Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước:

Chương 1313: Người đàn ông khóc

Hạ Nhược Tâm xoày người, lại sờ tóc của con gái, tóc con bé thật đẹp, con bé nhà cô cũng thật đẹp, nhưng mà sau này không cần giống mẹ.

Tống Uyển thất thần rời khỏi phòng bệnh, con ngươi trong mắt Sở Luật ánh lên sự không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, có những chuyện, đã làm sai rồi thì cho dù có đi nhận lỗi cũng không có cách nào hóa giải.

Bởi vì ngươi cuối cùng sẽ phải đối mặt mọi chuyện. Đã làm rồi thì không nên hối hận, vì hối hận cũng không có ích gì cả.

Những chuyện Sở Luật anh làm anh sẽ lấy mạng mình trả, nhưng những chuyện Tống Uyển làm thì không cần phải trả như vậy, chỉ cần có một ngày nào đó bà nhận ra có lẽ bọn họ sẽ tha thứ cho Tống Uyển, nhưng tuyệt đối không phải hôm nay.

Hạ Nhược Tâm mở hộp cơm ra, múc ra một bát canh đặt trước mặt Sở Luật.

"Anh hiếu thuận như vậy, bây giờ lại muốn như thế sao?”

Sở Luật uống từng ngụm can: "Cho dù là mẹ anh thì cũng không có khả năng làm sai mãi được, phóng túng là có hại chứ không phải là yêu.”

Hạ Nhược Tâm lấy một bát canh nhỏ, đút từng ngụm canh cho con gái.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn uống hết số canh, hai chân gác lên chân ba, Sở Luật đôi lúc cũng sẽ bóp chân cho con bé.

"Nhược Tâm, có phải em nên cho anh một danh phận không?" Sở Luật nói ra câu này mà trong lòng chua xót, anh đường đường là tổng giám đốc Sở thị, bao nhiêu người muốn quỳ xuống gấu quần của anh để anh ban cho họ sự chú ý, vậy mà bây giờ anh phải cần xin người phụ nữ này cho anh một danh phận.

"Anh không phải đã kết hôn rồi sao?" Hạ Nhược Tâm lại tiếp tục cho con ăn: "Anh là người đã kết hôn, lại muốn danh phận gì nữa, chẳng lẽ anh muốn phạm tội sao?”

Sở Luật lập tức cầm điện thoại.

"Luật sư Tần phải không? Tôi là Sở Luật, phiền ông tới đây một chút.”

Mà không lâu sau đó, Hạ Nhược Tâm lại bị họ Sở kia ép kết hôn, một người là Sở Luật một người là luật sư riêng của anh, mắt của hai người đều híp lại chờ cô ký tên, dường như nếu cô không ký tên vào bọn họ sẽ không đi, ngay cả cô cũng không thể rời đi

Đây không phải là thương lượng, đây là ép hôn mà.

Hạ Nhược Tâm vẫn là có cảm giác mình cứ như vậy đồng ý thì có lợi cho Sở Luật quá rồi, nhưng sau đó lại nghĩ, bây giờ mình cũng già rồi, không còn là thiếu nữ trẻ tuổi, loại kiêu ngạo này không phù hợp với cô, những ân oán kia, những nợ nần kia không cần đề cập tới nữa, ai cũng không nợ ai, ai cũng không cần ai.

Mặc kế nghĩ cho ai, vì cho cô hay vì Tiểu Vũ Điểm thì hình như chữ ký này cô cũng nên ký, danh phần này cô cũng phải cho Sở Luật.

Cuối cùng, Hạ Nhược Tâm chỉ có thể kí tên lên tờ giấy kia, nối lại đoạn tình duyên của họ, giống như họ chưa từng xa cách, chỉ là tạm thời tách ra, tạm thời xa cách nhưng cuối cùng lại trở về với nhau.

Sở Luật mím môi cười, cho thấy tâm trạng của anh rất tốt, cũng không thể trách anh sử dụng phương pháp này, vì chỉ có cách này mới khiến anh an tâm, anh sợ một ngày nào đó người này sẽ không yêu anh nữa, anh có thể oai phong lẫm liệt trước mặt người khác nhưng với người phụ nữ này anh tình nguyện khom lưng uốn gối trước mặt cô.

Sở Luật vươn tay nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm.

Hình như trước giờ họ chưa bao giờ có thể gần gũi như vậy, thân mật như vậy...

Hạ Nhược Tâm mở miệng muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ gục vào bả vai Sở Luật.

"Cảm ơn anh...”

"Sao lại nói cảm ơn?" Một tay anh nắm chặt tay người phụ nữ này, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của con gái, đúng vậy, sao lại phải nói cảm ơn anh.

"Cảm ơn anh, vì chưa từng từ bỏ.”

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng trả lời, anh đối với con hay với cô đều giống nhau, trước giờ đều chưa từng từ bỏ, lúc mọi người đều quên hết, mọi người tuyệt vọng, mọi người chết tâm, nhưng anh vẫn vững vàng niềm tin như vậy, cho nên anh cứu mạng cô, cũng cứu mạng con của họ.

Đến hôm nay giữa bọn họ không còn chỉ là tình yêu đơn thuần, cũng không phải chỉ là yêu hay thích mà là cùng sống cùng chết, keo sơn gắn bó, giống như người một nhà không thể chia lìa, cô cứ nghĩ mình có thể rời đi rồi, nhưng cô đã sai rồi.

Thì ra, anh ấy không thể.

Mà cô...cũng không thể.

Sở Luật nắm tay cô: "Nhược tâm...”

“Vâng…" Cô mở mắt.

"Cảm ơn em."

Lại là câu cảm ơn này.

Nhưng bọn họ đều hiểu, không phải sao, có lẽ giữa bọn họ sẽ có rất nhiều chuyện nhưng đi tới hôm nay thật sự không dễ dàng, cuộc đời không thể mãi mãi hoàn mỹ, cuộc sống có một chút khuyết điểm không phải càng tốt sao.

Bỏi vì có khuyết mới có tròn.

Cũng bởi vì mất mát nên tìm lại được cảm giác hạnh phúc.

Chuyện liên hôn giữa Sở gia và Lục gia lại một lần nữa gây ồn ào huyên náo. Gia thế hai nhà tương đương đều cao điệu, không ai có hại, không ai tính toán vụ lợi của ai, chỉ có thể nói là kết hợp càng cường mạnh hơn. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, đồn đại thế nào thì hai đương sự đều không giải thích gì.

Khi mọi người còn đang hư hư thực thực thì hai bên đã cho người chuẩn bị hôn lễ. Đây là Hạ Nhược Tâm cùng Sở Luật đã thương lượng, bọn họ không cần làm hôn lễ lớn, chỉ cần có bạn bè thân thích chứng kiến là được. Tổ chức an tĩnh một ít, ấm áp một ít, không cần phải thể hiện ân ân ái ái gì trước mặt mọi người, cũng không cần phải khoe khoang gì với mọi người.

Chiếc nhẫn kim cương to như trứng chim cút lại được đeo lên trên tay cô, Sở Luật không kìm được nước mắt, một giọt cứ thế rơi xuống nhẫn trên tay Hạ Nhược Tâm, vẻ ngoài của chú rể nhìn cứ như không gì có thể lay đổ được anh, nhưng trong con ngươi đen láy kia là sự kích động.

Lúc này Hạ Nhược Tâm mỉm cười...

Lần đầu, là nước mắt của cô.

Bây giờ, là nước mắt của anh.

Trên thế giới này, chỉ có một người đàn ông này vì cô mà khóc, cũng là người này cho cô biết, người đàn ông khóc thật sự không có gì mà xấu hổ, cho dù là một người ở trước mặt người khác đều cứng rắn lạnh lùng như đá.

Bên ngoài, Lâm Thanh cũng mặc âu phục, khuôn mặt đã trổ mã hoàn chỉnh, đã ra dáng là một thiếu niên. Gương mặt nó không tồi, nhấc tay đã lộ ra một ít khí chất quý tộc nhưng trong nụ cười lại mang theo sự lạnh lẽo, châm biếm.
Nhấn Mở Bình Luận