Khí thế trên người Ma Tà cực kỳ đáng sợ, lốc xoáy trên người hắn cực kỳ khủng khiếp, chân chính nuốt lực lượng của pho tượng khắc trong hư không. Trong hai con ngươi màu vàng sậm của hắn như thật sự sinh ra vô số bóng dáng linh hoạt. Những thứ tử vật điêu khắc kia như là đang lưu động trong mắt hắn.
Thấy một màn như vậy, Ma Tà cười lạnh trong lòng, sau khi cướp lấy truyền thừa của Phạm Thiên đại đế, lực lượng của hắn lại lần nữa trở nên cường đại, giờ này vừa lúc dùng để đoạt truyền thừa nơi này. Hết thảy mọi chuyện đều như có trời giúp hắn. Truyền thừa của hai vị Cổ chi đại đế dường như đã chú định là dành cho Ma Tà hắn. Từ đây về sau, trong thành Cổ Đế còn có ai có thể tranh tài cùng hắn, ngay cả Tử Đạo Dương cũng không được.
Tần Vấn Thiên lại khác với Ma Tà. Hắn dùng ánh mắt ngắm nhìn, dụng tâm để cảm giác, nhìn thật kỹ những hình vẽ điêu khắc kia. Dần dần, hắn sinh ra cảm giác kỳ diệu, đi vào trong một cảnh tượng đặc thù. Hắn như thấy được vô số đồ án đó sống lại, điều bất ngờ chính là trong vô số bóng dáng này có một vị cường giả có hình thái khác biệt, tuy còn hơi mơ hồ, chẳng qua theo cảm ngộ của hắn, trong đầu dần dần có nhiều âm thanh kỳ diệu lan tới như đến từ thời viễn cổ. Cảnh trí mà hắn nhìn thấy cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Các thiên kiêu còn lại có người cảm ngộ, có người bàng quan.
- Tần sư huynh đã nhập định rồi, tốc độ thật nhanh.
Quân Mộng Trần nhìn Tần Vấn Thiên, thấp giọng nói, cũng không kinh ngạc lắm. Bất kể Tần Vấn Thiên làm được chuyện gì hắn cũng không ngạc nhiên. Tần sư huynh vốn không thể đo lường theo lẽ thường tình được. Lúc trước hắn bị người Tiêu môn dẫn theo tiến nhập cung điện dưới lòng đất, bọn họ còn lo lắng Tần Vấn Thiên sẽ chịu thiệt thòi. Tuy nhiên sau khi Tần Vấn Thiên đi ra, liền tu thành Thần Chi Thủ. Huyền Tinh không làm được. Tiêu Lãnh Nguyệt cũng không làm được.
- Khí thế trên người Ma Tà lại trở nên kinh người. Ngàn vạn năm này, Tiên vực cũng khó xuất hiện một nhân vật như vậy.
Có thiên kiêu nhìn hào quang màu vàng óng lưu chuyển trên toàn thân Ma Tà, bọn họ thấy lúc này trên người Ma Tà trở nên đáng sợ hơn, khí thế dao động mãnh liệt lan tràn ra uy thế cuồn cuộn giống như như sóng to gió lớn từ thân thể hắn, làm người ta không dám tới gần hắn, lo sợ uy thế đáng sợ này có thể che lắp hết thảy mọi người.
- Oàng. . .
Trong lúc khí thế trên người Ma Tà đang kinh khủng, đột nhiên khí thế kịch liệt dao động, kèm theo tiếng gầm rú vang lên, lập tức tan mất. Khí tức trên người hắn dần dần trở nên bình tĩnh lại. Trong cặp mắt màu vàng óng của Ma Tà đã không còn tia sáng kỳ dị như trước, mà lộ ra vẻ nghi hoặc. Dường như thời khắc mấu chốt hắn muốn nhìn thấy, có hình ảnh đứt gãy rồi, đều cắt ngang hết thảy.
Điều này làm cho Ma Tà mặt lộ ra sắc thái kỳ dị, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, hắn phải cướp được truyền thừa mới đúng, vì sao lại xảy ra cảnh tượng như thế này?
Quang trạch màu vàng nhạt đáng sợ phun trào từ trong mắt. Ma Tà nhắm hai tròng mắt lại. Lần này hắn càng nghiêm túc hơn, khí thế cả người lại lần nữa lưu động cuồn cuộn, gầm thét ầm ầm, uy thế vẫn kinh người như trước, cực kỳ đáng sợ.
Tần Vấn Thiên thì vẫn an tĩnh trước sau như một, nhưng hình ảnh cảm giác trong đầu lại càng ngày càng rõ ràng. Hắn thấy được một vị cổ nhân tu hành. Kẻ này từ nhỏ yếu ngày càng trở nên cường đại, trải qua các loại đau khổ, không ngừng thăng tiến bản thân mình khiến cho mình trở nên mạnh mẽ hơn. Sau khi trải qua đau khổ vô tận, bồi hồi bên bờ vực sinh tử, tiến từng bước một, cuối cùng y đi về phía huy hoàng, muốn tạo thành Tiên Đài, bước lên tiên vị.
Mặc dù chỉ là cảm giác đơn giản, nhưng trong tai hắn không ngừng có lực lượng thần bí đến từ thời viễn cổ, khiến cho hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một số lực lượng thần kỳ.
Hắn cảm giác thân ảnh điêu khắc ấy bước chân vào tiên cảnh, tạo thành Tiên Đài, cuối cùng bước trên con đường cường giả. Tần Vấn Thiên có thể cảm nhận được sự hưng phấn đó của hắn, hưng phấn thành tiên, đó là bước thứ nhất của con đường tranh hùng trong Tiên vực.
Nhưng rất nhanh đã nảy sinh một tâm tình tuyệt vọng. Tiên Đài nát vụn. Tất cả mộng tưởng trong phút chốc tan rã, tâm tình đang tràn đầy hy vọng, nhưng tất cả mọi nỗ lực trong một tích tắc hóa thành hư không toàn bộ. Tâm tư đau thấu tim gan đó đã lây nhiễm sâu sắc vào Tần Vấn Thiên. Trong đầu Tần Vấn Thiên cũng xuất hiện sự tuyệt vọng, dường như cuộc sống mà bóng dáng điêu khắc đó trải qua cũng là những gì hắn trải qua.
Mỗi một vị cường giả từ khi sinh ra, từ một con người tầm thường, từng bước một đi về phía huy hoàng, để đặt chân vào cảnh giới tiên, mồ hôi nước mắt và máu đã bỏ ra khó có thể tưởng tượng được. Tất cả chợt nát vụn. Dạng tuyệt vọng này có thể hiểu dễ dàng. Tần Vấn Thiên cảm nhận được đối phương suy sụp, hơn nữa suy sụp rất nhiều năm. Cho đến một ngày, y đã có được một loại năng lực thần kỳ, y trở nên hưng phấn, trở nên mừng như điên, trong nỗi tuyệt vọng như thấy được một tia ánh của rạng đông.
- Hình ảnh điêu khắc bên trong vùng không gian này là một đoạn cuộc sống. Đây là cuộc sống mà vị Cổ chi đại đế kia đã từng trải qua sao?
Tần Vấn Thiên sinh ra một luồng ý nghĩ trong lòng. Hắn mang theo sự kính sợ, vẫn cảm giác hết thảy an tĩnh, như muốn chìm vào trong đó.
Còn ở bên kia, trên người Ma Tà vẫn có khí thế kinh người, cực kỳ đáng sợ, toàn thân sáng lóng lánh, ẩn chứa uy lực đáng sợ. Đột nhiên hắn mở mắt, hào quang màu vàng sậm nổ bắn ra. Lập tức, khí tức trên người hắn lại lần nữa thu liễm, cuối cùng tiêu tán, lại một lần nữa hóa thành hư vô, dường như chưa bao giờ có.
Sắc mặt Ma Tà hơi tái đen lại, trông thật khó coi. Hắn lại thất bại một lần nữa. Không ngờ hắn không có cách nào làm được, không có cách nào đoạt được truyền thừa này.
Tần Vấn Thiên vẫn an tĩnh cảm ngộ như cũ. Hắn cảm thấy sau đó vị Võ Mệnh tu sĩ kia dấy lên hy vọng một lần nữa, lại bắt đầu quyết chí tự cường. Sau khi đã trải qua sự suy sụp đáng sợ, y lần lượt trải qua đau khổ cùng cực nữa, và cuối cùng hắn thành công.
Nhưng đoạn đau khổ cùng cực ấy lại rất mơ hồ.
- Đó là cái gì?
Tần Vấn Thiên tự hỏi trong lòng. Loại đau khổ này mình không thể chịu được. Hắn như thấy rõ, nhưng lại tựa như mơ hồ nhìn không thấu.
Tần Vấn Thiên lại bắt đầu từ bức họa thứ nhất một lần nữa, cảm ngộ trong đầu chân chính như đang trải qua cuộc sống của mình, cảm nhận chân thiết được hết thảy những gì mà Võ Mệnh tu sĩ ấy đã trải qua. Khi hắn lần nữa đứng lên sau khi đi bước tới tuyệt vọng, như tự mình cảm thụ được nỗi đau thấu tim gan đó. Trong tuyệt vọng, mang theo tín niệm không có gì sánh kịp, dường như hắn tin tưởng vững chắc bản thân mình có thể tắm trong lửa để sống trở lại.
Một tia chớp đáng sợ xẹt qua trong đầu Tần Vấn Thiên, như một vệt ánh sáng, trực tiếp đánh ra một luồng ánh sáng. Hình ảnh mơ hồ trong tích tắc trở nên rõ ràng lên. Tất cả đều rộng mở trong sáng ra rồi. Cuối cùng hắn biết đó là cái gì. Hắn biết nỗi đau khổ mà vị Võ Mệnh tu sĩ đã trải qua là gì.
- Trảm Tiên đài.
Trong lòng Tần Vấn Thiên chấn động lên dữ dội. Đấy là Trảm Tiên đài.
Nó không phải ám chỉ cường giả trảm sát Tiên Đài, mà là Tiên Đài chém chính bản thân mình.
Vị Võ Mệnh tu sĩ này lần lượt đúc Tiên Đài của tự mình, rồi lần lượt chém đi, chịu đựng đau khổ vô biên, nhận chịu hết thảy những thứ mà hắn không cách nào lý giải. Hết lần này đến lần khác, hắn không ngừng chém Tiên Đài của bản thân mình.
- Trảm Tiên đài, người thành tiên, không ngờ người nào có thể chém Tiên Đài của tự thân, để đúc tạo thành Tiên đài một lần nữa sao?
Tần Vấn Thiên đã trải qua cảm ngộ đoạn cuộc sống này, dường như khoảng cách đã tiến tới gần tới vị Cổ chi đại đế kia rất nhiều. Hắn lĩnh hội được sự nỗ lực của đối phương, vùng vẫy, tuyệt vọng, cùng với trùng sinh, hắn trải qua hết thảy những gì đối phương đã trải qua.
Bất kỳ một cường giả uy chấn thiên hạ nào cũng đều xuất phát từ sự yếu ớt, đi tới từng bước một, trải qua đau khổ cô vùng vô tận, cuối cùng trở thành nhân vật tuyệt thế, kinh diễm thế gian. Cổ chi đại đế duy nhất ở thời ấy có thể chống lại Phạm Thiên đại đế, đồng thời còn tru diệt được ông ta. Thế gian cảm khái y cường đại, nhưng có ai từng nghĩ rằng y đã từng rơi vào tuyệt vọng lúc Tiên Đài nát vụn, ngay cả chính y cũng cho rằng con đường Võ đạo của mình đã hoàn toàn không có hy vọng.
Ma Tà còn đang ra sức muốn chống lại lực lượng này, muốn chinh phục. Nhưng Tần Vấn Thiên thì hoàn toàn khác biệt với hắn. Tần Vấn Thiên dụng tâm cảm ngộ thấu triệt. Giờ khắc này ánh sáng văn lộ bắt đầu lưu động cả vùng không gian, hội tụ trên người Tần Vấn Thiên. Sau đó từng luồng tia sáng nhập vào trong thân thể của Tần Vấn Thiên.
Cảnh tượng bất thình lình này làm tất cả mọi người đều kinh ngạc. Bọn họ đều dồn toàn bộ ánh mắt vào Tần Vấn Thiên, nội tâm kinh động. Điều này sao có thể?
Khi Ma Tà đã Chú thể thành công, khoảng cách truyền thừa sau đó chỉ có một bước ngắn. Truyền thừa thuộc về hắn sắp bị Tần Vấn Thiên thu nạp, cướp đi?
Nếu vậy những chuyện Ma Tà đã làm được trước đó là cái quỷ quái gì?
Ma Tà dừng động tác lại, ánh mắt của hắn nhìn Tần Vấn Thiên, hai con mắt màu vàng óng lộ ra hàn khí cực kỳ đáng sợ. Ánh mắt đó dường như có thể đánh xuyên qua thân thể của Tần Vấn Thiên.
Hắn đã nói hắn ở đây, truyền thừa thuộc về hắn. Vậy mà bây giờ Tần Vấn Thiên muốn đoạt truyền thừa của hắn hay sao?
Nhìn tia sáng không ngừng tràn vào trong thân thể của Tần Vấn Thiên. Ma Tà bước chân đi tới Tần Vấn Thiên. Mỗi một bước chân của Ma Tà đều ẩn chứa uy thế vô thượng.
Đám người Nam Hoàng Vân Hi, Thanh Nhi, Quân Mộng Trần thấy một màn như vậy đều thần sắc căng thẳng, nhìn Ma Tà chăm chăm. Bọn họ đua nhau đi tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, hộ vệ chắc chắn hắn vào bên trong.
- Dừng tay đi.
Ma Tà nhìn Tần Vấn Thiên, mở miệng nói.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn đối phương, con ngươi bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng, từng cổ lực lượng vẫn nhập vào thân thể hắn. Hắn nhìn Ma Tà, phát ra một câu:
- Ngươi không có tư cách lấy được truyền thừa này.
- Ta không có tư cách ư?
Ma Tà bước chân đạp xuống, phát ra một uy thế cuồng bạo cuồn cuộn, giống như kinh đào dãi lãng.
Tần Vấn Thiên đoạt truyền thừa của hắn, còn nói hắn không có tư cách?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!