*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoạn Di mất mười phút giải thích với mẹ Thịnh rằng cậu không có thai.
Việc phải giải thích chuyện này với bậc trưởng bối khiến cậu thấy xấu hổ không chịu nổi, nói được một lúc đã muốn chui tọt xuống gầm sofa trốn.
“Dì ơi, dì có thể đừng trưng ra vẻ mặt thất vọng đó được không?” Đoạn Di muốn khóc mà không ra nước mắt thầm oán thán trong lòng: “Cháu nhìn thấy hết đấy! Cháu không mù!”
Mẹ Thịnh đúng là có hơi thất vọng, nhưng bà vẫn an ủi Đoạn Di: “Không sao đâu, còn trẻ mà, rồi sẽ có thôi.”
Đoạn Di: “…”
Thịnh Vân Trạch vừa gặm táo vừa hóng chuyện, không ngại ngần đổ thêm dầu vào lửa: “Mẹ, mẹ xem ít phim cung đấu thôi.”
Hắn không nể nang gì mà “độc mồm độc miệng” với mẹ ruột của mình: “Mẹ đang nghĩ gì vậy, xem kỹ Luật bảo vệ trẻ vị thành niên ở bên phải kia kìa, phải đủ hai mươi tuổi mới được kết hôn!”
“Ba con nói gì?” Đoạn Di rối rắm muốn chết, kéo Thịnh Minh vào lòng ôm chặt, xoa nắn như đang vuốt ve một chú mèo. Mái tóc mượt mà, vào nếp do mẹ Thịnh chải chuốt của Thịnh Minh bỗng chốc dựng hết cả lên.
Mẹ Thịnh đã lên lầu chuẩn bị bữa trưa. Hôm qua khi Đoạn Di đến, Đoạn Ký Hoài tiện tay nhét luôn cả cặp sách và hành lý của cậu cho Thịnh Vân Trạch.
Đoạn Di gọi điện thoại về nhà, điện thoại hiện thông báo “Đang bận”.
“Không liên lạc được.” Thịnh Vân Trạch nói.
Đoạn Di tạo dáng nhà tư tưởng theo phong cách chuunibyou.
Thịnh Tịch được Thịnh Vân Trạch bế trên tay, “độc mồm” chẳng khác gì ba hắn: “Cái dáng này của ba xấu quá đi!”
Đoạn Di: “…”
“Cậu bịt miệng con trai cậu lại đi.” Cậu liếc xéo Thịnh Tịch: “Con nít con nôi thì biết cái gì, đây gọi là tư thế của nhà tư tưởng, suy nghĩ theo tư thế này sẽ thông minh hơn đấy.”
Thịnh Tịch rúc vào lòng Thịnh Vân Trạch, cười đến nỗi không thấy mắt đâu.
Đoạn Di chẳng bận tâm việc bị đứa con trai út cười nhạo, dù sao hai đứa nhóc này đều giống Thịnh Vân Trạch như đúc.
Thịnh Minh lớn hơn nên hiểu chuyện hơn một chút, còn đứa nhỏ này thì nghịch ngợm và “độc mồm” khỏi bàn, không đánh ba ngày là có thể trèo lên nóc nhà dỡ ngói.
“Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Thịnh Vân Trạch hỏi.
“Tớ đang nghĩ xem có phải ba tớ đang giả vờ không nỡ xa tớ, kỳ thực là vui lắm khi tống khứ được tớ, như vậy là ông ấy có thể tận hưởng thế giới riêng tư của hai người với mẹ tớ rồi.”
“Có thể sao?”
Đoạn Di nghiêm túc nói: “Tớ có thể nghe thấy tiếng cười đắc ý của ba tớ từ nơi xa vọng lại ‘Ha ha ha cuối cùng cũng đá được cái của nợ Đoạn Di rồi ha ha ha’.”
Thịnh Vân Trạch im lặng: “Chú Đoạn sao có thể cười như vậy được, chắc cậu tự tưởng tượng ra đấy?”
Đoạn Di đứng dậy, Thịnh Minh đợi cậu đứng lên, liền vươn tay ra: “Mẹ bế!”
“Mấy lần rồi, gọi là anh.” Đoạn Di bế thốc cậu nhóc lên: “Có muốn đi mua đồ chơi không?”
Thật ra, Thịnh Minh chẳng hứng thú lắm với đồ chơi.
Thịnh Tịch dường như cũng không mặn mà cho lắm, hai đứa nhóc nhìn nhau.
Đoạn Di lập tức quyết định thay chúng: “Ba biết ngay là hai đứa rất muốn đi mua đồ chơi mà, đi thôi, hôm nay ba vui, đưa hai đứa đi!”
“Chẳng phải cậu muốn mua sao?” Thịnh Vân Trạch “độc mồm” vạch trần.
“Này, tớ lớn chừng này rồi, làm ơn đừng coi thường sức chống cự của học sinh cấp 3 được không hả, giờ ai còn chơi đồ chơi nữa?” Đoạn Di bất mãn phản bác.
“Tối hôm kia cậu còn xem phim hoạt hình.”
“Đàn ông nào mà chẳng xem One Piece!”
“Đàn ông con trai cũng xem Lilo & Stitch sao?”
Đoạn Di hơi xấu hổ: “… Đó mới là thứ mà đàn ông đích thực nên xem. Mà này, sao cậu cứ phải nói bóng gió tớ thế, chẳng lẽ cậu không muốn mua đồ chơi sao?”
“Tớ không giống cậu.” Thịnh Vân Trạch cười khẩy.
Thế là tại trung tâm thương mại sầm uất, tầng bốn, khu vực bán đồ chơi cỡ lớn, gian hàng bán Lego phiên bản giới hạn…
— Hai thiếu niên ngồi xổm, đầu ghé sát vào nhau, thì thầm to nhỏ.
“Trời ơi, cậu…” Đoạn Di cầm trên tay một hộp Lego phiên bản giới hạn, mắt chữ A mồm chữ O, hai mắt sáng rực như chứa cả ngàn vì sao lấp lánh, đưa cho Thịnh Vân Trạch xem: “Bộ giáp chiến đấu vàng 71702! Phiên bản giới hạn Giáng sinh năm nay! Cậu lắp được không?”
Thịnh Vân Trạch ngồi xổm bên cạnh cậu, trên tay cầm một bộ Lego máy bay chiến đấu của Jay – ninja sấm sét có thể chuyển đổi chế độ bay tùy ý, có phần vênh váo: “Tất nhiên là lắp được rồi, cái đó tớ lắp lâu rồi.”
Đoạn Di chăm chú nghiên cứu: “Tớ muốn mua cái này về, cậu mua không? Vừa nãy tớ thấy còn có mô hình mô tô phân khối lớn nữa, hôm nay giảm giá…”
Thịnh Vân Trạch dứt khoát quyết định: “Vậy mua hết.”
Hắn lại lấy thêm một bộ Lego mới, sân vận động kỷ niệm 110 năm, mua ngay hôm nay sẽ được tặng kèm hai cốc nước lưu niệm, Thịnh Vân Trạch có hơi thích cốc nước lưu niệm, thế là cũng cho vào giỏ hàng.
Hai người ngồi xổm nghiên cứu từng hộp Lego ở dưới cùng, mãi đến khi thỏa mãn mới đứng dậy.
Rồi sau đó, hai ông bố trẻ tuổi quay người lại, phát hiện cặp song sinh đang nhìn họ với vẻ mặt khó tả.
— Thịnh Vân Trạch “Cool ngầu” với câu nói “Tớ không giống cậu, tớ trưởng thành hơn cậu”: “…”
— Đoạn Di với câu “Làm ơn đừng coi thường sức chống cự của học sinh cấp 3 được không hả, giờ ai còn chơi đồ chơi nữa”: “…”
“Ba ơi…” Thịnh Minh lên tiếng.
Thịnh Vân Trạch thản nhiên: “Mua cho hai đứa đấy.”
Vẻ mặt Thịnh Tịch càng thêm ái ngại: “Ba ơi con không thích…”
“Là mua cho hai đứa đấy.” Thịnh Vân Trạch khẳng định chắc nịch.
Thịnh Tịch bĩu môi: “Cái lý do này ba toàn lấy ra dùng…”
Rồi lại lẩm bẩm bằng giọng nhỏ hơn: “Lần nào cũng nói là mua cho bọn con, sau đó mua về toàn tự mình chơi hăng say nhất…”
Thịnh Vân Trạch hơi mất mặt, ho khan một tiếng.
Đoạn Di chẳng hề hay biết việc hai đứa con trai đứng ở cửa nhìn hai người họ ngồi xổm dưới đất hào hứng bàn luận về đồ chơi là chuyện mất mặt đến mức nào, bởi vì mặt cậu đã dính chặt vào tủ kính trưng bày máy bay không người lái, hệt như con bạch tuộc bám chặt lấy, không chịu đi.
Thịnh Vân Trạch xách cổ áo sau lưng cậu: “Không phải cậu mua rồi sao?”
Đoạn Di cảm thấy nước miếng sắp chảy ra đến nơi: “Cái này khác, đây là bản mới nhất, tớ chưa có!”
Thịnh Vân Trạch nhíu mày: “Cậu là trẻ con à, con trai còn đang nhìn kìa, có thể đừng mất mặt như vậy được không?”
Sau đó, Đoạn Di lặng lẽ nhìn vào bộ Lego trong tay Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch cứng đờ người: “Cái này là mua cho Minh Minh chơi.”
“Ờ.”
Đoạn Di gật đầu một cách máy móc, dùng giọng điệu giả tạo nói: “Tớ tin lời cậu nói.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Cuối cùng, cặp song sinh không muốn mua đồ chơi gì, tay không ra về.
Ngược lại, Đoạn Di tự mua cho mình một đống lớn, nào là mô hình, máy bay không người lái, Gundam, Lego, chất đầy cả xe đẩy.
Thẻ ngân hàng của Thịnh Vân Trạch quẹt một cái là bay mất hơn mười nghìn tệ, Đoạn Di vừa đi vừa “đầu độc” con trai mình, giới thiệu cho chúng Gundam có bao nhiêu hình dạng biến hóa.
Thịnh Minh cảm thấy ba mình thật là trẻ con, nhưng cậu nhóc không tiện nói, đắc tội với Đoạn Di không sao, chủ yếu là chủ đề này rất dễ liên lụy và làm tổn thương ba mình – Thịnh Vân Trạch không phải người dễ chọc, đắc tội với ba mình chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Thế là cậu nhóc chọn im lặng là vàng.
Thịnh Vân Trạch đi phía sau xách túi đồ cho Đoạn Di, đến tầng một thì đưa đồ cho tài xế mang về trước, sau đó đưa Thịnh Minh và Thịnh Tịch đi ăn trưa.
Trên đường đi, Đoạn Di nhận được một cuộc gọi từ Tào Minh, người mà cậu đã quen biết vào tối hôm qua.
Sắc mặt Thịnh Vân Trạch sa sầm ngay lập tức, rõ ràng là không vui khi buổi hẹn hò của hai người — được rồi, là thời gian ở riêng của gia đình bốn người bị gián đoạn.
Tối hôm qua, Đoạn Di uống rượu nên mơ mơ màng màng đồng ý với Tào Minh, đến sáng hôm nay tỉnh rượu mới thấy hối hận.
Cậu cứ tưởng Tào Minh sẽ không liên lạc lại, cứ coi như đối phương chỉ nói suông thôi, ai ngờ Tào Minh con người cứng nhắc này lại thực sự tìm đến tận nơi.
Đoạn Di len lén liếc nhìn Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch cao ngạo lạnh lùng liếc cậu một cái với ý “tự lo liệu đi”.
“Ối trời ơi.” Đoạn Di thầm kêu khổ, sau đó đành phải cứng rắn đọc địa chỉ cho đối phương.
Nửa tiếng sau, Tào Minh đến.
Thịnh Vân Trạch đứng sau lưng Đoạn Di, hắn không vui bèn bĩu môi, hai chiếc răng nanh nhỏ cọ vào nhau ken két, trên tay còn bế Thịnh Minh.
Sau đó chậm rãi, Thịnh Vân Trạch lặng lẽ lùi về sau một bước, liếc nhìn chiếc gương trong trung tâm thương mại.
Kiểu tóc, ok.
Trang phục, ok.
Gương mặt, quá ok luôn.
Vượt xa cái tên Tào gì đó… Tào cái quái gì nhỉ?
Thịnh Vân Trạch rất hài lòng với ngoại hình của mình, đóa hoa tự luyến trong lòng nở rộ.
Tào Minh nhìn thấy Đoạn Di trước, không ngờ Đoạn Di lại ở cùng Thịnh Vân Trạch.
Anh ta khựng lại một chút, rồi sau đó lại nhìn thấy Thịnh Minh trong vòng tay Thịnh Vân Trạch và Thịnh Tịch đang được Đoạn Di nắm tay.
… Cái cảm giác gia đình bốn người quái gở này là sao?
“Đoạn Di, hai người này là…” Tào Minh lên tiếng.
Thịnh Tịch ra tay trước, giòn tan: “Cháu chào chú ạ.”
…!!
Chú??
Tâm Tào Minh như trúng tên, gượng cười: “… Chú?”
Giọng điệu rõ ràng là nghi ngờ.
Thịnh Tịch và Thịnh Minh bỗng nhiên nhìn nhau, Thịnh Tịch ngây thơ nói: “Xin lỗi cô ạ, nhìn cô khá là trung tính.”
“Cháu chào cô ạ.” Thịnh Minh lễ phép nói.
Tào Minh: “…”
Hai đứa nhóc này là ai??
Đoạn Di che mặt, quay đầu nhìn Thịnh Vân Trạch.
Thịnh Vân Trạch bình tĩnh, vẻ mặt “Tôi chẳng biết gì cả”.
Tào Minh: “Ha ha, trẻ con, nói thật lòng mà… Vẫn là gọi chú đi.”
Thịnh Tịch lại nhìn Thịnh Vân Trạch, rồi quay đầu lại: “Dạ ông ơi.”
Tào Minh: “…”
Cái thằng nhóc này, anh ta cảm nhận được, nó cố ý.
Đoạn Di thầm nghĩ ăn xong bữa trưa tiễn Tào Minh đi là được, tránh để Thịnh Vân Trạch phải nhìn anh ta bằng ánh mắt khó chịu.
Nhìn đồng hồ cũng gần trưa, Đoạn Di bèn hỏi Tào Minh thích ăn gì.
“Anh thích ăn đồ Tứ Xuyên.” Tào Minh nói, trong lòng ấm áp.
“Cậu muốn ăn ngọt.” Đoạn Di quay sang hỏi Thịnh Vân Trạch.
“Con muốn ăn kem!” Thịnh Tịch giơ tay.
“Con muốn ăn burger cua!” Thịnh Minh giơ tay.
Cuối cùng, Đoạn Di tổng hợp ý kiến của mọi người, quyết định chọn nhà hàng yêu thích mà cậu vẫn thường ăn.
— Đại khái là kiểu “Tôi chỉ hỏi ý kiến của mọi người cho có lệ, chứ có nói là sẽ nghe theo đâu”.
… Vậy cậu vòng vo hỏi ý kiến của bao nhiêu người làm cái quái gì!
Sự cảm động ban đầu của Tào Minh tan biến trong chớp mắt, nghẹn lời: Đoạn Di đúng là chẳng thay đổi gì so với hồi nhỏ.
Vì trong năm người có hai trẻ em, nên nhà hàng sắp xếp bàn bốn người.
Tào Minh đang tính toán ngồi cùng với Đoạn Di, kết quả là vừa lúc Đoạn Di ngồi xuống, Thịnh Tịch đã leo lên đùi cậu.
Sau đó, Thịnh Minh ngay lập tức chiếm lấy vị trí bên cạnh Thịnh Tịch.
Cuối cùng Thịnh Vân Trạch chậm rãi đến, Tào Minh có hơi không cam tâm nhưng cũng chỉ đành lên tiếng với Thịnh Vân Trạch: “Vậy chúng ta ngồi bên này nhé.”
Tiếp theo, anh ta nhìn thấy Thịnh Vân Trạch chẳng buồn liếc nhìn mình lấy một cái.
Dưới ánh mắt long lanh của Thịnh Minh, Thịnh Vân Trạch bình tĩnh bế Thịnh Minh lên đặt lên đùi mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đoạn Di.
Thế là chỗ ngồi bên phải chỉ còn lại một mình Tào Minh.
Tào Minh: “…”
Tôi không nên ở trên bàn, mà nên ở dưới gầm bàn.
“Cậu là Thịnh Vân Trạch đúng không?” Sau khi gọi món, Tào Minh đổi chủ đề: “Tối hôm qua ở bữa tiệc đã gặp cậu rồi.”
Đoạn Di sực nhớ ra mình còn chưa giới thiệu Thịnh Vân Trạch, thế là cậu lên tiếng, rất tự nhiên nói: “À, đây là bạn trai tôi.”
Sắc mặt Tào Minh cứng đờ, sau đó trở lại bình thường, kinh ngạc nói: “Sao không nghe chú Đoạn nhắc đến chuyện cậu có bạn trai nhỉ?”
Thịnh Vân Trạch lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Dù có thì cũng không cần phải báo cáo với anh.”
Tào Minh cười: “Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, chú Đoạn nói cậu là Alpha sau khi phân hóa lần hai giờ là Omega rồi, có bạn trai cũng tốt, chỉ là hai người còn nhỏ, mọi việc vẫn nên ưu tiên học hành lên hàng đầu, nhất định không được vì yêu sớm mà ảnh hưởng đến việc học.”
Đoạn Di buột miệng hỏi: “Anh Tào, anh học đại học nào vậy?”
Tào Minh mỉm cười, vẻ mặt vừa khiêm tốn vừa đắc ý, “vô tình khoe khoang” một phen: “Đại học Chính trị và Luật pháp.”
Đoạn Di không hiểu lắm, nhưng nghe có vẻ rất “ngầu”: “Ồ… Ghê gớm vậy.”
Tào Minh: “Cũng bình thường, chủ yếu là lúc đó thi đại học không tốt lắm… Nghe chú Đoạn nói, điểm thi cuối kỳ của cậu cũng khá tốt, cậu là học sinh nghệ thuật phải không? Chắc yêu cầu điểm không cao lắm đâu nhỉ, cậu có tự tin vào Học viện Mỹ thuật Trung ương không?”
Đoạn Di đang bóc nho cho Thịnh Tịch, thuận miệng đáp: “Cũng được, tôi không có mục tiêu đại học nào cả, xem Thịnh Vân Trạch thi trường nào thì tôi sẽ thi trường đó, tôi không thích yêu xa.”
Tào Minh nghẹn họng: “Vậy Tiểu Thịnh…”
Đoạn Di lần này có chuyện để nói rồi, vừa nhắc đến Thịnh Vân Trạch là cậu lại tự hào hơn cả bản thân Thịnh Vân Trạch: “Cậu ấy thi cho vui thôi, dù sao không phải Thanh Hoa thì cũng là Bắc Đại, cậu ấy được nội bộ tỉnh chúng tôi nhắm làm thủ khoa rồi.”
Nghĩ ngợi một chút, lại nói: “Nếu tôi không thi đỗ Bắc Đại thì cũng muốn học cùng trường với cậu ấy.”
Lại nghĩ thêm một lúc, Đoạn Di như phát hiện ra vùng đất mới, quay sang nói với Thịnh Vân Trạch: “Hay là cậu thi Thanh Hoa đi, tớ có thể thi Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa.”
… Ê, đừng nói như thể Thanh Hoa Bắc Đại là do nhà cậu mở ra được không!
Tâm trạng Tào Minh có chút u ám, ai ngờ Thịnh Vân Trạch vẫn rất bình tĩnh, đút trái nho đã bóc vỏ cho Đoạn Di, sau đó đưa tay ra hứng lấy hạt nho mà Đoạn Di nhả ra, thản nhiên nói: “Tuỳ cậu.”
Tào Minh: “…”
Thôi được rồi, người trẻ yêu đương, tốt nghiệp cũng là lúc chia tay, đâu phải chuyện dài lâu gì cho cam.
Hơn nữa, nhìn vẻ ngoài của Thịnh Vân Trạch thì cũng biết là người “đào hoa”.
Tào Minh điều chỉnh lại tâm trạng, Thịnh Tịch bỗng nhiên rất hiểu chuyện múc một muỗng canh gà đưa cho Đoạn Di: “Anh uống canh gà đi, ông ngoại nói lúc trong bụng anh có em bé thì phải bồi bổ cho tốt.”
Tào Minh suýt chút nữa thì phun cả ngụm canh ra ngoài, nuốt xuống một cách khó khăn, còn chưa kịp nói chuyện với Đoạn Di, Thịnh Vân Trạch đã bắt đầu diễn xuất.
Vừa đỡ lấy Đoạn Di với vẻ mặt lo lắng (Đoạn Di nhìn thấy thầm kêu gào trong lòng trời ơi Thịnh Vân Trạch sao cậu không đi thi Học viện Điện ảnh Bắc Kinh đi!), cứ như thể cậu là một món đồ sứ dễ vỡ: “Em bé nói đúng.”
Đoạn Di bị ép mang thai: “…”
Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Nếu mười tháng sau mà tớ không sinh ra được cái gì, ba người các cậu chết chắc.”
Thịnh Minh bình tĩnh húp một ngụm canh: “Con không tham gia màn kịch này, ba đừng có vu oan cho người tốt.”
Nghe thấy từ “kịch”, viên đá trong lòng Tào Minh cuối cùng cũng rơi xuống.
Đúng vậy, Đoạn Di mới mười bảy tuổi, sao có thể mang thai được, chắc là con nít nói linh tinh thôi?
Sau đó, “đứa trẻ nói linh tinh” Thịnh Minh vô cùng ngây thơ bổ sung thêm câu nói của mình, nhìn Đoạn Di, kéo dài giọng nói đầy ẩn ý: “Mẹ ~~ ơi ~~”
Cậu nhóc ngây thơ hỏi: “Con nói đúng không ạ!”
Tào Minh: “!!!”
Tào Minh suýt chút nữa gắp thức ăn nhét vào lỗ mũi.
Bữa cơm này quả thực là bữa cơm mà Tào Minh cảm thấy mình vô hình nhất từ trước đến nay.
Kỳ thực anh ta khá là hoạt bát, lại là một Alpha ưu tú hiếm có, môn đăng hộ đối với Đoạn Di, cộng thêm việc Đoạn Di có ngoại hình đẹp trai, đáng yêu nên anh ta mới nảy sinh hứng thú với cậu ở bữa tiệc hôm đó.
Ai ngờ đối phương không chỉ có bạn trai, mà mẹ kiếp còn có hai đứa con (còn chưa chắc chắn, nhưng tinh thần Tào Minh đã bị tổn thương sâu sắc nên anh ta kiên quyết cho rằng hai đứa nhóc này chính là con của Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch), mà mẹ kiếp còn đang mang thai đứa nữa!
Cái quái gì vậy trời!
Giờ học sinh cấp 3 “bá đạo” đến thế sao?
Ăn cơm xong, Tào Minh chào tạm biệt, rời đi như một làn khói.
Chiếc đuôi quỷ nhỏ của Thịnh Tịch vui vẻ vẫy tay: “Tạm biệt cô ạ!”
Hai chiếc sừng nhỏ của Thịnh Minh bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, sửa lời cậu nhóc: “Là ông.”
Thịnh Tịch: “Tạm biệt ông ạ!”
Bóng lưng Tào Minh loạng choạng: Mẹ kiếp, vĩnh biệt!
Cả đời này tôi không muốn gặp lại gia đình bốn người các người nữa!Tác giả có lời muốn nói: Không cần phải xét nghiệm ADN đâu, là con ruột của “hoa khôi trường” đấy (đẩy gọng kính)