Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Lúc bọn họ tới bệnh viện, các bác sĩ đi tới cùng Sở Luật nói bệnh tình của Trần Mai Mai. Bọn họ cũng không biết người đàn ông trước mắt này có quan hệ gì với đứa bé, chỉ là viện trưởng nói đứa bé này có thể tốt hay không, có thể được cứu hay không, có thể chữa khỏi hay không đều do một câu của người đàn ông này. Chẳng lẽ là cha của đứa bé, nhưng cũng không giống, nếu là cha của đứa bé thì sao một người cha có thể mặc kệ con gái mình bệnh nặng như vậy.

Dọc đường đi bọn họ đều nói, cái miệng này ngừng cái miệng kia liền sẽ bắt đầu.

Sở Luật dừng bước chân, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vài bác sĩ trước mặt.

“Các ông nói xong chưa?”

Các bác sĩ vội vàng ngậm miệng lại, cũng không dám nói nhiều. Bọn họ còn chưa tới phòng bệnh đã nghe được tiếng kêu gào to truyền đến, còn có giọng y tá cẩn thận khuyên bảo.

Sở Luật đối với đứa bé đang quấy khóc này không có một tia cảm giác.

Anh tì nhẹ cằm mình lên đầu còn gái.

Hiện tại nó còn có thể khóc, còn có thể khuyên, còn có thể phát giận, nhưng nếu Tiểu Vũ Điểm của anh mất đi một quả thật thì chờ bé chỉ có một con đường, đến lúc đó cho dù anh đi tìm cả đời cũng không có khả năng tìm được con gái.

Cho nên, khóc đến chết cũng được, có khóc chết thì chính là số mệnh của nó.

Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm đi vào, mắt lạnh nhìn đứa bé không ngừng khóc quấy.

Tiểu Vũ Điểm dựa đầu lên bả vai Sở Luật, sau đó bé giãy giụa đòi xuống, Sở Luật đành phải buông bé.

Bé chạy lon ton tới, sau đó đứng ngược mặt Trần Mai Mai, ngẩng mặt lên nhìn Trần Mai Mai.

“Tao ghét mày đồ chết bầm.” Trần Mai Mai theo thói quen vươn tay véo vào cánh tay của Tiểu Vũ Điểm.

Sở Luật tiến lên một bước, hai tay anh nắm vào rất chặt.

Trần Mai Mai véo người xong rồi lại khóc lớn, nói là muốn mẹ, muốn ba.

Tiểu Vũ Điểm vươn tay lên, không một chút mang thù chuyện Trần Mai Mai nhéo tay, ngón tay bé chỉ vào mặt mình, sau đó lui về một bước, đôi tay chống xuống đất lộn một vòng, sau đó người tiếp đất đứng thẳng.

Trần Mai Mai nhìn nhìn, liền không khóc, nhìn nhìn, nó liền cười, nhìn nhìn, lại là khóc. Cuối cùng nó vẫn cười nhiều, sau đó sụt sịt mũi một chút, lau mặt mình rồi xoay người đi, không để ý tới ai khác.

Tiểu Vũ Điểm đứng lên, sau đó chạy đến bên người Sở Luật, ngẩng khuôn mặt lên nhoẻn miệng cười với anh.

Sở Luật ngồi xổm người xuống, đưa tay lên xoa mặt bé.

“Bảo Bảo thật ngoan.” Anh ngoài miệng khen con gái nhưng không ai biết trong lòng anh khó chịu thế nào, đau cho con gái thế nào.

Nhào lộn tốt như vậy, lại hạ eo tốt như vậy, biểu diễn suốt mười phút, thân mình nho nhỏ này tột cùng đã phải chịu đựng điều gì mới học được xong từng đấy.

“Sở tiên sinh, chúng tôi nghĩ…” Viện trưởng có chút xấu hổ cùng Sở Luật thương lương. “Có thể trước tiên buông hận thù, hơn nữa đối phương chỉ là một đứa trẻ.”

“Đây là chuyện của các ông, có liên quan gì tới tôi?” Sở Luật bế Tiểu Vũ Điểm đặt lên trên đùi mình. Hai cha con không quá giống nhau nhưng đôi mắt lại giống cực điểm, cùng mang theo một ít màu xanh, cùng đen láy không chút ánh sáng.

Viện trưởng bị hai đôi mắt này nhìn cũng không biết phải nói như thế nào, chuyện cha mẹ đứa này làm ông cũng đã biết, nhưng bệnh của đứa bé thì không thể không cứu.

Tiểu Vũ Điểm kéo tay áo Sở Luật, sau đó dụi dụi hai mắt, muốn ngủ.

Sở Luật ôm con gái vào lòng.

“Ừ, ngủ đi, không sợ.” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ, dỗ cho con gái ngủ. Vẻ mặt dịu dàng cùng hòa khí này cùng vẻ ác ma vừa rồi quả thật giống như hai người khác nhau.

Người này sao lại có thể có hai mặt đáng sợ như vậy, một đối với người khác lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lại đối với con gái mình thoắt cái đã biến thành một người cha dịu dàng.

Sở Luật cởi áo khoác choàng cho con, anh đứng lên không nói gì liền đi ra ngoài.

“Sở tiên sinh…” Viện trưởng vội vàng đứng lên, đây rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý?

Sở Luật dừng bước chân, một tay ôm con cái, một tay nhẹ nhàng xoa bả vai con gái. “Chuyện này không liên quan tới tôi, có thể sống hay không là số của nó, muốn cướp đi mạng của người khác trời đất không dung.”

Viện trưởng thở dài nhẹ nhõm, ý tứ này là đã nhả ra.

Đúng vậy, Sở Luật xác thật là nhả ra, anh không có thời gian quản chuyện này, anh còn muốn chăm sóc con gái mình, chờ con gái tốt một chút anh sẽ mang con gái về nhà.

Mai Mai sắp được phẫu thuật, quyên tặng là một bé gái bảy tuổi bị chết não. Một ngày kia, Trần Lập An cùng Chu Sa Lệ cùng tới, hai bọn họ đều gầy, gầy tới đáng sợ, gương mặt đều hõm vào, trong ánh mắt cũng không có nửa phần thần thái, hai vợ chồng thậm chí còn không còn lời gì để nói.

Một người hổ thẹn, một người không còn mặt mũi, còn có sự dày vò không ngừng trong lòng họ.

Phẫu thuật bắt đầu lúc 10 giờ sáng, hiện tại hy vọng lớn nhất của hai vợ chồng bọn họ là con gái có thể sống sót. Cái khác, bọn họ không thể lại suy nghĩ, nếu nói hối hận nhất của bọn họ trong đời này là gì thì chính là việc meng đứa bé Leng Keng từ cô nhi viện về. Bọn họ nghĩ cô nhi là không có ai muốn, nhưng bọn họ thế nào cũng không ngờ được đứa bé này lại là con gái tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, là con gái duy nhất của anh ta. Trần gia cùng Sở Thị từng có một lần hợp tác, nhưng trong mắt tập đoàn đa quốc gia như Sở Thị thì bọn họ căn bản chỉ là tép riu. Tập đoàn Sở Thị khi đó, Sở Luật khi đó căn bản là nơi bọn họ không cách nào ngước nhìn, bọn họ nghe nói người có thể cùng làm ăn với Sở Luật có thể thất bại nhưng tuyệt đối không thể đắc tội với người đàn ông này, người đàn ông này nếu đã tàn nhẫn thì căn bản không có chút nể tình.

Mà hiện tại bọn họ đã biết rồi, biết tàn nhẫn là như thế nào.

Anh ta dùng loại đáng sợ nhất khiến bọn họ cả đời này sống không bằng chết. Sở Luật thật sự không thể đắc tội. Bọn họ hiện giờ chỉ hy vọng con gái mình có thể sống sót.

Chỉ là, giống như lời nói của Sở Luật, có thể sống hay không là số mệnh của nó.

Tuy rằng hiện tại mọi thứ đều phù hợp, xét nghiệp thận cũng tương thích, mọi chuyện đều thuận lợi, Trần Mai Mai cũng đã lên bàn phẫu thuật nhưng cuối cùng lại chết vì bị nhiễm trùng.
Nhấn Mở Bình Luận