Nếu phải liệt kê bảy điều hối hận nhất trong cuộc đời xuôi chèo mát mái của Thịnh Vân Trạch, thì đứng đầu bảng xếp hạng chắc chắn là nghe lời ma quỷ của vợ mình, đi xem “Avengers: Endgame” trong buổi hẹn hò đầu tiên.
Lúc đó hắn còn ngây thơ nghĩ rằng mình có thể trao được nụ hôn ở rạp chiếu phim.
May mà năm đó ở rạp chiếu phim, vợ hắn không diễn lại cảnh kinh điển trong “Diệp Vấn 3”, nếu không, khỏi hôn hít gì sất, gọi 115 cấp cứu thẳng tiến luôn cho rồi.
Thịnh Vân Trạch nhìn Đoạn Di đang tức giận đến mức trời long đất lở, vẻ mặt hắn vừa khó nói nên lời vừa phức tạp.
Hắn thỉnh thoảng lại phải đề phòng Đoạn Di xông lên màn hình, đấm cho màn hình vỡ tan tành.
Thịnh Vân Trạch hoàn toàn tin rằng với IQ của Đoạn Di, cậu ấy hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy – Dù sao hắn cũng có thừa tiền bồi thường, với lại chuỗi rạp chiếu phim này cũng là công ty con thuộc mảng truyền thông giải trí của gia đình hắn.
Tại sao lại không xem phim nghệ thuật nhỉ?
Thịnh Vân Trạch trầm ngâm suy nghĩ.
Dù có ngủ quên trong rạp thì cũng hơn tình trạng hiện tại.
Rồi đến nửa sau của bộ phim, cơn giận của Đoạn Di dần dần lắng xuống, cậu ôm xô bắp rang bự, nghiến răng nghiến lợi xem bộ phim này còn có thể diễn biến kiểu gì nữa.
Trái tim Thịnh Vân Trạch đã mệt mỏi suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chộp được cơ hội làm vài động tác nhỏ.
Đầu tiên, hắn âm thầm tắt màn hình điện thoại, sau đó ôn lại bài tập về nhà đã làm tối qua, tiếp theo là tự an ủi bản thân vài lần.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó giả vờ đặt tay lên lưng ghế của Đoạn Di, để đến lúc đó có thể thuận lợi đặt tay lên vai Đoạn Di.
Thịnh Vân Trạch cẩn thận từng li từng tí, cánh tay vừa nâng lên được một nửa, Đoạn Di bỗng nhiên không hề báo trước mà quay đầu lại, sắc mặt Thịnh Vân Trạch biến đổi, tim đập mạnh, lập tức bẻ ngoặt cánh tay, nhét vào túi áo khoác của mình.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy 0.001 giây.
Hắn bình tĩnh nhìn về phía trước, giả vờ tập trung xem phim, tạo ra ảo giác như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Này, tớ nói cậu đừng hiểu lầm, thực ra mấy phần trước của Avengers đều hay lắm… Mà sao cậu lại cho tay vào túi áo trong rạp chiếu phim vậy?” Đoạn Di đang nói thì chuyển sự chú ý.
Trong bóng tối, mí mắt Thịnh Vân Trạch giật giật: Còn hỏi tại sao à?
Nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: “Tay tớ lạnh, không được à.”
Rạp chiếu phim bật điều hòa nóng hừng hực, làm sao mà lạnh được chứ.
Đoạn Di “Ơ” một tiếng, sau đó Thịnh Vân Trạch nghe thấy bên cậu có tiếng sột soạt, giống như đang lấy đồ vật gì đó.
Ngay sau đó, Đoạn Di dùng bàn tay hơi ẩm ướt, kéo tay hắn ra khỏi túi áo.
Thịnh Vân Trạch ngửi thấy mùi hoa oải hương đặc trưng của khăn giấy ướt, rồi bàn tay phải bị hai tay Đoạn Di nắm lấy.
“Như vậy cậu còn lạnh không?” Đoạn Di nhỏ giọng hỏi.
Thịnh Vân Trạch thấy chẳng những không lạnh mà còn rất nóng.
Đặc biệt là mặt, nóng bừng bừng.
“Ừ…”
Đoạn Di: “Tay kia của cậu có lạnh không?”
Thịnh Vân Trạch do dự một chút, rồi cũng rút tay kia ra khỏi túi áo.
Đoạn Di đặt hai tay hắn cạnh nhau, sau đó ngoan ngoãn ủ ấm cho hắn.
Làm xong tất cả những việc này, ánh mắt Đoạn Di lại quay về phía màn hình lớn.
Thịnh Vân Trạch tạm thời gác lại suy nghĩ trong lòng, bắt đầu nghiên cứu bàn tay của Đoạn Di.
Rất trắng, rất mịn, cũng không lớn.
Khớp xương rõ ràng, rất ấm, thịt ở lòng bàn tay sờ rất mềm.
Hắn cào nhẹ vào lòng bàn tay Đoạn Di.
Đoạn Di nghiêng đầu sang, nhưng ánh mắt không nhìn sang, vẫn chăm chú nhìn màn hình, ý là: Có chuyện gì?
Thịnh Vân Trạch không nói gì, xoay người làm chủ, nắm lấy tay Đoạn Di, tách các ngón tay cậu ra, nắm lấy lòng bàn tay cậu, rồi bóp nhẹ một cái.
Đoạn Di lầm bầm: “Cậu làm gì vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Không làm gì cả.”
Hắn chậm rãi khép tay lại, mười ngón tay đan vào nhau với Đoạn Di.
Rồi lại buông ra, nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, như thể vừa tìm được một trò chơi thú vị lắm vậy.
Đoạn Di lại bị hắn làm cho đỏ mặt, mặc dù vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình phim, nhưng tâm trí đã bay đi đâu mất.
Cho đến khi bộ phim đi đến hồi kết, vị anh hùng mà Đoạn Di yêu thích nhất đã hy sinh để bảo vệ hòa bình thế giới.
Bầu không khí sôi sục chính nghĩa trong rạp chiếu phim biến mất trong tích tắc, dần dần có tiếng người bắt đầu thút thít, có người bắt đầu lấy khăn giấy lau mặt.
Không khí trở nên thật ấm áp và cảm động, Thịnh Vân Trạch khẽ động ngón tay, cảm thấy đây là thời cơ tốt.
Tốt hơn nhiều so với lúc Đoạn Di muốn so chiêu với hắn lúc nãy.
Chắc chắn giờ cậu ấy đang cảm động muốn chết, Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ: Cậu xem phim “Tiểu thời đại” còn khóc hu hu, bây giờ chắc là đau lòng muốn chết luôn quá.
Đừng lo, vòng tay của bạn trai luôn mở rộng.
“Nụ hôn an ủi” của bạn trai cũng miễn phí nốt, mua một tặng một, không đổi trả.
Thịnh Vân Trạch ho khan một tiếng, rút tay ra, chuẩn bị vòng tay qua vai Đoạn Di.
Nhưng mà, khi vừa vòng tay qua, tâm trạng thiếu niên của Thịnh Vân Trạch đã hoàn toàn tan biến.
Đoạn Di quả thực là khóc vì xúc động, nhưng hình như không phải kiểu khóc đẹp như trong tưởng tượng của hắn.
Trời long đất lở, nhật nguyệt vô quang, xưa có Mạnh Khương Nữ khóc đổ trường thành, nay có Đoạn Di khóc Iron Man!
Sụt sịt, nước mắt nước mũi tèm lem, còn hôn kiểu gì nữa?
Chết tiệt!
Tìm mỏi mắt cũng chẳng thấy chỗ nào mà đặt môi xuống!
Sắc mặt Thịnh Vân Trạch đen xì.
Đoạn Di hai mắt đỏ hoe, mũi nhăn lại, nhìn Thịnh Vân Trạch đầy tủi thân.
Thịnh Vân Trạch trực tiếp lấy khăn giấy che mặt cậu lại, tức giận bật cười.
“Cậu làm gì vậy? Phim thôi mà!”
Đoạn Di chỉ thiếu nước gào khóc thảm thiết trong rạp chiếu phim, ôm xô bắp rang bự yêu dấu của mình, sụt sịt: “Hức… hức… hu hu hu….”
Ra khỏi rạp chiếu phim, Đoạn Di vẫn chưa hoàn hồn: “Sao ông ấy lại chết chứ?”
Thịnh Vân Trạch: “Bởi vì hợp đồng của diễn viên hết hạn rồi.”
Đoạn Di u oán nhìn hắn: “Cậu thật vô tâm, chẳng lẽ cậu không chút cảm động nào sao? Ông ấy đã cứu cả thế giới! Ông ấy đã hy sinh vì thế giới này đấy!”
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ một cách cay độc: Đúng vậy, kế hoạch hôn môi của tớ cũng hy sinh theo rồi.
Đoạn Di sau khi xem phim xong ít nhất cũng phải mất nửa tiếng mới hồi phục tinh thần.
Buổi trưa ăn cơm cà chua xào trứng, nhìn đĩa cơm mà cứ ngẩn người hồi lâu, gặp phải Tony – thợ cắt tóc ở tiệm làm tóc chào mời, nhất quyết đòi vào tiệm cắt một kiểu tóc nhìn kiểu gì cũng không nhận ra là vừa cắt, lúc ra về còn dùng ánh mắt sùng bái và trang trọng chào tạm biệt Tony.
Thịnh Vân Trạch cảm thấy nếu cậu ta tiếp tục như vậy nữa, mình sẽ mắc chứng PTSD Iron Man mất.
May mắn là sau một tiếng đồng hồ, Đoạn Di đã khôi phục như thường, lại bắt đầu hoạt bát chạy nhảy.
Mặc dù Đoạn Di nói là đến thư viện học bài cùng Thịnh Vân Trạch, nhưng cậu đeo cặp sách lên, bắt đầu giả ngu.
Sáng xem phim, trưa ăn cơm, chiều đi gắp thú bông, tuyệt nhiên không hề nhắc đến ba chữ “học bài”.
Tầng hầm B3 trung tâm thương mại IN77 có một dãy máy chơi game, ngoài gắp thú bông ra, còn có trải nghiệm VR, ném bóng rổ, máy chơi game thùng, mô tô điện tử các kiểu.
Luồng khí ấm áp của máy điều hòa ập vào mặt, khu vực này vô cùng náo nhiệt, Đoạn Di “Hít” một hơi, cảm giác tứ chi cứng đờ dần ấm lên.
Cậu quay đầu nhìn Thịnh Vân Trạch, bắt đầu giới thiệu: “Cậu đã đến đây bao giờ chưa?”
“Chưa.”
Đoạn Di như phát hiện ra lục địa mới, tâm trạng phấn chấn hẳn lên: “Vậy tớ dẫn cậu đi chơi, hồi cấp 2 tớ với Tưởng Vọng Thư suốt ngày ở đây gắp thú, tớ chính là sát thủ máy gắp thú bông trong truyền thuyết, mỗi lần ôm thú bông ra khỏi đây đều giống hệt thương lái đi chợ đồ chơi Nghĩa Ô vậy.”
Thịnh Vân Trạch nhướng mày, rõ ràng không tin cậu.
Đoạn Di vỗ ngực cam đoan: “Để tớ gắp con to nhất cho cậu.”
Thịnh Vân Trạch: “Ồ.”
Nửa tiếng sau.
“Còn gắp con to hơn cho tớ không?” Thịnh Vân Trạch khoanh tay, tựa người vào máy gắp thú.
Sắc màu rực rỡ, ánh đèn neon nhấp nháy, hai tay Đoạn Di lại trống trơn, sắc mặt cậu vô cùng khó tả.
“Sai sót, hôm nay đơn giản là sai sót thôi!” Đoạn Di lên tiếng.
“Hôm nay cậu đã “sai sót” 21 lần rồi đấy.” Thịnh Vân Trạch không chút khách khí nói móc mỉa: “Nếu thất bại là mẹ thành công, thì con trai cậu giờ đã học Harvard rồi.”
Đoạn Di: “…”!
Cậu vô thức phản bác: “Con trai tớ chẳng phải là con trai cậu sao, có ai lại nói móc con trai mình như thế hả?”
Rồi…
Cậu nhận ra cả hai hiện tại mới chỉ có mười bảy tuổi.
Chủ đề này hơi hướng 18+, thật mờ ám, thật mới mẻ, cũng khiến đám thiếu niên phải suy nghĩ miên man, tim đập thình thịch.
Thịnh Vân Trạch: “…”
Đoạn Di: “…”
Thịnh Vân Trạch: “Ừ.”
Hắn nghiêng mặt sang chỗ khác, yết hầu chuyển động lên xuống, bắt đầu nhìn chằm chằm vào một máy gắp thú khác không chớp mắt, như thể muốn nghiên cứu xem máy gắp thú được sản xuất từ nhà máy nào, có linh kiện gì.
Còn Đoạn Di thì nắm chặt cần gạt, gào thét trong lòng: Mẹ nó! Nói chuyện phải nghĩ chứ!
Ngay lúc cả hai đều chìm vào sự ngại ngùng im lặng, một giọng nữ vang lên cắt ngang.
“Xin chào, cho hỏi hai bạn là một cặp sao?”
Cô gái mặc đồng phục niềm nở hỏi: “Chúng tôi là nhân viên của Bảo tàng Tinh tú bên cạnh, thấy hai bạn chơi ở đây khá lâu rồi, nên muốn mạo muội hỏi thăm một chút.”
Đoạn Di “Hả” một tiếng, Thịnh Vân Trạch thay cậu trả lời: “Phải.”
Nhân viên phục vụ nghe xong, mỉm cười nói: “Là thế này, Bảo tàng Tinh tú của chúng tôi vừa khai trương, muốn mời hai bạn ghé thăm để trải nghiệm. Hai bạn yên tâm, hoàn toàn miễn phí.”
Cô giải thích: “Chỉ cần hai bạn cho phép chúng tôi chụp một bức ảnh là được.”
Bảo tàng Tinh tú ở ngay bên cạnh.
Là một địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng.
Vé vào cửa 50 tệ/ người, nhân viên nói không thu tiền của bọn họ, chắc là thấy bọn họ đẹp trai, muốn chụp ảnh để ở bảng quảng cáo trước cửa, tăng thêm phần long trọng.
Thịnh Vân Trạch liếc nhìn Đoạn Di: “Cậu muốn đi không?”
Đoạn Di không hứng thú với việc này lắm, nhưng cậu biết Thịnh Vân Trạch rất thích những vì sao, bèn gật đầu: “Dù sao cũng miễn phí, vào xem một chút cũng được.”
Quả nhiên là địa điểm check-in nổi tiếng trên mạng.
Vừa bước vào trong đã có cảm giác đắm chìm, trải nghiệm cực kỳ tuyệt vời, cả dải Ngân Hà như hiện ra trước mắt.
Bên tai là tiếng vọng vũ trụ mênh mông, trước mắt là những chòm sao lấp lánh và cô độc.
Đoạn Di “Oa” lên một tiếng, đưa tay cố gắng chạm vào các hành tinh trước mặt, nhưng sờ vào mới biết là hình ảnh ảo: “Đỉnh thật.”
Thịnh Vân Trạch ngước nhìn trần nhà, nơi được chiếu hình thành một vũ trụ bao la vô tận, vô số vì sao treo lủng lẳng hai bên, Đoạn Di rất hào hứng chỉ vào những vì sao mà cậu nhận ra, khoe khoang với Thịnh Vân Trạch.
Lúc đầu Thịnh Vân Trạch chỉ nghe thôi, nhưng càng nghe càng thấy không ổn: Sao Đoạn Di biết nhiều thế nhỉ?
Nếu cậu ấy nhận ra đâu là Sao Thổ, đâu là Sao Hỏa, đâu là Mặt trăng thì cũng không có gì lạ.
Nhưng cậu ấy lại nhận ra Sao Rigel, Sao Uy Scuti, Sao Arcturus, Sao Sirius, Chòm sao Tam giác, điều này thật kỳ quái.
Những người bình thường không chủ động tìm hiểu về thiên văn học, chắc chắn sẽ không biết những điều này.
Đặc biệt là Đoạn Di có thể nói ra cả siêu đám thiên hà Laniakea, là ai đã phát hiện ra nó, được phát hiện ở đâu, thậm chí cả thời gian và địa điểm cụ thể cũng nói vanh vách.
Điều này thật sự quá kỳ quặc!
Đoạn Di biết Thịnh Vân Trạch thích thiên văn học, hôm nay lại là ngày hẹn hò, vì muốn lấy lòng bạn trai, để bạn trai thấy mình cũng không phải là loại người đẹp trai rỗng não, nên cậu đã dốc hết toàn bộ kiến thức về thiên văn học mà mình biết.
Kết hôn với Thịnh Vân Trạch mười mấy năm, chưa ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy, huống hồ, cậu cũng nghe lỏm được không ít thứ, nói ra được mười mấy cái tên tinh hệ mà người thường không biết cũng là bình thường.
Thậm chí, có những thông tin là tài liệu nghiên cứu thiên văn mật cấp quốc gia, chưa được công bố.
Trí nhớ Đoạn Di không tốt, cậu càng nói nhiều, sơ hở càng nhiều, mà chính bản thân cậu lại không hề nhận ra.
Thịnh Vân Trạch am hiểu kiến thức về thiên văn học – thiên văn học hiện tại.
Từ miệng Đoạn Di thốt ra vài thứ vốn không thuộc về thời đại này, cũng không phải là thứ của năm nay, hắn nghe cậu thao thao bất tuyệt, âm thầm đánh giá.
Hắn phát hiện ra, trong miệng Đoạn Di có nhắc đến một vài ngôi sao mới được phát hiện trong năm nay, hơn nữa một số quy luật mà cậu đưa ra hoàn toàn có thể chứng minh là chính xác bằng suy luận.
Thế nhưng, năm nay người ta vẫn chưa hoàn toàn xác nhận những suy luận này.
Giọng điệu của Đoạn Di rõ ràng là kiểu như đã nghiên cứu ra kết quả rồi.
“Thế nào?” Nói một hồi lâu mà không thấy Thịnh Vân Trạch trả lời, Đoạn Di bèn lên tiếng hỏi.
Vóc dáng của Thịnh Vân Trạch ẩn mình trong bóng tối, nửa sáng nửa tối.
Chàng thiếu niên mười bảy tuổi lúc này như trùng khớp với Giáo sư Thịnh mà Đoạn Di quen biết.
Đoạn Di sững người: “Thịnh Vân Trạch?”
Cậu không biết tại sao mình lại hoảng sợ như vậy, nhất là lúc Thịnh Vân Trạch không trả lời, nỗi bất an trong lòng cậu càng lúc càng mãnh liệt.
Cậu bước về phía trước hai bước, đứng bên cạnh Thịnh Vân Trạch, chỉ đến khi nắm lấy cánh tay Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cứ như con mèo của Schrödinger vậy.
Đoạn Di đột nhiên nhớ đến câu nói này.
Ở thế giới song song cũng vậy, Thịnh Vân Trạch luôn bí ẩn, lạnh lùng và xa cách.
Giống như khi ngắm nhìn bầu trời đầy sao vào ban đêm, trong lòng sẽ sinh ra nỗi cô đơn và nhỏ bé khó tả, đó là nỗi sợ hãi đối với thế giới chưa biết.
Đoạn Di thỉnh thoảng khi nhìn Thịnh Vân Trạch, trong lòng cũng dâng lên nỗi bất an như thế.
Cậu không sợ Thịnh Vân Trạch, cậu chỉ cảm thấy Thịnh Vân Trạch giống như con mèo của Schrödinger, dường như tồn tại, nhưng dường như cũng chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.
Cậu không thể nào giữ chặt hắn, cho nên mới thật sự bất an, thậm chí là sợ hãi.
“Sao vậy?” Thịnh Vân Trạch phát hiện ra Đoạn Di đang run rẩy.
Đoạn Di hỏi hắn: “Vừa nãy cậu không nói gì, sao vậy?”
Thịnh Vân Trạch: “Tớ đang suy nghĩ.” Nói rồi, hắn nắm lấy tay Đoạn Di, bổ sung: “Cậu đang run à?”
Đoạn Di: “Tớ thấy trong này hơi khó chịu, chúng ta ra ngoài thôi.”
Những thứ liên quan đến vũ trụ, những điều chưa biết, bí ẩn luôn khiến Đoạn Di nhớ đến Thịnh Vân Trạch.
Rõ ràng hắn đang ở rất gần, thậm chí đã thuộc về cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy Thịnh Vân Trạch sẽ biến mất không một dấu vết.
Tâm trạng Đoạn Di sa sút, trong lòng chất chứa một tảng đá lớn.
Tự hỏi bản thân: Rốt cuộc là mình làm sao vậy?
Nhân viên phục vụ chụp ảnh xong, đưa bọn họ một tấm.
Đoạn Di cất ảnh vào ngăn cặp, tiếng người ồn ào náo nhiệt và dòng người đông đúc lại ùa vào tai, khiến cậu có cảm giác như trở về thế giới loài người vậy…
Ôi mẹ ơi! Đúng là hiện thực phũ phàng mà!
Lúc Đoạn Di thốt ra câu này, cậu đang đứng ở lưng chừng núi Ngũ Vân, Vân Tê Trúc Kinh.
Một tiếng trước, để giải tỏa tâm trạng, Đoạn Di quyết định leo lên đỉnh núi Ngũ Vân ngắm cảnh, liền đề nghị leo núi.
Chưa bao giờ thấy cặp đôi nào đi hẹn hò lại đi leo núi cả, vì vậy, điều hối hận thứ hai trong cuộc đời xuôi chèo mát mái của Thịnh Vân Trạch chính là – lần đầu tiên hẹn hò với vợ, không những nghe lời ma quỷ của vợ đi xem “Avengers: Endgame” mà sau đó lại còn ngu ngốc lần hai, nghe lời vợ đi leo núi.
Chẳng lẽ leo lên giường vợ không thích bằng hay sao?
Cứ nhất quyết đòi leo núi!
Bốn mươi phút trước, người đi xuống núi nói với hắn, bọn họ đã leo đến lưng chừng núi rồi, leo thêm một đoạn nữa là đến đỉnh.
Rồi hai mươi phút trước, một nhóm người khác đi xuống núi cũng nói y hệt như vậy.
“Cái quái gì vậy! Không phũ phàng với tớ thì mấy người không chịu được hay sao hả?” Đoạn Di lệ rơi đầy mặt: “Cái tớ muốn là hiện thực “ngọt ngào”, chứ không phải loại hiện thực “phũ phàng” thế này nhé? Quá sức “thực tế” rồi đấy!”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Là ai đề nghị leo núi nào?”
Đoạn Di im lặng.
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng hơn: “Là ai nói trên núi có nước suối, không cần mua?”
Đoạn Di đang khát khô cả họng càng thêm im lặng.
“Anh…” Đoạn Di lập tức quỳ xuống: “Em không ngờ núi này lại cao như vậy!”
Tình huống hiện tại rất khó xử, lên cũng phải đi một đoạn đường, xuống cũng phải đi một đoạn đường.
Đoạn Di không đi nổi nữa, cậu tuy không phải là “trùm cuối”, nhưng bậc thang của núi Ngũ Vân đúng là cực hình mà, vận động viên leo núi chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã leo lên được chứ đừng nói là cậu!
Lúc này, lợi ích của việc có bạn trai phát huy tác dụng.
Đoạn Di ngồi phịch xuống bậc thang, ăn vạ bắt đầu làm nũng.
Núi là cậu muốn leo, nước là cậu không cho mua, nhưng giờ cậu đi không nổi nữa, bạn trai đương nhiên phải có trách nhiệm rồi.
Đoạn Di: “Tớ không đi nữa.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Đoạn Di ngẩng đầu lên: “Mau nghĩ cách đi.”
Thịnh Vân Trạch mở miệng: “Chẳng phải cậu đã “giúp” tớ nghĩ cách rồi hay sao?”
Đoạn Di cười hì hì, đưa tay kéo Thịnh Vân Trạch: “Anh ơi, cõng em đi mà. Chân em đau, đi không nổi nữa.”
Cậu thương lượng với Thịnh Vân Trạch: “Chỉ một đoạn thôi, đến cái chòi nghỉ mát phía trên kia là được rồi.”
Nói xong, cậu chắp hai tay lại, cúi đầu thành khẩn, nịnh nọt không chút nguyên tắc: “Anh ơi, anh đẹp trai quá đi, lại còn tốt bụng, hiền lành, thích giúp đỡ người khác nữa…”
Thịnh Vân Trạch bị cậu làm phiền chết mất, vừa bực mình vừa buồn cười, chuyển cặp sách từ phía sau ra đằng trước, sau đó hơi khom người xuống: “Chỉ đến chòi nghỉ mát ở lưng chừng núi thôi đấy.”
Mắt Đoạn Di sáng lên, lập tức nhảy phốc lên người Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch hiếm khi buột miệng chửi tục: “Mẹ kiếp.”
Đoạn Di vẫn bình chân như vại, không hề nao núng.
Thịnh Vân Trạch nhấc cậu lên một chút, sau đó nhân cơ hội bóp mạnh vào chỗ nhiều thịt nhất trên đùi cậu một cái, đau đến nỗi Đoạn Di kêu lên một tiếng thảm thiết, Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Cậu mà còn nhúc nhích lung tung, tớ mà ngã từ đây xuống, thì cậu cứ coi như thọ tang sớm đi.”
Đoạn Di không cần suy nghĩ, buột miệng: “Vậy tớ cũng nhảy xuống cùng cậu luôn, cùng lắm là chúng ta chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.”
Bậc thang đá trên núi Ngũ Vân rất hẹp, người đi lên đi xuống cũng nhiều, một thiếu niên lành lặn, không gãy tay gãy chân cứ thế bám chặt lấy một thiếu niên khác, thu hút sự chú ý của không ít khách du lịch.
Thịnh Vân Trạch nói móc: “Hãnh diện lắm à?”
Đoạn Di: “Tớ có bạn trai cõng, họ không có, đấy là họ đang ghen tỵ.”
Thịnh Vân Trạch cảnh cáo cậu: “Đừng có lộn xộn.”
Không cần phải tự mình đi bộ, Đoạn Di lập tức cảm thấy phong cảnh trên đường núi cũng trở nên xinh đẹp hẳn lên.
Vừa đi vừa nói: “Tự nhiên em muốn sáng tác thơ quá.”
Phải nói, thể lực của Alpha rất tốt, đặc biệt là thể lực của Thịnh Vân Trạch.
Người thường chỉ cần leo núi bốn mươi phút thôi là đã thở hổn hển rồi – Tham khảo Đoạn Di.
Tim Thịnh Vân Trạch không chút mệt mỏi, hơi thở vẫn đều đều, cõng Đoạn Di cũng dư sức, đi được bốn trăm bậc thang mà không cần nghỉ.
Đoạn Di nhìn thấy bông hoa trắng nhỏ bên đường, thi hứng nổi lên, bắt đầu ứng khẩu thành thơ: “Hoa trắng nhỏ…”
Thịnh Vân Trạch nghiêng tai lắng nghe.
Chắc hẳn Đoạn Di là tự biên tự diễn, nói lắp bắp: “Hoa trắng nhỏ, trắng muốt, bốn cánh hoa bung nở.”
Sau đó hai mắt sáng lên: “A! Gieo vần rồi kìa!”
Thịnh Vân Trạch suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng, Đoạn Di b tức giận vòng tay ôm cổ hắn: “Cười cái gì? Thể thơ hiện đại là như vậy đấy!”
“Không ngửi được thì cậu đọc một bài thơ cổ điển xem nào.”
Đoạn Di lắc đầu, nói với vẻ cao thâm khó dò: “Ngẩng đầu nhìn trăng sáng…”
Rồi cúi đầu: “Cúi đầu ngắm hoa khôi.”
Cậu còn lồng cả tin tức tố của Thịnh Vân Trạch vào bài thơ: “Xa xôi biết đâu phải là tuyết, chỉ có hương thơm thoảng đưa! Thế nào, cũng hay đấy chứ?”
Thịnh Vân Trạch nhận xét: “Thơ của cậu là thơ “lẩu thập cẩm” à?”
Đoạn Di: “=)) =!
“Cái gì mà thơ “lẩu thập cẩm”, của tớ đây gọi là tập hợp tinh hoa của các bậc thầy…”
Đến khi Đoạn Di bịa được hai mươi bốn bài thơ “lẩu thập cẩm”, thì cuối cùng cũng đến ngôi chùa trên đỉnh núi.
Cuối đường lên núi là một cây bạch quả khổng lồ, ước chừng phải bốn người đàn ông trưởng thành dang tay ôm mới xuể, cây đã hơn ba nghìn năm tuổi, giờ đã chết khô, chỉ còn lại một gốc cây cao hơn năm mét, cùng với những cành cây mọc um tùm.
Núi rừng im ắng, tuyết rơi lặng thinh.
Xung quanh được bao bọc bởi hàng rào, trên đó treo đầy những dải ruy băng cầu duyên, nền đỏ chữ vàng, rộng khoảng hai tấc, gió thổi qua, những dải ruy băng bay phần phật.
Đoạn Di nhảy xuống khỏi người Thịnh Vân Trạch, hơi ngại ngùng nói: “Có mệt không?”
“Hừ hừ.” Thịnh Vân Trạch càng thêm cay nghiệt: “Cậu xem hơn trăm cân thịt như vậy, có mệt hay không thì biết rồi đấy.”
Đoạn Di: “=)) =!
“Nói gì mà thịt với thà.” Cậu nghiêm túc nói: “Lúc này cậu nên nói, cõng cả thế giới của mình trên lưng, làm sao mà thấy mệt được chứ.”
Thịnh Vân Trạch hừ lạnh một tiếng: “Nếu cả thế giới của tớ mà là một con lợn thì tớ sẽ đi tự tử ngay lập tức.”
Đoạn Di tức giận bốc khói đầu, vừa cãi nhau ầm ĩ với Thịnh Vân Trạch, vừa định dùng bạo lực ép Thịnh Vân Trạch khuất phục, tiếc là Thịnh Vân Trạch chỉ dùng một tay đã khống chế được cậu.
Sau khi mua nước, cuối cùng Đoạn Di cũng để lộ mục đích cuối cùng, cậu lấy một dải ruy băng cầu duyên, trịnh trọng viết tên mình và Thịnh Vân Trạch lên đó.
Nét chữ xiên xẹo, nguệch ngoạc, giống hệt học sinh tiểu học.
Tay nghề của cậu cũng khá thuần thục, biết viết tên vào đâu, phải ghi chữ gì, đều không cần tiểu hòa thượng chỉ dạy.
Thịnh Vân Trạch nhìn mà trong lòng có chút khó chịu: “Cậu thành thạo như vậy, trước đây từng đến đây với ai à?”
Ai = Nam Dã?
Đoạn Di lắc đầu: “Không có.”
Cậu đến đây là với Thịnh Vân Trạch – ở thế giới song song.
Chỉ là lúc đó không phải do cậu viết, mà là do chính Thịnh Vân Trạch viết, treo trên cây bạch quả kia.
Đoạn Di muốn ở thế giới thực này được trải qua thêm một lần nữa với Thịnh Vân Trạch.
Dây cầu duyên được treo san sát nhau, Đoạn Di dựa vào ký ức, tìm được vị trí mà Thịnh Vân Trạch từng treo dây cầu duyên ở thế giới song song.
Loay hoay mãi mà không buộc được nút thắt, cuối cùng Thịnh Vân Trạch nhìn không nổi nữa, đành phải giúp cậu.
Tuy bản thân hắn không thích những thứ hình thức này cho lắm, nhưng nếu Đoạn Di thích thì cứ để cậu làm thôi.
Sau khi buộc xong, Thịnh Vân Trạch theo bản năng chỉnh lại dây một chút, kết quả là hành động này vô tình lật một dải dây cầu duyên khác ở bên trong ra ngoài, để lộ một chữ “Đoạn”.
Hắn rất nhạy cảm với tên của Đoạn Di, chủ yếu là vì chữ “Đoạn” này rất giống nét chữ của hắn, nên Thịnh Vân Trạch không chút do dự lấy dải dây cầu duyên ẩn sâu bên trong ra.
…
Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch.
Trên đó cũng là hai cái tên này.
Là nét chữ của hắn.
Thịnh Vân Trạch như bị sét đánh, chết lặng tại chỗ.
“Xong chưa vậy?” Đoạn Di đứng phía sau, uống nước: “Cậu đang xem gì thế?”
Cậu cúi đầu xuống, Thịnh Vân Trạch vội vàng nhét dải dây mà mình vừa phát hiện vào túi: “Không có gì.”
Đoạn Di không hỏi thêm: “Được rồi, tiếp theo chỉ còn lại lịch trình quan trọng nhất của ngày hôm nay thôi!”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu, tâm trạng vẫn còn đang dậy sóng, Đoạn Di mỉm cười nói: “Ăn tối!”
“Được.”
Hắn nghe thấy giọng nói của mình như vọng lại từ chân trời.
Trong bữa tối, Đoạn Di cảm thấy Thịnh Vân Trạch có vẻ lơ đãng.
Cậu đương nhiên cho rằng Thịnh Vân Trạch là do mệt quá – dĩ nhiên cậu sẽ không thừa nhận nguyên nhân là do cậu bắt Thịnh Vân Trạch cõng.
Sau bữa tối, Đoạn Di không gọi tài xế đến đón, sau đó trước mặt Thịnh Vân Trạch thốt ra một lời nói dối dễ dàng bị vạch trần:
“A, trời tối rồi, tớ không có xe về, đành phải đi tàu điện ngầm vậy.”
Ngầm ám chỉ Thịnh Vân Trạch tiễn cậu về.
Thịnh Vân Trạch nói móc: “Cậu không cần phải ám chỉ lộ liễu thế đâu, tiễn bạn gái về nhà là chuyện nên làm.”
Đoạn Di không phục: “Ai nói tớ là bạn gái? Tớ không thể là bạn trai à?”
Thịnh Vân Trạch: “Vậy được, vậy cậu tự mình về đi.”
Đoạn Di vội vàng dịu giọng: “Tớ là bạn gái, tớ là bạn gái!”
Thịnh Vân Trạch rất hưởng thụ: “Nói rõ ràng một chút.”
Đoạn Di thầm phỉ nhổ: Biến thái!
Rồi dùng ánh mắt chân thành nhìn hắn, nũng nịu nói, khiến Thịnh Vân Trạch sởn da gà: “Em là bạn gái của anh Vân Trạch, bây giờ anh có thể đưa bé trai yếu đuối này về nhà chưa ạ?”
Thịnh Vân Trạch sững người: Thì ra hắn thích kiểu con gái như thế này à.
Trên đường về nhà, trời lại đổ tuyết.
Đưa đến cổng tiểu khu vẫn chưa được, Đoạn Di nhất định phải bắt Thịnh Vân Trạch đưa đến tận cửa nhà.
Thịnh Vân Trạch hỏi cậu: “Không sợ bị bố cậu phát hiện à?”
Đoạn Di: “Nếu bị phát hiện thì tớ sẽ nói cậu là bạn học, bố tớ sẽ không nghi ngờ đâu.”
Thịnh Vân Trạch: “Cậu thuần thục nhỉ?”
Đoạn Di nghiêm túc nói: “Đàn ông đích thực không bao giờ lật lại chuyện cũ.”
Sau đó, hai người đang nói chuyện đều không ai nhúc nhích, dường như đang chờ đợi một việc mà cả hai đều biết rõ trong lòng.
Bọn họ đứng trong một con hẻm nhỏ khá vắng vẻ, chỉ có một bóng đèn đường le lói, ánh đèn hắt lên những bông tuyết đang bay lả tả.
Đoạn Di cảm thấy hơi lạnh, để giải tỏa cơn lạnh, cậu quyết định mở miệng nói một số chuyện có thể khiến tim đập nhanh hơn: “Thực ra, vừa nãy lúc đi trên đường tớ hơi muốn hôn cậu đấy.”
Nhịp tim Thịnh Vân Trạch cũng tăng tốc đột ngột.
Đoạn Di sợ mình nói quá thẳng thừng, bèn hỏi: “Những lời cậu nói lúc nãy ở rạp chiếu phim còn tính không?”
Sau đó lại hơi tủi thân nói: “Cậu nuốt lời, không có hôn tớ.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Tâm trạng rất phức tạp!
Đoạn Di sờ sờ mũi, đầu mũi cậu có một nốt ruồi, lúc ẩn lúc hiện, dưới ánh đèn lờ mờ trông thật dịu dàng.
Liệu có phải mình quá thẳng thừng rồi không?
Đoạn Di vội vàng nói: “Thôi bỏ đi, gần nhà tớ quá, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cửa sổ phòng sách của bố tớ. Lỡ như ông ấy nổi hứng nhìn xuống dưới, thấy tớ với cậu đang yêu đương vụng trộm, chắc chắn ông ấy sẽ đánh gãy chân tớ trước, sau đó sẽ đánh gãy chân cậu.”
Vừa nói, cậu vừa cẩn thận quan sát Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên im lặng kéo khóa áo khoác của mình xuống.
Soẹt –
Chiếc áo khoác trên không trung vẽ một đường cong sắc bén.
Ngay sau đó, chiếc áo khoác xuất hiện trên đầu Đoạn Di, mang theo hương hoa oải hương thoang thoảng, rất ấm áp, đó là mùi nước giặt mà Thịnh Vân Trạch thường dùng.
Đầu Đoạn Di bị trùm kín mít trong áo khoác, chỉ lộ ra khuôn mặt, ngơ ngác nhìn Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch bình tĩnh nói: “Đảng và nhà nước không dạy cậu, gặp khó khăn phải ứng phó linh hoạt, nghĩ cách khắc phục sao?”
Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên môi Đoạn Di.
Trong nháy mắt, Đoạn Di theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay của Thịnh Vân Trạch.
Bàn tay Thịnh Vân Trạch đặt trên eo cậu dần siết chặt, tay phải ấn vào sau gáy Đoạn Di, dùng một chút lực, luồn vào trong áo khoác, ấn vào tuyến thể Omega của cậu. <Lúc đầu chỉ là chạm môi một cách thuần túy, thăm dò lẫn nhau.
Thịnh Vân Trạch nắm lấy cằm cậu: “Há miệng ra.”
Tai Đoạn Di đỏ bừng, ngoan ngoãn há miệng, nụ hôn này trở nên mãnh liệt hơn, yết hầu Đoạn Di chuyển động lên xuống, như nuốt cả lưỡi của hắn vào.
Hơi thở gấp gáp bị cắt thành từng đoạn ngắn ngủi, gần như phải tranh giành mới hít thở được một hơi, Đoạn Di dừng lại vài lần, cảm thấy hơi thiếu oxy, lúc này Thịnh Vân Trạch mới chậm lại.
Cuối cùng, hắn chậm rãi mút môi Đoạn Di, ngậm lấy hôn nhẹ một cái như không nỡ kết thúc.
Nếu có ai chụp lại cảnh tượng này, chỉ có thể nhìn thấy một chàng trai cao ráo, khuôn mặt tuấn tú hơi cúi người, đang hôn người yêu của mình.
Còn người yêu của hắn bị một chiếc áo khoác che kín mít, dưới bầu trời tuyết rơi lả tả chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm hơi nhướn lên của cậu, góc hàm thon gọn, thuôn dài, ẩn vào trong cổ áo được cài kín mít.
Tác giả có lời muốn nói: Đảng và Nhà nước không cho phép yêu sớm! [Đeo kính]
Hôn nhau trước cửa nhà, thật kích thích.