiện vài nếp nhăn.

“Chú Sở.” Trịnh An Trạch vừa thấy người đàn ông này cũng không biết vì sao nháy mắt hốc mắt mình nóng lên, từng giọt nước mắt lăn xuống dưới.

“Sao cháu lại ở đây?” Sở Luật kéo tay áo lên, nếu không phải kỹ thuật lái xe của anh không tồi thì có lẽ xe anh đã làm mất đi một mạng người. Anh vốn dĩ xuống muốn xem đứa nhỏ này thế nào, có cần đưa đi bệnh viện hay không, anh không phải là loại ngu ngốc như Hạ Dĩ Hiên, đâm vào người khác sẽ chạy trốn. Anh chịu trách nhiệm.

Chỉ là, anh nhíu mày lại, Trịnh An Trạch sao lại ở đây, không phải đang ở cô nhi viện sao, sao lại chạy đến nơi này.

“Chú Sở.” Trịnh An Trạch chạy tới nắm chặt áo Sở Luật. “Chú, cháu cầu xin chú, cầu xin chú cứu em gái cháu. Em gái cháu bị người khác mang đi, bọn họ muốn nội tạng em gái cháu.”

Sở Luật nghe nửa sau câu nói của Trịnh An Trạch, cả khuôn mặt đều biến sắc, khuôn mặt u ám đáng sợ khiến người khác hít thở không thông.

Anh nhắm mắt lại, cho đến bây giờ vẫn còn tưởng tượng đến lúc Tiểu Vũ Điểm mất đi quả thận. Bé mỗi ngày đều kêu đau, mỗi ngày đều khóc, đôi mắt đều sưng lên, đứa bé nho nhỏ dường như gầy thành một bộ xương.

“Không sao đâu.” Anh mở hai mắt, xoa đầu Trịnh An Trạch. “Cháu nói cho chú xảy ra chuyện gì, chú đi tìm em gái cháu.”

Trịnh An Trạch vội vàng đem mọi thứ mình biết nói hết cho Sở Luật, bao gồm cả thân phận Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ, còn có dụng ý của bọn họ khi tới cô nhi viện nhận con nuôi.

Sở Luật là người lớn, đương nhiên so với trẻ con biết suy nghĩ hơn nhiều, kỳ thật anh chỉ nghe xong vài câu liền biết đôi vợ chồng này muốn làm gì. Nhận nuôi một đứa trẻ không thân phận để cho con gái mình nội tạng, mà mặc kệ muốn nội tạng nào của đứa nhỏ này, đối với bé mà nói cả đời cũng không có khả năng khép lại thương tổn.

Anh lấy điện thoại gọi tới cảnh sát khu vực này, yêu cầu cục cảnh sát giúp anh mang tư liệu hai người kia tới. Anh lại nghĩ ở chỗ này dường như Mạc Mính cũng có thế lực nhất định, có lẽ anh cần yêu cầu Mạc Mính hỗ trợ.

Mạc Mính nói cứ đi đường tìm kiếm mù quáng là ngu ngốc nhất, lại lãng phí thời gian.

Mạc Mình hành động rất nhanh, không tới vài phút điện thoại đã gọi lại.

“Tôi đã điều tra ra, mốt lát sẽ gửi cho anh địa điểm định vị vệ tinh, nơi đó có một phòng khám chui đang tiến hành phẫu thuật đổi thận, đối tượng là hai đứa bé, hẳn là hai đứa anh đang tìm.”

“Cảm ơn.” Sở Luật nói lời cảm tạ, giọng anh chưa dứt thì trên điện thoại đã nhận thông báo, xác thật Mạc Mính gửi tới một vị trí được định vị vệ tinh.

Anh lái xe đi tìm tới địa điểm này, đồng thời cũng gọi cho cảnh sát, dám làm chuyện như vậy liền phải biết sẽ chịu hậu quả như thế nào.

Lúc này bên trong phòng khám chui, một bác sĩ đã chuẩn bị tốt mọi thứ chỉ chờ tiến hành phẫu thuật. Trên bàn phẫu thuật một đứa bé đã được gây mê tốt, đứa bé thân thể nho nhỏ chỉ lộ ra bên ngoài chiếc đầu nhỏ cùng đủ loại ống dẫn.

Bác sĩ cùng nhân viên gây mê đang nói tỉ mỉ công việc, chờ đến đúng thời điểm gây mê liền có thể lập tức tiến hành giải phẫu, ông đã đem mọi dụng cụ phẫu thuật đều chuẩn bị, nhưng vừa lúc muốn thực hiện lại nghe trên bàn phẫu thuật khác một bệnh nhân bắt đầu quấy khóc, là Mai Mai.

Chu Sa Lệ vội vàng tiến vào, Mai Mai vừa thấy mẹ liền vươn tay ra. “Mẹ, con sợ lắm, con không muốn phẫu thuật.”

Chu Sa Lệ ôm lấy thân mình gầy yếu của con gái, nhẹ nhàng xoa xoa, cũng dỗ dành con.

“Mai Mai ngoan, ngoan ngoãn phẫu thuật xong là con cùng em gái có thể đi ra ngoài chơi, mẹ đưa con đi công viên chơi, mang con đi ăn kem được không?”

“Thật vậy không?” Mai Mai không tin người lớn. Mẹ luôn gạt nó, luôn nói nó ăn xong sẽ khỏe nhưng nó vẫn phải uống thuốc mà vẫn chưa khỏe.

“Lần này sẽ không, mẹ không gạt con, nhất định sẽ không.” Chu Sa Lệ chảy nước mắt không ngừng đảm bảo với con gái, cho dù lúc này cô có giết chết mội đứa trẻ cũng không có quan hệ, cô chỉ cần con gái mình có thể sống sót, những cái khác cô đều không để ý.
Nhấn Mở Bình Luận