Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Hạ Nhược Tâm cầm cái bát nhỏ của con gái, múc vào một chút cháo, lại thả đặt thêm vào một cái muỗng nhỏ, sau đó đặt trước mặt con gái.

"Cảm ơn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm cầm lấy cái muỗng, tự mình ăn cháo, không cần người lớn đút ăn, cũng sẽ không làm rơi ra bàn. Hạ Nhược Tâm vươn tay nhẹ nhàng xoa một chút lên mái tóc mềm mại của con gái, môi đỏ hơi kéo lên đường cong, giống như lúc trước.

Nếu như có người nhìn thấy.

Lúc này chuông điện thoại di động vang lên, cô cầm lên xem xét, là người đã lâu rồi không gọi tới, cũng là người rất lâu rồi chưa tới đây.

Cô đứng lên, đi sang phía bên kia, thuận tay tiếp điện thoại.

"Tiểu Hoa, thật đúng là em rồi, em có khỏe không?"

Thanh âm của đàn ông mang theo vội vàng, cũng mang theo phức tạp. Vội vàng này, Hạ Nhược Tâm hiểu, phức tạp này, cô cũng hiểu.

"Là em.” Cô nói không nên lời chính mình bây giờ đang có tâm trạng như thế nào, chỉ là cảm giác rất bình tĩnh, không oán niệm, cũng không hận, mặc kệ là đối với Cao Dật, hay là Bạch Lạc Âm.

Quanh đi quẩn lại, thì ra trong lúc này, không chỉ có cô về lại như trước đây, thì ra bọn họ cũng như thế.

"Em rất khỏe.” Cô hơi mấp máy môi đỏ một chút, trong lời nói còn mang theo tiếng thở dài.

"Tiểu Hoa, em ở đâu?" Cao Dật vội vàng hỏi, bên kia cũng xuất hiện tiếng loảng xoảng, dường như có đồ vật gì đó rơi trên mặt đất.

"Em ở nhà." Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt cười, lại không hề coi trọng, bên kia điện thoại, dường như là có tiếng mở cửa, và tiếng nói của một người phụ nữ nói thật xin lỗi, mà cô đoán được đó là ai rồi.

"Em chờ anh một chút, anh lập tức qua đó."

Nói xong, thì Cao Dật đã buông xuống điện thoại di động, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, thế nhưng lại đúng lúc thấy được, lúc này Bạch Lạc Âm đang đứng trước cửa, ánh anh mắt rơi vào trên bụng của cô ta.

Dường như một loại cảm giác bất lực, trong nháy mắt đã bủa vây anh.

“Anh đi ra ngoài một lát.” Bước chân của anh ngừng lại một lát, sau đó đi ra ngoài.

Trên mặt Bạch Lạc Âm lúc này đã mất không ít nhan sắc, cô ngồi xuống, nhặt lên cái cốc bị rơi vỡ dưới đất, đột nhiên, ngón tay của cô tê rần, trong lúc cúi đầu, mảnh thủy tinh vốn trong suốt, giờ đã nhuộm đỏ màu máu của cô.

"Dật..."

Cô gọi tên Cao Dật, mà bước chân Cao Dật ngập ngừng một lát, lại vẫn không dừng lại.

"Dật, em chảy máu rồi..."

Cô khẽ rũ xuống mi mắt có mấy giọt nước mắt rơi, thế nhưng mà môi đỏ lại giương lên một độ cong quỷ dị, cô cầm lên một mảnh thủy tinh, ngoan độc, cắt một vết lên tay của mình.

Trong nháy mắt, cả gian phòng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, loại mùi vị Cao Dật quen thuộc nhất, bàn tay anh vừa đặt lên tay nắm cửa, cứ như vậy chầm chậm nới lỏng...

Anh nắm chặt tay của mình, mãi hồi lâu sau, mới lấy điện thoại di động trong túi áo ra, gọi đến một số điện thoại đã lâu rồi anh không liên lạc.

"Thật xin lỗi, Tiểu Hoa, anh còn có việc, hôm nay không tới chỗ em được rồi."

"Em biết rồi.” Hạ Nhược Tâm buông điện thoại di động xuống, sau đó cô cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh của con gái. Cô nắm chặt bàn tay nhỏ của con gái, lại đặt cằm của mình ở trên đầu con gái.

Nếu có lòng, sớm đã nghĩ đến, gọi cho cô một cuộc điện thoại, thử một chút xem có thể liên lạc được hay không. Trên thế giới này có một loại hành động, gọi là khôi phục, điện thoại di động mất đi có thể mua lại, điện thoại bị hỏng, cũng có thể chữa lại được.

Là có tâm, hay là bất lực, hoặc là cả hai đi.

***

Mà khi Cao Dật lại đến Lục gia một lần nữa, đúng là có loại cảm giác giật mình.

"Cao tiên sinh, cậu đã đến."

Tần Tuyết Quyên thấy Cao Dật, hỏi anh một câu, có điều thái độ cũng không nhiệt tình như trước kia, Cao Dật có thể cảm giác được, trong lòng của anh đắng chát, cũng chỉ có thể biểu lộ một cười cũng chua xót như trong lòng.

"Dì Tần, Tiểu Hoa có ở đây không?"

"Tiểu thư nhà chúng tôi có ở nhà. Cao tiên sinh chờ một chút.” Tần Tuyết Quyên khách khí nói, nhưng sau đó thì xoay người, tự mình đi tìm Hạ Nhược Tâm, cũng sẽ không để anh trực tiếp đi tìm người giống trước kia.

Cao Dật ngồi ở trên ghế sofa, bàn tay lại hơi hơi run lên, có loại kiềm chế không nói rõ được, cơ hồ đều khiến hô hấp của anh bắt đầu khó khăn.

Khẽ hít thở sâu một cái, trái tim nhảy lên bịch bịch, bốn phía rất yên tĩnh, an tĩnh đến mức anh có thể nghe được tiếng trái tim mình đập rất rõ ràng.

Đầu bậc thang truyền đến một loạt tiếng bước chân, anh vội vàng xoay người, chỉ thấy Hạ Nhược Tâm đi ra, cô ăn mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh, cái cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, mặc dù ăn mặc không quá kiểu cách, thế nhưng lại khiến cho người ta không dời nổi mắt.

Trước đây, có lẽ cô cũng thong dong như này đi.

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cơ hồ đều đã dạo quanh cái chết vài lần, khả năng đã khiến cho cô dù núi có sụp đổ ngay trước mắt thì sắc mặt cũng không thay đổi, cô lại có thể che giấu đi tâm tư và cả biểu lộ của mình một cách hoàn mỹ, cũng như bây giờ, nhìn cô, nhiều người sẽ bị gạt, cô cũng đã gạt được cả Cao Dật.

"Tiểu Hoa.” Cao Dật đứng lên, vội vàng tiến lại gần, anh đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm: “Em không sao, em thật sự không xảy ra chuyện gì đó chứ, có bị thương ở chỗ nào hay không?"

Hạ Nhược Tâm nhìn đôi tay anh đặt ở trên bả vai của mình, cũng không đẩy anh ra, cũng không giãy dụa, giống hệt như lúc trước.

Cô khẽ mỉm cười với anh một cái: “Vẫn tốt, lúc ấy chân bị thương, ngồi xe lăn hơn một tháng, bây giờ, anh nhìn xem, không phải là em không có chuyện gì rồi sao?”

"Để anh kiểm tra giúp em một chút.” Cao Dật nói xong, đã muốn ngồi xổm xuống, thế nhưng mà Hạ Nhược Tâm lại xoay người đi tới ghế sô pha bên kia, ngồi xuống, cô rót một chén nước, đặt ở trên bàn phía đối diện.

“Không cần đâu.” Cô lại rót cho chính mình một chén. “Bác sỹ cũng đều đã kiểm tra xong mới để cho em ra viện, anh không cần lo lắng.” Cô ngẩng đầu, lại nở nụ cười với Cao Dật.

Chỉ là những cảm xúc không rõ ràng trong mắt cô kia, Cao Dật cũng không bắt kịp.

Cao Dật đành phải đứng lại đi tới, bưng lên trên bàn ly kia nước, uống vào, mà cái này chén nước cũng làm dịu anh làm câm cổ họng.

"Tiểu Hoa, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại té xuống, còn có, em đã được cứu như thế nào."

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng run lên một cái, ngón tay cũng nắm chặt cái chén hơn. “Là lúc em cứu chị Ngô, không cẩn thận ngã xuống, về phần làm sao trở về được, nói ra cũng phải cảm ơn chị Ngô rất nhiều.” Nói xong, cô im lặng sờ sờ mặt dây chuyền trên cổ một chút, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, ấm áp.

“Trên người Chị Ngô mang theo hệ thống định vị, cho nên bọn em được máy bay trực thăng cứu đi, còn may, cũng không bị thương gì, anh cũng biết, ngay lúc đó, điện thoại di động của em cũng không ở bên người, cho nên không cách nào liên lạc được với anh, thế nhưng mà, em đã bảo chị Ngô báo tin bình an cho anh, chị ấy nói rằng đã báo cho anh biết, anh không nhận được à.”

Cô nói như thể không có chuyện gì, nửa thật nửa giả.
Nhấn Mở Bình Luận