*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoạn Ký Hoài đầu óc rối bời: “Không phải chứ, còn chưa kết hôn với Tiểu Di đã gọi mình là ba rồi sao?”
Sau đó, ông ngay lập tức đổi ý, bắt đầu lo lắng: “Nếu thằng bé thật sự gọi thì mình có nên đồng ý hay không?”
Vẻ mặt rối rắm y hệt Đoạn Di lúc này.
Cuối cùng, Tần Sơ phải lên tiếng, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ trong phòng khách. Hắn nói để trẻ con ra chỗ khác chơi, người lớn có chuyện của người lớn.
“Bố tớ mà nói chuyện người lớn thì chẳng có chuyện gì đâu.” Tần Thư không chút khách khí bán đứng bố mình, “Bây giờ bố tớ còn đang ở nhà xem Digimon kìa.”
Đoạn Di thất thần ngồi phịch xuống ghế: “Chết rồi chết rồi chết rồi…”
Tần Thư tò mò hỏi Thịnh Vân Khê: “Sao cậu lại gọi cậu ấy là chị dâu? Đoạn Di là nam mà, cậu ‘nặn hình tượng’ cho cậu ấy à?”
Thịnh Vân Khê ngẩn người: “Nặn hình tượng là gì?”
Mẹ của Tần Thư là minh tinh nổi tiếng, cậu ta tiếp xúc nhiều nên học được vài câu “ngôn ngữ” của fan: “Chính là cậu ấy rõ ràng là nam, nhưng cậu xem cậu ấy như con gái, gọi là nặn hình tượng đó.”
Thịnh Vân Khê bừng tỉnh đại ngộ, nghiêm túc phản bác: “Mình không có, Tiểu Di với anh mình đang yêu nhau, mình không gọi là chị dâu thì gọi là gì?”
Tần Thư suýt nữa thì phun ngụm nước trong miệng ra ngoài.
Cậu ta nhìn Đoạn Di, lại nhìn sang Thịnh Vân Trạch, cuối cùng cũng hiểu được bầu không khí kỳ quái vừa nãy là vì sao rồi, hóa ra là hai bên gia đình gặp mặt.
Đoạn Di hoàn hồn: “Xong đời, tối nay về nhà không chết cũng tàn phế quá.”
Thịnh Vân Trạch nhàn nhạt lên tiếng: “Sao cậu không nói là đến gặp bố tớ?”
Đoạn Di che mặt: “Chứ bố tớ cũng đâu có nói với tớ! Minh bảo bọn nó đâu?”
Thịnh Vân Trạch: “Ở chỗ mẹ tớ.”
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tần Thư. Trong lòng hơi khó chịu, sao bên cạnh Đoạn Di lại có nhiều alpha thế?
Đặc biệt là khi liếc thấy gương mặt của Tần Thư – “Hoa khôi” trường sống mười bảy năm, có lẽ chưa từng gặp ai có thể sánh bằng dung nhan của mình nên hắn càng thêm khó chịu.
Đoạn Di không nhận ra tâm tư nhỏ bé của Thịnh Vân Trạch, cậu nói với Thịnh Vân Trạch: “Cậu ngồi đây chút đi, tớ với Tần Thập Ngũ có chuyện quan trọng cần bàn!”
Thịnh Vân Trạch dùng chân câu lấy cậu: “Chuyện gì không thể nói trước mặt mọi người?”
Đoạn Di: “…”
Đương nhiên là chuyện thế giới song song rồi!
Mà Thịnh Vân Trạch đã mở miệng như vậy, cậu chắc chắn không thể đi được.
Tần Thư lấy điện thoại xem, trực tiếp phớt lờ ánh mắt cầu cứu của Đoạn Di, lựa chọn rút lui trong vinh quang, vẫy tay chào: “Dì mình đến rồi, mình đi đón em gái, đi trước nhé.”
Đoạn Di: “Ê…”
Tay của cậu đưa ra giống hệt meme Nhĩ Khang nổi tiếng.
Đừng đi mà anh bạn!
Cậu chưa nghe tớ nói là có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu sao!
Nhìn bóng lưng rời đi của Tần Thư, Đoạn Di có chút bồn chồn.
Rất nhanh sau đó, cậu cảm nhận được một ánh mắt oán hận từ phía sau. Cậu quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Thịnh Vân Trạch mang theo hàm ý “Cậu muốn cãi nhau phải không?”.
Đoạn Di lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Tuyệt đối không có!”
Thịnh Vân Trạch khịt mũi: “Hừ.”
Đoạn Di giải thích: “Tớ quen biết Tần Thư từ năm lớp mười, chúng tớ chỉ là đơn thuần là kết giao bằng hữu vì gian lận thi cử thôi. Cả hai đứa cùng quay bài, cậu ấy áp chót, tớ bét bảng…”
Thịnh Vân Trạch bị cậu chọc cười.
Thịnh Vân Khê thấy không còn chỗ cho mình, sau khi chào hỏi những người họ hàng kia của bố xong, cô nàng cũng định chuồn lẹ.
Ai ngờ Đoạn Di đột nhiên gọi với theo: “Này, hỏi hai người một chuyện.”
Thịnh Vân Khê đành phải ngồi lại, Thịnh Vân Trạch chống cằm ra vẻ tùy ý lắng nghe.
Bản thân Đoạn Di cũng rối rắm một hồi, sau đó mới dùng giọng điệu thảo luận bình thường hỏi: “Hai người cảm thấy thế giới song song có thật sự tồn tại không?”
Thịnh Vân Khê vẫn chưa có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng Thịnh Vân Trạch bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
Đoạn Di lúc này đang tập trung suy nghĩ về câu hỏi của mình, không nhận ra sự khác thường của Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Khê đáp: “Cái này khó nói, có người cảm thấy có, có người lại không, còn cậu, cậu nghĩ có không?”
Đoạn Di: “Trước kia tớ cảm thấy có, sau lại thấy không có, bây giờ lại thấy có rồi!”
Thịnh Vân Khê: “…”
“Chị dâu, chị thật là mâu thuẫn.”
Đoạn Di dựa vào sofa, cẩn thận suy nghĩ lại khoảng thời gian ở chung với Thịnh Minh và Thịnh Tịch mấy ngày nay.
Cậu không dám nhìn Thịnh Vân Trạch, trong lòng đã lờ mờ dự đoán được có lẽ Thịnh Vân Trạch đã đoán ra điều gì.
Đoạn Di biết Thịnh Vân Trạch rất thông minh, cũng biết hắn nhớ rất dai, lúc khai giảng cậu đã lỡ miệng kể cho Thịnh Vân Trạch nghe về Thịnh Minh và Thịnh Tịch, chuyện này đến giờ cậu vẫn còn hối hận — nếu biết Thịnh Minh và Thịnh Tịch sẽ xuất hiện ở thế giới này, cậu chắc chắn sẽ không nói nhăng nói cuội với Thịnh Vân Trạch.
Chỉ là Đoạn Di không biết Thịnh Vân Trạch rốt cuộc đã đoán được bao nhiêu.
“Cậu nói xem…” Đoạn Di ngồi trên ghế sofa, khó khăn mở miệng: “Có trường hợp này không nhỉ?”
Phòng sách do khách sạn sắp xếp khá rộng rãi, Đoạn Ký Hoài bọn họ ngồi bên kia, ba người Đoạn Di ngồi trên sofa nhỏ trong thư phòng.
Âm thanh bên kia nói gì đều không nghe thấy, Đoạn Di chỉ cảm thấy phòng sách rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cậu nói: “Liệu có khả năng một người nào đó sau khi xuyên đến thế giới song song, lại xuyên ngược về không?”
Thịnh Vân Trạch mở miệng: “Lý thuyết là có thể, thực tế thì không thể.”
Thịnh Vân Khê gật đầu đồng ý: “Anh nói đúng, giả sử xuyên không tồn tại, năng lượng cần thiết để thực hiện nó còn mạnh hơn cả một vạn quả bom nguyên tử phát nổ cùng một lúc, hơn nữa tốc độ trôi qua của thời gian tỷ lệ nghịch với tốc độ của vật chất, tốc độ của cậu phải vượt quá tốc độ ánh sáng, mới có khả năng thực hiện được xuyên không. Đương nhiên giả thuyết này chỉ tồn tại trên lý thuyết, cho đến nay vẫn chưa có kết luận nào, chuyện xuyên không này, mình đều xếp vào loại siêu nhiên cả rồi, rất khó giải thích.”
Cô nàng dừng một chút: “Cũng có thể nó đã từng xuất hiện, chỉ là chúng ta không biết thôi.”
Đoạn Di còn đang lơ đãng nghĩ ngợi: Không phải Tần Thập Ngũ lúc nào cũng tự xưng mình là người xuyên không sao? Đúng là bệnh trung nhị.
Cậu vẫn không cam lòng: “Vạn nhất nó thật sự tồn tại thì sao? Ví dụ như đuối nước, nhảy lầu hay là va chạm mạnh…”
Ban đầu Đoạn Di muốn nói tai nạn xe cộ, nhưng sợ nói quá rõ ràng nên đổi cách nói khác: “Sinh ra năng lượng, sau đó xuyên không thì sao?”
Thịnh Vân Khê đáp: “Như vậy càng không thể nào. Giả sử mức độ va chạm nghiêm trọng nhất — xem như là tai nạn xe cộ liên hoàn đi.”
Trong lòng Đoạn Di giật thót: Đúng là em gái ruột của Thịnh Vân Trạch, nhạy bén thật!
Nghĩ lại, cậu cảm thấy Thịnh Vân Khê nói không đúng lắm, nếu xuyên không không tồn tại, vậy Thịnh Minh và Thịnh Tịch là sao, tại sao lại xuất hiện ở thế giới thực?
Thịnh Vân Khê cầm một cây bút và một cục tẩy: “Giả sử đây là hai chiếc xe hơi, năng lượng va chạm tạo ra so với năng lượng cần thiết để xuyên không giống như một cây bút va vào một cục tẩy, so với năng lượng của một quả bom nguyên tử phát nổ, chênh lệch lớn như vậy đó.”
Đoạn Di không hiểu: “Nhưng cậu ấy sau khi bị tai nạn xe cộ thật sự đã xuyên đến thế giới song song, có thêm một số ký ức, chẳng lẽ là giả sao?”
Thịnh Vân Khê: “Tai nạn xe cộ chỉ có thể dẫn đến hai khả năng: tử vong hoặc hôn mê.”
Cô gái lại ngừng một chút, nhướng mày: “Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng ký ức mà cậu ấy có được là từ xuyên không? Nghĩ theo hướng khác đi, tại sao không phải là ký ức còn sót lại sau khi hôn mê?”
Đoạn Di như bị sét đánh, nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại: “Không thể nào!”
Cậu mới mười bảy tuổi, cũng là tai nạn xe cộ xảy ra vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11 lên lớp 12, sao cậu có thể tự nhiên có thêm ký ức của hơn mười năm sau được?
Đoạn Di lắp bắp giải thích: “Nếu lúc cậu ấy xảy ra va chạm chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng ký ức nhiều thêm lại là sau hai mươi tuổi, hơn nữa là cuộc sống rất chân thật, thậm chí còn có con cái, sao có thể là ký ức còn sót lại được chứ?”
Thịnh Vân Khê ngẩn người, chống cằm suy nghĩ: “Vậy làm sao cậu ấy chắc chắn được lúc mình xảy ra tai nạn xe cộ là hai mươi tuổi? Nhỡ đâu thế giới mà cậu ấy tỉnh dậy là giả, thế giới mà cậu ấy cho là thế giới song song mới là thật thì sao?”
Nói đến đây, Thịnh Vân Khê chợt nhớ ra một chuyện: “Lúc mình du học ở nước ngoài, từng nghe một người học trưởng kể, thầy hướng dẫn của anh ấy nghiên cứu về đề tài này, liên quan đến máy tính, lúc ấy mình thấy rất khó tin. Cách làm của bọn họ là tải suy nghĩ của một con khỉ lên máy tính, sau đó hiện thực hóa trí tuệ nhân tạo, ứng dụng trong game thực tế ảo.”
Cô bật cười, có vẻ như cảm thấy rất buồn cười: “Giống như để một con khỉ ngồi trước máy tính bốn trăm năm là có thể gõ ra toàn tập Shakespeare, hoàn toàn là chuyện hoang đường! Lúc đó học trưởng còn muốn kéo mình vào nghiên cứu chung, mình lười để ý đến anh ta.”
Sắc mặt Đoạn Di trắng bệch.
Cậu mơ hồ nhớ được chuyên ngành mà Thịnh Vân Khê học cuối cùng là kỹ thuật di truyền.
Thịnh Vân Khê chỉ thuận miệng nói ra, thật không ngờ lại khiến Đoạn Di sợ hãi thành như vậy.
Bị anh trai lườm một cái, Thịnh Vân Khê vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, chị dâu, mình chỉ nói đùa thôi, chị đừng coi là thật, chúng ta chỉ đang thảo luận thôi…”
Đoạn Di tự rót cho mình một ly trà, cầm trên tay cũng không uống, một lúc sau lại đặt xuống bàn, rõ ràng là không tập trung, môi run run: “Không sao, mình cũng chỉ hỏi bâng quơ thôi.”
Thấy tình hình không ổn, Thịnh Vân Khê vội vàng kiếm cớ chuồn mất, sau đó chắp tay xin lỗi anh trai mình: “Sorry sorry, không biết chị dâu lại không chịu được đòn như vậy.”
Thịnh Vân Trạch làm động tác cắt cổ, Thịnh Vân Khê vội vàng chuồn lẹ.
Tâm trạng Đoạn Di rất tệ, cậu cảm thấy căn phòng ngột ngạt, nhìn cái gì cũng thấy mờ mịt, vội vàng đứng dậy: “Mình muốn ra vườn hoa đi dạo.”
Thịnh Vân Trạch không nói gì, chỉ chào hỏi ba Thịnh và Đoạn Ký Hoài, sau đó dưới ánh mắt đầy ẩn ý của ba Thịnh “Ồ ~ ba hiểu mà” và ánh mắt cảnh cáo của Đoạn Ký Hoài “Nếu cậu dám làm gì con trai tôi thì cậu chết với tôi”, cùng Đoạn Di rời khỏi phòng sách.
Khách sạn nằm cạnh nhà thờ, hôn lễ bên đó đang được chuẩn bị vô cùng náo nhiệt, phóng viên và giới truyền thông qua lại trên thảm đỏ.
Đoạn Di đi cùng Thịnh Vân Trạch qua con đường lát đá cuội, men theo rừng trúc hai bên, tiếng tuyết kêu “cọt kẹt” dưới chân, cuối cùng cũng tìm thấy một vườn hoa nhỏ.
Tuyết rơi dày đặc, khác với phương Nam, tuy mặt đất đã được dọn dẹp nhưng đường đá xanh vẫn rất trơn trượt.
Đoạn Di tìm một góc hành lang khuất gió ngồi xuống, nói là ngồi xuống chứ thật ra là đứng ngồi không yên.
Thịnh Vân Trạch đột nhiên vòng tay ôm lấy eo Đoạn Di, dọa cậu giật bắn người.
Chưa kịp phản ứng, cậu đã bị Thịnh Vân Trạch kéo vào lòng: “Sao cậu không vui?”
Đoạn Di thầm nghĩ: Mình thì có gì mà không vui chứ?
Cậu lại nghĩ: Hay là Thịnh Vân Trạch đã biết hết rồi?
Nghĩ đến đây, Đoạn Di có chút chán nản.
Cậu buông thõng toàn thân, ủ rũ nói: “Thịnh Vân Trạch, cậu còn nhớ lúc khai giảng mình đã nói gì với cậu không?”
Thịnh Vân Trạch cứng đờ: “Ừm…”
Đoạn Di: “Mình cảm thấy cậu không cần phải dỗ dành mình, cũng không cần phải lừa gạt mình, cậu có phải là đã biết gì rồi đúng không?”
Thịnh Vân Trạch hỏi ngược lại: “Vậy cậu cảm thấy thế nào?”
Đoạn Di: “Mình cảm thấy chuyện này thật sự quá hoang đường, bản thân mình còn chưa rõ rốt cuộc là thế nào, cũng không biết phải giải thích với cậu như thế nào.”
Đoạn Di gỡ tay Thịnh Vân Trạch đang ôm eo mình ra, ngồi sang bên cạnh Thịnh Vân Trạch.
Lại cảm thấy tư thế này không đủ long trọng, hơn nữa, để phòng ngừa Thịnh Vân Trạch có phản ứng gì quá khích, Đoạn Di lại chọn chiếc ghế đối diện với Thịnh Vân Trạch ngồi xuống, như vậy, nếu Thịnh Vân Trạch đột nhiên đứng dậy đánh mình, cậu có thể chạy thật xa, để Thịnh Vân Trạch không đuổi kịp.
Sau đó, cậu thốt ra một tin tức mà trong lòng hai người đều rõ như ban ngày: “Mình nói đôi song sinh kia là con của cậu, cậu có tin không?”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Đột nhiên im lặng.
Đoạn Di sờ mũi: “Sao cậu không phản ứng gì hết vậy?”
Thịnh Vân Trạch cất giọng mỉa mai: “Cậu muốn phản ứng thế nào? Cậu nghe lại câu hỏi của mình xem, chẳng khác gì bảo bữa trưa nay cậu ăn là do nồi cơm điện nấu à? Hay là cậu cảm thấy chỉ số IQ của tớ cũng giống cậu, chỉ có bảy mươi?”
Đoạn Di: “…”
“Rõ ràng như vậy sao? Cậu không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, rất khó tin, chẳng khác nào phim viễn tưởng sao?!”
Nghĩ một lát, Đoạn Di đề nghị: “Cẩn thận vẫn hơn, hay là cậu đi xét nghiệm ADN đi?”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nói: “Sau đó thì sao? Chờ cảnh sát đến nhà bắt tớ đi à? Lý do là mười hai tuổi đã làm lớn bụng omega?”
Đoạn Di kinh ngạc “Woa” một tiếng, bất giác nhận ra không khí đã thoải mái hơn nhờ sự dẫn dắt của Thịnh Vân Trạch, cậu thầm cảm ơn Thịnh Vân Trạch, sau đó thuận thế mà diễn: “Vậy chúng ta chờ cùng nhau vào tù đi.”
Sau câu nói này của cậu, cả hai lại chìm vào im lặng.
“Cậu…”
“Vậy còn…”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Đoạn Di ngẩn người, Thịnh Vân Trạch mím môi, Đoạn Di chột dạ hỏi: “Ai cơ?”
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ: Còn giả vờ hồ đồ!
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Cái tên Thịnh Vân Trạch kia!”
Đoạn Di trợn mắt há mồm!
Cuối cùng cũng đến rồi!
Điều mà Đoạn Di lo lắng nhất, sợ hãi nhất, cậu thật muốn đào cái hố chôn mình xuống đất cho xong.
Thịnh Vân Trạch kia… Thịnh Vân Trạch kia…
Đoạn Di cố gắng nhớ lại một chút gì đó, nhưng trong đầu óc trống rỗng, có lẽ là do sợ hãi.
Cậu hoàn toàn không nhớ nổi gì hết.
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu, hai tay khoanh trước ngực, không hề thân thiện: “Dấu hiệu vĩnh viễn trên người cậu là do hắn cắn đúng không?”
Đoạn Di quay người, đưa lưng về phía Thịnh Vân Trạch, động tác như đang muốn “nhập” vào tường vì xấu hổ.
Thịnh Vân Trạch cười lạnh một tiếng, đang định nói gì đó mỉa mai để xoa dịu tâm trạng đang sôi sục vì ghen tuông của mình, thì nghe thấy giọng nói trẻ con của Thịnh Tịch: “Ba ba! Ba ba!”
Sau khúc quanh, Thịnh Tịch mặc bộ vest nhỏ, loạng choạng chạy về phía Thịnh Vân Trạch: “Con hái được bông hoa nhỏ nè!”
Là một bông hoa giả được lấy từ phòng tiệc, Thịnh Vân Trạch mềm lòng, tạm thời bỏ qua chuyện gây sự với Đoạn Di. Thịnh Tịch đặt bông hoa nhỏ lên cà vạt của Thịnh Vân Trạch: “Tặng cho ba ba nè.”
Nhìn thấy Thịnh Tịch, Đoạn Di như được đại xá, vội vàng hỏi: “Anh con đâu?”
Thịnh Tịch: “Anh đang ở chỗ bà nội ạ.”
Đoạn Di vội vàng đứng dậy: “Ba đi tìm anh con đây, hai ba con cứ ở đây chơi, ba quay lại ngay.”
Nói xong, cậu ba chân bốn cẳng chạy đi, tốc độ nhanh không tưởng.
Thịnh Vân Trạch hừ lạnh một tiếng. Thịnh Tịch nhận ra điều đó, xoay người cố gắng trèo lên đùi Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch không nhịn được nữa, bế thằng bé lên, Thịnh Tịch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: “Ba ba sao lại tức giận ạ?”
Thịnh Vân Trạch lạnh lùng: “Không có.”
Thịnh Tịch: “Vậy sao ba ba lại bày ra biểu cảm như vậy?”
Sau đó, đứa nhỏ bắt chước dáng vẻ lạnh lùng của Thịnh Vân Trạch một cách tinh nghịch, thằng bé vốn đã rất giống Thịnh Vân Trạch, bây giờ lại cố tình bắt chước, trông chẳng khác nào bản chibi của “Hoa khôi”.
Thịnh Vân Trạch bị con trai chọc cười, cất giọng: “Đã bảo là không có mà.”
Thịnh Tịch: “Rõ ràng là có! Ba ba bế con đi, bế con đi! Con sắp té xuống rồi.”
Thịnh Vân Trạch ôm đứa nhỏ vào lòng, đột nhiên nảy sinh ý muốn trêu chọc: “Con gọi ba ba, vậy ba ba kia của con thì sao?”
Thịnh Tịch khó hiểu nhìn hắn: “Con chỉ có một ba ba thôi mà?”
Thịnh Vân Trạch trêu chọc thằng bé: “Vậy nơi con đến trước đó thì sao? Ba ba ở đó đâu?”
Thịnh Tịch không hiểu lắm, bèn ngoan ngoãn trả lời: “Ở nhà chỉ có con với anh trai, không có ba ba nào khác.”
Thịnh Vân Trạch nghe xong, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, cuối cùng nhịn không được hỏi kỹ lại: “Ở nhà chỉ có con với anh trai thôi sao?”
Câu trả lời của Thịnh Tịch giống như tiếng sấm nổ ngang tai: “Mẹ ở bệnh viện, ba ba đi tìm mẹ rồi, nhưng mà lâu lắm rồi không quay về, anh trai với con chờ mãi, chú Hà nói là cho anh em con đi tìm ba ba, nhưng mà tụi con sắp phải quay về rồi, chú Hà nói anh em con còn nhỏ, không thể cứ ngủ mãi được, sẽ bị ốm đó.”
Thịnh Tịch càng nói, hốc mắt càng đỏ hoe, trẻ con thường không giỏi kiềm chế cảm xúc, nước mắt cứ thế rơi xuống, “Con không muốn quay về đâu hu hu… Con muốn ở lại đây với mọi người…”
Thịnh Tịch lau nước mắt, vẫn còn nấc nhẹ, thút thít nói: “Chú Hà nói, quay về giống như ngủ thiếp đi vậy, ngủ một giấc là sẽ không gặp lại mọi người nữa, nhưng con không muốn ngủ…”
Đứa nhỏ bất ngờ bám chặt lấy vạt áo của Thịnh Vân Trạch òa khóc. Thịnh Vân Trạch lúc này mới hoàn hồn, không nhận ra tay mình đang run nhẹ, hắn đặt tay lên vai Thịnh Tịch, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ: “Tiểu Tịch ngoan, nói lại lần nữa, nói rõ ràng một chút.”
…
Lúc Đoạn Di ôm Thịnh Minh đến, vừa vặn nhìn thấy Thịnh Tịch đang khóc nức nở trong lòng Thịnh Vân Trạch, dọa cậu giật mình.
“Làm sao vậy? Cậu chọc thằng bé khóc à?” Đoạn Di quay đầu lại nhìn, sắc mặt Thịnh Vân Trạch cũng không tốt lắm, cậu biết Thịnh Vân Trạch không biết dỗ trẻ con, bèn ôm Thịnh Tịch vào lòng, nói vài câu trêu chọc, khiến Thịnh Tịch bật cười khanh khách.
Đoạn Di len lén ghé sát lại hỏi: “Cậu nói gì với Tiểu Tịch vậy? Mình mới đi một lát mà thằng bé đã khóc thảm thương như vậy rồi?”
Thịnh Vân Trạch hoàn hồn, không muốn nói gì thêm: “Không có gì.”
Hắn nhắc nhở Đoạn Di một câu: “Đoạn Di, cậu có biết khi nào bọn nhỏ sẽ quay về không?”
Đoạn Di thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, lập tức sững người, đồng thời trong lòng dâng lên một nỗi bất an và sợ hãi mãnh liệt, gần như nhấn chìm toàn bộ cảm xúc của cậu.
Chuyện mà cậu cố tình đè nén, không muốn nghĩ đến, rốt cuộc cũng đến lúc phải đối mặt, cảm giác đó chẳng khác nào bị moi tim móc phổi, vô cùng đau đớn. Đoạn Di cười gượng gạo: “Ý cậu là sao?”
Thịnh Vân Trạch: “Đoạn Di, hai đứa nhỏ sẽ phải quay về, ở đây càng lâu thì sức khỏe của chúng sẽ càng không tốt.”
Đoạn Di không muốn nghe, lần đầu tiên dùng giọng điệu có chút cứng rắn phản bác lại Thịnh Vân Trạch: “Hoang đường, sao sức khỏe lại không tốt được chứ, không khỏe thì đi bệnh viện là được mà.”
Cậu nắm chặt lấy quần áo của Thịnh Minh, càng ôm chặt hơn, giọng nói có chút luống cuống, bối rối nói: “Mà làm sao quay về được? Không phải em gái cậu đã nói là xuyên không là không thể nào sao? Mình cũng không phải nuôi không nổi bọn nhỏ, hiện tại rất tốt, ở đây không phải rất tốt sao…”
Thịnh Vân Trạch im lặng nhìn cậu, Đoạn Di nói xong câu đó thì mím chặt môi, không nói nữa.
Cậu biết mình đang hờn dỗi, Thịnh Minh dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, ngoan ngoãn nằm im trong lòng cậu.
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ: Không nên để bọn họ gặp nhau, hắn sẽ không nỡ.
Đồng thời, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác quen thuộc, Thịnh Vân Trạch luôn cảm thấy suy nghĩ này từng xuất hiện trong đầu mình, cảm giác deja vu vô cùng mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức hắn gần như nhớ lại được cảm xúc lúc đó.Tác giả có lời muốn nói:
Hoa khôi: Hay là em đưa bọn nhỏ đi trước…
Tiểu Di: Không cho.
Hoa khôi: Hay là…
Tiểu Di: Không cho.
Hoa khôi: Ý anh là…
Tiểu Di: Không cho! (Ôm chặt hai đứa nhỏ trong lòng, ai cũng không được cướp!)
Hoa khôi: … Đau đầu quá!
Truyện ngắn “Chuyện về cô heo con và hai heo con” (không phải!)
Những gì Tiểu Di trải qua là ký ức trước đây của cậu ấy, tất cả đều là thật
Chỉ là thế giới trong ký ức đó là giả, cậu ấy đã thay đổi một số chuyện, là HE, mọi người yên tâm!