Chỉ riêng việc dỗ dành Thịnh Minh và Thịnh Tịch đã mất toi một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, sau khi dỗ được hai đứa nhỏ ở nhà Thịnh Vân Trạch một thời gian, Đoạn Di đã kiệt sức.
Chủ yếu là vì dắt hai đứa trẻ đi chơi ở công viên trong khu chung cư một lúc, đến trưa, hai đứa nhỏ muốn ngủ trưa, Đoạn Di mới dỗ dành, hứa hẹn sẽ nhanh chóng đến đón chúng về nhà.
Đoạn Di nóng đến mức cởi áo khoác bông lông ngắn ra, để lộ chiếc áo len cổ lọ màu trắng bên trong.
Cậu ngồi phịch xuống gầm cầu trượt mà cặp song sinh vừa chơi, ra lệnh cho Thịnh Vân Trạch: “Quạt cho tớ đi.”
Thịnh Vân Trạch bị hai đứa nhỏ hành hạ cũng không khá hơn là bao, ngồi xuống cạnh Đoạn Di, sau đó đưa tay quạt cho cậu hai cái lấy lệ.
Cảm nhận được sự hời hợt của bạn trai, Đoạn Di yếu ớt nói: “Chia tay chia tay chia tay…”
Thịnh Vân Trạch liếc cậu một cái, Đoạn Di còn chưa kịp chia tay được một giây đã mếu máo: “Muốn ăn kem quá đi.”
“Mùa đông mà ăn kem?”
“Cậu không hiểu đâu, bây giờ tớ nóng sắp chết rồi đây này, cậu nói xem tại sao trẻ con lại nhiều năng lượng đến thế.”
Thịnh Vân Trạch bỉu môi: “Còn không phải do cậu vỗ béo cho hai đứa nó, cậu tưởng mình đang nuôi heo con à?”
Lúc nãy bế lên, hai đứa bé nặng trịch.
Sau đó Thịnh Vân Trạch như phát hiện ra điều gì đó mới mẻ, nhìn Đoạn Di, bật cười ha hả, không dừng lại được.
Đoạn Di đẩy hắn ra: “Này, cậu bị sao thế…”
Thịnh Vân Trạch cười đến ngã nhào vào người cậu, ban đầu Đoạn Di cũng không thấy buồn cười, hơn nữa cậu cũng chẳng hiểu Thịnh Vân Trạch đang cười cái gì.
Nhưng nhìn hắn cười hả hê như thế, cậu cũng bị lây theo, “Sao thế haha… Có độc à hahahahaha…”
Đoạn Di vừa đẩy hắn vừa cười: “Đừng có dựa vào người tớ, nóng chết mất, bây giờ cậu giống hệt cái lò sưởi di động vậy.”
Thịnh Vân Trạch cười đã đời mới nói: “Chúng ta giống hệt nhà ba con heo.”
Đoạn Di đen mặt, lười nói với hắn hai chữ: “Thế cậu là gì, ông chủ trang trại chắc?”
Thịnh Vân Trạch: “Nuôi ba người các cậu cũng phải tốn bộn tiền đấy.”
Đoạn Di ngả người lên cầu trượt: “Mệt chết mất, bây giờ tớ ngay cả sức để cãi nhau với cậu cũng chả còn.”
Cậu đáng thương nhìn Thịnh Vân Trạch: “Anh ơi, mua cho em cây kem đi.”
Thịnh Vân Trạch nhướn mày: “Giở trò mè nheo với tớ?”
Đoạn Di xài chiêu bài làm nũng thành thần: “Chỉ cần còn hiệu quả, mè nheo mấy lần cũng được mà.”
Cậu ôm eo Thịnh Vân Trạch làm nũng, khuôn mặt bầu bĩnh cọ cọ: “Xin cậu đó, xin cậu đó, xin cậu đó, xin cậu đó…”
Thịnh Vân Trạch véo má cậu, ra lệnh: “Gọi anh yêu một tiếng nghe xem nào?”
Khí phách của Đoạn Di tan biến như tro tàn, nịnh nọt nói: “Anh yêu anh yêu anh yêu anh yêu anh yêu anh yêu…”
Như cái máy phát nhạc.
Tuy rằng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng Thịnh Vân Trạch cũng được dịp chiếm tiện nghi bằng lời nói, hỏi cậu: “Gọi thành thạo thế kia, không phải cậu cũng từng gọi Nam Dã như thế chứ?”
Đoạn Di: “Không có, ai nha…” Cậu nhịn không được hỏi ra vấn đề mà mình đã muốn hỏi từ lâu: “Tại sao lúc nào chúng ta ở riêng, cậu cũng lôi Nam Dã ra nói vậy? Cậu nhỏ mọn quá đấy.”
Thịnh Vân Trạch: “Nhỏ như đầu kim thôi, cậu muốn xem thử không?”
Đoạn Di: “Cứ lôi người yêu cũ ra nói mãi thế…”
Thịnh Vân Trạch: “Chẳng lẽ cậu không thể cắt đứt liên lạc với cậu ta sao?”
Đoạn Di gãi đầu: “Ôi chao, nói gì thế… Hay là chúng ta đổi chủ đề khác đi! Anh thấy sao, anh yêu! Em mời anh ăn kem nhé?”
Thịnh Vân Trạch: “Ừ.”
Nhưng tiếng “anh yêu” kia khiến Thịnh Vân Trạch thoải mái từ đầu đến chân.
Đoạn Di mua một cây kem ốc quế sữa chua trong khu phố thương mại ở cổng tiểu khu, bẻ một đoạn cho Thịnh Vân Trạch, đưa phần có đầu mút cho hắn, sau đó nói: “Cậu biết không, phải thân thiết lắm thì mới được chính tay tớ bẻ cho nửa cây kem dài hơn này đấy, trước đây đám Tưởng Vọng Thư chỉ xứng ăn phần ngắn hơn mà thôi.”
Thịnh Vân Trạch hình như chưa từng ăn món này bao giờ, tỏ vẻ khá tò mò, quay đầu lại nhìn xem Đoạn Di ăn như thế nào.
Đoạn Di ngậm kem trong miệng, vừa lạnh đến run người vừa cố gắng cắn một miếng: “Lạnh chết mất, lạnh chết mất…”
Cậu bất chấp tất cả, chui tọt vào lòng Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch độc miệng: “Vậy thì đừng có ăn nữa.”
Đoạn Di: “Cậu hiểu gì chứ, đây gọi là vừa đau khổ vừa hạnh phúc đấy, mùa đông mà được ăn kem, giống hệt như mùa hè đắp chăn bật điều hòa vậy đó.”
Một lúc sau, Thịnh Vân Trạch không nhịn được nữa.
Ban đầu, Đoạn Di chỉ liếm thôi, trông rất đẹp mắt.
Hắn mua vị sữa chua, phần kem màu trắng sữa, đầu lưỡi đỏ hồng khẽ lướt qua.
Nhưng ăn được một lúc, Đoạn Di bắt đầu sốt ruột dùng răng cắn, tâm trạng Thịnh Vân Trạch liền không được tốt lắm.
Hơn nữa còn có chút đau âm ỉ.
“Cậu có thể đừng cắn như thế nữa được không?” Thịnh Vân Trạch lên tiếng.
Đoạn Di: “Vì sao?”
Cậu khó hiểu: “Nhưng phần dưới cắn không tới mà?”
Thịnh Vân Trạch cảm thấy răng nanh hơi ngứa: “Không được nói mấy lời như vậy.”
Hắn chuyển chủ đề, tay cầm kem thản nhiên kéo cổ áo len cao của Đoạn Di ra, luồn tay vào trong, chuẩn xác chạm vào tuyến thể omega của cậu.
Đoạn Di giật mình, vội vàng ngoái đầu nhìn xung quanh: “Cậu làm gì thế…”
Giọng nói cũng trở nên mềm nhũn, chân cũng mềm nhũn.
Không phải Đoạn Di sợ hãi, mà động tác của Thịnh Vân Trạch lúc này chẳng khác gì lột đồ lót của bạn gái giữa thanh thiên bạch nhật.
Rõ ràng là đang quấy rối tình dục.
Đoạn Di cố gắng chịu đựng cảm giác khác thường từ tuyến thể sau gáy, chờ Thịnh Vân Trạch xác nhận dấu hiệu của mình vẫn còn, hắn mới cao giọng nói: “Lần tới khi nào cậu tới kỳ?”
Mặt Đoạn Di đỏ bừng, cách hỏi của Thịnh Vân Trạch chẳng khác nào hỏi cậu bao giờ thì “lên giường” lần nữa.
Cậu da mặt dày thế nào đi nữa, nhưng về phương diện này, mặt Thịnh Vân Trạch còn dày hơn cậu!
“Sắp rồi…” Đoạn Di tính toán thời gian: “Nhưng kỳ phát tình của tớ không đều lắm.”
Thịnh Vân Trạch: “Đúng ha, mùa đông còn ăn kem, sao đều được? Không cho ăn nữa.”
Hắn giật phăng nửa cây kem còn lại trên tay Đoạn Di.
Đoạn Di: “=口=! Đệch mợ! Tớ có phải con gái đâu mà tới tháng thì không đều, ai quy định kỳ phát tình không đều là do mùa đông ăn kem chứ!!”
Cậu còn muốn cứu vãn cây kem của mình, nhưng Thịnh Vân Trạch đã nhanh tay ném nó vào thùng rác.
Thịnh Vân Trạch quay đầu lại, dịu dàng nói: “Uống nhiều nước ấm vào, kỳ phát tình sẽ đều thôi.”
Đoạn Di tức giận: “Họ Đoạn thề không đội trời chung với cậu!”
Kết quả là cậu không đánh lại Thịnh Vân Trạch, còn bị hắn ôm chặt vào lòng cọ xát.
Đoạn Di giãy giụa mệt mỏi, thật sự không còn chút sức lực nào nữa, bắt Thịnh Vân Trạch cõng cậu về nhà.
Thịnh Vân Trạch cố ý nói không muốn, Đoạn Di ở phía sau nhảy loi choi loi choi, tự mình nhảy lên lưng Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch theo bản năng đỡ lấy đùi cậu, mềm mềm, nhân tiện véo một cái.
Hắn nhớ có lần cõng Đoạn Di, lúc đó hai người còn chưa xác định quan hệ.
Chỉ là bạn học bình thường.
Lúc này tâm trạng Thịnh Vân Trạch đã khác xưa, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
Đi nhanh cũng không được mà chậm cũng không được, sợ Đoạn Di không thoải mái.
“Nghỉ đông cậu về nhà không?” Đoạn Di ôm cổ hắn, đột nhiên lên tiếng.
“Cậu muốn về nhà cùng tớ sao?” Thịnh Vân Trạch nhướng mày.
Đoạn Di thầm nghĩ: Nghe hắn nói vậy, chắc chắn là sẽ về Bắc Kinh rồi, vậy chẳng phải nghỉ đông sẽ có mấy ngày không gặp được nhau.
“Trường Nhị Trung chỉ được nghỉ bảy ngày, bây giờ đã qua hai ngày rồi, chỉ còn năm ngày, làm sao cậu về được?”
Thịnh Vân Trạch: “Nhà có việc, hơn nữa từ Bắc Kinh đến Hàng Châu cũng chỉ mất bốn tiếng.”
Đoạn Di: “Ồ.”
Thịnh Vân Trạch hỏi cậu: “Cậu muốn đi cùng tớ không?”
Đoạn Di uể oải, cánh tay đang ôm chặt cổ hắn càng thêm siết lại: “Ba mẹ tớ chắc chắn sẽ ở lại đây, tớ mà chạy mất, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.”
Cậu hỏi thêm một câu: “Cậu về mấy ngày?”
Thịnh Vân Trạch: “Chắc bốn ngày, trước khi khai giảng sẽ quay lại.”
Đoạn Di buồn bã hồi lâu.
Thịnh Vân Trạch rung người cậu: “Này, sao không nói gì thế, không nỡ xa tớ à?”
Đoạn Di gật gật đầu, trông vô cùng đáng yêu.
Thịnh Vân Trạch đột nhiên bị dáng vẻ đáng yêu của cậu làm cho rung động, bước chân chậm lại, hỏi: “Không nỡ tớ hay không nỡ bài tập nghỉ đông của tớ?”
Đoạn Di thở dài, thổ lộ: “Cái nào tớ cũng không nỡ.”
Thịnh Vân Trạch lạnh mặt: “Cho cậu một cơ hội nói lại, suy nghĩ cho kỹ xem muốn nói gì, câu trả lời của cậu sẽ quyết định là tớ nhẹ nhàng thả cậu xuống hay trực tiếp quẳng cậu xuống đất.”
Đoạn Di nhắm chặt mắt, theo bản năng cầu xin tha thứ: “Cậu cậu cậu cậu! Không nỡ xa cậu!”
Thịnh Vân Trạch: “Vậy thì đi cùng tớ.”
Đoạn Di lầm bầm: “Đã nói là không được rồi mà…”
Cậu và Thịnh Vân Trạch ở bên nhau thêm nửa tiếng.
Đoạn Di nhìn đồng hồ, đoán chừng cặp song sinh sắp thức dậy, sau khi chào tạm biệt Thịnh Vân Trạch liền rời đi.
Thịnh Vân Trạch ngoắc tay, ý bảo cậu lại gần một chút.
Đoạn Di tưởng hắn có chuyện gì muốn nói, vừa mới lại gần, đã bị Thịnh Vân Trạch véo má.
Hình như Thịnh Vân Trạch đặc biệt thích véo má cậu, khuôn mặt bầu bĩnh bị bóp méo xệch sang một bên, môi Đoạn Di bị hắn véo cho chu ra.
“Xa nhau lâu như vậy mà không có chút biểu hiện nào sao?”
“Vậy cậu muốn hôn tớ sao?” Đoạn Di thành thật hỏi: “Hay là cậu thả tớ ra trước đã, tớ cảm thấy chúng ta cần một chút không khí lãng mạn.”
Thịnh Vân Trạch: “Không cho cậu nói chuyện nữa.”
Sau đó cúi đầu hôn lên môi Đoạn Di.
Hai người đứng ở cổng tiểu khu, nơi người qua kẻ lại, bây giờ thì không có ai, nhưng lát nữa không chừng sẽ có người.
Bởi vậy, nụ hôn chỉ có thể kết thúc chóng vánh.
Đoạn Di vẫy tay: “Tớ về đây.”
Thịnh Vân Trạch: “Nhắc nhở cậu một câu, hôm nay có điểm thi cuối kỳ.”
Bóng lưng vui vẻ của Đoạn Di bỗng nhiên không còn vui vẻ nữa, thậm chí bước chân còn loạng choạng suýt ngã: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở ha!”
Về đến nhà, Đoạn Di hơi chột dạ.
Ban đầu không hề chột dạ chút nào, nhưng lúc sắp đi lại biết được điểm thi đã có, đau lòng đến mức không dám bước vào cửa nhà.
Chủ yếu là điểm của cậu, sau khi bước vào cửa có khi còn không chỉ đau lòng, mà còn đau cả chân nữa.
Đoạn Di lén lút ngồi xổm trước cửa hồi lâu, bị mẹ Đoạn phát hiện.
Dạo gần đây, mẹ Đoạn thích thêu thùa, ngày nào cũng thêu con vịt trời xanh mà bà một mực khẳng định là uyên ương.
Thấy mẹ Đoạn ở nhà, Đoạn Di thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đi vào nhà, vừa định hỏi: “Ba con…”
Sau đó phát hiện ba Đoạn đang ngồi trên ghế sô pha bóc quýt cho mẹ Đoạn.
Đoạn Di: …
Đoạn Kỷ Hoài nhấc mí mắt: “Ba con thì sao?”
Đoạn Di chạy như bay đến sô pha, ngồi xuống cạnh ba Đoạn, vừa đấm lưng vừa xoa vai: “Ba con thì sao? Ba con đương nhiên là uy vũ bất khuất, phong độ ngời ngời, nhân từ vô địch, dũng cảm vô song, anh minh thần võ, hiệp nghĩa vô biên, nghĩa bạc vân thiên, tuyệt thế vô song, khiêm tốn hiếu học… Giống như vì tinh tú mà xuất hiện, phong độ phiên phiên, đúng là người trong mộng, hoa nhường nguyệt thẹn!
Đoạn Kỷ Hoài: “Sao chép trên Baidu à? Nhớ được nhiều thành ngữ thế cơ đấy?”
Đoạn Di khiêm tốn đáp: “Không khổ, không khổ, trí nhớ của con tốt lắm, đều là do di truyền, di truyền trí thông minh tuyệt đỉnh của ba đấy!”
Đoạn Kỷ Hoài thản nhiên nói tiếp: “Sao không thấy con nhớ được mấy câu văn phải thi trong bài ngữ văn nhỉ?”
Chuông cảnh báo vang lên trong lòng Đoạn Di: Không ổn không ổn không ổn không ổn không ổn không ổn…
“Ba, có phải ba nhận được tin nhắn rác rồi không? A, đúng rồi, hệ thống liên lạc của trường chúng con bị hỏng, bị hack rồi! Mấy ngày nay có hacker mạo danh hệ thống nhà trường gửi tin nhắn rác cho phụ huynh, điểm thi cuối kỳ gì đó, ba đừng có tin!”
Đoạn Kỷ Hoài: “Thật sao? Ba cũng thấy điểm lần này không đáng tin cậy lắm.”
Đoạn Di: “Ba có điều không biết…”
Cậu nuốt nước miếng: “Tên hacker đó nói với ba con được bao nhiêu điểm?”
Đoạn Kỷ Hoài lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn: “Tự mình xem đi!”
Hệ thống trường Nhị Trung được cho là đã bị tin tặc tấn công, gửi tin nhắn thông báo cho ba Đoạn: Kính gửi phụ huynh của em Đoạn Di, điểm thi học kỳ 1 lớp 12 của em Đoạn Di như sau, tổng điểm 511 điểm, Ngữ văn 111 điểm, Toán 100 điểm, Tiếng Anh 109 điểm, Khoa học Tự nhiên 191. Học kỳ này đã kết thúc tốt đẹp, xin chân thành cảm ơn sự hỗ trợ và hợp tác của quý phụ huynh… Chúc quý phụ huynh có một kỳ nghỉ vui vẻ, chúc mừng năm mới…
“Hả?!” Đoạn Di kinh ngạc đến mức quên cả việc che giấu sự thật rằng mình là thánh chửi bậy trước mặt ba Đoạn.
“What what what what what what what????” Hai mắt Đoạn Di trợn to như sắp rớt ra ngoài, cậu chỉ vào màn hình điện thoại: “Năm trăm mười một?”
Mẹ Đoạn che miệng cười: “Bảo bối tự mình thi được, bản thân không biết sao?”
“Móa?!” Đoạn Di vẫn còn đang chấn động: “Không thể nào… điểm cao như vậy, mẹ kiếp… con thi được á?”
Rõ ràng Đoạn Kỷ Hoài cũng không tin Đoạn Di đột nhiên tiến bộ thần tốc, thi được 511 điểm, tuy rằng kỳ thi giữa kỳ, Đoạn Di may mắn vớ được 400 điểm – phải nói thêm, 400 điểm là số điểm cao nhất từ trước đến nay của Đoạn Di, ba năm cấp ba chưa bao giờ có chuyện như vậy, có thể gọi là kỳ tích, lúc đó ba Đoạn còn suýt nữa tưởng Đoạn Di gian lận trong giờ thi.
Nhưng 511 điểm, Đoạn Di chưa bao giờ đạt được, có thể đạt được số điểm này đối với Đoạn Di mà nói, đúng là kỳ tích trong kỳ tích.
Cậu là học sinh khối nghệ thuật, sau này sẽ theo con đường thi nghệ thuật, số điểm 511, đã vượt qua điểm chuẩn trúng tuyển của Học viện Mỹ thuật Trung ương rồi.
Thành tích chuyên ngành của Đoạn Di càng không cần phải lo lắng, cậu khá có năng khiếu vẽ vời.
Đoạn Kỷ Hoài do dự một chút: “Có phải con gian lận không?”
“Con gian lận cái gì mà con…” Đoạn Di chậm rãi ngồi xuống ghế sô sofa, hình như vẫn không dám tin vào số điểm này: “Mình giỏi quá.”
Tự tin tăng vọt.
“Ba chờ chút! Con chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè đã! Aaaaaaa, 511 điểm! Nói sao nhỉ, đột nhiên cảm thấy mình có dũng khí thi Thanh Hoa rồi đấy!”
Đoạn Kỷ Hoài cũng nhịn không được mỉm cười: “Đúng là…”
Đoạn Di vui đến mức không thể vui hơn được nữa, số điểm này quá đẹp, cậu ôm điện thoại trên ghế sofa xem đi xem lại, lăn qua lăn lại mấy vòng.
Đoạn Kỷ Hoài ho khan một tiếng: “Con thật sự không gian lận?”
Đoạn Di: “Thật sự không gian lận! Trước kỳ thi cuối kỳ, con ôn tập đến mức suýt chút nữa ói máu ra đây này!”
Cậu nhớ lại, kỳ thực cũng không phải là cậu chủ động muốn ôn tập.
Lúc đó Đoạn Di chỉ muốn ở lì trong ký túc xá của Thịnh Vân Trạch không chịu đi, kết quả cả phòng Thịnh Vân Trạch toàn là học bá, thức khuya dậy sớm học bài. (Thực ra lúc đó mọi người đều học đến hai giờ sáng, lúc đó Tưởng Vọng Thư ngày nào cũng ôm sách ôn tập)
Thịnh Vân Trạch học đến hai giờ sáng, cậu cũng ngồi bên cạnh chờ đến hai giờ sáng.
Trong bầu không khí căng thẳng, kích thích như vậy, Đoạn Di cũng yên lặng ngồi ôn bài.
Đương nhiên, khác với những người khác, cậu học ké Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch là chúa đoán đề, đoán đâu trúng đó, chính xác đến mức khiến Đoạn Di phải nghi ngờ nhân sinh.
Trừ đề thi đại học hắn không đoán, còn đề thi giữa kỳ và cuối kỳ, ba câu hỏi lớn có thể đoán trúng hai.
Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn giống nhau, mà là cách giải và suy nghĩ hoàn toàn giống nhau.
Đoạn Di vừa đăng điểm lên, lượt like tăng chóng mặt.
Họ Đoạn thề không đội trời chung với cậu: Điểm thi cuối kỳ của anh đây [cool ngầu] [hình ảnh]
Tưởng Vọng Thư: Ghê vậy, ăn gì mà ghê vậy?
Đoạn Di đáp: Cậu được bao nhiêu điểm?
Cậu vênh váo muốn chết, chỉ muốn khoe khoang một phen.
Tưởng Vọng Thư đáp: [khiêm tốn] Không nhiều, 679 thôi.
Câu trả lời của Tưởng Vọng Thư bị Đoạn Di xóa trong vòng một nốt nhạc, cậu cười lạnh: “Còn dám đến vòng bạn bè của đại gia khoe điểm à?”
Thịnh Vân Trạch cũng like bài đăng của cậu, Đoạn Di tag hắn vào: “Sao cậu chỉ like mà không bình luận cho tớ vậy?”
Đợi mãi không thấy Thịnh Vân Trạch trả lời, Đoạn Di bèn nhắn tin riêng cho hắn, trước tiên gửi điểm của mình cho hắn, sau đó gửi kèm biểu tượng: “Hê hê”.
“Xin được khen!”
Thịnh Vân Trạch bật cười: “Cũng tạm được.”
Đoạn Di: “Tạm được cái gì mà tạm được, đây là màn thể hiện xuất sắc nhất từ trước đến nay của anh đây!”
Cậu bổ sung thêm: “Cậu được bao nhiêu điểm? Gửi ảnh chụp màn hình cho tớ xem nào.”
Thịnh Vân Trạch ném cho cậu một tấm ảnh chụp màn hình, sau khi xem xong, Đoạn Di lập tức im lặng.
Đoạn Di: … Hay là cậu thu hồi lại đi.
Thịnh Vân Trạch: [khinh bỉ]
Đoạn Di: Đệch! Cậu như vậy là đang đả kích lòng tự tin của tớ đấy! Môn Toán cậu thế mà được điểm tuyệt đối!
Thịnh Vân Trạch: Kỳ lạ lắm à?
Đoạn Di: [heo con khóc lóc] Sao môn Lý tổng hợp cũng được điểm tuyệt đối thế kia, cậu không bị trừ điểm nào à…
Thịnh Vân Trạch: Bởi vì đề thi lần này không khó.
Thịnh Vân Trạch: Ngữ văn với Tiếng Anh không phải bị trừ điểm sao?
Đoạn Di: Tiếng Anh chỉ sai có một câu! Cậu là người hay là quỷ hả!
Thịnh Vân Trạch: Anh biết, sai câu trắc nghiệm, lúc nộp bài mới nhớ ra, nhưng không kịp sửa.
Đoạn Di: Tớ càng tức hơn!
Đoạn Di: [heo con tức giận]
Thịnh Vân Trạch: Uống nhiều nước ấm vào [đáng thương]
“Mẹ kiếp, biểu tượng đáng thương này mà bị hắn dùng với giọng điệu âm dương quái khí thế này, mỉa mai đến mức muốn xuyên thủng màn hình luôn…” Đoạn Di tức giận lăn lộn trên giường, quyết chiến với Thịnh Vân Trạch trên Wechat.
Đoạn Kỷ Hoài cau mày: “Con đang nhắn tin với ai vậy?”
Đoạn Di vội vàng đặt điện thoại xuống: “Không có ai hết! Ba nhìn nhầm rồi.”
Cậu vừa định hỏi han tình hình của Thịnh Minh và Thịnh Tịch, bị Đoạn Kỷ Hoài hỏi, liền lập tức ngồi thẳng lưng, giấu điện thoại đi.
Thôi được rồi, tối nay hỏi Thịnh Vân Trạch sau vậy.
Đoạn Kỷ Hoài nhìn chằm chằm vào mặt Đoạn Di, như thể nhớ ra điều gì đó, đột nhiên ngừng lại.
“Thôi bỏ đi…”
Xem ra lần này Đoạn Di thi tốt như vậy, không so đo chuyện yêu đương sớm với cậu nữa.
Tuy rằng Đoạn Kỷ Hoài hơi không muốn thừa nhận, nhưng sự thật bày ra trước mắt, chứng minh rằng sau khi con trai yêu đương, thành tích không những không giảm mà còn tiến bộ.
Đương nhiên, với trình độ chỉ thi được hơn 100 điểm của Đoạn Di, muốn giảm cũng không giảm được nữa.
Mẹ Đoạn nói: “Bảo bối, con lên lầu dọn dẹp đồ đạc đi, tối nay chúng ta bay.”
Đoạn Di ngớ người: “Bay đi đâu?”
Cậu vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi mình đạt được 511 điểm.
Đoạn Kỷ Hoài lên tiếng: “Tối nay chúng ta bay đến Bắc Kinh, chín giờ tối, con chỉ cần mang theo vài bộ quần áo là được. Ông ngoại muốn gặp con, nhân tiện lần này chúng ta về dự đám cưới của dì út con.”
Dì út của Đoạn Di không phải em gái ruột của mẹ Đoạn.
Mẹ Đoạn là con một.
Dì út họ Thẩm, là con gái của đồng đội cũ của ông ngoại, năm nay 33 tuổi.
Sau khi đồng đội cũ của ông ngoại qua đời, dì út không còn cha mẹ, năm 16 tuổi được ông ngoại nhận nuôi, sống ở Bắc Kinh, công việc là phóng viên, nay đây mai đó nên vẫn chưa lập gia đình. Năm kia, ông ngoại giới thiệu cho dì một đối tượng xem mắt, hai người cũng khá tâm đầu ý hợp. Năm nay, khi dì 33 tuổi, dì và chú ấy kết hôn, hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay của ông ngoại.
Đoạn Di còn nhớ dì út rất tốt với cậu, hồi nhỏ dì rất thích chụp ảnh cho cậu.
Còn thích cho cậu mặc đủ loại váy vóc, ăn mặc như con gái, dẫn cậu đi dạo phố.
Móa… Toàn là lịch sử đen tối mà thôi.
Đoạn Di che mặt.
Đoạn Kỷ Hoài lên tiếng: “Nhanh lên lầu sắp xếp đồ đạc đi.”
Đoạn Di vừa dạ vừa gửi tin nhắn cho Thịnh Vân Trạch, hiện tại cậu lo lắng nhất chính là chuyện của hai đứa nhỏ.
Thịnh Vân Trạch đã nói với gia đình rồi, sẽ đưa Thịnh Tịch và Thịnh Minh về Bắc Kinh cùng.
Đoạn Di hơi ngại hỏi Thịnh Vân Trạch đã giới thiệu cặp song sinh với gia đình như thế nào, phỏng chừng không thể thiếu màn gà bay chó sủa được.
Chắc bên đó Thịnh Vân Trạch cũng đang chuẩn bị về Bắc Kinh, nên nhắn tin hồi âm cũng không nhanh như trước.
Đoạn Di bèn chuyên tâm sắp xếp quần áo, đến khoảng chín giờ tối, báo cho Thịnh Vân Trạch một tiếng là mình lên máy bay rồi, sau đó tắt điện thoại, định bụng đến Bắc Kinh sẽ liên lạc lại.
Kết quả là cậu ngủ quên mất.
Đoạn Di ngủ từ lúc lên máy bay cho đến lúc xuống máy bay, sau đó tiếp tục ngủ trong xe đến tận nhà ông bà ngoại.
Xuống xe mới tỉnh.
Ông bà ngoại và dì út từ trong nhà ra đón, Đoạn Di cố gắng giữ tỉnh táo, lại một hồi chào hỏi rôm rả.
Ông ngoại chỉ có mỗi mẹ Đoạn là con gái, mẹ Đoạn chỉ có Đoạn Thiệu Hành và Đoạn Di là con trai, mà Đoạn Di lại là đứa được ông ngoại yêu thích nhất, vừa đến nhà ông bà ngoại đã bị bà ngoại lén lút kéo sang một bên, nhét cho rất nhiều đồ ăn vặt.
Có những món Đoạn Di đã không còn thích ăn nữa, đó là những món cậu thích hồi nhỏ.
Nhưng thật sự đã nhiều năm rồi không gặp ông bà ngoại, người già chỉ nhớ hồi bé cậu thích ăn gì, không hiểu rõ Đoạn Di bây giờ.
Nghĩ đến đây, Đoạn Di hơi cay cay sống mũi, ngồi trò chuyện với bà ngoại hồi lâu.
Buổi tối đầu tiên trôi qua trong hỗn loạn.
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Di đã bị gọi dậy thay quần áo, nói là người thân bên nhà chồng sắp cưới của dì út đến chơi.
Lúc này, Đoạn Di đang ngồi trong phòng khách chơi điện thoại, len lén liên lạc với Thịnh Vân Trạch, sáng nay hắn bay, tầm trưa sẽ đến Bắc Kinh.
Đoạn Di liên tục gửi tin nhắn hỏi Thịnh Vân Trạch Bắc Kinh có địa điểm du lịch nào thú vị, nhiều đến mức sắp xếp lịch trình cho hai ngày tới của hắn luôn rồi.
Mãi cho đến khi Thịnh Vân Trạch lên máy bay, Đoạn Di mới chịu ngừng oanh tạc tin nhắn.
Dì út Thẩm Tố kéo Đoạn Di dậy khỏi ghế sô pha, Đoạn Di cứ như người không xương, nũng nịu nói: “Dì út ơi, con không muốn nhúc nhích, dì để con ở trên ghế sô pha này mãi mãi đi.”
Thẩm Tố nói: “Con sắp hóa thành cái ghế luôn rồi, mau đứng lên nào, hôm nay dì út muốn giới thiệu một người bạn cho con.”
Đoạn Di: “Giới thiệu bạn bè gì chứ, con không quen, dì cứ lo chuyện hôn lễ của mình đi, ngày mai là kết hôn rồi đấy, hôm nay không biết nghỉ ngơi cho khỏe, cẩn thận mọc mụn đấy.”
Thẩm Tố cười nói: “Con bớt cãi lại dì một câu, dì sẽ bớt mọc một cái mụn!”
Đoạn Di bị Thẩm Tố lôi đến phòng khách, người đến là họ hàng bên nhà chồng sắp cưới của Thẩm Tố.
Vì có quan hệ với nhà mẹ Đoạn, gia thế nhà chồng của Thẩm Tố cũng không tệ, là một gia đình có truyền thống trăm năm trong ngành kinh doanh trang sức.
Chồng sắp cưới của Thẩm Tố là con trai cả trong nhà, tên là Triệu Tân Xuyên, hôm nay đến đây cùng với em gái, còn dẫn theo cháu gái là Triệu Úc, một thiếu nữ 16, 17 tuổi, nghe nói học múa, rất có khí chất.
Thẩm Tố nói muốn giới thiệu cho Đoạn Di, chính là vị tiểu thư Triệu Úc này.
Hình như là học sinh giỏi của một trường dạy múa rất nổi tiếng ở địa phương.
Học giỏi, ngoan ngoãn, đương nhiên là gia thế cũng hiển hách.
Ăn mặc rất khí chất, giản dị, xách theo túi xách hàng hiệu, đứng thẳng tắp như một đóa hoa đang độ khoe sắc.
Ngay cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ.
Đoạn Di lập tức hiểu ra: Dì út của cậu đây là muốn se duyên cho cậu rồi.
Những đứa con nhà giàu có chút gia thế như bọn họ, thật ra rất thịnh hành kiểu “môn đăng hộ đối”.
Nhưng cũng chia ra từng nhóm, ví dụ như phú nhị đại địa phương sẽ có nhóm riêng, ngoại tỉnh cũng có, còn Bắc Kinh thì càng khỏi phải nói, không chỉ có nhóm mà còn rất đoàn kết, khá là bài ngoại.
Bởi vậy, Đoạn Di khá bất ngờ, vị tiểu thư này theo lý mà nói là tiểu thư khuê các chốn kinh thành, tại sao lại muốn làm quen với cậu?
Nếu là trước đây, có lẽ Đoạn Di sẽ có hứng thú tìm hiểu kỹ một chút, chỉ tiếc là hiện tại cậu đã có gia đình, hơn nữa lại còn là omega.
Triệu Úc hình như cũng không có hứng thú với cậu, ngoại trừ lúc mới gặp có gật đầu chào hỏi, còn lại hai người đều ngồi mỗi người một góc, không nói chuyện với nhau.
Đến tối, Thẩm Tố hỏi han tình hình của Đoạn Di, Đoạn Di quỳ xuống đất dập đầu trước mặt dì: “Dì ơi, dì đừng bận tâm đến chuyện của con nữa, con mới 17 tuổi, còn phải thi đại học!”
Thẩm Tố: “Sau này con sẽ thi đến Bắc Kinh học, quen biết bạn bè ở đây trước thì có gì không tốt?”
Đoạn Di bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải kiểu quen biết như vậy…”
Cậu sờ mũi, thành thật nói: “Thực ra con có bạn gái rồi.”
“Bạn gái” Thịnh Vân Trạch, lúc này đang cúi đầu thắt dây giày cho Thịnh Tịch, hắt hơi một cái.
Thịnh Tịch muốn ba bế, hai tay giơ lên: “Sao ba lại hắt hơi vậy?”
Thịnh Vân Trạch không cần suy nghĩ liền đáp: “Chắc chắn là mẹ con đang nói xấu sau lưng ba đấy.”
Thịnh Minh ngoan ngoãn đi theo sau Thịnh Vân Trạch, ngẩng đầu hỏi: “Ba ơi, khi nào chúng ta mới được gặp mẹ?”
Thịnh Vân Trạch: “Sắp rồi, đừng cắn móng tay nữa. Có đói không?”
Thịnh Tịch lên tiếng: “Ba giống hệt ông bố đơn thân vậy á!”
Thịnh Vân Trạch: “Còn nói linh tinh nữa thì ba vứt con ở sân bay đấy.”
Thịnh Tịch kêu một tiếng quái dị, sau đó cười khúc khích, ôm chặt cổ Thịnh Vân Trạch không chịu buông tay: “Con muốn nói với mẹ!”
Thịnh Vân Khê ở bên cạnh xen vào: “Hai đứa nhóc này thật sự không phải con riêng của anh hả?”
Lúc nãy, cô không nghe thấy cuộc trò chuyện của cặp song sinh với Thịnh Vân Trạch.
Hơn nữa, trước mặt người ngoài, hai đứa nhỏ vẫn luôn gọi Thịnh Vân Trạch là “anh trai”.
Thịnh Vân Trạch thản nhiên đáp: “Đã nói bao nhiêu lần là không phải rồi, năm 12 tuổi anh đi làm cho con nhà người ta lớn bụng à? Em cũng nghĩ ra được.”
Thịnh Vân Khê vẫn không tin: “Trông giống anh ghê luôn ấy, anh hai, nói thật cho em biết đi, anh tìm đâu ra hai đứa nhỏ này thế? Em không tin là em trai của bạn học anh đâu.”
Lúc không muốn trả lời em gái, Thịnh Vân Trạch sẽ chọn cách giả câm giả điếc.
Mấy ngày nay, mẹ Thịnh và ba Thịnh đã hoàn toàn tiếp nhận chuyện hai đứa nhỏ là em trai của bạn học Thịnh Vân Trạch.
Đặc biệt là mẹ Thịnh, càng ngày càng quý mến cặp song sinh, hận không thể xem hai đứa trẻ như cháu ruột của mình vậy.
Thịnh Vân Trạch đẹp trai, đương nhiên em gái hắn là Thịnh Vân Khê cũng không kém cạnh, thêm vào đó còn có cặp song sinh, ở sân bay quả thật đã thu hút vô số ánh nhìn.
Thậm chí còn có mấy cô gái trẻ tiến đến hỏi có phải người nổi tiếng hay không.
Ba Thịnh vừa cúp điện thoại, nói với hai anh em Thịnh Vân Trạch: “Hôm nay hai đứa chuẩn bị một chút, sáng mai chúng ta đi dự đám cưới.”
Thịnh Vân Khê vội vàng nhảy xuống vali: “Ba, đám cưới gì ạ?”
Ba Thịnh đáp: “Một người bạn đại học của ba, tên là Triệu Tân Xuyên, hồi bé, chú ấy còn từng bế hai đứa đấy.”