Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Dương Nhược Lâm bế bé lên, cô cùi đầu nhìn gương mặt cực kỳ xinh đẹp của đưa bé, thật sự gần như giống mình y hệt nhưng cô lại không có bất cứ cảm tình nào.

Cô nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của bé, nhưng trong lòng lại bắt đầu lạnh lùng.

Trong trường học, Trịnh An Trạch đang làm bài tập, cậu viết rất nhanh không ngừng nghỉ. Cậu học rất bá đạo, từ khi bắt đầu lớp bốn chỉ mấy tuần là có thể lên lớp năm, rồi từ lớp năm lại nhảy lên lớp sáu, cho dù như vậy hiện tại cậu vẫn tiếp tục cố gắng để học vượt. Cái tên Trịnh An Trạch dường như đã thành truyền kỳ, ngay cả phú nhị đại Lâm Thanh trước kia nổi bật cũng bị danh tiếng của cậu đè bẹp.

Đột nhiên điện thoại của cậu vang lên, cậu lấy ra, vừa thấy số hiện lên liền vội vàng đưa lên tai.

“Vâng, cháu biết rồi, cháu về ngay.” Còn chưa nói xong cậu đã đứng lên, tùy tiền đem bài tập mình mới làm một nửa nhét vào trong ngăn bàn, sau đó đeo cặp sách chạy ra ngoài.

Những người khác nhìn thấy cũng chỉ lộ ra vẻ hâm mộ, trên người cậu mặc áo khoác đồng phục bình thường nhưng bên trong đều mặc quần áo các nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, ngay cả cặp sách cũng là sản phẩm của một công ty nổi danh, giày cũng tương tự. Này một thân từ trên xuống cũng thật là đủ tốt, tuy rằng trong trường này không thiếu những nhà có tiền nhưng Trịnh An Trạch coi như điển hình trong đó.

“Các cậu nói, Trịnh An Trạch cùng Lâm Thanh nhà nào có nhiều tiền hơn?” Có người không nhịn được liền so sánh Trịnh An Trạch cùng Lâm Thanh. Trước không đề cập tới gia thế, Trịnh An Trạch học ở trường cứ băng băng, thành tích tốt không giống người, còn Lâm Thanh cũng có gia cảnh là siêu phàm với rất nhiều người, tuy rằng hiện tại không biết cậu là con nhà ai nhưng đồ cùng cũng không phải là hàng rẻ tiền, hơn nữa mỗi lần ra vào đều có xe đưa xe đón.

“Tớ biết.” Một học trò cười giống như một con tiểu hồ ly. “Nhà của tớ cùng nhà bọn họ có chút quen biết, tớ biết một ít.”

Những đứa trẻ khác vừa nghe vậy liền vây quay lạnh liền chờ nghe chuyện, đừng tưởng chỉ có đàn bà mới thích nghe, kỳ thật đàn ông cũng thích nghe, đương nhiên bọn chúng tiện tại còn cách ‘đàn ông’ một khoảng cách dài.

“Bọn họ là…” Cậu học sinh này liền nói, lộ ra hàm răng trắng tinh tỏa sáng. “Kỳ thật bọn họ là người một nhà, đương nhiên cũng không phải cái gì phú nhị đại, quan nhị đại*, bọn họ đều là cô nhi được tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị nhận nuôi. Có điều hiển nhiên Trịnh An Trạch thân thiết hơn một chút, cậu ta được Sở Luật tự mình dạy dỗ, còn Lâm Thanh lại ở nhà ông bà Sở, Sở Luật chỉ giúp đỡ cậu ta chứ trước nay không tự mình quan tâm.”

*Phú nhị đại: con nhà giàu; Quan nhị đại: con nhà quan chức.

Bọn chúng túm tụm lại nghe không biết lúc này ở cách chúng không xa Lâm Thanh đã trầm mặt xuống, gương mặt này so với tuổi tác của nó căn bản không tương đương.

Lúc Trịnh An Trạch ra khỏi cổng trường tài xế đã chờ sẵn, cậu ngồi lên xe, xe đi rất nhanh nhưng cậu vẫn có cảm giác hơi chậm, cậu chỉ muốn về nhà nhanh một chút để gặp được em gái.

Chú Sở nói em gái có thể nói, thật sự sẽ nói sao.

Xe về tới nhà, cậu vội vàng mở cửa ra liền thấy Tiểu Vũ Điểm đang ngồi cùng Sở Luật, người đàn ông cao lớn ngồi xổm trên mặt đất đang cùng con gái chơi, bé gái mở to đôi mắt sáng ngời cười tươi với ba.

“Leng Keng…” Trịnh An Trạch vẫn thích gọi em gái là Leng Keng, Tiểu Vũ Điểm là con gái của chú Sở, còn Leng Keng là em gái của cậu.

Tiểu Vũ Điểm nghe thấy tiếng Trịnh An Trạch, bé vội vàng đứng lên chạy nhanh tới chỗ Trịnh An Trạch.

“Anh…” Tiếng bé vang lên giống như rất nhiều bé gái, mềm mại trong trẻo, có khi phát âm từng tiếng chưa quá chuẩn nhưng xác thật đó chính là âm thanh, là tiếng của trẻ con, là tiếng nói của em gái cậu.

Trịnh An Trạch cúi người bế em gái lên.

“Leng Keng nhà ta nói được rồi.” Hốc mắt Trịnh An Trạch đỏ hồng, cậu đã hy vọng biết bao em gái có thể nói chuyện, hy vọng em gái như một đứa trẻ bình thường mà không phải bị câm, bị Sở Tương miệt thị là con câm.

Em gái cậu xinh đẹp như vậy, sinh ra đã là một đứa trẻ khỏe mạnh, đúng hay không?

Tiểu Vũ Điểm lấy trán cọ cọ vào cổ Trịnh An Trạch, bé mới mở miệng nói chuyện, còn chưa thích nói nhiều, nhưng hiện tại ai hỏi bé gì bé đã có thể trả lời.

Tiểu Vũ Điểm có thể nói chuyện, vui mừng nhất không phải ai khác là Sở Luật, còn có Trịnh An Trạch. Lúc này trên đời thực sự quan tâm tới đứa nhỏ này còn có thể có mấy người, mà hiện tại cũng chỉ có hai người bọn họ chia sẻ phần vui sướng này, một phần có thể nói là kinh hỉ trong vui sướng.

“Tới đây tập nói theo ba.” Sở Luật khi không có việc gì sẽ dạy con gái nói chuyện, giống như bé vẫn là một em bé mới học nói. Anh dạy từng câu từng chữ, Tiểu Vũ Điểm ban đầu cũng chỉ gọi ba gọi mẹ, nói một ít từ đơn giản, mà hiện tại đã cơ bản nói chuyện được bình thường như bọn họ.

Gia Hân Bảo nói năng lực ngôn ngữ của đứa bé này khôi phục nhanh như vậy cũng ít nhiều nhờ Sở Luật không nề hà phiền phức luôn dạy Tiểu Vũ Điểm học nói. Thường anh sẽ vừa bế Tiểu Vũ Điểm vừa dạy bé nói, cũng không để ý người khác nhìn vào sẽ nghĩ gì, trong lòng anh chỉ có con gái, chỉ có đứa con gái không còn tiếng nói đáng thương này, rốt cuộc bé đã bắt đầu học nói, sẽ gọi ba, sẽ nói đói, cũng sẽ nói đau.

***

“An Trạch, cháu trông Tiểu Vũ Điểm một lúc, dì đi toilet.” Dương Nhược Lâm nói với Trịnh An Trạch rồi đi về hướng toilet.

“Anh, mẹ kia đi đâu?” Tiểu Vũ Điểm nắm chặt tay anh, hiện giờ bé chỉ gọi Dương Nhược Lâm là ‘mẹ kia’.

“Dì đi trang điểm lại.” Trịnh An Trạch bế em gái lên, đưa bé tới một chỗ râm mát chờ Dương Nhược Lâm trang điểm lại. Mỗi lần đều nói muốn đi toilet nhưng không giống đàn ông vào toilet là để giải quyết, còn phụ nữ vào toilet là để trang điểm, lúc đi ra mặt sẽ trắng hơn, miệng cũng đỏ hơn, đôi mắt cành thanh hơn.

Tiểu Vũ Điểm nắm lấy tay anh đứng an tĩnh, bé gặm gặm bàn tay của mình, gặm móng tay nhỏ nhỏ, đôi mắt to sáng ngời cũng đưa nhìn bốn phía xung quanh. Cho đến khi một cô gái đi ở trước mặt bé.

Đột nhiên, bé giằng tay khỏi tay anh trai, Trịnh An Trạch chưa kịp phản ứng gì bé đã chạy như bay về phía trước.
Nhấn Mở Bình Luận