Không thể rời khỏi đảo dĩ nhiên người đàn ông kia rất nóng nảy.
Anh ta nhận ra Tiền Đa là người đã bơi ra vùng biển sâu tối qua, người kia đẩy Tiền Đa ra, giận dữ nói: “Anh không tin thì thôi. Chuyện này có liên quan tới anh đấy, không phải anh nói có quái vật à? Không chừng quái vật đang nhằm vào các anh mà đến, tại sao chúng tôi phải bị liên lụy.”
Tiền Đa bị đẩy loạng choạng, sau khi đứng vững anh ta tức giận nói: “Mày đổ oan cho tao, nhằm vào bọn tao là ý gì? Bọn tao chỉ đi ngang qua muốn xem thử thôi, cũng chưa khiêu kích nó.”
Anh ta còn chưa kịp nói xong, xung quanh đã có không biết bao nhiêu lời chỉ trích và phẫn nộ.
Tiền Đa không chịu nổi những lời mắng mỏ của mọi người, sắc mặt anh ta hết xanh lại trắng, nhanh chóng kéo Lệ Lệ chạy đi.
Đúng lúc, hai thang máy đều đang ở tầng một, Tiền Đa nhìn thấy đám người Tiêu Chước đi vào thang máy bên trái, anh ta vội vàng dắt Lệ Lệ vào thang máy bên phải.
Trong thang máy, Lệ Lệ kinh hồn bạt vía ôm chặt lấy Tiền Đa, lo lắng nói: “Anh Tiền, anh nghĩ chuyện sập núi có liên quan gì đến con quái vật đó không? Có phải bọn chúng đang muốn đuổi cùng giết tận không?”
“Không sao đâu, chúng ta đâu có trêu chọc nó. Con quái vật đó chỉ có thể di chuyển dưới biển, trước khi đường được khai thông, chúng ta chỉ nên ở trong phòng không đi đâu cả.” Tiền Đa tự an ủi mình, anh ta ôm lấy vai của Lệ Lệ thì thầm an ủi: “Hơn nữa còn có anh ở đây, em yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em.”
Lệ Lệ tựa vào vòng tay của Tiền Đa gật đầu, nhưng cô ta vẫn không giấu được vẻ hoảng sợ.
Về đến phòng, Tiêu Chước mở cửa sổ ra, nhìn thấy một đống hỗn độn bên dưới, người kéo vali chuẩn bị rời đi, người bị ép quay lại, rõ ràng là người đàn ông kia không hề nói dối.
Đường đi quả thực đã bị vùi lấp, cần phải có thời gian khai thông, bọn họ chỉ có thể tiếp tục ở lại đây cho đến khi có thể lưu thông.
Tiêu Chước nhìn một hồi, cảm thấy không có thú vị, cậu quay lưng dựa vào cạnh cửa sổ.
Trịnh Kình đang ngồi trên ghế sô pha liên lạc với cục quản yêu của đảo Phỉ Thúy, anh nói chuyện này có thể sẽ hơi phức tạp nên yêu cầu họ cử một số nhân viên đến.
Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình chăm chú, càng nhìn càng thấy rất hài lòng với lương thực dự trữ của mình, nhưng mà không biết khi nào mới có thể thử một miếng.
Trịnh Kình cúp điện thoại, ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của Tiêu Chước.
Đôi mắt của Tiêu Chước rất sáng, đầy lưu luyến, khát vọng và yêu thích.
Anh khựng lại một chốc, định nói gì cái gì cũng quên luôn, lúc sau anh mới hỏi: “Nghỉ ngơi xong cậu có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Hai mắt Tiêu Chước sáng lên, rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Chuyện người chết và đường bị vùi lấp đều không ảnh hưởng đến hai người Tiêu Chước, vậy nên dù đảo Phỉ Thúy to như thế, hai người họ vẫn có tâm tình đi dạo khắp nơi.
Bốn phía xung quanh Đảo Phỉ Thúy đều là biển, chỉ có một con đường duy nhất dẫn ra bên ngoài, ngoài bãi biển, đảo còn là nơi có nhiều phong cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đi dọc theo con đường trên đảo, vừa đi vừa ngắm cảnh, trông rất thoải mái.
Trong khoảnh khắc màn đêm buông xuống, đèn trên bờ biển sáng lên, tia sáng cuối cùng của mặt trời cũng từ từ chìm xuống đáy biển.
Bãi biển đã bị phong tỏa, khắp nơi đều vắng vẻ và yên tĩnh.
Tiêu Chước và Trịnh Kình tránh những người tuần tra trên bãi biển đi ra bờ biển, Tiêu Chước đứng yên tại chỗ chờ, còn Trịnh Kình lặn xuống biển.
Trịnh Kình bơi rất nhanh, sau khi lặn xuống đáy biển anh biến thành rồng, rẽ nước mà bơi. Nếu lúc này ở dưới đáy biển có người, e rằng chỉ có thể thấy tàn ảnh của anh mà thôi.
Không lâu sau, Trịnh Kình ngoi lên mặt nước, nháy mắt biến thành người đứng đước mặt Tiêu Chước.
“Thế nào rồi?” Tiêu Chước hỏi.
Trịnh Kình lắc đầu nói: “Không nhìn thấy gì. Có lẽ thứ đó từ nơi khác đến, hoặc là đã trốn đi rồi.”
Tiêu Chước gật đầu, cậu cũng không ngạc nhiên, nếu để bọn dễ dàng nhìn thấy mới kỳ lạ.
Không tìm thấy thứ đó, hai người họ lập tức trở về khách sạn, dự định bàn bạc kỹ càng hơn, thật sự không còn cách nào thì phải đưa mồi xuống đáy biển dụ dỗ nó.
Lên lầu sau khi ăn tối xong, màn đêm dần sâu thẵm, hai người đứng trong phòng đối mặt với cùng một vấn đề.
“Hay là tôi ngủ trên sô pha…”
Tiêu Chước còn chưa kịp nói xong, Trịnh Kình đã đột nhiên ngắt lời: “Cậu ngủ trên giường đi.”
“Như vậy có vẻ không hay lắm?” Nói thì nói vậy nhưng nụ cười của Tiêu Chước lại vô cùng rạng rỡ, rõ ràng cậu rất mong đợi quyết định này.
Trịnh Kình nhìn thấu, anh nói; “Dù gì kết quả cũng đều như nhau.” Nếu Tiêu Chước ngủ ở sô pha thì đến nửa đêm anh cũng phải dậy bế cậu lên giường, phiền phức.
Tiêu Chước đang nghĩ dù sao cậu cũng không thể chịu được sự cám dỗ của chiếc giường, vậy nên cậu không lưỡng lự mà đồng ý.
Trên giường, hai người họ mỗi người nằm một bên, một người nằm bên trái, một người nằm bên phải, cách nhau một khoảng khá rộng.
Sau khi tắt đèn, Tiêu Chước lại không ngủ được, đầu óc cậu vô cùng hưng phấn, có nằm tư thế nào cũng thấy khó chịu, cậu bồn chồn chỉ muốn dịch đến bên Trịnh Kình. Cậu không ngừng cấu vào lòng bàn tay mình để kiềm chế bản năng đang trỗi dậy trong cơ thể.
Trịnh Kình nhắm mắt lại giả vờ ngủ, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc Tiêu Chước nằm xuống giường, tim anh đã đập loạn xạ cả lên.
*
Hai giờ sáng, mọi thứ xung quanh đều im lặng, khắp nơi chìm trong màn đêm đen tối.
Phòng 8103.
Tiền Đa bị cơn ác mộng đánh thức, anh ta thở hổn hển vì kinh hãi, còn chưa hoàn hồn, đột nhiên anh ta cảm thấy một chất lỏng lạnh buốt nhỏ giọt trên mặt mình.
Anh ta ngạc nhiên đưa tay ra lau, là nước, sau đó nếm thử thì thấy là nước biển.
Tiền Đa vô cùng sợ hãi ngồi bật dậy, lúc này anh ta đang ở trong khách sạn, nước biển ở đâu ra?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng một giọt nước biển nữa rơi xuống mu bàn tay anh ta.
Tiền Đa nhìn chằm chằm vào giọt nước biển đó, sắc mặt anh ta đột nhiên tái nhợt, cơ thể như nhũn ra, trong đầu nghĩ ra rất nhiều cảnh kinh hãi.
Anh ta nắm chặt tay, nín thở rồi từ từ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Chợt bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng hung ác không cảm xúc.
Một sinh vật quái lạ đang treo ngược trên trần nhà trên giường ngủ của anh ta. Cơ thể của sinh vật đó giống một con cá, kích thước của nó rất to, chiếm hết toàn bộ trần nhà, nhưng đầu của nó lại giống như người, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiền Đa.
Trên thân con cá kỳ lạ này có rất nhiều cánh tay người và chính những cánh tay này đã bám chặt vào trần nhà.
Tim Tiền Đa bỗng dưng ngừng đập, anh ta nhận ra đây chính là con quái vật đã bắt bạn của anh ta ở dưới biển, anh ta sởn tóc gáy, vô cùng khiếp sợ.
Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ nào ở phạm vi gần như vậy, nghĩ cũng không kịp nghĩ đã lập tức vọt dậy bỏ chạy ra ngoài.
Cũng chính tại lúc này, Lệ Lệ đột nhiên tỉnh dậy, cô ta lim dim hỏi Tiền Đa đang làm gì vậy.
Con quái vật trên trần nhà chuyển con ngươi màu xám một vòng rồi há to miệng lao về phía Tiền Đa.
Tiền Đa thậm chí còn không có thời gian để suy nghĩ, anh ta vội vàng túm lấy Lệ Lệ còn đang bối rối, dùng sức đẩy cô ta về phía con quái vật.
Lệ Lệ bị đẩy đụng trúng con quái vật kia, lúc quay đầu lại mới biết sự tồn tại của nó, cô ta đột nhiên kinh hãi hét lên, bị dọa đến mức ngất đi.
Nhân cơ hội này, Tiền Đa không thèm nhìn Lệ Lệ mà cắm đầu bỏ chạy.
Tin anh ta đập như điên, hốt hoảng chạy ra hành hang, đứng đó một lúc anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó, mới chạy nhanh về phía đầu kia của hành hang.
*
Tiêu Chước nằm trên giường trằn trọc chống cự cám dỗ, khó khăn lắm mới vào
giấc, bỗng nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vừa nhanh vừa mạnh, như thể giây tiếp theo sẽ gõ lủng cánh cửa.
Tiêu Chước gắt gỏng bước xuống giường, vừa mở cửa, Tiền Đa đã mang vẻ mặt kinh hãi lao vào.
Sau khi anh ta lao vào trong phòng còn quay lưng lại nhìn phía sau, ánh mắt đầy hoảng sợ.
Tiêu Chước cũng tò mò nhìn ra hành hang, phát hiện hành hang trống rỗng không có gì.
“Anh muốn làm gì?” Tiêu Chước hỏi với giọng không thoải mái.
Tiền Đa nhìn thấy con quái vật đó không đuổi theo, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta nhanh chóng nắm lấy Tiêu Chước, giống như nắm lấy gốc rơm cứu mạng cuối cùng, lo lắng nói: “Tôi biết cậu không phải người bình thường, xin cậu đó, mau, mau đi cứu người! Trong phòng tôi có một con cá lạ, có tay như người, đầu cũng giống người, khó khăn lắm tôi mới có thể chạy được ra đến đây…”
Lúc này Trịnh Kình cũng đã thức dậy, anh nhăn mày nhìn Tiền Đa, nghe anh ta nhắc đến con cá lạ, mắt anh lóe lên vẻ ngạc nhiên.
“Đi xem xem.” Trịnh Kình nói.
Tiêu Chước gật đầu, ngay lập tức ra ngoài cùng Trịnh Kình.
Lúc này Tiền Đa mới để ý thấy trước mặt anh ta là phòng đôi ấm áp ngọt ngào của tình nhân. Anh ta nhìn Tiêu Chước rồi nhìn Trịnh Kình, không thể che giấu được sự ngạc nhiên nói: “Thật sự không ngờ, hai người lại là…”
Trịnh Kình ngắt lời: “Muốn sống thì ngậm miệng lại.”
Tiền Đa vội vàng câm miệng.
Trịnh Kình lại nói: “Dẫn đường.”
Khi ba người đến phòng của Tiền Đa, con cá kỳ lạ đó đã biệt tích từ lâu, nhưng dưới đất xuất hiện những mảng nước lớn, ngay cả chăn cũng bị ướt đẫm.
Tiêu Chước bước vào phòng, nhận ra ngoài nước thì trên giường còn có vết máu.
Cậu bước đến bên giường ngẩng đầu quan sát trần nhà, không đề phòng một bóng người đột nhiên xuất hiện trên đầu giường.
Người đó chính là Lệ Lệ, lúc này trên người cô ta đầy máu, cổ họng đã bị cắn thủng, bàn tay nhuốm máu đang nắm chặt ga giường, cố chút hơi thở cuối cùng đưa tay ra chỉ vào Tiền Đa.
Tiền Đa không ngờ Lệ Lệ lại còn sống, lập tức hoảng sợ, phủ nhận nói: “Không…không phải tôi…”
Tiêu Chước đá văng Tiền Đa, cúi đầu nhìn anh ta rồi lạnh lùng hỏi; “Mày hại cô ấy à? Nếu mày dám nói dối tao sẽ ném mày xuống đáy biển.”
Có lẽ hai từ đáy biển đó đã đủ sợ hãi, Tiền Đa khóc lóc nói: “Tôi không cố ý hại cô ấy, tôi cũng không còn cách nào khác, lúc đó con quái vật kia muốn giết tôi, nếu cô ta không chết thì tôi sẽ chết. Cầu sinh là bản năng của con người, tôi phải tự cứu lấy mình trước, hai người có thể hiểu mà?”
Lệ Lệ đã không còn thở nữa, Tiêu Chước lạnh lùng nhìn Tiền Đa, cậu thực sự không đồng tình với cách nghĩ của anh ta. Nhưng không cần phải tranh cãi với người như anh ta.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiền Đa biết Tiêu Chước không phải người bình thường nên rất sợ cậu bởi vì lúc này anh ta vẫn còn cần Tiêu Chước cứu mình, cho nên mới vội vàng kể tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua.
Còn đảm bảo: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con quái vật đó, tôi không hề có thù oán với nó, thực sự tôi không biết tại sao nó lại đuổi theo.”
“Không thể nào.” Trịnh Kình nghiêm nghị nói: “Bản tính của Xích Nhụ nhút nhát, tuyệt đối không tùy ý tấn công con người, huống chi tấn công người trên cạn. Rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến Xích Nhụ phải lên bờ lấy mạng?”
Tiền Đa vắt óc suy nghĩ, cũng không nhớ nổi mình đã từng gặp con quái vật này ở đâu, anh ta như sắp khóc: “Tôi hoàn toàn không có ấn tượng cũng không nhớ được gì, hai người phải tin tôi, con quái vật lớn như vậy, nếu từng gặp chắc chắn tôi không thể quên. Tôi thực sự không có chọc giận nó. Hai người cứu tôi đi, chỉ cần có thể cứu tôi tiền bạc không thành vấn đề.”
Tiêu Chước và Trịnh Kình không thèm quan tâm đến anh ta.
Nhưng thấy phản ứng của Tiền Đa không giống đang nói dối, lẽ nào anh ta thực sự không có ân oán gì với Xích Nhụ? Tại sao Xích Nhụ phải liều mạng giết anh ta? Toàn bộ sự việc lập tức trở nên phức tạp, có rất nhiều điểm đáng nghi.
Tiêu Chước định hỏi Tiền Đa thêm vài câu, đột nhiên Trịnh Kình ngăn lại, thì thầm: “Cảm nhận được chưa?”
Tiêu Chước sững sờ, im lặng cảm nhận xung quanh, cậu gật đầu, giọng cậu thường thường: “Xung quanh đều là Xích Nhụ, khắp nơi đều có.”
“Mẹ ơi! Có, có thật không?” Tiền Đa nghe thấy những lời này, bị dọa đến chân mềm nhũn ra, thậm chí còn nấp sau lưng Tiêu Chước.
Anh ta thì thầm cầu xin: “Hai vị anh trai, hai người nhất định phải cứu tôi! Sau khi ra khỏi đây, tôi nhất định sẽ đền đáp gấp bội.”
Ngay cả nhìn Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không thèm nhìn anh ta một cái, họ lùi về phía sau, nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
“Đến rồi.” Tiêu Chước thì thầm.
Cậu vừa dứt lời, cửa sổ sát đất hướng ra biển đột nhiên bị một quái vật lớn đập vỡ. Nó gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào người Trịnh Kình.
Trịnh Kình né sang một bên, ngón tay của anh vẽ lên một vòng sáng màu vàng, lúc con quái vật lao về phía trước theo quán tính, anh đột ngột tóm lấy đuôi nó rồi dùng sức ném ra ngoài.
Tiền Đa trợn tròn hai mắt nhìn, quả nhiên anh ta đoán không sai, hai người này quả thực không phải người bình thường.
Sau khi đánh lén thất bại, Xích Nhụ đoán được hai người trong phòng này không dễ động vào, nó sợ hãi lùi lại phía sau, nhưng vẫn ngoan cố không chịu rời đi.
Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình: “Ra ngoài xem thế nào?”
Trịnh Kình gật đầu.
Hai người chuẩn bị đi ra từ cửa sổ, Tiền Đa nhìn thấy vậy đột nhiên lo lắng: “Đừng đi, hai người đi rồi tôi phải làm thế nào?”
Tiêu Chước quay đầu lại, bình tĩnh nhìn anh ta một cái, phất tay tạo ra kết giới: “Đứng ở bên trong, đừng bước ra ngoài.”
Tiền Đa gật đầu lia lịa, anh ta ngạc nhiên nhìn kết giới bao phủ lấy mình. Kết giới trong suốt, mập mờ ánh sáng đỏ.
Anh ta muốn chạm vào nhưng lại không dám, lúc sau mới yên tâm nói: “Đại sư, ngài có chắc chắn cái này có tác dụng không? Nó sẽ không bị con cá kia phá vỡ chứ?”
Tiêu Chước hoàn toàn không để tâm đến anh ta, cùng Trịnh Kình đứng trước cửa sổ, sau đó bước lên một bước.
Tiền Đa ngồi xổm trong kết giới, rất kinh ngạc khi thấy Tiêu Chước và Trịnh Kình không hề rơi xuống, mà trái với lý thuyết về trọng lực, hai người đứng trên không như thể đang đứng trên mặt đất.
Đứng trên không trung, Tiêu Chước và Trịnh Kình có thể thấy rõ toàn bộ khách sạn.
Hai người sững sờ một hồi, bởi vì lúc này trên tường bên ngoài khách sạn có vô số Xích Nhụ đang bò lên. Nhưng đôi tay dính vào tường, ánh mắt xám lạnh bất động nhìn chằm chằm vào hai người họ.
“Chúng mày đều nhằm vào Tiền Đa mà đến à?”
Tiêu Chước nâng cao giọng, thản nhiên nói: “Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, không nhất thiết phải động thủ? Rốt cuộc anh ta đã làm gì, có đáng để chúng mày khiêu chiến không?”
Cậu vừa nói xong, chưa đợi được câu trả lời.
Tất cả Xích Nhụ đột nhiên cong lưng, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Tiêu Chước và Trịnh Kình, sau đó lao thẳng về phía họ.
Cho dù nhiều Xích Nhụ như vậy Tiêu Chước cũng không hề để tâm. Cậu đưa tay lên, rồi nhẹ nhàng ấn xuống, ngay tức khắc làn sóng yêu lực mạnh mẽ lan tràn.
Tiêu Chước thả tay xuống, nhưng cậu đột nhiên sững sờ.
Cậu phát hiện mình không còn ở bên ngoài khách sạn mà đang đứng trên mặt đất. Ở một nơi trông rất quen thuộc, là một đình viện có kiến trúc hai tầng bằng gỗ, đơn sơ giản dị cũng đầy ấm áp. Trong sân vườn trồng rất nhiều loại hoa, dây thường xuân leo phủ kín hiên nhà.
Dưới mái hiên, có một người thanh niên mặc áo xanh đang ngồi. Anh ấy đang nghịch một chậu hoa, ánh mặt dịu dàng với thần thái hiền hòa.
Tiêu Chước không ngờ mình có thể gặp lại anh ấy, nhất thời sững sờ đứng yên tại chỗ.
Lúc này, đột nhiên có người đụng đúng cậu, một cậu bé mặc áo đen từ đằng sau chạy tới.
Cậu bé tức giận quay đầu lại nhìn chằm chằm Tiêu Chước, sau đó chạy đến bên người đàn ông áo xanh kia mách lẻo: “Canh Thần, Tiêu Chước lại bắt nạt em, anh ấy bảo em giả thành rắn cho mấy người kia cưỡi…”
Tiêu Chước chợt nhớ ra đây chính là ký ức của cậu, một kỷ niệm đã rất lâu rồi.
Cậu mỉm cười với Canh Thần, trong mắt mang đầy hoài niệm. Sau đó cậu lại nhìn sang cậu bé áo đen, đùa: “Một lần cưỡi đổi một gói kẹo, lời quá còn gì.”
Cậu bé áo đen trừng mắt nhìn Tiêu Chước, tức giận đến đỏ mắt: “Em không phải rắn!”
“Ồ, vậy em là cái gì?” Tiêu Chước cố ý trêu chọc cậu bé.
Cậu bé áo đen giận quá lao tới cắn Tiêu Chước.
Canh Thần cười ôm lấy cậu, lắc đầu nhìn Tiêu Chước, bất lực nói: “A Chước, em là anh trai, sao lại bắt nạt em mình?”
“Đúng rồi.” Cậu bé trốn trong lòng Canh Thần, không hề sợ Tiêu Chước, làm mặt quỷ nhìn cậu: “Em miễn cưỡng làm em trai anh vậy.”
Tiêu Chước nở nụ cười, không lên tiếng.
Cậu đứng bên cửa nhìn Canh Thần chăm hoa cỏ, còn cậu bé kia vẫn cứ quanh quẩn rồi thì thầm mách lẻo về Tiêu Chước với anh ấy. Cậu bé càng nói càng hăng say, như thể chuyện cậu bắt nạt cậu bé kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Tiêu Chước đứng nhìn rất lâu.
Sau đó cậu mở bàn tay của mình ra rồi dùng sức tạo nắm lại. Theo động tác của cậu, toàn bộ đình viện nhanh chóng vỡ tan, cuối cùng tan vỡ thành những ánh sao, tiêu tán trong không khí.
Cậu mở mắt ra, thấy mình vẫn đang đứng trên không trung. Đám Xích Nhụ nhìn chằm chằm cậu, thấy ảo ảnh mình tạo ra đã bị phá vỡ, chúng sợ hãi rút lui.
Bọn chúng có thể ngửi thấy hơi thở rất nguy hiểm từ Tiêu Chước.
Cùng lúc đó, Trịnh Kình đang đứng bên cạnh Tiêu Chước cũng đột nhiên mở mắt ra.
Trong ảo cảnh, anh thấy mình tỉnh dậy trong Cục quản yêu, bên cạnh còn có Bạch Trạch.
Anh theo dòng ký ức đi thật xa, thật xa, nhưng xung quanh anh vẫn luôn có một lớp sương đen dày đặc không thể xua tan. Xung quanh bị những màn sương đen bao phủ, màn sương đó chắc đến mức làm thế nào không thể phá vỡ. Hơn nữa, ngoài những màn sương đen, không có gì ở nơi đó nữa.
“Không sao chứ?” Tiêu Chước hỏi.
Trịnh Kình lắc đầu, vừa định lên tiếng thì thấy đám Xích Nhụ ồ ạt rút lui. Tay của bọn chúng bám chắc tường, bò đi nhất nhanh.
Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn nhau, trong mắt không thể giấu được sự ngạc nhiên. Đám Xích Nhụ này mạnh hơn lúc ban đầu rất nhiều, ít nhất có thể đưa bọn họ vào trong ảo cảnh.
Điều này khiến bọn họ nghi ngờ, Xích Nhụ không hề mạnh, cũng không hung hãm, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà sức mạnh của chúng lại tăng nhanh đến vậy?
Nhưng lúc này cả hai không thể quan tâm đến chuyện này, bởi vì Xích Nhụ ồ ạt rút lui, hiển nhiên có nghĩa bên Tiền Đa đang xảy ra chuyện.
Trong phòng, tình hình của Tiền Đa quả thực không ổn. Anh ta đột nhiên thấy mình đang ở trong một mỏ vàng. Trong mỏ vàng đó chứa đầy vàng bạc châu báu sáng bóng làm anh ta không thể mở mắt nổi.
Anh ta háo hức đi về phía đống vàng, đưa tay ra định hốt một nắm.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, mỏ vàng trước mắt đột nhiên biến mất, anh ta mở mắt ra đã kinh hãi đối diện với đôi mắt xám lạnh lẽo. Ngay sau đó, anh ta bị nó nhấc lên, cả người lơ lửng trên không trung, rồi chúng bò ra ngoài cửa sổ lao thẳng về phía biển.
Tiền Đa bị đám Xích Nhụ bắt đi, sợ đến mức sắp tè ra quần.
May mà lúc này anh ta nhìn thấy Tiêu Chước và Trịnh Kình ở phía xa, ngay lập tức dùng toàn bộ sức lực hét lớn: “Cứu tôi với! Hai vị đại sư, cứu tôi với…”
Lời còn chưa kịp nói xong, anh ta bị bàn tay của con cá kia bịt kín miệng, chỉ có thể kêu ra mấy tiếng không rõ.
May mà Tiêu Chước và Trịnh Kình đều nghe thấy, hai người lập tức bay về phía Xích Nhụ.
Thấy vậy, Xích Nhụ đột nhiên tăng tốc, nháy mắt lặn xuống biển.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đuổi đến bãi biển, hai người nhìn nhau, Tiêu Chước đứng im không động đậy, còn Trịnh Kình đuổi theo xuống đáy biển.
Xích Nhụ thường sống ở đáy biển, dù có kéo cả Tiền Đa thì tốc độ cũng rất nhanh, giống như mũi tên nhọn lao xuống biển, nháy mắt đã lặn xuống biển sâu.
Sau khi Trịnh Kình lặn đến biển sâu, anh lập tức biến thành một con kim long, thân rồng khổng lồ được bao phủ bởi lớp vảy cứng màu vàng kim, khi bơi nước biển như bị rẽ ra, uy thế trùng trung.
Uy áp khủng bố của kim long từ phía sau lưng làm Xích Nhụ sợ hãi, chúng không dám dừng lại, thục đầu chạy nhanh hơn.
Dù có như vậy, Trịnh Kình cũng nhanh chóng đuổi kịp Xích Nhụ. Tứ chi cứng cáp mạnh mẽ, uy lực với móng vuốt sắc bén trực tiếp tóm được Xích Nhụ và Tiền Đa lôi lên mặt biển.
Trịnh Kình bơi ra khỏi biển, lập tức giương đôi cánh vàng, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Tiêu Chước, ném Xích Nhụ và Tiền Đa xuống dưới chân cậu.
Tiêu Chước đứng trước mặt cự long mà Trịnh Kình biến thành, còn không cao bằng móng vuốt của anh. Cậu ngẩng đầu nhìn Trịnh Kình, trong khoang mũi nồng nặc mùi của lương thực dự trữ, đáy mắt khó có thể che giấu được sự kích động và thèm muốn.
Trịnh Kình cúi xuống nhìn Tiêu Chước, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chước đầy sự ngưỡng mộ sự oai hùng của anh, anh không khỏi ngẩng cao đầu, vỗ vỗ cánh, trong đôi mắt vàng tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Tiêu Chước nuốt nước bọt, khó mà khống chế nổi sự quyến rũ của Trịnh Kình, cậu cúi đầu, lại nhìn thấy đuôi rồng phủ đầy vảy vàng của Trịnh Kình bên cạnh.
Cậu nhẫn nhịn kiềm chế, nhưng không kiềm chế nổi, lặng lẽ đưa tay sờ cái đuôi của Trịnh Kình.
Lúc chạm vào vảy rồng cảm giác thật lạnh, trái ngược với cảm xúc của cậu. Tiêu Chước vui vẻ nheo mắt, biểu cảm vô cùng thỏa mãn.
Đuôi rồng vừa bị chạm vào, Trịnh Kình đã nhanh chóng nhận ra.
Anh vẫy đuôi ra một cái “bốp” rồi ngạo nghễ nhìn Tiêu Chước.
Bọn họ vẫn chưa phát triển đến quan hệ thân mật, sao có thể động chân động tay?
*
Lúc này, tận sâu dưới đáy biển sâu, nơi tăm tối và u ám.
Con cá đen xám lớn ngửa bụng đang ngủ rất say đột nhiên mở mắt. Xung quanh nó không có sinh vật biển nào tồn tại, như thể tất cả đều tránh xa khu vực nguy hiểm này.
Cơ thể của con cá cực kỳ lớn, nằm dài dưới đáy biển mấy nghìn dặm, không nhìn thấy điểm cuối, nó nhẹ nhàng ngoe nguẩy đuôi, cẩn thận ngửi ngửi mùi của biển.
Đôi mắt vốn buồn ngủ bỗng sáng rực.
“Rồng?” Cá lớn vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc.
Nó đã ngủ dưới đáy biển nhiều năm, rất lâu rồi không ngửi thấy mùi rồng. Đột nhiên ngửi thấy, quả nhiên vẫn thơm ngon như lúc trước.
Nghĩ đến đây, con cá lớn hoàn toàn tỉnh ngủ, nó đột nhiên lật người dậy đuổi theo mùi của rồng.
Trên đường đi, có vô số cá mập hay cá voi vừa nhìn thấy con cá kia đã lập tức bỏ chạy, như thể chúng đã nhìn thấy cái gì đó rất kinh hoàng.
Nó nhắm mắt làm ngơ với những thứ tôm tép kia, bơi vào bờ nhanh như chớp.
Nó không hề nhận ra rằng hành động của mình đã làm cho biển dậy lên từng đợt sóng lớn mang theo sức mạnh đáng sợ có thể phá hủy mọi thứ, dữ dội xô vào bờ.
Trên bờ biển, Tiêu Chước và Trịnh Kình chuẩn bị thẩm vấn Xích Nhụ thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Vẻ mặt của hai người họ đột nhiên nghiêm túc.
Những con sóng lớn ào ạt ập tới từ xa, ngoài biển xuất hiện một bóng mờ khổng lồ, nếu cứ để nó ập đến chắc chắn sẽ có vô số nhà cửa và công trình kiến trúc bị phá hủy.
Họ ngay lập tức chuẩn bị hóa phép để ngăn chặn những con sóng đang đến gần.
Nhưng họ điều khiến họ quan tâm hơn những con sóng lớn kia là sinh vật khổng lồ còn chưa xuất hiện đã có thể gây ra tình cảnh này.