Bọn họ dừng chân trước một ngôi làng nhỏ, bảng hiệu tên làng cũng đã không thấy đâu. Chầm chậm tiến vào trong ngôi làng nhỏ hắn vẫn không hề trong thấy một bóng người. Chỉ có từng tiếng gió thổi kèm theo tiếng lá khô từng đợt, từng đợt chà xát trên nền đất.
" Mẹ ơi, mẹ, mẹ ơi " Rốt cục hắn cũng nghe thấy tiếng người, tiếng nói thì thào không rõ xuất phát trong một căn nhà nhỏ đã rất cũ kỹ.
Bọn họ bắt đầu tiến vào bên trong căn nhà trong thấy ba người, một người phụ nữ, một đứa bé và một đứa bé sơ sinh đang tựa người vào nhau, người phụ nữ ở giữa chắc là mẹ của hai đứa trẻ này, mà tình trạng của bọn họ lúc này đang rất tồi tệ.
Người mẹ đang để trần nửa người, để lộ ra cơ thể đã gầy trơ xương, bờ môi nứt nẻ của bà vẫn đang mấp máy muốn nói điều gì nhưng không thể phát ra được bất kỳ âm thanh, mà đôi mắt của bà cũng đã đục ngầu nhưng trong đôi mắt đó vẫn cảm nhận được sự trìu mến của bà khi nhìn về đứa bé đang được để trên tay. Đứa bé sơ sinh vẫn chưa biết chuyện gì, miệng nó vẫn liên tục mút lên bộ ngực của người mẹ, sau từng tiếng mút của đứa bé càng làm cho người ta thêm nhói lòng.
Bên cạnh là đứa bé đã lớn hơn nhưng cũng không lớn hơn là bao, mà thân thể gầy gò, ốm yếu ấy đang không ngừng cố gắng lay động cơ thể người mẹ, mà trong giọng nói đã có chút khàn khàn, có chút sợ hãi, thậm chí đã có chút nghẹn ngào. Đôi mắt đứa bé đã đỏ lên từ lâu nhưng dường như cơ thể của đứa bé đã không thể chảy ra bất cứ một giọt nước mắt nào.
Khi ba người tiến vào cũng chỉ có đứa bé này còn có thể quay người nhìn về phía bọn họ, nhưng đôi mắt cũng không phải là chờ mong, mà là hoảng sợ, nhưng đứa bé đã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ còn ánh mắt vẫn nhìn về phía bọn họ.
Elena thấy cảnh tượng này đã lấy ra trong người một ít dược tế hồi phục và nước để cho bọn họ uống vào. Tuy không lập tức khôi phục nhưng bọn họ cũng đã khá hơn một chút, người mẹ lúc này đã có thể quay đầu, tuy vẫn còn suy yếu nhưng đã khá hơn trước nhiều.
Tô Vũ lấy một ít lương khô để nó hòa tan với nước rồi đút từng ngum, từng ngum cho mẹ con họ. Bọn họ cũng rất nhanh đã ăn no, có lẽ cũng lâu lắm rồi bọn họ mới được ăn nên dạ dày cũng đã nhỏ đi nhiều.
Bọn họ bắt đầu chìm vào giấc ngủ, Tô Vũ và Elena cũng lặng yên đi ra bên ngoài.
Tô Vũ đưa ánh mắt nhìn về phía bầu trời đêm. Hắn đã hình dung được vài chuyện xảy ra ở nước Frank.
Nước Frank vì một nguyên nhân nào đó đã không đủ lương thực cho người dân, mà cách giải quyết của bọn họ là xâm chiếm nước khác, có vẻ như dòng máu hiếu chiến từ thời xa xưa của bọn họ vẫn không hề thay đổi. Một trong những nước bọn họ nhắm đến là nước Lance, nhưng vì Tô Vũ can thiệp khiến họ bài trận.
Số lượng lương thực còn lại của bọn họ đã không đủ để tiếp tục trận chiến. Vì không có lương thực mới bổ sung, nước Frank đã rơi vào tình trạng khủng hoảng lương thực. Trong dân chúng lương thực đã bắt đầu trở thành vật phẩm khan hiếm, bọn họ bắt đầu nổi loạn. Có thể những làng mạc bị đốt mà bọn họ nhìn thấy là kết quả của một cuộc nổi loạn.
" Ngươi có nghĩ chồng của người phụ nữa kia đã ra trận không? " Elena từ từ bước đến
" Ta cũng không biết " Không ngờ Elena lại trực tiếp hỏi hắn một chủ đề mà hắn không muốn nghĩ tới.
Hai người rơi vào im lặng.
" Có đôi khi ta nghĩ, ta giúp các ngươi là đúng hay sai? " Tô Vũ bắt đầu nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
" Nếu ta giúp các ngươi. Những phụ nữ, trẻ nhỏ, người già thậm chí những người lính thành Gdane đều sẽ không còn ai phải chết thêm nữa. Thành Gdane rồi sẽ trở lại được bình yên như xưa. " Hắn cũng không cần ai trả lời, vừa nhìn lên bầu trời hắn dường như tự nói cho bản thân nghe.
Hắn chỉ về phía căn nhà của ba người bọn họ vừa cứu tiếp tục tự thuật: " Nhưng khi ta giúp các ngươi thì những gia đình giống như trong gia đình này, bọn họ cũng sẽ vì thiếu lương thực mà chết. Ngoài kia có lẽ còn nhiều gia đình hoàn cảnh tồi tệ hơn, cũng là người già, cũng là phụ nữ, cũng là trẻ em, nhưng vì hành động của ta mà ở đây, bọn họ phải chết "
Elena cũng không thể nói gì, bản thân cô là một thành viên của thành phố Gdane, chuyện bảo vệ thành phố là điều phải làm. Nhưng Tô Vũ lại khác, hắn không thuộc thế lực nào, hắn cũng không có nghĩa vụ phải cứu ai, giết ai.
" Nếu ta không giúp các ngươi, có thể binh lính Frank cũng chỉ lấy chút lương thực rồi quay người rời đi. Bọn họ sẽ mang lương thực về cứu những người nhà của bọn họ. Mà dù bọn họ giết các ngươi, nếu so sánh giữa hai lựa chọn, giúp binh lính Frank có lẽ số lượng người được cứu còn nhiều hơn " Nhìn trên bầu trời đầy sao, Tô Vũ cũng tự hỏi mình đã làm sai rồi sao?
Elena vẫn im lặng lắng nghe. Bản thân cô cũng không có tư cách để phán định xem nên lựa chọn như thế nào.
" Ta không biết lựa chọn của ngươi là đúng hay sai, nhưng ngươi phải nhớ một điều. Nước Frank là nước chủ động tấn công chúng ta trước, nếu như bọn họ thông qua mua sắm lương thực chúng ta sẵn sàng trao đổi. Nhưng bọn họ lại dùng cách cực đoan để đi cướp đoạt, chúng ta chỉ là bị động phòng ngự, cũng không thể để những người dân thành Gdane bị thương tổn được " Cuối cùng Elena cũng nói ra suy nghĩ của mình về câu chuyện này.
Tô Vũ cũng hơi trầm ngâm, có lẽ Elena đúng. Từ lúc ban đầu việc nước Frank lựa chọn cướp bốc đã sai, bọn họ có thể là một chủng tộc thiện chiến nhưng cũng là một chủng tộc cực kỳ tham lam. Sự tham lam đó của họ đã giết chết một chủng tộc, bây giờ họ lại đánh đổi bằng chính mạng sống của người dân.
" Cảm ơn ngươi " Tô Vũ nhìn qua Elena nở một nụ cưới sáng lạng.
" Ha ha, không có gì " Elena cũng cười lại với hắn.
Hai người bọn họ tiếp tục nói một số chuyện sau đó trở về ngủ.
Ngày hôm sau, cuối cùng người phụ nữ kia cũng đã đỡ hơn nhiều, môi cũng không còn nứt nẻ nữa mà bọn họ cũng muốn được nghe rốt cục đã xảy ra chuyện gì tại nước Frank này.
" Cảm ơn hai vị đã cứu ba mẹ con ta " Người phụ nữ cảm ơn hai người, cô cũng bắt đầu rơi nước mắt.
" Cô có thể cho chúng ta biết chuyện gì xảy ra ở đây không? " Tô Vũ cũng muốn hỏi thẳng vấn đề mà hắn rất quan tâm
" Chắc hai vị từ nơi khác tới đây, hai vị đến thật không đúng lúc " Người phụ nữ đoán được hai người bọn hắn từ nơi khác đến.
" Câu chuyện bắt nguồn từ một truyền thuyết xưa về tộc người Row " Người phụ nữ bắt đầu kể lại câu chuyện của người Row và tộc Frank mà hắn đã được nghe kể từ Elena. Về cơ bản cũng không khác nhau lắm, chỉ là câu chuyện này tộc người Row trở thành những ác ma, mà tộc Frank trở thành những dũng sĩ tiêu diệt tà ác.
" Khu rừng Nidal là ngôi mộ của tộc Row, nếu bất cứ người Frank nào tiến vào đều sẽ bị giết, không có bất cứ ngoại lệ nào. " Người giết tộc Frank có lẽ là những Lệ quỷ của tộc người Row.
" Cũng vì vậy mà khu vực đó trở thành cấm khu của người Frank chúng ta, tuy là vậy nhưng khu rừng này không làm ảnh hưởng gì tới những chủng tộc khác. Thậm chí là con người nếu như không phải tộc Frank đều sẽ bình yên vô sự " Bọn hắn cuối cùng cũng bắt đầu tìm hiểu được đầu nguồn của sự mất mát lương thực này.