Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

"Mạn Ni, thế nào, chuyện đó có thật không, bé gái kia thật đúng là con của Sở Luật sao?" Mẹ Lý vừa thấy Lý Mạn Ni đi ra vội vàng tiến đến, sốt ruột hỏi, nếu là sự thật vậy bọn họ có phải không có bất cứ hy vọng nào hay không. Nhà họ Lý thật sự xong đời sao?

Lý Mạn Ni chỉ nhìn thoáng qua mẹ mình: "Mẹ, mẹ thật sự cho rằng Sở Luật sẽ chấp nhận con một lần nữa sao. Tất cả Lý gia vẫn vốn là do anh ấy làm nên, mẹ thật sự cho rằng Sở Luật sẽ tự đánh vào mặt mình?"

Cô hỏi làm mẹ Lý á khẩu không trả lời được, người đàn ông Sở Luật kia tuyệt đối không phải một người dễ dàng tha thứ, anh rất mang thù.

"Mẹ, dù cho có đứa bé kia hay không, anh ấy cũng sẽ không một lần nữa chấp nhận con, mẹ không phải đã sớm biết sao? Cũng không có khả năng sẽ giúp chúng ta Đông Sơn tái khởi, căn hộ kia là thứ cuối cùng anh ấy cho chúng ta." Lý Man Ni giống như một du hồn không ngừng đi về phía trước. Trái tim cô lạnh vô cùng, cực lạnh lẽo, mẹ cô quan tâm đến tột cùng có phải là cuộc sống sinh hoạt của con gái mình đâu. Hoặc là nói, mẹ cô chỉ quan tâm anh trai, mà hiện tại còn có chú ý với căn nhà kia cho anh trai cưới vợ đúng chứ?

"Mạn Ni, Mạn Ni..." Mẹ Lý không ngừng gọi tên Lý Mạn Ni. Mà trong lòng của cô, lúc này đây thật sự hoàn toàn tuyệt vọng.

Hạ Nhược Tâm dùng tay che mắt, cô nhìn bầu trời cực trong xanh, bên môi khẽ nhếch lên giống như gió xuân thổi qua, toàn thân cảm thấy cực thư thái. Cô nhìn đồ mình mua, cô mua cho con quần áo mới, nhóc con trở về nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.

Buông tay xuống, cô khẽ nheo mắt. Đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm.

"Nhược Tâm..." Giọng nói người đàn ông khàn khàn khó nhận ra, ngay cả gọi tên cô cũng vô cùng khó khăn.

"Anh có chuyện gì sao? Sở tiên sinh?" Hạ Nhược Tâm lui về phía sau vài bước mới tìm được bầu trời xanh của mình về. Anh như một bóng dáng thật lớn chặn con đường sống của cô, mà cô chỉ nghĩ muốn rời xa.

"Nhược Tâm, nếu anh nói anh vẫn luôn chưa từng quên em, em tin không?" Sở Luật không dám tiến lên, chỉ đứng im tại chỗ. Nói ra những lời bản thân đã muốn nói từ rất sớm, thật sự là anh chưa từng quên, trước nay đều chưa từng. Anh không cần tôn nghiêm, anh không cần mặt mũi, có thể chứ?

"Tất cả những thứ thuộc về em anh đều giữ lại cẩn thận, từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ vứt bỏ. Cho dù anh vẫn luôn cho rằng chính mình hận em như vậy nhưng anh cũng không nghĩ sẽ vứt đi những thứ đó."

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng nắm ngón tay: "Vứt đi, những thứ kia còn giữ lại làm gì, người cũng đã vứt bỏ, đồ vật hẳn là càng phải vứt."

Hạ Nhược Tâm nhẹ giọng nói, mặc dù không thể nào thờ ơ nhưng sắc mặt cô lại bình tĩnh. Chẳng qua chỉ có cô biết lúc này trái tim cô lại loạn như thế. Bốn năm, thật sự hẳn nên vứt bỏ, cô hiện tại quá tốt, tốt đến nỗi không nghĩ sẽ thay đổi.

Hơn nữa Cao Dật đối với cô rất tốt. Trên đời này chưa từng có một ai giống Cao Dật đối với cô tốt như vậy. Cho nên cô thật sự không nghĩ tới chuyện này. Giữa cô và Sở Luật đã có bốn năm sai lầm, toàn bộ để qua hết đi.

Cô không sợ cô, mà cô cũng không sợ anh.

"Nếu anh nói, anh thật ra rất yêu em, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa không?" Thanh âm Sở Luật khàn khàn, đôi mắt đen hoàn toàn phảng phất u buồn lại tồn tại một sự nghiêm túc. Có thể chứ, có thể chứ?

Nói có thể, được không?

Hạ Nhược Tâm sửng sốt, sau đó cô lắc đầu quay mặt đi, không muốn để người khác nhìn đến trong mắt cô rơi xuống nỗi chua xót.

Hiện tại, nói lời này có ích lợi gì, yêu hay không yêu đều đã là chuyện của quá khứ.

"Nếu anh nói, chúng ta kết hôn một lần nữa, em có đồng ý cùng con gái của chúng ta trở về nhà không?" Môi Sở Luật hơi run run, sau đó từ trong túi lấy ra một hộp nhung màu đỏ, đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm. Đó là một chiếc nhẫn kim cương cực kì tinh xảo, có lẽ rất quý báu. Nhưng lại là kiểu dáng Hạ Nhược Tâm thích.

Cô không thích hợp với kim cương quá lộng lẫy, mà chỉ thích hợp với chiếc nhẫn trang nhã như vậy.

Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn nhẫn kim cương trong tay Sở Luật, sau đó nhếch miệng: "Sở Luật, anh không cần phải làm trò vui đùa này nữa, diễn bốn năm trước anh còn chưa diễn xong sao? Tôi không phải kẻ thù của anh, anh cũng không cần bất kì điều gì của tôi?"

"Nếu là vì Tiểu Vũ Điểm, như vậy anh nghĩ cũng đừng nghĩ, nó là con gái tôi, là tôi sinh, là tôi nuôi lớn. Sở gia các người chưa từng nuôi nó, bé có thể mang họ Hạ, cũng có thể mang họ Cao, nhưng bé vĩnh viễn sẽ không mang họ Sở."

Hạ Nhược Tâm đi qua Sở Luật, ngữ khí giống y như anh bốn năm trước khi đó. Anh đã từng nói, anh có thể yêu Hạ Dĩ Hiên, cũng có thể yêu Lý Mạn Ni, anh cũng có thể yêu bất kì người phụ nữ nào, nhưng duy nhất sẽ không yêu Hạ Nhược Tâm.

Mà hôm nay, cô đem toàn bộ lời anh nói trả lại cho anh, anh yêu cô cũng được, không yêu cô cũng thế, đó là chuyện của anh.

Bởi vì, cô sớm đã không còn là Hạ Nhược Tâm chỉ yêu anh như sinh mệnh nữa.

Bàn tay Sở Luật chậm rãi thu hồi, ngón tay giữa chiếc hôm bắt đầu trầm trọng. Anh nắm chặt tay, sau đó quay đầu, nhìn Hạ Nhược Tâm cách bước chân anh rất xa.

"Nhưng anh lại thật sự yêu em. Mà anh cứ như vậy không có cách nào để em tin tưởng." Sở Luật nói với bóng dáng của cô, u ám trong giọng nói, dường như có một loại thống khổ. Tin tưởng anh một lần thôi, thật sự khó như thế sao?

Chỉ cần cô có thể cho anh một cơ hội, chỉ là cô không còn là Hạ Nhược Tâm trước đây, và anh cũng không còn là Sở Luật của ngày trước.

Bước chân Hạ Nhược Tâm dừng một chút. Có khi khong phải bọn họ không có cơ hội, mà là cơ hội sớm đã cho nhưng anh lại chính tay huỷ diệt rồi, đến bây giờ lại muốn quay lại cơ hội đó, sao có thể.

"Tôi đã có Cao Dật." Nhớ tới người đàn ông vì cô và Tiểu Vũ Điểm đã trả giá tất cả, cô căn bản không có cách nào cự tuyệt, cũng không có khả năng lựa chọn thương một người đàn ông yêu cô như vậy. Bây giờ cô và Tiể Vũ Điểm thực hạnh phúc, cuộ sống của hai nguòi không cần thêm một người Sở Luật xen vào.

Thì ra chỉ là vì anh ta. Ánh mắt Sở Luật càng thêm u ám, chiếc hộp trong tay đột nhiên dùng sức nắm cực chặt. Lúc ngẩng đầu lên lại thành Sở Luật không có chuý cảm xúc nào, anh ra tiếng cười lạnh: "Hạ Nhược Tâm, tôi có thể không cần cô, nhưng Tiểu Vũ Điểm nhất định sẽ cần. Bé là con gái tôi, tôi sẽ không để con gái tôi gọi người khác là bố."

*Lậy ông mới thâm tình chưa đc vài giây ông lại quay về như ban đầu rồi _ _ hành trình rước vợ về nhà còn dài lắm~
Nhấn Mở Bình Luận