Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

- Mẹ, chúng ta về nhà có được không? Tiểu Vũ Điểm muốn về nhà, Tiểu Vũ Điểm hứa sẽ nghe lời, biết điều, Tiểu Vũ Điểm muốn về nhà. - Tiểu Vũ Điểm nằm trong lòng cô, không ngừng nói muốn về nhà, cô bé không muốn ở đây nữa, nơi đây rất đáng sợ, và cũng lạnh lẽo.

- Mẹ, chúng ta về nhà... - Tiểu Vũ Điểm ôm chặt cô, thỉnh thoảng nhấp nháy hai mắt, hai hàng lông mi thỉnh thoảng ướt đẫm nước mắt lăn xuống.

- Được rồi, mẹ đưa con về nhà, chúng ta về nhà nhé. - Hạ Nhược Tâm ôm lấy con gái, đôi mắt cụp xuống, cô nấc lên khe khẽ, những người hộ sĩ cũng nhận ra là cô đang khóc, cô cứ thút thít như vậy, chỉ có hao hàng nước mắt không ngăn được mà tụ lại dưới cằm cô, sau đó rơi xuống người cô bé.

Cô như cứ như vậy mà đi ra ngoài, đi thẳng đến cửa phòng bác sĩ.

Bác sĩ chủ trị cho Tiểu Vũ Điểm đưa ta đặt lên trán, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói:

- Cô Hạ, bây giờ bệnh tình cô bé đã được khống chế khá tốt, chúng ta bây giờ chỉ cần chờ đến lúc tìm được tủy thích hợp, cô có thể đưa cô bé về, cô bé còn quá nhỏ, nó khóc như vậy cũng không tốt lành gì đối với thân thể của cô bé đâu. Rồi, cô có thể đưa cô bé về rồi, chỉ cần đưa bé đến khám đúng hẹn là được.

Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ từ bao giờ, chỉ có chiếc miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại gọi mẹ.

Cô ôm lấy con gái đi ra ngoài, từng bước rời khỏi thế giới màu trắng này. Chỉ còn bác sĩ đứng nhìn theo dáng lưng của cô, thật sự cảm thấy rằng thân thể cô đang ngày càng gầy đi, tại sao cô có thể gặp nhiều chuyện, vượt qua được nhiều chuyện đến thế.

Ông thở dài một hơi rồi trở về, bây giờ chỉ hi vọng là sẽ sớm tìm được tủy thích hợp cho cô bé, nếu không thì đứa trẻ đáng yêu này không còn khả năng sống nữa.

Bên ngoài, Hạ Nhược Tâm dùng áo của mình che chắn cho con gái, bất luận gió lạnh đang không ngừng quất vào mặt, cô vẫn dịu dàng cúi xuống vuốt lấy đôi má non nớt của con gái, cả mái tóc mỏng manh của nó nữa.

Cô cắn môi, bước chân càng lúc càng nhanh hơn.

Đi một mạch đến trước căn phòng của bọn họ, Hạ Nhược Tâm đã nhận ra rằng cô đã lâu chưa trở về, nhà của bọn cô, không lớn nhưng chính là ngôi nhà mà cô cảm thấy an toàn nhất.

Mở cửa, bên trong rất lâu không có người ở, tất cả đồ đều đã bám đầy bụi đất. Cô cẩn thận đặt con gái xuống, lúc này mới đem chậu và khăn ra lau chùi. Từng nơi một đều được cô dọn dẹp sạch sẽ.

- Mẹ... - Tiểu Vũ Điểm đưa tay dụi mắt, từ trên giường bò dậy, thấy mình đang ở trong ngôi nhà quen thuộc, trên mặt cô bé nở nụ cười tươi vui, cô bé ôm lấy con búp bê của mình rồi cẩn thận nhảy xuống giường, sau đó tìm thấy Hạ Nhược Tâm trong bếp.

- Mẹ... - Cô bé ôm lấy hai chân Hạ Nhược Tâm, đôi chân nhỏ dậm trên mặt đất, Hạ Nhược Tấm buông tấm khăn lau trên tay xuống, qua người bế con gái lên. Cô nhẹ nhàng sờ lấy khuôn mặt đáng yêu của con gái, nói:

- Đã bảo là không được để chân trần chạ khắp nơi như vậy rồi, bằng không thì mẹ sẽ gọi tiểu đồng nhà bà bà đến sờ chân con đấy nhé.

Tiểu Vũ Điểm vội vàng rút chân lại, cô bé sợ nhất điều này, cô bé không thích để ai đụng vào chân mình. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Nhấn Mở Bình Luận