Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước Chương 1162: Tình địch tưởng tượng“Dạ, no rồi ạ.” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ kéo tay Lục Tiêu Họa, thỉnh thoảng ríu rít nói chuyện cùng cô khiến bảo mẫu đứng bên rất kinh ngạc. Tiểu thư không quá nhiệt với mọi người, giống tính tình của tiên sinh, ngay cả với vị Dương tiểu thư kia thì tiểu thư cũng không quá thân cận, vậy mà chẳng những bé gọi Lục tiểu thư là mẹ mà còn thân cận như vậy, chẳng lẽ Lục tiểu thư này về sau sẽ thành nữ chủ nhân của nhà này?
Lòng bảo mẫu bắt đầu miên man suy nghĩ, bà biết ở cái nhà này cũng chỉ có hai người là Sở Luật và Tiểu Vũ Điểm, mà có thể khiến tiểu thư chấp nhận như vậy thì với tiên sinh cũng là tám chín phần mười. Ánh mắt của bà lúc này với Lục Tiêu Họa cũng tôn kính hơn.
Chỉ là, bà đã thật sự nghĩ quá nhiều rồi, Lục Tiêu Họa không có phần tâm tư này.
“Mẹ, từ từ.” Tiểu Vũ Điểm đột nhiên nghĩ tới gì đó, bé chạy vào phòng bếp, sau đó mở ra một ngăn tủ nho nhỏ, từ bên trong lấy ra một túi sữa bột, lại lấy một cái ly, cẩn thận múc bốn muỗng sửa đổ vào rồi hòa với nước ấm khuấy lên. Đứa bé nho nhỏ nhưng làm những chuyện này thật thành thục.
“Bé vẫn luôn như vậy sao?” Lục Tiêu Họa hỏi bảo mẫu bên cạnh, bảo mẫu cũng không tiến đến hỗ trợ là có thể đủ biết bảo mẫu rất yên tâm, bởi vì Tiểu Vũ Điểm đã làm chuyện này rất nhiều lần.
“Đúng vậy, tiểu thư làm rất tốt.” Bảo mẫu cười trả lời. “Rất nhiều lúc tiên sinh là được bé chăm sóc, dù còn nhỏ nhưng nhớ được rất nhiều chuyện. Có khi tiên sinh sẽ quên ăn cơm thì bé sẽ nhắc, sẽ quên uống nước bé cũng sẽ nhắc. Thật đáng thương, đứa bé không mẹ…” Nói đến đây bảo mẫu than một tiếng, Lục Tiêu Họa cũng không nói gì tiếp.
Lúc này Tiểu Vũ Điểm đã pha xong một ly sữa, phải đưa cho ba uống.
“Mẹ, mẹ giúp Tiểu Vũ Điểm cầm được không?”
Bé đem cái ly đưa tới trước mặt Lục Tiêu Họa, Lục Tiêu Họa nhận lấy, lại nắm lấy tay bé. Đến khi đến một căn phòng khác Tiểu Vũ Điểm còn gõ cửa rất lễ phép.
“Ba, con là Tiểu Vũ Điểm.”
“Ừ, vào đi.” Sở Luật vừa nghe giọng con gái, giọng anh truyền đến mang theo một ít ý cười có thể nhận ra, tuy rằng không nhiều lắm, bình thường anh lạnh nhạt, trên đời này người có thể nhận được nụ cười của anh cũng không nhiều.
Tiểu Vũ Điểm đẩy cửa đi vào liền nhào đến mép giường, bé ngẩng mặt lên nắm lấy bàn tay to.
“Ba, Tiểu Vũ Điểm pha sữa cho ba, ba phải uống hết nha.”
Sở Luật xoa đầu con gái, không thấy xấu hổ chút nào dù anh đã thấy Lục Tiêu Họa đang đứng ở cửa, trên tay cô còn cầm ly sữa.
“Đưa cho tôi, cảm ơn.”
Sở Luật vươn tay nhận lấy ly sữa trong tay Lục Tiêu Họa, uống mấy ngụm liền hết ly. Anh đặt ly một bên, lại ôm con gái vào lòng.
“Cảm ơn cô đã tới thăm tôi.” Anh ngẩng mặt lên nhàn nhạt nói với Lục Tiêu Họa.
“Nên làm.” Lục Tiêu Họa có chút không biết nói gì, mà trên tay người đàn ông này vẫn đang truyền nước, Tiểu Vũ Điểm cũng rất nghe lời, không chạm vào cánh tay đang cắm ống kim kia.
“Sở tiên sinh, anh không sao chứ?” Lục Tiêu Họa thấy sắc mặt của anh không tốt lắm, có chút lo lắng. “Loại vết thương này nếu bị nhiễm trùng thì không phải chuyện tốt.”
“À, không sao cả.” Sở Luật nâng cánh tay đang cắm ống kim kia lên. Khả năng hồi phục của con người có giới hạn, luôn cần thời gian, Sở Luật không đem vết thương đặt trong mắt, giống như bị thương không phải da thịt anh mà là của người khác, nhưng Lục Tiêu Họa phát hiện trên mu bàn tay của anh kỳ thật đã bầm tím. Anh dùng bàn tay không truyền nước nhẹ nhàng vỗ về mặt con gái.
“Đi chơi với dì đi, ba có việc cần làm.”
“Dạ.” Tiểu Vũ Điểm từ mình bò xuống giường, thân cận với Lục Tiêu Họa như với Sở Luật.
“Đi thôi.” Lục Tiêu Họa cũng có cảm giác rời đi thì tốt hơn, rốt cuộc Sở Luật bị như vậy vẫn cần nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt hơn. Nếu có thể kỳ thật cô muốn đem tiểu gia hỏa này về nhà mình ở mấy ngày, cô cũng không có chuyện gì làm, coi như báo đáp cho người đàn ông kia, khiến da thịt anh nhanh liền một chút.
Mà các cô vừa ra tới, còn chưa kịp nói gì thêm đã nghe được tiếng thét chói tai.
“Sao cô lại ở chỗ này?”
Lục Tiêu Họa chỉ chỉ vào mình, sao cô lại ở đây? Cô tới đây chỉ để thăm người bệnh, cho nên liền ở chỗ này.
“Tiểu Vũ Điểm lại đây với mẹ.” Dương Nhược Lâm gọi Tiểu Vũ Điểm. Tiểu Vũ Điểm chu miệng, tay vẫn cứ nắm lấy tay Lục Tiêu Họa, căn bản không rời ra.
“Tiểu Vũ Điểm, con có tới đây không, mẹ sẽ tức giận.” Dương Nhược Lâm nghiêm mặt, giọng cũng lớn lên, bộ dáng này của cô khiến bảo mẫu ở một bên trợn tròn mắt.
Sở tiên sinh đối với tiểu thư trước nay còn chưa bao giờ lạnh mặt, không phải chiều thì là dỗ dành, vậy mà một người mẹ giả lại cho mình là ai.
Dương Nhược Lâm thấy Tiểu Vũ Điểm không tới lập tức liền xông tới muốn kéo Tiểu Vũ Điểm khiến Lục Tiêu Họa khiếp sợ vội vàng ôm Tiểu Vũ Điểm lên.
“Cô có ý tứ gì?” Dương Nhược Lâm không cướp được đứa bé, khuôn mặt liền méo mó.
“Tôi không có ý gì, chỉ tới đây thăm Sở tiên sinh.” Lục Tiêu Họa tự nhiên lại có cảm giác mình giống như tiểu tam, cảm giác này thật sự khiến người ta không thoải mái được.
“Tổng giám đốc làm sao?” Dương Nhược Lâm sửng sốt, cô đã hỏi thư ký Tiểu Trần rất nhiều lần mà người kia sống chết cũng không nói. Nhưng Sở Luật đã vài ngày không tới công ty, rốt cuộc cô ngồi không được nên tự mình đến đây, dù sao cô cũng không như người khác, cô có lý do chính đáng là tới gặp Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm cũng đối với cô thân cận nhất. Nhưng cô sống chết cũng không nghĩ tới vậy mà có người đã nhanh chân đến trước.
Lục Tiêu Họa chỉ có thể than một tiếng, cô cúi đầu vuốt tóc Tiểu Vũ Điểm, còn may cô chỉ thích đứa nhỏ này, với cha của bé cô không có ý tưởng gì.
“Tự cô đi xem đi.” Cô chỉ lên trên lầu. “Sở tiên sinh trị bệnh ở, à…” Cô cảm giác lời nói của mình dư thừa, hẳn đây không phải là lần đầu Dương Nhược Lâm tới, Sở Luật ngủ ở đâu hẳn cô ta rất rõ.
Dương Nhược Lâm chôn chân tại chỗ, cô không dám.
Tiểu Vũ Điểm không để ý tới DƯơng Nhược Lâm vì bé không thích, bé cảm giác Lục Tiêu Họa mới là mẹ còn Dương Nhược Lâm không phải.