Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

Trên bàn có một bát cá kho, lúc ở nước Anh anh đã từng ăn, là món người đàn ông kia thích còn anh lại thích cá hấp. Anh thật sự cảm thấy mình còn một đoạn đường rất lớn phải đi.

Hạ Nhược Tâm lọc xương cá ra rồi đặt cá vào bát của con gái, Tiểu Vũ Điểm cũng không cần ai cho ăn mà tự mình ăn. Bé để ý thấy chú kia thỉnh thoảng nhìn vào bát cơm nhỏ của mình, có phải là cơm của bé ngon hơn không.

“Chú, Tiểu Vũ Điểm cho chú ăn cơm.” Tiểu Vũ Điểm hào phóng đẩy chén mình về phía trước.

Sở Luật buông đũa, anh cầm lấy bát nhỏ lại đặt trước mặt con gái.

“Bảo bối, chú cũng có bát rồi,” anh nói liền bê bát của mình lên, “cháu xem có đúng không này?”

Tiểu Vũ Điểm nhìn một lúc vẫn chưa hiểu, bé tiếp tục xúc cơm của mình ăn: “Cháu tưởng chú thích ăn cơm của Tiểu Vũ Điểm.”

Sở Luật gắp cho mình một ít đồ ăn, kỳ thật đâu phải anh thích cơm của Tiểu Vũ Điểm, anh thật sự hận không thể mỗi ngày đều được ăn như thế này, không phải sơn hào hải vị, chỉ cần những bữa ăn bình thường.

Mà con gái anh rất nghe lời, rất ngoan, cũng rất lễ phép.

Sở Tương ở nhà mẹ anh vẫn phải cho ăn, so với nó thì Tiểu Vũ Điểm thật sự ngoan hơn rất nhiều.

Ăn xong cơm Hạ Nhược Tâm dọn dẹp bàn ăn, đến khi cô đi ra tới phòng khách thì Sở Luật vẫn ở đó. Anh đang ngồi ở bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, xem Tiểu Vũ Điểm làm bài.

“Bé biết được nhiều chữ rồi?”

Sở Luật đều có chút kinh ngạc trình độ của Tiểu Vũ Điểm, khả năng có chữ bé còn chưa biết nghĩa nhưng bé đã biết đọc biết viết.

“Coi như vậy đi.” Hạ Nhược Tâm không muốn nói chuyện với anh nhiều về Tiểu Vũ Điểm, cô vẫn luôn có cảm giác anh muốn cướp con gái của cô đi.

Cô kéo cửa sổ, trời bên ngoài đã tối đen.

“Sở tiên sinh, trời tối rồi.”

“À, anh biết.” Sở Luật giả ngu.

“Sở tiên sinh, trời tối, đường xa.”

“Anh có xe.”

“Sở tiên sinh, nhà tôi muốn đóng cửa.”

“Một lát anh sẽ đi.”

“Sở Luật!” Hạ Nhược Tâm trực tiếp gọi tên Sở Luật, mặt cô xám lại, anh ta rốt cuộc muốn thế nào, đã can thiệp được vào cuộc sống của cô, giờ còn tính kế gì.

“Ừ, em cứ nói.” Sở Luật tính mình cứ giả ngốc ở đây, cuối cùng anh cũng biết cái gì gọi là một vừa hai phải. Anh đứng lên, biết mình không thể có lỗi nữa, bằng không khả năng sẽ ngày càng xa hơn.

Cô gái này với anh vẫn đề phòng.

Anh mở cửa đi ra ngoài. Lúc này trong phòng không còn hơi thở của người đàn ông kia Hạ Nhược Tâm mới phát hiện hô hấp của mình đã không còn bình thường.

“Mẹ, con viết xong rồi.” Tiểu Vũ Điểm dùng hai tay đưa sách bài tập cho mẹ như hiến vật quý. Chuyện của người lớn không quan hệ với bé, dù sao bé cũng vẫn còn là trẻ con.

“Để mẹ xem.” Hạ Nhược Tâm đi tới lấy sách bài tập của con kiểm tra.

Tiểu Vũ Điểm vẽ không tồi nên đương nhiên viết không tồi, tú tú khí khí. Tuy rằng đôi khi còn tiếu tay gãy chân, nhưng với các trẻ cùng lứa đã là thật không tồi.

Tiểu Vũ Điểm đưa tay ra phía sau, ngẩng mặt lên chờ đợi mẹ sẽ khen mình.

“Bảo bối thật ngoan.” Hạ Nhược Tâm cúi xuống bế con gái lên: “Đi thôi, tắm xong rồi đi ngủ.”

Mà nhớ tới ngày mai Hạ Nhược Tâm liền cảm thấy có áp lực.

Ngày mai phải đến tập đoàn Sở Thị làm việc. Bốn năm trước cô không hề nghĩ được sẽ có một ngày mình sẽ vào công ty của Sở Luật, bây giờ lại vào đó làm cô đều cảm giác được thật sự quá mức châm chọc.

Tiểu Vũ Điểm rất nhanh ngủ, nằm một lát bé đã ngủ rồi. Có thể trong lòng Hạ Nhược Tâm có tâm sự, cô thỉnh thoảng lăn qua lăn lại cũng không biết khi nào mới ngủ. Đến khi cô mở hai mắt thì trời bên ngoài đã sáng.

Cô nhìn đồng hồ, 6 giờ sáng rồi, cũng đến lúc phải dậy.

Cô thu dọn phòng ngủ, làm bữa sáng cho con gái, đưa bé đi học, rồi cô nhẹ nhàng thở dài như đang tiến đến pháp trường. Nói thật, nếu có một lựa chọn khác cô nhất định sẽ không tới đây, sẽ không lại có bất cứ liên quan gì tới Sở Luật.

Chỉ là sau khi con gái bị bệnh cô bắt đầu nhận thấy cốt khí không thể giải quyết bất cứ chuyện gì được.

Cô đi làm ở chỗ này, kiếm tiền lương của mình, nuôi con gái thật tốt. Hơn nữa đúng là Sở Luật cho đãi ngộ không tồi, trước kia cô từng nghe nói qua ở tập đoàn Sở Thị đều là người tài, hơn nữa phúc lợi cũng tốt, cuối cùng cô cũng thấy được rồi.

Ở bên ngoài, cô liên tiếp hít vào thở ra thật mạnh rồi mới đi vào. Lễ tân bên trong vừa thấy cô liền lễ phép cười.

“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai? Có hẹn trước không?”

Có thể bởi vì cô là người lạ cho nên không thể không hỏi rõ ràng.

Hạ Nhược Tâm xoa lại mặt mình, nơi này thật đúng không có ai nhận ra cô. Hóa ra con người rất dễ quên, cô còn tưởng gương mặt này của mình mọi người đều biết, nhưng có lẽ đều đã bị thời gian làm mọi người quên hết rồi.

Hạ Nhược Tâm lấy từ trong túi xách của mình một thứ, Sở Luật nói đây là giấy nhận việc của cô, vào cửa cứ đưa cho lễ tân tự nhiên bọn họ sẽ chỉ cho cô nơi làm việc, còn cho cô biết yêu cầu về công việc.

Lễ tân vừa cầm giấy nhận việc này trên mặt liền càng thêm thân thiết.

“Hóa ra là Hạ tiểu thư, xin lỗi, tổng giám đốc đã chỉ đạo qua, xin mời ngài theo tôi, tôi đưa ngài đến văn phòng của mình.”

Này một câu ‘ngài’ Hạ Nhược Tâm nghe được thấy rất ngượng ngùng. Cô cũng không phải là nhà quê, cô lớn lên ở Hạ gia, tuy rằng thân phận không lớn, tuy rằng là con nuôi của Hạ gia nhưng cô học được cũng không ít.

Lúc các cô đi rồi các nhân viên lễ tân khác mới nhỏ to thảo luận.

“Đây là ai nhỉ, sao lại quan trọng như vậy, để đích thân chị Sa Lâm của chúng ta phải dẫn đi?”

Một người khác mới nhỏ giọng cảnh báo: “Nói ít một chút, họa từ miệng mà ra đấy. Đây là tổng giám đốc tự mình chỉ đạo xuống dưới. Hạ tiểu thư này không phải người thường, nghe nói văn phòng của cô ấy ở tầng mười bảy, mười bảy đó nhé, có thể thấy được là không đơn giản.”

Mà đúng thật như thế, tập đoàn Sở Thị giống một cái kim tự tháp, đứng trên đỉnh chính là Sở Luật, những người khác cũng chỉ có thể lên dần lên dần, có đi lên tất nhiên cũng có ngã xuống.

Lên được trên cao tự nhiên có thể thấy được mình thật sự có giá trị. Đương nhiên đây là có chút nghệ thuật, kỳ thật cũng có ý tứ người ở trên cao tiền lương và phúc lợi khác cũng lớn hơn.

Chính là muốn lên được một tầng thật sự không dễ dàng, hơn nữa khó khăn như vậy nhưng rơi xuống lại rất dễ, mà một khi rơi xuống thì chỉ có thịt nát xương tan, chỉ có thể cút khỏi nơi này.
Nhấn Mở Bình Luận