Hắn ta có ý gì?
Đoạn Di cảm thấy sau lưng mình từng trận ớn lạnh.
Chẳng lẽ Thịnh Vân Trạch đã biết gì rồi sao? Chẳng lẽ lại tin mấy lời ma quỷ của mình?
“Đoạn Di.” Tiếng gọi đột ngột của Vũ Văn Thư khiến cậu giật bắn mình.
Vũ Văn Thư nhướng mày: “Em phản ứng thái quá vậy làm gì?”
Rồi quay đầu nhìn thấy Đoạn Di đã lôi ghế ra tận lối đi, cả người gần như muốn bám hẳn lên bàn Thịnh Vân Trạch, lập tức nghiêm nghị cảnh cáo: “Này, bàn em đâu? Em định chuyển hộ khẩu lên bàn Thịnh Vân Trạch luôn đấy à?”
Đoạn Di ra vẻ vô tội: “Bàn cậu ấy nhỏ quá, em ngủ không vừa.”
Vũ Văn Thư phì cười: “Giỡn với em đấy à?”
Tâm trạng thầy có vẻ tốt: “Thôi được rồi, xem như nể mặt điểm số lần này của em cũng tàm tạm, thầy sẽ không so đo với em nữa.”
Cuối cùng thì Đoạn Di cũng chú ý đến điểm thi giữa kì của mình, mắt sáng long lanh, ngẩng đầu đầy mong đợi. Vũ Văn Thư bị cậu chọc cười, nói: “485, điểm cao nhất từ trước đến nay.”
Thầy bổ sung: “- Tuy nhiên vẫn là đứng chót. Đừng có vội mừng, là do đề thi giữa kì lần này dễ, mọi người đều điểm cao, này, bạn cùng bàn của em-“
Vũ Văn Thư đã làm tròn Thịnh Vân Trạch thành bạn cùng bàn của Đoạn Di theo yêu cầu của cậu.
“724.”
Cả lớp ồ lên.
Hách San San dùng ánh mắt sùng bái nhìn Thịnh Vân Trạch: “Mẹ ơi, 724 điểm, khái niệm gì đây? Cánh cổng Thanh Hoa rộng mở, Bắc Đại chào đón cậu rồi!”
Đoạn Di hãnh diện thay, xáp lại gần Thịnh Vân Trạch, giơ ngón tay cái lên, “Trâu bò!”
Đề thi giữa kì không khó bằng đề thi cuối kì, điểm số 724 cũng không phải là không thể đạt được.
Thịnh Vân Trạch đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn Toán Lý Hóa Sinh, Văn và Anh bị trừ một ít điểm.
Tuy nhiên, kỳ thi cuối kỳ sắp tới và kỳ thi liên kết do các trường đại học tổ chức sẽ tăng độ khó, ngang với trình độ của kỳ thi đại học. Khi gặp phải những kỳ thi này, Thịnh Vân Trạch cũng không phải lúc nào cũng đạt điểm cao.
Nhưng cũng chỉ dao động quanh mức 715 điểm, chưa bao giờ xuống dưới 700.
Tưởng Vọng Thư ghen tị: “Đôi khi tớ thật sự muốn biết đầu óc của hội trưởng được làm bằng gì? Liệu có phải khi tạo ra tớ, Chúa đã bỏ qua một số bước hay không?”
Đoạn Di bênh vực: “Thịnh Vân Trạch ngày nào cũng làm bài tập nhé! Ai như cậu, chẳng học hành gì cả.”
Dù Thịnh Vân Trạch thông minh nhưng cũng không đến mức vô song, tiên tri toàn năng.
Không đọc sách, không làm bài tập mà vẫn có thể đạt điểm cao là điều không thể. Bàn học của hắn cũng chất đầy các loại đề thi và tài liệu bài tập như tất cả các học sinh khác trong lớp, chỉ là gọn gàng hơn một chút.
“Nói vậy, chẳng lẽ tớ không chăm chỉ học hành sao? Tiểu Đoạn, làm người đừng hai mặt thế chứ.” Tưởng Vọng Thư lắc đầu nguầy nguậy.
Đoạn Di muốn tranh luận với cậu ta, nói giúp Thịnh Vân Trạch, suýt chút nữa đã tiết lộ chuyện Thịnh Vân Trạch bị kỳ mẫn cảm vào đêm trước kỳ thi giữa kỳ.
Cậu thầm nghĩ, độ khó của bài thi của hắn ta giống với độ khó của bài thi của cậu sao?
Thịnh Vân Trạch phải thi trong độ khó cấp địa ngục đấy!
Thấy học sinh hào hứng, Vũ Văn Thư liền dành tiết học này để giảng bài văn, nửa đầu tiết học đều nói chuyện về điểm thi giữa kỳ.
Học sinh thích Vũ Văn Thư tán gẫu trong giờ học, miễn là không phải học bài, làm gì cũng được.
Nửa tiết sau, Đoạn Di ngoan ngoãn ném giấy với Tưởng Vọng Thư, không dám nhìn Thịnh Vân Trạch.
Cậu lo lắng vô cùng, câu hỏi ẩn ý của Thịnh Vân Trạch khiến cậu thấp thỏm bất an.
Vì vậy khi tan học bị lão Hà gọi đến phòng giáo dục, cậu lại thở phào nhẹ nhõm.
Không có chuyện gì khác, chỉ là có bạn học tố cáo cậu đánh nhau trên sân trường.
Lão Hà phạt cậu chép phạt nửa quyển Thần Điêu Đại Hiệp, lại bắt cậu và Tưởng Vọng Thư mỗi người viết bản kiểm điểm 3000 chữ, trong buổi chào cờ phải xin lỗi mặt Sẹo trước toàn trường.
Đoạn Di muốn nói mặt Sẹo đã bán thuốc kích thích trái phép cho Omega ở ngoài trường, còn bắt nạt trong trường nhưng rồi lại nuốt xuống.
Có nhiều chuyện nói với giáo viên cũng chẳng giải quyết được gì.
Trẻ con có cách giải quyết của trẻ con, học sinh cũng có cách giải quyết của học sinh.
Hơn nữa, bắt nạt bạn học chỉ cần không gây ra chuyện quá lớn hình phạt nặng nhất cũng chỉ là bản kiểm điểm và phê bình.
Vô dụng.
Đoạn Di bĩu môi, Tưởng Vọng Thư than thở số mình khổ, đã thành thạo bắt đầu sao chép hai bản kiểm điểm.
Hách San San thở dài: “Lớp trưởng, hai cậu đụng phải họng súng rồi.”
“Ồ? Đồng chí Hách San San hình như có ý kiến, mời phát biểu.” Tưởng Vọng Thư không ngẩng đầu lên.
Hách San San vừa nhấm hạt dưa vừa nói: “Gần đây là ngày hội mở cửa của trường mình, rất nhiều lớp cấp hai đang học ở tòa nhà thí nghiệm, hai cậu làm ầm ĩ thế này thì người ta còn chọn trường mình kiểu gì?”
Ngày hội mở cửa của trường Nhị Trung – nói chính xác là tất cả các trường trung học phổ thông ở Hàng Châu đều có ngày hội mở cửa.
Kéo dài một tháng, các trường trung học cơ sở trong thành phố có thể tùy ý chọn một trường trung học phổ thông, sử dụng tòa nhà thí nghiệm hoặc sân trường để học.
Phần lớn đều chọn học mỹ thuật hoặc nấu ăn, cũng có cả thể dục. Mục đích là để tham quan trường trung học phổ thông, cho học sinh trung học cơ sở cơ hội lựa chọn trường, trải nghiệm trước ngôi trường mình yêu thích.
Khi Đoạn Di còn học ở trường Thái Hòa cũng đã đến trường Nhị Trung tham quan, lúc đó cậu đã để ý sân bóng rổ của trường Nhị Trung.
Kết quả sau khi cậu vất vả lắm mới thi đậu vào trường Nhị Trung theo diện tuyển thẳng, sân bóng rổ của trường lại được cải tạo, sửa chữa suốt một học kỳ mới xong khiến cậu tức điên.
“Hiệu trưởng Tiêu rất sĩ diện, rất coi trọng ngày hội mở cửa, hai cậu làm ầm ĩ thế này không bị kỷ luật là may mắn lắm rồi.” Hách San San lắc đầu.
Hiệu trưởng Tiêu: hiệu trưởng trường Nhị Trung.
Đoạn Di chợt hiểu ra: “Ra là vậy.”
Tưởng Vọng Thư: “Sao thế?”
Đoạn Di: “Vừa nãy lão Hà bảo tớ thứ tư tuần sau mặc đồng phục đến trường, bảo là chụp ảnh. Tớ còn tưởng ảnh thẻ học sinh của tớ lại bị mờ, ai ngờ lão ấy bảo chụp ảnh quảng cáo.”
Tưởng Vọng Thư sững sờ, Hách San San ngạc nhiên: “Ảnh quảng cáo của phòng tuyển sinh? Còn quay video nữa đúng không? Mấy năm nay có đổi đâu nhỉ?”
Phòng tuyển sinh của trường Nhị Trung hàng năm đều quay một đoạn video đẹp về cảnh quan trường học đăng lên trang web, thể hiện tinh thần nhân văn và truyền thống tốt đẹp của trường.
Năm ngoái và năm kia đều là Thịnh Vân Trạch và Giản Kiều đóng vai nam nữ chính, có thể nói là một chiêu trò của phòng tuyển sinh, chỉ dựa vào khuôn mặt của Thịnh Vân Trạch cũng đã lừa được không ít nữ sinh đăng ký vào trường Nhị Trung.
Đoạn Di không ngờ mình cũng có thể góp mặt trong video tuyển sinh: “Tớ lên đó làm gì? Tớ trông thế nào… Lỡ người ta đến trường mình, bảo học sinh trường Nhị Trung đều học như tớ, bốn trăm điểm, còn đánh nhau thì sao?”
Tưởng Vọng Thư: “Có lẽ là chú Đoạn năm nay lại quyên góp thêm một thư viện, lão Hà không biết phải báo đáp ba cậu thế nào, lại dạy bảo đứa con trai quý báu của ông ấy thành ra thế này, ông ấy áy náy nên chỉ có thể cố gắng hết sức để cậu trông giống một học sinh ngoan.”
Đoạn Di:…
Sau kỳ thi giữa kỳ, bầu không khí trong lớp dần trở nên thoải mái, mọi người bắt đầu tận hưởng các hoạt động câu lạc bộ trong ngày hội mở cửa.
Chương trình giảng dạy của trường Nhị Trung rất nhân văn, ngay cả học sinh lớp 12 cũng không bị ép học quá gắt gao như các trường khác, cố gắng để học sinh vừa học vừa chơi, cân bằng giữa học tập và giải trí – chủ yếu là do hai năm nay có quá nhiều học sinh tự tử trước kỳ thi đại học khiến nhà trường sợ hãi.
Chớp mắt đã đến cuối tuần, Thịnh Vân Trạch hiếm khi về nhà, lý do là em gái Thịnh Vân Khê của hắn từ Anh trở về.
Em gái song sinh của Thịnh Vân Trạch, tính cách hoàn toàn trái ngược với hắn, là một nữ Alpha cởi mở, phóng khoáng, đang theo học tại trường Eton College của Anh, sống cùng bà ngoại ở nước ngoài trong thời gian dài.
Thịnh Vân Trạch rất ghét em gái mình, chủ yếu là vì Thịnh Vân Khê luôn mang khuôn mặt giống hắn để làm những chuyện ngu ngốc, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Vừa đến cửa nhà, giày còn chưa kịp cởi đã nhìn thấy cô gái trong sân.
Ước chừng mười bảy tuổi, cao khoảng một mét bảy mươi tám, vóc dáng cao ráo, mái tóc đen dày óng ả như rong biển, xoăn nhẹ buông xõa sau lưng, cộng thêm gương mặt xinh đẹp dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến nàng tiên cá chỉ có trong truyện cổ tích.
Nhóc con này còn uốn tóc xoăn nữa chứ. Thịnh Vân Trạch độc mồm độc miệng châm chọc.
Nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, cô cười híp mắt chào hỏi, vẫy tay thật cao: “Anh hai!”
Ồ.
Vẫn đáng ghét như mọi khi.
Thịnh Vân Trạch đã bắt đầu đếm ngược thời gian Thịnh Vân Khê bị đuổi ra khỏi nhà.
Thịnh Vân Khê có chiếc mũi cực thính, cô khịt mũi: “Sao trên người anh có mùi tin tức tố của Omega vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Mũi chó à?”
Thịnh Vân Khê ôm ngực khoa trương: “Mới một năm không gặp, anh cũng bắt kịp xu hướng yêu sớm rồi sao? Không giống anh chút nào!”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Nếu em còn dùng khuôn mặt của anh để làm vẻ mặt ngu ngốc này, em sẽ bị ăn đòn đấy.”
Thịnh Vân Khê không sợ anh trai đánh mình, dù sao hồi nhỏ cũng bị đánh không ít, nữ Alpha da dày thịt béo chịu đòn mà!
Cô khoác vai Thịnh Vân Trạch: “Hai chúng ta lâu lắm rồi không gặp, dù sao cũng là cùng một mẹ sinh ra, gặp nhau lại đánh đánh giết giết, làm bị thương hoa cỏ vô tội thì sao?”
Thịnh Vân Trạch lười để ý đến cô: “Ba đâu?”
Thịnh Vân Khê: “Trong thư phòng, có khách.”
Cửa thư phòng mở ra, mắt Thịnh Vân Khê sáng lên.
Người bước ra có ba Thịnh, một người đàn ông trung niên có gương mặt tương tự Thịnh Vân Trạch, và một người đàn ông trẻ tuổi trông chỉ khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, dung mạo kinh diễm, khí chất bất phàm, đang bắt tay với ba Thịnh, nói chuyện vui vẻ.
“Anh có biết người đó không?” Thịnh Vân Khê hai mắt sáng rực: “Em nghĩ em đã gặp được tình yêu của đời mình rồi.”
Do đồng chí Thịnh Vân Khê mỗi tháng đều gặp được khoảng một trăm Omega muốn cùng chung sống suốt đời, nên Thịnh Vân Trạch coi như cô đang xì hơi.
Nhưng vẫn nhắc nhở một câu: “Tình yêu của đời em có con trai bằng tuổi em rồi đấy, tự trọng chút đi.”
Chờ người đàn ông trẻ tuổi đi rồi, hắn mới mở miệng hỏi ba Thịnh: “Ông ta là Lộ Đồng?”
Ba Thịnh thấy hắn về, không khỏi ôn hòa hơn nhiều: “Một người bạn của ba. Thôi, không nói chuyện này nữa, hai anh em lâu lắm mới gặp nhau, tối nay muốn ăn gì, ba nấu…”
Thịnh Vân Trạch bỏ cặp xuống, đi về phía thư phòng.
Nửa đường bị Thịnh Vân Khê túm lấy: “Anh hai, anh vẫn chưa nói cho em biết mùi tin tức tố Omega trên người anh là của ai, của chị dâu à?”
Thịnh Vân Trạch: “Chị dâu em?”
Hắn nhớ đến những sự kiện kỳ quái, huyền bí xung quanh Đoạn Di, không khỏi cười lạnh: Còn chưa biết là vợ của anh nào đây!
Nghĩ kỹ lại, nếu Đoạn Di thích mình vì “Thịnh Vân Trạch” kia, chẳng phải là chỉ thích khuôn mặt của mình sao?
Sắc mặt Thịnh Vân Trạch càng thêm u ám.
Đặc biệt là khi ngẩng đầu nhìn thấy con ngốc Thịnh Vân Khê này mang khuôn mặt giống hắn còn làm những biểu cảm ngu ngốc, sắc mặt Thịnh Vân Trạch đen đến mức nhỏ ra nước.
Thịnh Vân Khê còn chưa biết mình đã bị anh trai đưa vào danh sách đen, sờ sờ mặt mình, thở dài: “Anh hai. Làm người cũng không cần tự luyến như vậy chứ, cứ nhìn chằm chằm vào mặt em làm gì, không bằng đi soi gương.”
Cô như nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, anh hai, nghe nói trường anh đang tổ chức ngày hội mở cửa, em có thể đến tham quan được không được không được không?”
“Không được.” Thịnh Vân Trạch ra sức ngăn cản cô gặp Đoạn Di.
So với con trai, Đoạn Di dường như thích con gái hơn.
Tên ngốc này vốn dĩ đã chỉ mê luyến khuôn mặt của mình, nếu để cậu ta phát hiện ra trên đời còn có một người có khuôn mặt giống hắn, thậm chí còn là con gái, chẳng phải Đoạn Di sẽ lập tức thay lòng đổi dạ sao?
Chết tiệt.
Đừng hòng.
Thịnh Vân Trạch đập vào đầu cô: “Tránh ra.”
“Áu!” Thịnh Vân Khê xoa xoa đầu: “Này, anh vào thư phòng làm gì?”
“Rầm” một tiếng, cửa thư phòng vĩnh viễn đóng lại trước mặt Thịnh Vân Khê.
Cô trợn mắt, đến phòng tập thể dục lấy ván trượt của Thịnh Vân Trạch, rồi chuồn ra ngoài chơi.
Mặt khác, trong thư phòng, Thịnh Vân Trạch tìm thấy một số tài liệu về “không gian lượng tử” trong tủ sách của ba mình. Khi Thịnh Vân Trạch kéo ra, ngoài cuốn sách này, còn rơi ra thêm vài tờ giấy nữa.
Luận văn vật lý lượng tử nằm ở góc trong cùng của thư phòng, hoặc là tài liệu không dùng đến được cất ở đây, hoặc là tài liệu quan trọng được cất ở đây.
Thịnh Vân Trạch nhặt lên xem, nét chữ đều là mới, hai tờ giấy trắng kẹp một mẩu báo nhỏ, hình như được cắt ra từ tờ Hàng Châu nhật báo.
— Sao lại có một mẩu tin tức bị cắt ra ở đây?
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn, cũng không phải tin tức gì đặc biệt, một vụ tai nạn giao thông, tài xế tử vong tại chỗ, hành khách hôn mê bất tỉnh, ngay cả ngày tháng cũng không nhìn, hắn liếc qua rồi bỏ lại chỗ cũ.
Hắn ở trong thư phòng cả buổi chiều, đến tối cũng không thấy Thịnh Vân Khê về.
Mẹ Thịnh gọi điện giục hai lần, lần cuối cùng, bà lại vào bếp bận rộn thêm một lúc, thêm một món ăn.
Thịnh Vân Trạch kéo ghế ra: “Bốn người ăn không hết nhiều thế này đâu, mẹ nấu nhiều quá.”
Mẹ Thịnh nói: “Tiểu Khê nói hôm nay ra ngoài quen được một người bạn mới, tối nay muốn dẫn về nhà ăn cơm, mẹ thêm một bát cũng không sao.”
Tính cách Thịnh Vân Khê hướng ngoại, ra ngoài dạo một vòng kết bạn là chuyện thường xuyên xảy ra từ nhỏ đến lớn.
Thịnh Vân Trạch thấy cũng bình thường, không để tâm, đầu óc hắn toàn nghĩ cách đưa Thịnh Vân Khê ra nước ngoài càng sớm càng tốt, tránh cho Đoạn Di có cơ hội gặp cô.
Với mức độ tò mò của Thịnh Vân Khê đối với chị dâu, cho dù Đoạn Di không chủ động trêu chọc Thịnh Vân Khê, thì Thịnh Vân Khê cũng sẽ nghĩ cách đến trường Nhất Trung tìm ra chị dâu của mình.
Sáu giờ mười lăm phút, chuông cửa reo vang.
Thịnh Vân Trạch đi dép lê ra mở cửa, mẹ Thịnh trong bếp dặn dò hắn: “A Trạch, con đừng có lê dép, nghe khó chịu chết đi được, phải sửa cái tật xấu đó.”
“Vâng.” Thịnh Vân Trạch miệng thì đáp ứng, nhưng vẫn làm theo ý mình, tiếp tục lê dép, ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh “xoẹt xoẹt” khó nghe.
Mẹ Thịnh lại nói: “Ôi, con ăn mặc đẹp một chút, bạn của Tiểu Khê là khách, con ăn mặc như vậy sao gặp khách được?”
Thịnh Vân Trạch ở nhà ăn mặc rất tùy tiện, áo thun trắng quần đùi dép lê, trên đầu còn dựng đứng một cọng tóc – ngủ dậy buổi chiều lười chải đầu, chỉ vuốt vuốt qua loa, trông luộm thuộm chán chường.
Chụp ảnh đăng lên diễn đàn trường để mọi người chiêm ngưỡng dung nhan thật của hot boy không biết bao nhiêu thiếu nữ sẽ vì thế mà đau lòng.
Có thể thấy bình thường ở trường hắn cũng giữ hình tượng lắm, về nhà liền buông thả bản thân.
Mặc dù vậy Thịnh Vân Trạch vẫn dựa vào khuôn mặt đẹp trai của mình để gánh vác bộ trang phục, khiến hắn trông cũng giống như một chàng trai trong tạp chí thời trang cố ý tạo dáng uể oải.
Cánh cửa bị mở ra một cách thiếu kiên nhẫn, ánh mắt khinh bỉ của Thịnh Vân Trạch từ trên cao nhìn xuống rơi vào mặt Thịnh Vân Khê.
Thịnh Vân Khê: “Xin chào! Anh hai!”
Rồi nhìn qua mặt Thịnh Vân Khê, nhìn thấy người bạn mà Thịnh Vân Khê mới quen hôm nay —
“Chào -“
“Rầm!”
Cánh cửa bị đóng sầm lại, tiếng động lớn kinh thiên động địa, bụi bay mù mịt.
Đoạn Di giơ tay chưa kịp chào xong, đã bị hắt hủi – trên mặt vẫn còn đang cười!
Cậu cứng đờ người.
Mẹ Thịnh nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra phòng khách, định nói gì đó thì nhìn thấy con trai mình đóng cửa xong liền ba bước gộp thành hai bước chạy lên lầu như thể đang dịch chuyển tức thời, nhanh đến nỗi bà không nhìn thấy bóng dáng.
Sau đó chưa đầy năm giây con trai bà lại từ trên lầu lao xuống, thay quần áo thay quần xịt nước hoa còn chải tóc kỹ càng, ngửi kỹ còn thấy mùi nước hoa???
Mẹ Thịnh: …Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Rồi nhìn thấy Thịnh Vân Trạch dừng lại trước cửa cách khoảng một mét, hít sâu một hơi, thận trọng lại mang theo chút thờ ơ, dùng kỹ năng diễn xuất tự nhiên không khoa trương không cường điệu, xứng đáng với danh hiệu Ảnh đế mà mở cửa ra.
Đoạn Di vẫn giữ nguyên tư thế vẫy tay, Thịnh Vân Trạch thản nhiên hỏi: “Sao lại là cậu?”
Thịnh Vân Khê ngây người: “What the…? Sao anh thay đồ trong vòng 5 giây được vậy??”
Thịnh Vân Trạch mặt không đổi sắc nói dối: “Anh luôn mặc bộ này, khi nào rảnh thì đi khám mắt đi, tiện thể khuyên em nên đi phẫu thuật thẩm mỹ luôn, anh trả tiền.”
Thịnh Vân Khê: What the…? Coi mình là đồ ngốc à? Vừa nãy anh rõ ràng mặc áo thun quần đùi, bây giờ anh mặc như sắp đi diễn thời trang Paris anh có biết không hả anh hai! Thiên thần Victoria’s Secret cũng không ăn mặc long trọng như anh!
Lời oán trách của cô còn chưa kịp thốt ra, đột nhiên cảm thấy một luồng khí kỳ lạ.
Anh trai cô.
Thịnh Vân Trạch.
Người quanh năm suốt tháng mang bộ mặt lạnh lùng như người ta thiếu nợ.
Bây giờ hình như đang…
Khoe… khoe mẽ?