Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Trên đường rời khỏi bệnh viện, có không ít y tá nhỏ giọng bàn tán, sau đó lén lút chỉ vào người cô.

“Mấy cô đoán xem, cô ấy làm việc gì? Rõ ràng là vẻ ngoài rất nghèo khổ, vì sao lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy? Tôi nhớ lần đầu phải đóng tiền thuốc, cô ấy còn không có tiền, mấy ngày sau mới trả đủ.”

“Buổi tối cô ấy mới đi ra ngoài, chẳng lẽ mọi người còn không đoán được sao, phụ nữ cần phải làm gì mới có thể kiếm được tiền chứ?” Một y tá khác nói.

“Ừ, đúng vậy, thỉnh thoảng tôi còn nhìn thấy trên người cô ấy có vết thương, rõ ràng là làm chuyện đó.”

“Được rồi, đừng nói nữa, cô ấy sẽ nghe thấy đó, cô ấy cũng rất đáng thương rồi, chúng ta không nên nói như vậy nữa, dù sao thì cô ấy cũng vì con gái của mình, có thể làm được như vậy vì con gái của mình thì tôi cũng không chán ghét công việc của cô ấy nữa, chúng ta chỉ cần biết rằng, cô ấy là một người mẹ tốt là được rồi, tình thương của mẹ, đúng là vĩ đại nhất, sau này nếu ai dám nói xấu cô ấy, tôi sẽ tuyệt giao.”

Những người khác cũng gật đầu, bởi vì, mọi người thấy, mọi người hiểu, cho nên mới cảm thấy đồng tình, mới không cảm thấy Hạ Nhược Tâm thấp hèn, không biết xấu hổ, bởi vì, Hạ Nhược Tâm không phải vì bản thân mà là vì cô con gái đáng thương của mình.

Hạ Nhược Tâm che kín miệng, vội vàng chạy về phía trước, đúng vậy, đều là vì con gái, cô không sợ người khác cảm thấy mình thế nào, nghĩ như thế nào, chỉ cần con gái của cô có thể khoẻ mạnh, bán bản thân thì sao, cho dù không còn sống nữa thì cô cũng không hối hận.

Lau sạch nước mắt trên mắt, nở nụ cười chua sót, nhưng mà cười như vậy rất miễn cưỡng, cô không muốn cười, nhưng vẫn phải cười.

Bởi vì, cô cần phải làm như vậy, đây là công việc của cô, là thứ giúp cô có thể kiếm tiền thuốc cho con gái. 

Thay một bộ váy vô cùng ngắn, cô ngồi trong đại sảnh, thất thần nhìn mọi thứ, chỗ nào cũng là tiếng cười, không biết thật giả.

Trầm Vi ngồi bên cạnh Hạ Nhược Tâm, trong tay là một ly rượu vang, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng lắc đều nó, không phải cô không cảm thấy nơi này rất giả tạo, cô đặt ly rượu bên môi, nhẹ nhàng mở miệng, nhẹ nhàng cười nhạo, còn có chút châm chọc.

Nhưng mà, lại có người thích như vậy, đối với bọn họ mà nói, bọn họ không cần chân thực, có lẽ nơi này thực sự rất dơ bẩn, nhưng mà bọn họ đều thích vẻ đẹp bên ngoài của nó, và xem nhẹ dơ bẩn xấu xa bên trong. 

Buông ly rượu trong tay, Trầm Vi dựa vào ghế sô pha, “Cô có thể nói cho tôi biết một chuyện không, nếu người đàn ông kia hối lỗi, muốn quay đầu lại tìm cô, cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?”

“Cô sẽ tha thứ cho anh ta sao? Sau khi anh ta tổn thương cô như vậy, khi cô sống không bằng chết, anh ta bỏ cô, khi cô bị thương, anh ta cười nhạo cô, khi cô cần giúp đỡ, anh ta giễu cợt cô, nói cho tôi biết đi, cô sẽ tha thứ sao?”

Ngón tay Trầm Vi gõ nhẹ vào ly rượu bên cạnh, từ ‘cô’ này, không biết là đang nói Hạ Nhược Tâm, hay là bản thân cô ta.

Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu, cười chua sót, “Không có tha thứ. Bởi vì, chuyện đó là không thể nào, đã bắt đầu hận thì cũng sẽ chấm dứt bởi hận thù, mà tôi lại không nghĩ nhiều như thế, cũng không nghĩ tới chuyện có thể tha thứ cho ai hay không.”

“Bởi vì, cái gì cũng có thể là quá khứ.”

Còn nữa, không thể nào lại tha thứ, cho nên vì sao cô lại phải nghĩ đến chuyện đó? Cho dù là có một ngày như vậy, thì cũng đã bước qua nhau, một lần bỏ qua, có khi chính là cả đời.

Hạ Nhược Tâm đặt tay lên cánh tay trái của mình, đây là minh chứng tốt nhất.

Tay cô, vĩnh viễn cũng không thể tốt lên được.
Nhấn Mở Bình Luận