Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước tác giả Hạ Nhiễm Tuyết

“Dì khách khí với cháu như vậy làm gì?” Hạ Dĩ Hiên nở nụ cười, tay nắm lấy tay Tống Uyển. “Dì cũng nhìn cháu lớn lên, tuy cháu không có mẹ nhưng cũng có thể coi dì như người mẹ khác của cháu, nếu không phải khi đó cháu còn nhỏ dại đi làm chuyện hồ đồ thì hiện tại cháu đã gọi dì là mẹ rồi.” Cô nói, khuôn mặt tỏ ra vẻ khổ sở.

Tống Uyển định nói gì đó, có lẽ là an ủi, nhưng Hạ Dĩ Hiên đã lại nói tiếp.

“Trước tiên dì cứ ở đây đi, ngày mai cháu lại tới. Đúng rồi, lát nữa cháu cho người mang ít đồ ăn tới đây, mọi người cứ ăn đã, mặc kệ mọi chuyện. Đầu tiên cứ nghỉ ngơi, mọi chuyện để giải quyết sau.”

Hạ Dĩ Hiên nói xong gật đầu với Tổng Uyển một cái, sau đó chơi với Sở Tương một chút rồi mới rời đi. Đến khi cửa đóng lại, bên ngoài chỉ có mình cô, lúc này nụ cười đang tươi rói của cô nháy mắt đã biến mất.

Cơ hội tốt phải dành lấy, khóe môi cô khẽ nhếch lên, giữa bóng đêm nhanh chóng rời đi.

Sở Giang bực bội cả ngày, cuối cùng cũng chờ được Tống Uyển gọi về.

“Bà làm cái quỷ gì vậy? Cháu đâu?” Vừa nghe điện thoại Sở Giang đã vội vàng hỏi cháu gái, vốn dĩ trong lòng Tống Uyển đã khổ sở, hiện tại lại bị Sở Giang mắng liền càng thêm buồn bực.

“Điện thoại của tôi không cẩn thận làm rơi hỏng rồi, còn tôi mang theo hai đứa đi du lịch, có lẽ mấy ngày mới về. Tôi với cháu gái mới thân mật được một chút, mọi người đều chiếm cháu gái nhiều thời gian như vậy rồi nên tôi muốn ở cùng cháu gái thêm mấy ngày. Thôi, tôi gác máy đây, các cháu đang chơi vui vẻ, không có gì đừng quấy rầy tôi. Ông yên tâm, đến khi trở về nhất định tôi trả lại ông một đứa cháu gái hoàn chỉnh.”

Bà nói liên hồi xong, căn bản còn chưa cho Sở Giang chút thời gian nào để nói đã tắt điện thoại. Sở Giang còn muốn nói nữa nhưng đầu bên kia đã tắt.

Sở Giang nghe điện thoại xong liền choáng váng, cũng không biết rốt cuộc Tống Uyển đang làm cái quỷ gì. Như thế nào mà nói đi là đi, còn du lịch? Bà ấy tới hành lý còn không mang thì có thể đi đâu du lịch? Còn có, rốt cuộc là đi du lịch ở đâu, dẫu có là đi du lịch thì cũng không phải không thể nhận điện thoại chứ?

“Vâng, con biết rồi.” Sở Luật dựa vào xe, đôi mắt nhắm lại mệt mỏi. “Ba yên tâm, chuyện này con sẽ giải quyết tốt. Còn có bên mẹ ba đừng lo lắng, tuy rằng là mang theo hai đứa nhỏ nhưng mẹ biết chừng mực, sẽ không lại làm chuyện xằng bậy. Hơn nữa trong tay mẹ có không ít tiền, sẽ không để mình gặp nguy hiểm.”

Anh an ủi Sở Giang nhưng thật sự cũng là an ủi chính mình, không hiểu sao ngực anh vẫn đập liên hồi.

Anh nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay lái, không biết qua bao lâu anh mới mở hai mắt, lấy điện thoại gọi tới dãy số anh đã nhớ kĩ.

“Nhược Tâm, anh Sở Luật đây. Anh phải đi công tác, Tiểu Vũ Điểm cứ đòi đi cùng anh, hơn nữa đã theo ra tận sân bay. Tiểu gia hỏa thật ngoan cố cho nên anh phải mang bé theo mấy ngày.”

Bên kia Hạ Nhược Tâm cũng không nói gì, còn Sở Luật vì lời nói dối này bắt đầu có chút cảm giác tội lỗi không nói nên lời.

Chờ đến khi tìm được con anh sẽ tới xin lỗi cô, anh chỉ không muốn làm cô lo lắng. Rốt cuộc Hạ Nhược Tâm không thích Tống Uyển chút nào, nếu biết bà đem cháu đi chắc chắn trong lòng sẽ lo lắng.

Anh lái xe về công ty một lần, chuẩn bị đem những việc gần đây giải quyết hết, sau đó tìm một lý do đi công tác mới được. Chuyện trong công ty không giấu được cô, rốt cuộc hiện tại cô cũng coi như là nhân viên của công ty.

Suốt đêm anh đem một ít công việc quan trọng giải quyết tốt, sau đó mới đặt chuyến bay sớm nhất. Đương nhiên cũng không có ai biết anh đi đâu, chỉ biết gần đây anh thật sự có công việc cần đi, tới khi thư kí thông báo thì tổng giám đốc của bọn họ đã ở giữa không trung.

Sáng sớm Hạ Nhược Tâm tới làm liền biết Sở Luật đi công tác, cô cũng không nghi ngờ điều gì bởi vì cô biết tình tình con gái có khi thật cố chấp như vậy.

Hơn nữa để con đi đây đi đó cũng tốt, cô hy vọng con gái có thể xem được nhiều cảnh vật khác nhau chứ không chỉ luôn thấy mỗi nhà trẻ. Cho nên cô thật sự không nghi ngờ chút nào, mà căn bản cô không ngờ Sở Luật lại lừa cô, còn Tống Uyển lại lừa tất cả bọn họ.

***

Lúc này ở trong phòng chung cư yên tĩnh kia, Tống Uyển tuy người ở đó nhưng thất thần như người mất hồn.

“Dì, dì có tâm sự sao?”

Hạ Dĩ Hiên hỏi thử, kỳ thật cô biết Tống Uyển có tâm sự, hơn nữa tâm sự hình như không nhỏ.

“Không có gì.” Tống Uyển lấy lại tinh thần, cố gắng cười với Hạ Dĩ Hiên, nhưng nụ cười này có thể thấy rất nhiều muộn phiền.

“Dì có thể nói cho cháu, cháu cũng không phải người ngoài.” Hạ Dĩ Hiên lấy cốc trà trên bàn đặt ở giữa môi, môi đỏ khẽ cong lên, cũng không biết là bỏ thêm vài phần tính kế ở bên trong.

“Nói không chừng cháu có thể giúp được. Tuy rằng cháu ở nước ngoài bốn năm nhưng ở đây cũng có không ít bạn bè, hơn nữa Hạ gia nhà cháu tuy không so được với Sở gia nhưng cũng không phải một gia đình bình thường.”

Cô chỉ muốn biết rốt cuộc có chuyện gì mà làm Tống Uyển không dám về nhà.

Đúng vậy, chính là không dám. Còn việc hỗ trợ, xin lỗi, cô nghe vậy thôi chứ sao có thể giúp.

Tống Uyển có chút do dự không biết có nên nói hay không. Chính bà cũng đã sắp khiến mình nghẹn chết, gần đây bà vẫn luôn nghĩ về việc này, đêm qua bà không tài nào không ngủ được.

Hơn nữa bà cũng không có khả năng trốn cả đời ở chỗ này, trừ phi cả đời bà cũng không muốn chồng con, nhưng dẫu có là như thế bà cũng không biết mình có thể trốn ở đâu, hay trốn bao lâu.

“Dĩ Hiên, dì cũng không gạt cháu.” Bà nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã rơm rớm nước mắt kể chuyện giữa bà và Hạ Nhược Tâm, nhưng bà vẫn cứ không dám nói cho người khác chuyện Sở Tương đang mang một quả thận của Tiểu Vũ Điểm, vấn đề lớn nhất chính là bà đã để lạc mất Tiểu Vũ Điểm ngay trước mắt mình.

Nói cách khác, bà đã đánh mất.

Hạ Dĩ Hiên cũng khiếp sợ, hóa ra đứa nhỏ kia biến mất. Biến mất thật tốt, về sau không còn ai chắn giữa cô và anh Luật, chỉ cần Tống Uyển chấp nhận cô là cô vẫn còn cơ hội tiến vào Sở gia.

Nhưng tất nhiên cô không nói những lời này ra, cũng giả dạng bộ dáng khiếp sợ.
Nhấn Mở Bình Luận