Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Tiểu Vũ Điểm bây giờ đã đến tuổi đi nhà trẻ, bé bây giờ đã có thể nói được, so với đứa trẻ bình thường khác cũng không có gì khác nhau, nên đi nhà trẻ vẫn là tốt nhất, bé cũng muốn có cuộc sống riêng thuộc về trẻ con mà không phải lúc nào cũng ở cạnh ba để làm ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của bé.

Trẻ con cần cha mẹ, nhưng cũng cần tiếp xúc với cả thế giới bên ngoài nữa.

Nên Sở luật vẫn đưa con đi học, nhưng đúng là nếu chưa làm ba thì vĩnh viễn chẳng bao giờ hiểu được đối với người làm cha, cho con đi học hay không đi học cần bao nhiêu băn khoăn.

Con gái bảo bối của anh, trước lúc bé ba tuổi, anh chưa từng có mặt, vất vả lắm bé mới về được đến bên cạnh anh, lúc bốn tuổi lại bị người ta bắt cóc, tìm được bé trở về là lúc bé đã năm tuổi, lại đến thời gian phải học tiểu học, sau này bé có thể ở bên cạnh người cha này tính ra sẽ được bao lâu.

Tận đến khi giáo viên đã đưa Tiểu Vũ Điểm vào trong lớp, Sở Luật vẫn không muốn rời đi, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, lúc đưa bé đến đây anh hứa là sẽ đi đón bé về. Có vài tiếng đồng hồ để làm việc anh vẫn cảm thấy thật khó đi qua.

Tới công ty, anh đi thẳng vào văn phòng, ngồi xuống không lâu, Dương Nhược Lâm đến gõ cửa.

“Mời vào.” Sở Luật mở máy tính ra, đang muốn sắp xếp công việc cho tốt, mấy ngày nữa kẻ đang được phái đi Châu Phi phơi nắng Đỗ Tĩnh Đường kia sẽ bị gọi trở về, lúc đó công việc nhẹ nhàng hơn anh sẽ có thời gian mà chăm con gái tốt hơn rồi.

Dương Nhược Lâm đi đến, đứng ở cửa có chút bất an.

“Cô Dương, nếu cô không có chuyện gì thì có thể đi, tôi rất bận.” Sở Luật không cần xem cũng biết là ai, anh đối với hương nước hoa rất mẫn cảm, trên người ai sịt nước hoa, hương vị gì, anh biết rõ, anh đột nhiên nhớ tới một phụ nữ, Lục Tiêu Họa, nước hoa của cô, giống như không có nước hoa, nhưng là dường như rất thơm, giống như một mùi hương cũ, mà mùi hương này giống như trên người Hạ Nhược Tâm.

Đồ trong tay anh rơi xuống đất, sau đó lại như không có việc gì nhặt lên.

Các cô ấy sao có thể có quan hệ gì với nhau, tất cả đều không giống nhau.

“Tổng giám đốc, tôi muốn hỏi Tiểu Vũ Điểm đâu, sao bé lại không tới?” Dương Nhược Lâm xấu hổ hỏi, cảm giác cả khuôn mặt mình đều nóng, tuy rằng da mặt cô hiện tại đã là không coi là mỏng, nhưng vẫn có chút xấu hổ và giận dữ khó nhịn.

“Cô Dương.” Sở Luật nâng mặt, ném bút trong tay sang một bên. “Mong cô đừng quên vai trò của cô.” Anh nhàn nhạt ra tiếng cảnh cáo. “Con gái tôi ở đâu? Dường như không có quan hệ gì với cô, tôi nhớ tôi nói rất rõ ràng, tôi nhờ gương mặt của cô để cho con gái tôi nhận mặt mẹ nó, nhưng tôi không nói là muốn cô làm mẹ của con gái tôi.”

“Nếu cô cảm thấy đãi ngộ của tôi hiện nay không đảm bảo, cô có thể từ chức, rời đi.”

Sắc mặt Dương Nhược Lâm nhanh chóng trắng bệch, cô vội vàng mở cửa, suýt nữa té ngã mà chạy ra ngoài, đến lúc ngồi tại chỗ làm việc của mình tim cô vẫn đập bùm bùm.

Cô cúi đầu, nhìn trợ lý Tiểu Trần đang không ngừng vội vàng mà trên bàn cô chẳng có đồ vật gì, chính cô cũng biết chính mình có mấy cân trọng lượng, nói trắng ra cô chính là một kiểu sinh hoạt lừa dối.

Cô có bản lĩnh gì hay không, chính cô cũng rất rõ ràng.

Cái câu rời đi kia của Sở Luật thật sự dọa cô chết khiếp, cô không dám tưởng tượng nếu rời khỏi tập đoàn Sở Thị, cô có thể làm gì, với bằng cấp và bản lĩnh như cô thì chỉ có thể đi khách sạn xin làm người phục vụ, còn tiền thuê nhà nữa, cô đã bị tiền công cao làm cho hỏng người rồi, bây giờ trở về cái thời tiền lương chỉ có mấy ngàn kia thì cô biết làm thế nào mà sống sót.

Từ sáng sớm, đối với cô đều là hoảng hốt bất an, từng giây từng phát đều thật giày vò.

Văn phòng Tổng Giám Đốc mở ra, trong lòng cô lại dâng lên một niềm hi vọng, chẳng phải Tiểu Vũ Điểm vẫn đang muốn có mẹ đấy hay sao, nhưng cô lại tính sai, cô chờ thang máy của Sở Luật dừng lại, nhưng không có gì.

Sở Luật không để một cô Dương Nhược Lâm nho nhỏ kia ở trong lòng, tuy anh cũng thích phụ nữ đẹp, nhưng đó là trước kia thôi, một gương mặt giống nhau cũng chỉ là một gương mặt, nỗi nhớ của anh không còn nữa, nhìn lại nhiều lần thì giả vẫn cứ là giả.

Anh từ lái xe đi đón con, mặc kệ anh bận việc bao nhiêu việc đón con là phải đón, nghĩ lại thì thời gian của anh cùng con cũng không  nhiều lắm, trong nháy ắt con gái sẽ trưởng thành, lại sẽ bị thằng sói con nào đó ngậm mà tha đi mất thôi.

Sở Luật ôm Tiểu Vũ Điểm lên, sau đó hỏi giáo viên “Cháu có ngoan không, có gì không quen không?”

“Vâng, cháu rất ngoan,” giáo viên vội vàng trả lời. “Bé cũng ăn được một bát cơm nhỏ và cả trái cây nữa, Sở tiên sinh cứ yên tâm thức ăn ở nhà trẻ tốt lắm, phối hợp dinh dưỡng rất tốt, bé ăn đua với các bạn nên ăn được lắm.”

Sở Luật xoa xoa đầu con gái, bế bé lên xe.

Anh cũng không biết rằng, cái nhà trẻ này trước đây anh vì con gái mình mà mua, sau đó đầu tư không ít tiền vào đồ dùng, thiết bị và giáo viên. Cho dù chỉ là một bữa cơm cũng rất chú ý, danh tiếng của nhà trẻ cũng đã tương đối nổi, bây giờ không ít gia đình có điều kiện đều muốn gửi con đến đây, cho dù học phí mỗi năm một tăng lên vẫn có không ít gia đình dựa vào đủ loại quan hệ làm cách gì cũng phải gửi con vào bằng được.

Bây giờ nhà trẻ này đã bắt đầu thu lợi nhuận về cho anh, nhưng anh cũng không để ý quá đến lợi nhuận này cho nên anh cũng không biết, chuyện mình vô tình mua nhà trẻ này tự nhiên lại làm nơi đây trở thành nhà trẻ đứng đầu ở địa phương.

Sở Luật ôm con gái, mang bé về nhà kết quả là ngay ở ngoài cửa lại gặp Dương Nhược Lâm.

Tiểu Vũ Điểm nhìn mặt Dương Nhược Lâm rất lâu, sau đó quay mặt đi.

“Tiểu Vũ Điểm, mẹ là mẹ đây.” Dương Nhược Lâm cười, đứng dậy muốn ôm đứa trẻ, nhưng Tiểu Vũ Điểm đối với ruột thịt sao lại không biết, đây không phải là mẹ, bé biết, không phải mẹ, chỉ là rất giống mẹ nhưng chắc chắn không phải mẹ.

Dương Nhược Lâm xấu hổ, tay giơ trong không trung mãi mà không biết phải làm sao.

Sở Luật nhàn nhạt lướt qua cô nhìn một cái, sau đó đi vào trong phòng, một lúc sau bảo mẫu bước ra, cô đứng ở cửa, không nghĩ đến việc bước thêm những bước dư thừa.

“Cô Dương, đây là khu vực tư nhân, tiên sinh không thích cho người lạ tiến vào, sau này nếu không có việc gì lớn, thì tiên sinh bảo cô không cần phải đến đây.”

Bảo mẫu nói xong, liền kéo cửa đi ra ngoài, trong miệng vẫn nói thầm, “Thật đúng là tưởng mình là bà chủ, không xem lại thân phận mình, đúng là tự khoác tiếng xấu lên người.”
Nhấn Mở Bình Luận