Người xui xẻo thì uống nước cũng mắc răng.
Nửa đêm, Tưởng Vọng Thư thức giấc, thấy Đoạn Di nằm trên giường lật qua lật lại một cái bánh tráng, liền kéo chăn của cậu: “Uống thuốc chưa?”
Đoạn Di ngủ không ngon, mơ màng tỉnh tỉnh, chỉ cảm thấy nóng.
Đắp chăn thì nóng, không đắp thì lạnh, cuối cùng chỉ đành kẹp chăn giữa hai chân mà ngủ.
Tưởng Vọng Thư cầm chiếc cốc giữ nhiệt đựng đầy Coca Cola lạnh ngắt của cậu: “Hay là để tớ gọi bí thư đến?”
Cậu bạn mập ú ú nãy giờ vẫn còn đang ăn vặt trên giường, nghe vậy liền ngạc nhiên: “Đoạn Di ốm mà gọi bí thư đến làm gì? Lão đại biết khám bệnh à?”
Ngoài Hách San San và Tưởng Vọng Thư, những người khác trong lớp đều không biết Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch đang yêu nhau, nên đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Tưởng Vọng Thư ra vẻ cao thâm khó lường: “Thanh niên à, ngây thơ quá!”
Cậu bạn mập không hiểu Tưởng Vọng Thư đang nói gì, bèn đề nghị với Đoạn Di: “Hay là đến phòng y tế xem sao?”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu điên rồi à, giờ này rồi, phòng y tế còn mở cửa sao?”
“Hay sáng mai đi?” Cậu ta hỏi Đoạn Di.
Đoạn Di khó chịu trở mình, Tưởng Vọng Thư: “Không được, vẫn là phải gọi Thịnh Vân Trạch.”
Lần này, đến cả anh chàng mọt sách cũng khó hiểu: “Gọi bí thư đến làm gì? Trễ thế này rồi, làm phiền cậu ấy không tốt đâu.”
Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ.
Mười giờ rưỡi ký túc xá tắt đèn, mười một giờ cơ bản là ai cũng đã ngủ.
Tưởng Vọng Thư: “Chắc Thịnh Vân Trạch chưa ngủ đâu, cậu ấy không phải đang ôn thi à?”
Cậu bạn mập bật một chiếc đèn bàn, rướn người về phía Đoạn Di đang nằm trên giường.
Trán Đoạn Di lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt đỏ ửng bất thường, nhìn là biết không ổn.
Không hiểu sao cậu bạn mập lại đỏ mặt, vội vàng đặt đèn bàn lên giường Đoạn Di, rồi co rúm người trên giường mình.
Ánh đèn thu hút sự chú ý của giáo viên trực đêm, vừa hay là thầy giáo Văn.
“Cốc cốc”, thầy gõ cửa: “Tắt đèn bàn đi, đừng tưởng bật đèn bàn chơi điện thoại là tôi không bắt được đâu nhé.”
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, cậu bạn mập ngoan ngoãn trả lời: “Thầy Văn ơi, Đoạn, Đoạn Di hình như bị sốt rồi ạ.”
Thầy giáo Văn ngạc nhiên: “Sốt?” Thầy bước vào: “Sao lại sốt thế này?”
Tưởng Vọng Thư: “Em cũng không biết, cả ngày hôm nay cậu ấy cứ nằm bẹp một chỗ, có vẻ không được khỏe.”
“Đứa nhỏ này.” Thầy giáo Văn đứng bên giường, đưa tay sờ trán Đoạn Di: “Bình thường nhìn lanh lợi hoạt bát vậy mà, sức khỏe kém thế.”
Anh chàng mọt sách: “Kỳ nghỉ hè vừa rồi Đoạn Di bị tai nạn xe, từ đó sức khỏe cậu ấy đã không tốt.”
Thầy giáo Văn hơi ngạc nhiên, nhìn về phía Đoạn Di.
Khuôn mặt Đoạn Di rất được lòng người lớn.
Vốn dĩ cậu đã có một gương mặt trẻ con, cộng thêm lúc nhắm mắt ngủ ngoan ngoãn, trông cậu chỉ như mới mười lăm tuổi.
Trong lòng thầy giáo Văn dâng lên một nỗi thương cảm của bậc cha chú, lập tức nói: “Để thầy đưa em ấy đến bệnh viện khám gấp.”
Tưởng Vọng Thư do dự, nhìn Đoạn Di.
Dù đang nhắm mắt nhưng Đoạn Di vẫn ngủ không yên giấc, hơi thở từ nông chuyển sang dồn dập, Tưởng Vọng Thư lo lắng nói: “Trước đây cậu ấy không như vậy.”
Thầy giáo Văn đánh thức Đoạn Di. Đoạn Di mơ màng mở mắt, nhìn thấy một đám người đứng xung quanh giường mình.
Tưởng Vọng Thư giải thích, nói thầy giáo Văn muốn đưa cậu đến bệnh viện khám gấp.
Đoạn Di theo phản xạ đưa tay sờ trán, đầu óc cậu như bị nhũi, người sốt nhẹ, hơi nóng trong cơ thể không ngừng tỏa ra, Đoạn Di cảm giác mình như đang bị nhốt trong lồng hấp. Cậu chẳng muốn gặp ai cả, lúc này cậu chỉ muốn gặp Thịnh Vân Trạch.
Thế là cậu im lặng liếc nhìn Tưởng Vọng Thư, Tưởng Vọng Thư lập tức hiểu ý, nhắn tin cho Thịnh Vân Trạch.
Sau đó ngăn cản thầy giáo Văn đưa Đoạn Di đi: “Thầy ơi, thôi ạ, chỉ là bệnh vặt thôi, ký túc xá có thuốc, uống vào là khỏi.”
Thầy giáo Văn bán tín bán nghi: “Hay là đến bệnh viện khám cho chắc.”
Đoạn Di lên tiếng: “Thầy ơi, em không đi đâu, muộn thế rồi, em ngại làm phiền thầy lắm ạ.”
Thầy giáo Văn nghĩ trong lòng, việc này có gì mà phiền, nhưng Tưởng Vọng Thư và Đoạn Di đều kiên quyết không để thầy đưa đi, sau khi dặn dò Đoạn Di vài câu, thầy mới đóng cửa rời đi.
Chờ thầy đi khuất, cậu bạn mập mới lên tiếng: “Đoạn Di, sao cậu không chịu đến bệnh viện khám? Cậu như vậy có sao không?”
Đoạn Di chậm chạp leo xuống giường, leo lên giường Tưởng Vọng Thư, sau đó không chút khách khí đạp cậu ta xuống.
Tưởng Vọng Thư xoa xoa eo: “Này, Đoạn bảo bối, nhẹ chân chút được không hả? Đúng là không hổ danh là cậu, ốm đau mà còn khỏe thế, cơm không uổng phí mà!”
Đoạn Di: “Tớ muốn ngủ ở đây.” Cậu đường đường chính chính: “Lát nữa Thịnh Vân Trạch đến cho cậu ấy ngồi, giường của tớ ở tầng hai, cậu ấy lên xuống bất tiện.”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu đối xử với “vợ trước” dịu dàng chút có được không, vừa nãy là ai giúp cậu gọi điện thoại cho “chồng cũ” hả?”
Đoạn Di nhắm mắt: “Bây giờ cậu ấy là anh rể của cậu rồi.”
Anh chàng mọt sách: “Bí thư thật sự sẽ đến à?”
Cậu ta không hiểu “chồng cũ”, “anh rể” là cái gì, chỉ nghe thấy Thịnh Vân Trạch sẽ đến.
Cảm thấy thật khó tin.
Thậm chí còn có chút cảm giác huyền ảo.
Cậu bạn mập do dự một lúc lâu mới lên tiếng: “Đoạn Di, khi nào thì cậu và bí thư thân thiết đến mức này vậy?”
Tưởng Vọng Thư thầm nghĩ: Hai cậu cập nhật hệ thống chậm thế nhỉ, bây giờ bí thư của mấy cậu với Đoạn Di đã là mối quan hệ “nam cẩu” bất chính rồi.
Đoạn Di nhắm mắt, định qua loa cho xong chuyện.
Cửa phòng ngủ lại vang lên tiếng gõ, anh chàng mọt sách lên tiếng: “Thầy giáo Văn quay lại?”
“Cạch”, cửa phòng 301 mở ra, miệng cậu bạn mập há hốc chữ “o”.
Ánh đèn hành lang phác họa đường nét của Thịnh Vân Trạch, miếng thạch rau câu Konjac trong tay cậu bạn mập rơi tõm xuống đất.
Tưởng Vọng Thư nhặt lên, tiện thể ngồi xuống giường cậu bạn mập: “Cho tớ ké chút.”
Cậu bạn mập hoàn hồn, lí nhí: “Sao cậu không lên giường Đoạn Di?”
Tưởng Vọng Thư: “Trừ khi tớ muốn chết.”
Ánh mắt chiếm hữu của Alpha mạnh đến đáng sợ.
Mặc dù Tưởng Vọng Thư không có thứ gì đặc biệt yêu thích, nhưng đôi khi cũng có thể cảm nhận được bản năng sâu thẳm trong cơ thể này.
Cậu ta không có ý định khiêu khích giới hạn của Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch vừa ngồi xuống, Đoạn Di liền giả vờ ngủ.
Qua một lúc, giả vờ không nổi nữa, Đoạn Di mở mắt: “Sao cậu không hỏi thăm tớ xem thế nào?”
Thịnh Vân Trạch: “Nhìn cậu còn biết giả vờ ngủ là đủ biết chẳng có vấn đề gì to tát rồi.”
Đoạn Di hờn dỗi: “Làm gì có ai như cậu chứ?”
Cậu chống người muốn ngồi dậy lý luận với Thịnh Vân Trạch, nhưng lại nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt hắn, bèn ngoan ngoãn nằm xuống.
Trong lòng còn tự mãn nghĩ: Thôi, mình không nên vạch trần cậu ấy, kẻo cậu ấy thẹn quá hóa giận.
Thịnh Vân Trạch không quên “bắt bẻ”: “Cậu nằm trên giường Tưởng Vọng Thư làm gì?”
Đoạn Di: “Cậu ấy là Beta, không sao đâu.” Nghĩ ngợi một chút: “Hơn nữa cậu ấy ngủ giường dưới, như vậy cậu muốn sờ trán tớ cũng tiện hơn.”
Thịnh Vân Trạch lại bị câu nói thẳng thừng của cậu làm cho sững sờ, khựng lại: “Đừng có mà lươn lẹo.”
Đoạn Di biết hắn nghĩ lệch rồi, vội vàng thanh minh: “Ý tớ là sờ trán xem sốt không ấy mà.”
“Ồ.” Thịnh Vân Trạch khẽ cười: “Tất nhiên là tớ cũng nghĩ như vậy, tự dưng cậu giải thích làm gì, hay là cậu nghĩ vẹo đi đâu rồi?”
Đoạn Di bị hắn lật ngược tình thế, tức đến mức, bực bội nói: “Nếu cậu đã lặn lội đường xa đến đây để cãi nhau với tớ, thì tớ sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa đâu.”
Thịnh Vân Trạch nhướng mày: “Chẳng phải bảo tớ cút về sao?”
Đoạn Di nhắm mắt, lí sự: “Tớ không muốn cậu đi, tớ muốn cậu ở lại đây với tớ.”
Tưởng Vọng Thư ở giường bên cạnh lặng lẽ lấy tai nghe, đưa cho cậu bạn mập một bên, sau đó nhìn anh chàng mọt sách trên giường tầng trên với vẻ mặt thương hại.
Cho cậu ta một biểu cảm “Cậu cố lên, chúng tôi đi trước”, bắt đầu nghe đoạn hội thoại tiếng Anh trong tai nghe: Cái áo sơ mi có giá chín bảng mười lăm xu…
Thịnh Vân Trạch nói chuyện rất nhỏ, nghe như tiếng thì thầm.
Tuy nhiên, nếu cố tình nghe, vẫn có thể nghe rõ mồn một trong căn phòng nhỏ hẹp này. Bởi vậy, Đoạn Di luôn có cảm giác như hai người đang lén lút “tâm sự” trước mặt bàn dân thiên hạ.
Thịnh Vân Trạch hỏi cậu: “Có phải tối qua bị tuyết rơi trúng nên cảm lạnh không?”
Đoạn Di lắc đầu.
Lúc này, Thịnh Vân Trạch khác hẳn với vẻ ngoài thường ngày. Hắn mặc một chiếc áo hoodie cotton mềm mại, quần dài cùng màu, phòng bật điều hòa, nhưng tay hắn lại lạnh buốt.
Hắn im lặng ngồi bên cạnh, trông có vẻ bồn chồn, lo lắng canh giữ Đoạn Di, giống như một chú sói con đang canh giữ con mồi của mình.
Thỉnh thoảng lại kiểm tra một lần.
Trong bóng tối, Đoạn Di lần mò nắm lấy tay Thịnh Vân Trạch: “Cậu có muốn lên đây một chút không?”
Hai tay Thịnh Vân Trạch bị Đoạn Di kéo vào trong chăn, hơi ấm lan tỏa tức thì.
Hắn lạnh lùng nói: “Tớ không ngủ giường của Tưởng Vọng Thư.”
Đoạn Di bĩu môi: “Cầu kỳ, giường cậu ta cũng như giường cậu thôi, đều là trường cấp phát cả.”
Trên giường của Tưởng Vọng Thư chỉ có mùi nước giặt Blue Moon.
Mùi hương Alpha của cậu ta rất dịu nhẹ, thêm vào đó, trường học phun thuốc ức chế ba lần một ngày, gần như không ngửi ra được gì.
Nhưng Thịnh Vân Trạch lại thấy rất khó chịu.
Trong ký túc xá bỗng chốc im lặng.
Cậu bạn mập và anh chàng mọt sách đang tạo một nhóm chat riêng trong nhóm lớp – không có Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch.
Tên nhóm được cậu bạn mập đặt, gọi là: Nhóm buôn chuyện “douban” – Chi nhánh Nhị Trung.
Mọi người vừa vào đều hoang mang.
Tuyệt địa cầu rau – cao thủ: Khuya rồi không ngủ, lôi nhau vào group làm gì vậy?
Công dân tích cực – Mập mạp đây: Chuyện động trời đây!!
Nhiều lần từ chối trai đẹp – Phương Vân: Má ơi! Mấy người đều chưa ngủ à?
Hoa khôi địa phương – Hách San San: Sớm thế này đã đi ngủ gì, mau dậy quẩy cùng chị nào!
Hoa khôi địa phương: Sao cậu không add ba tớ, tớ muốn @ ổng mà không thấy đâu? Sao phải tạo nhóm mới chi vậy?
Hoa khôi địa phương: Giống như chúng ta sắp làm phản vậy, nhắc nhở thân thiện, không được chia rẽ dân tộc nhé, biết chưa hả?
Công dân tích cực – Mập mạp đây: Không phải, không add Đoạn Di được, tối nay cậu ấy bị sốt, rồi bí thư cư nhiên lại đến đây với cậu ấy!! Chấn động mẹ tôi luôn á!!
Hoa khôi địa phương: Sao cậu ấy lại không khoẻ? Đã uống thuốc chưa vậy?
Nhiều lần từ chối trai đẹp – Phương Vân: Nghe nói hôm nay cậu ấy nằm bẹp một chỗ luôn, có sốt không vậy?
Cố lên, tôi vẫn còn học – Mọt: Mấy bà ơi! Có ai nắm được trọng điểm chưa? Trọng điểm là Đoạn Di bị ốm à, trọng điểm là bí thư hiện đang ở ký túc xá với cậu ấy kìa!
Lưu Đức Hoa chi nhánh Nhị Trung: What? Vậy là lúc nãy bí thư không phải ra ngoài đi vệ sinh à?
Lưu Đức Hoa chi nhánh Nhị Trung: Tôi còn tưởng cậu ấy vội vàng chạy ra ngoài đi vệ sinh, hoá ra là đang ở chỗ Đoạn Di?
Cố lên, tôi vẫn còn học – Mọt: …Chính vì vậy, mục đích của việc tạo nhóm mới là đây…
Cố lên, tôi vẫn còn học – Mọt: Sao bí thư lại đến ký túc xá ở cạnh Đoạn Di nhỉ …
Lưu Đức Hoa chi nhánh Nhị Trung: Tình… Tình bạn Xã hội Chủ nghĩa chăng?
Tuyệt địa cầu rau – cao thủ: Đợi chút, hình như tôi phát hiện ra một điều…
Tuyệt địa cầu rau – cao thủ: 【Ảnh chụp màn hình.jpg】
Tuyệt địa cầu rau – cao thủ: Tên WeChat của bí thư với Đoạn Di… rất là… giống…
——Giống tên cặp cho người yêu ấy.
Cả nhóm không ai dám đánh ra câu này.
Nhóm chat đang thảo luận sôi nổi, Tưởng Vọng Thư chỉ âm thầm theo dõi, không nói gì, trong lòng có một loại cảm giác mình là người duy nhất tỉnh táo giữa dòng đời.
Là một trong những người trong cuộc, Hách San San nhắn tin riêng cho cậu ta.
Tưởng Vọng Thư suy nghĩ một chút, trả lời: Dù sao thì họ cũng không công khai, nên chúng ta cũng đừng nói, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao.
Hách San San gật đầu: Nhưng mà bí thư với Đoạn Di đều là Alpha mà, “song A” cũng yêu nhau được à?
Tưởng Vọng Thư: Cậu kỳ thị “song A” à?
Hách San San thành thật khai báo: Má ơi, kỳ thực là con ship má với ba con.
Tưởng Vọng Thư: …
Đoạn Di lần mò dưới gối Tưởng Vọng Thư, tìm được chiếc điện thoại giấu kỹ của mình.
Trong ký túc xá chỉ có một ổ cắm điện, đặt ngay cạnh giường Tưởng Vọng Thư.
Muốn tranh thủ sạc điện thoại vào ban đêm thì chỉ có thể đặt dưới gầm giường.
Cậu thành thạo dùng chăn che điện thoại, sau khi bật lên, ánh sáng hoàn toàn bị che khuất.
Rõ ràng là không ít lần lén chơi game trên điện thoại trong ký túc xá rồi.
Thịnh Vân Trạch giữ tay cậu lại: “Không khỏe thì đừng xem điện thoại.”
Đoạn Di vội vàng gõ vài chữ trên màn hình, sau đó đưa điện thoại cho hắn xem.
Tớ nghĩ mình không bị cảm.
Thịnh Vân Trạch cúi đầu nhìn cậu, Đoạn Di lại cầm điện thoại, tiếp tục gõ thêm mấy chữ.
Tớ nghĩ chắc là kỳ phát tình của tớ đến sớm.
Sau khi xem xong câu này, Thịnh Vân Trạch lập tức mất bình tĩnh.
Yết hầu hắn chuyển động lên xuống.
Hèn chi Đoạn Di không chịu mở miệng, mà lại dùng điện thoại để nhắn.
Phòng ký túc xá chỉ nhỏ hẹp như vậy, chỉ cần cố tình nghe thì dù nói gì cũng sẽ bị nghe thấy.
Đoạn Di do dự một lúc, quyết định hỏi thẳng.
Ngày mai cậu có thể xin nghỉ được không?
Ý nghĩa đằng sau câu hỏi này, cả hai thiếu niên đều hiểu rõ.
Có lẽ Đoạn Di cũng cảm thấy câu này nói ra không ổn, giống như một lời mời gọi trần trụi, một sự quyến rũ trắng trợn, bèn gõ lại một câu khác.
Chỉ cần đánh dấu tạm thời thôi, tớ không có ý nghĩ gì khác!
Thêm một dấu chấm than, để tỏ rõ trong sạch, tránh trường hợp Thịnh Vân Trạch lại mắng cậu là tên biến thái.
Đoạn Di sợ hắn không đến, nghĩ ngợi một chút, vẫn là quyết định nhắc nhở Thịnh Vân Trạch: Bây giờ tớ là bạn trai cậu, cậu có nghĩa vụ giúp bạn trai vượt qua khó khăn trong cuộc sống đấy, biết chưa hả?
Thịnh Vân Trạch đột nhiên giữ chặt tay cậu.
Hành động đang chăm chú gõ chữ của Đoạn Di khựng lại.
Thịnh Vân Trạch cúi người, ghé sát tai cậu hỏi: “Mấy giờ?”
Đoạn Di bị hắn hỏi mà tai hơi nóng lên: “Sáng mai được không, tớ sợ làm lỡ giờ học của cậu.”
Thịnh Vân Trạch: “Không sao.” Hắn dừng lại: “Cậu có thể làm lỡ lâu hơn một chút.”
Hôm sau, Đoạn Di xin nghỉ.
Tưởng Vọng Thư vừa nhìn thấy giấy xin nghỉ, thì Thịnh Vân Trạch cũng xin nghỉ, lý do là có việc gia đình.
Việc Thịnh Vân Trạch xin nghỉ cũng khá thường xuyên, chủ yếu là đi thi đấu bên ngoài, hoặc tham gia một số hoạt động thi đua, giáo viên chủ nhiệm chỉ cần xem qua là được, cũng không để ý lắm.
Đoạn Di thì càng khỏi phải nói, cậu căn bản chưa từng đi học đàng hoàng, đến trường tự do tự tại, thật sự đã thực hiện đúng phương châm “ coi trường học như nhà”.
Cách trường học hai cây số, một thiếu niên xuất hiện ở sảnh lớn khách sạn – chính là Đoạn Di.
Cậu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, trông như một tên “phản động” đang bí mật liên lạc, thu hút sự chú ý của nhân viên lễ tân.
Đoạn Di cố tình không chọn khách sạn nhà mình, đưa chứng minh thư xong, liền đi thẳng lên tầng 16.
Lúc bước vào thang máy còn có chút căng thẳng.
Chết tiệt, sao lại giống đi “thuê phòng” thế này.
Đoạn Di làm đủ thứ chuyện vi phạm nội quy trường lớp, nhưng ra ngoài hẹn người ta ở khách sạn là lần đầu tiên.
Khiến cho bước chân của cậu cũng có phần do dự.
Không biết Thịnh Vân Trạch đến chưa.
Đoạn Di quẹt thẻ mở cửa, vừa vào phòng, liền thấy Thịnh Vân Trạch đang ở trong phòng.
Nghe thấy động tĩnh, hắn quay người lại.
Đoạn Di bỗng cảm thấy hơi ngại ngùng, vội vàng lùi lại hai bước: “Đợi đã!”
Thịnh Vân Trạch: …
Đoạn Di: “Tớ thấy bây giờ chúng ta cần một câu chào hỏi vừa ngại ngùng vừa lịch sự! Đừng quá sến súa, bốc thăm xem cậu nói trước hay tớ nói trước nhé.”
Thịnh Vân Trạch im lặng: “Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi, sao cậu phải tỏ vẻ như sắp bị “làm thịt” thế hả?”
Đoạn Di lấy hai tay che mặt, vô cùng chán nản: “Cậu có thể đừng dùng gương mặt ngây thơ trong sáng đó để nói ra chuyện khiến người ta “cay mắt” được không hả?”
Trong không khí thoang thoảng mùi pheromone, ngọt ngào mát lạnh – hôm nay Thịnh Vân Trạch không xịt thuốc ức chế.
Lúc Đoạn Di bước vào đã cảm nhận được, chân cậu nhũn ra.
Cậu bỏ cặp sách xuống, cởi mũ và khẩu trang, để lộ gương mặt được che giấu, hàng mi đã đẫm một lớp mồ hôi mỏng.
Sau khi bị đánh dấu vĩnh viễn, theo lý mà nói, kỳ phát tình của Đoạn Di không nên mãnh liệt đến thế.
Trông cậu cứ như chỉ có thể xoa dịu bằng cách đánh dấu qua “cửa sau”.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Thịnh Vân Trạch liền vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn Đoạn Di.
Rồi lại nghĩ đến việc Đoạn Di bị người khác đánh dấu vĩnh viễn, hắn nghiến răng ken két.
Đoạn Di cởi áo khoác đồng phục, bên trong chỉ có một chiếc áo len cổ lọ.
Cậu lại cởi áo len cổ lọ trước mặt Thịnh Vân Trạch, động tác không nhanh, nhưng Thịnh Vân Trạch nhìn lại như thể đang chiếu phim tua chậm.
Tiếp theo là một chiếc áo phông.
Mặc áo phông bên trong áo len, đệ nhất cổ kim.
Thịnh Vân Trạch thầm oán thán trong lòng.
Đoạn Di sờ sờ sau gáy, ngượng ngùng lên tiếng: “Hay là chúng ta xem phim một lúc đã?”
Thịnh Vân Trạch mỉa mai: “Xem cái gì, phim “đen” à?”
Đoạn Di: =口=!
“Hay là “SpongeBob SquarePants Movie” nhỉ?”
Thịnh Vân Trạch: “Hừ, trẻ con.”
Kết quả là chẳng xem phim gì cả, Thịnh Vân Trạch lấy sách bài tập trong cặp ra.
Đoạn Di sững sờ: “Cậu đến khách sạn “thuê phòng” còn mang theo cả sách bài tập?”
“Kẻ đến khách sạn xem “SpongeBob SquarePants Movie” thì không có tư cách nói tôi.”
Vẻ mặt Thịnh Vân Trạch thản nhiên, tiếp tục: “Nói cho rõ nhé, “thuê phòng” mà không “lên giường” thì không gọi là “thuê phòng”, mà gọi là “ở ghép”.”
Đoạn Di sờ sờ mũi, cậu ngồi xuống bên cạnh Thịnh Vân Trạch, tự nhiên gác cằm lên vai hắn: “Vậy để tớ xem cậu làm.”
Pheromone của cậu có chút giống mùi sữa dừa, không ngấy, rất ngọt thanh, ngửi vào khiến người ta thấy khát nước, cổ họng khô rát.
Muốn uống gì đó.
Thịnh Vân Trạch khẽ nhúc nhích, đột nhiên không muốn làm bài tập nữa.
Hắn nghiêng đầu, bất ngờ hôn lên môi Đoạn Di.
Đoạn Di không ngờ hắn lại quay sang hôn mình, bèn thuận thế điều chỉnh tư thế, ngẩng đầu, hơi ngửa cổ, hé mở môi.
Pheromone của Thịnh Vân Trạch ban đầu rất dịu dàng, giống như đang an ủi cậu. Đoạn Di rất hưởng thụ, nuốt hết pheromone hắn truyền sang, tay chống lên giường, cổ tay trắng nõn đeo chiếc vòng bạc dành riêng cho con nít, kiểu dáng cực kỳ đơn giản, nhưng con trai bình thường không ai đeo.
Những người đeo vòng bạc kiểu này, cơ bản là từ nhỏ đã đeo, mang ý nghĩa bình an may mắn. Lúc này đây, khi đeo trên tay Đoạn Di lại tạo nên cảm giác trẻ con và ngây thơ đến lạ.
Rất ngoan, rất ngây thơ, rất yếu đuối.
Gần như hòa làm một với làn da trắng nõn nà của cậu.
Ánh mắt Thịnh Vân Trạch tối sầm lại, ngón tay lướt trên tay Đoạn Di, mân mê chiếc vòng.
Đoạn Di thở hổn hển vài tiếng, liếm đi vệt nước bọt nơi khóe miệng.
Nồng độ pheromone trong không khí ngày càng đậm đặc, Thịnh Vân Trạch vẫn nhớ trên người Đoạn Di có một dấu hiệu vĩnh viễn.
Về lý thuyết, dấu hiệu vĩnh viễn đó đáng lẽ phải là do hắn để lại.
Nhưng về mặt lý trí, người “hắn” đó cũng không thể coi là “hắn”. Mỗi lần nghĩ đến đây, Thịnh Vân Trạch lại thấy vô cùng tức giận.
Vì vậy, khi cắn vào tuyến Omega của Đoạn Di, hắn rất mạnh bạo. Đoạn Di đau đến mức nước mắt lưng tròng, bấu chặt ga giường, các khớp xương trắng bệch: “Đau quá…”
Giây tiếp theo, pheromone của Thịnh Vân Trạch tràn vào từ tuyến thể Omega đang rỉ máu.
Mắt Đoạn Di tối sầm lại, cả người như quay cuồng, ngã xuống giường. Cậu nhắm chặt hai mắt, lông mi run rẩy dữ dội, như đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng.
Thế nhưng thật ra cũng không đau lắm.
Nói cách khác là vừa đau vừa sướng. Cảm giác hòa quyện pheromone rất mạnh mẽ, chỉ mới là đánh dấu tạm thời mà Đoạn Di đã có chút không chịu nổi.
Thịnh Vân Trạch lại cắn rất mạnh, cắn xong cũng không buông ra, mải mê liếm láp quanh tuyến thể Omega của cậu.
Qua hồi lâu, Đoạn Di vẫn im lặng.
Thịnh Vân Trạch cảm thấy có gì đó không ổn. Lúc buông Đoạn Di ra, hắn mới phát hiện cả người đối phương đều ướt đẫm mồ hôi.
So với lần ở phòng âm nhạc, lần này dường như còn mãnh liệt hơn.
Tim Thịnh Vân Trạch thắt lại, thầm nghĩ, lẽ ra nếu Đoạn Di đã từng bị đánh dấu vĩnh viễn thì chỉ cần đánh dấu tạm thời là có thể xoa dịu rồi.
Vậy mà hiện tại, đánh dấu tạm thời lại không có tác dụng, ngược lại còn thúc đẩy kỳ phát tình tiến triển nhanh hơn, khiến nó trực tiếp chuyển biến nặng nề.
Cổ áo của Đoạn Di bị kéo lệch sang một bên, tuyến thể in dấu răng của hắn, quần ngủ rộng thùng thình ướt sũng một mảng, trông rất nhớp nháp. Cơ thể Đoạn Di vẫn còn đang run rẩy, Thịnh Vân Trạch chỉ chạm nhẹ vào cậu, đối phương đã như cây trinh nữ, nhắm chặt mắt cuộn tròn người lại theo bản năng.
Cơ thể run rẩy một cách bất thường, thậm chí còn bắt đầu co giật nhẹ.
——Đánh dấu tạm thời không có tác dụng.
Thịnh Vân Trạch buộc phải chấp nhận sự thật phũ phàng này.
——Kỳ phát tình của Đoạn Di vẫn tiếp tục.
——Hơn nữa còn ngày càng mãnh liệt, sắp bước vào giai đoạn cao trào.