Tiên niệm của Tiên đế tồn tại trong thân thể thiên kiêu bước chân vào thành Cổ Đế, có thể nhập thành Cổ Đế, nhưng bọn họ lại không cho phép phá quy củ của thành Cổ Đế.
Khoảnh khắc tiên niệm của Đông Thánh Tiên đế xuất hiện, đế uy càn quét cả vùng không gian, một hình bóng đế vương trôi nổi trên không, Khuyết Thiên Dịch cung kính nói to lên:
- Sư tôn.
- Sư tôn.
Cô Tô Thiên Kỳ cũng hô to lên.
- Bái kiến Tiên đế.
Người của Đông Thánh Tiên môn đua nhau bày tỏ cung kính, cuộc chiến đấu ngừng lại. Các cường giả Tần môn cũng đưa mắt nhìn thân ảnh Tiên đế vừa xuất hiện.
Ánh mắt của Đông Thánh Tiên đế rơi vào trên người của Nam Hoàng Vân Hi, một uy áp nhàn nhạt bao phủ lấy Nam Hoàng Vân Hi. Tuy nhiên Nam Hoàng Vân Hi vẫn cao ngạo lãnh đạm như cũ, ánh mắt miệt thị quét nhìn Khuyết Thiên Dịch, nói:
- Đông Thánh tiền bối, đệ tử thân truyền này của ngài đã không có thực lực mà còn không coi ai ra gì, giờ này chiến bại lại kích động tiên niệm của ngài ra. Loại đệ tử thân truyền như thế này, tiền bối không cảm thấy mất thể diện ư?
- Ngươi. . .
Khuyết Thiên Dịch đưa ngón tay chỉ vào Nam Hoàng Vân Hi.
- Những môn nhân này của ta vào thành Cổ Đế không lâu, mặc dù có chỗ nào đắc tội cũng không cần phải ác như vậy.
Đông Thánh Tiên đế lạnh nhạt nói.
- Vì sao tiền bối không hỏi xem đệ tử của tiền bối đã làm chuyện gì. Mới vừa vào thành Cổ Đế, môn nhân của ngươi làm nhục đệ tử của Tần môn ta, sau đó còn muốn tông chủ của Tần môn ta đi tới gặp hắn, đả thương đệ tử của Tần môn, thật có thể nói là bá đạo. Vậy mà chiến đấu lại không chịu nổi một kích, danh tiếng của tiền bối đã bị những môn nhân của ngài làm mất hết rồi.
Nam Hoàng Vân Hi không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nhìn Đông Thánh Tiên đế nói.
- Ngươi là hậu nhân của Nam Hoàng thị Nam Hoàng Nữ Đế?
Đông Thánh Tiên đế bất chợt hỏi, lúc hắn xuất hiện trông thấy ảnh phượng trên người của Nam Hoàng Vân Hi cũng đã đoán được thân phận của đối phương, bây giờ nghe Nam Hoàng Vân Hi nói, trong lòng hắn cũng cực kỳ thất vọng đối với Khuyết Thiên Dịch. Khuyết Thiên Dịch năm đó nếu không phải bởi vì vận khí tốt, chắc là hắn sẽ không thu làm đệ tử, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Khuyết Thiên Dịch là nhờ vào phúc của Tần Vấn Thiên, mới được hắn thu làm đệ tử thân truyền.
- Đúng vậy.
Nam Hoàng Vân Hi đáp.
- Khuyết Thiên Dịch, nói lời xin lỗi đi.
Âm thanh uy nghiêm của Đông Thánh Tiên đế truyền ra, khiến cho Khuyết Thiên Dịch cứng đờ sắc mặt. Hắn đã nghe nói qua về Nam Hoàng thị, không ngờ nữ tử tuyệt đẹp trước mắt đây lại là người của Nam Hoàng thị, hơn nữa còn là hậu nhân của Nam Hoàng Nữ Đế.
Giờ này sư tôn Đông Thánh Tiên đế muốn hắn xin lỗi.
- Nể mặt ta, ta bảo đệ tử ta xin lỗi, chuyện này chấm dứt được chứ?
Đông Thánh Tiên đế nhìn Nam Hoàng Vân Hi và nói.
- Nói xin lỗi hữu dụng thì còn chiến đấu làm gì?
Nam Hoàng Vân Hi quả quyết cự tuyệt, nói.
- Nếu đến thành Cổ Đế rồi, chuyện của hậu bối, tiền bối không nên nhúng tay vào, có hại cho thể diện của tiền bối.
Thần sắc Đông Thánh Tiên đế trầm xuống, không ngờ Nam Hoàng Vân Hi lại không nể mặt Tiên đế hắn.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Đông Thánh Tiên đế hỏi.
- Đệ tử của ngươi làm nhục đệ tử của Tần môn ta, lại đả thương người của Tần môn ta, tu vi ta và hắn không coi là ỷ mạnh hiếp yếu, hơn nữa hắn còn là thân truyền của tiền bối, để cho hắn đánh với ta một trận, tiền bối không có lý do gì ngăn trở chứ?
Nam Hoàng Vân Hi cao ngạo lên tiếng. Khuyết Thiên Dịch nghe được mấy lời này thì thần sắc cứng đờ, trước đó hắn và Nam Hoàng Vân Hi đã chiến đấu qua, hiển nhiên không bằng đối phương. Nếu tiếp tục chiến đấu nữa, nhất định là hắn phải thất bại. Hơn nữa nữ tử trước mắt tuyệt không chỉ muốn đánh bại hắn một cách đơn giản như vậy.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, trong hư không có một áp lực đáng sợ càn quét xuống, bao phủ mảnh không gian này, phảng phất có một gương mặt mơ hồ xuất hiện trên không trung, nhìn xuống dưới đất, mở miệng nói:
- Đây là thành Cổ Đế, không thể phá quy củ, ngươi nên đi thôi.
- Ta sẽ không xuất thủ trong thành Cổ Đế, làm trái quy củ của thành Cổ Đế.
Đông Thánh Tiên đế ngẩng đầu nhìn về phía hư không, lên tiếng.
- Cho ta chút thời gian nữa, ta hỏi mấy câu sẽ đi ngay.
- Tốt, phát sinh ân oán tại thành Cổ Đế cứ để cho bọn họ tự giải quyết, ngươi không được nhúng tay vào.
Âm thanh trong hư không hàng lâm xuống, Đông Thánh Tiên đế nói với Nam Hoàng Vân Hi:
- Đã có hậu nhân Nam Hoàng Nữ Đế gia nhập vào, tông môn này xem ra không tầm thường, có một chút khí lượng, cần gì phải tính toán với bọn vừa mới bước chân vào thành. Hơn nữa, những môn nhân của ta trong tay người nào cũng có tiên binh. Nếu thật sự đại chiến, sợ rằng sẽ gây ra không ít thương vong, tại sao phải khổ như vậy.
- Thật sự ngươi để mắt đến những đệ tử này?
Xa xa có một giọng nói truyền đến, ánh mắt sắc bén của Đông Thánh Tiên đế quét về bên kia, lập tức hắn thấy mấy thân ảnh đạp bước đến. Đông Thánh Tiên đế chợt co rụt đồng tử lại, tia sắc lạnh lóng lánh.
Người đến, không ngờ là Tần Vấn Thiên, Quân Mộng Trần, còn có Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên đã không cần nhiều lời, Quân Mộng Trần cũng từng cự tuyệt trở thành đệ tử của hắn ở trước mặt mọi người, khiến cho hắn mất mặt.
Không ngờ Thanh Nhi con gái của Trường Thanh đại đế lại đi cùng Tần Vấn Thiên.
Khuyết Thiên Dịch và Cô Tô Thiên Kỳ hiển nhiên cũng nhìn thấy người đến, bọn họ đều đưa mắt nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt sắc bén bức người.
- Đông Thánh Tiên đế, người của ngươi phẩm chất kém cỏi, đệ tử của ngươi và ngươi cũng có chút giống nhau, một đám người cặn bã, khi dễ kẻ yếu khiếp sợ kẻ mạnh, một khi chiến đấu không lại thì dẫn ngươi ra. Thật là nực cười.
Nhóm người Tần Vấn Thiên đạp bước đến, đứng trên hư không.
- Ngươi tính toán là thứ gì, ở đây ngươi cũng có tư cách nói chuyện sao.?
Ánh mắt Khuyết Thiên Dịch quét nhìn Tần Vấn Thiên. Hắn vốn cực kỳ uất ức, giờ này Tần Vấn Thiên lại dám cả gan đi tới làm nhục hắn, quả thực càn rỡ.
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Khuyết Thiên Dịch, nhếch miệng nở nụ cười giễu cợt, lập tức hắn đi lên phía trước, nói:
-Loại người phế vật như ngươi chiến không được liền mang sư tôn ra, mà vẫn dám ăn nói cuồng ngạo như vậy. Năm đó ngươi và ta cùng tham gia lễ thu đồ đệ của Đông Thánh Tiên đế. Đông Thánh Tiên đế thu ngươi làm đệ tử thân truyền, thật là chuyện cười ngàn năm.
Đông Thánh Tiên đế quét ánh mắt vào trên người của Tần Vấn Thiên, uy áp đáng sợ lan tràn. Tần Vấn Thiên cảm nhận được cỗ áp lực này, cười lạnh nói:
- Thế nào, Đông Thánh Tiên đế muốn ra tay với ta tại thành Cổ Đế hay sao?
- Nơi này có phần của ngươi lên tiếng sao?
Đông Thánh Tiên đế quét mắt nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh nhạt nói.
- Cút đi.
- Cút đi?
Tần Vấn Thiên cười nhìn đối phương.
- Ở đây là thành Cổ Đế, không phải là mười ba châu Đông Thánh của ngươi. Tại mười ba châu Đông Thánh ngươi có thể dùng bất kỳ thủ đoạn hèn hạ nào cũng không ai dám nói, nhưng ở thành Cổ Đế, Đông Thánh chó già. . .
- Oàng. . .
Một uy áp cuồng bạo càn quét ra, hàng lâm trên người Tần Vấn Thiên.
- Càn rỡ.
Trong hư không có uy lực kinh khủng tràn ngập xuống, phảng phất có giới lực siêu cường bao phủ Đông Thánh Tiên đế, mở miệng nói.
- Đây là muốn ta mời ngươi rời đi hay sao?
Từng tia mắt của mọi người đồng loạt bắn về phía Tần Vấn Thiên, người này và Đông Thánh Tiên đế có cừu oán, dám vũ nhục Đông Thánh Tiên đế là chó già Đông Thánh trước mặt mọi người, đây chính là đại bất kính, dám nói như thế đối với nhân vật Tiên đế là rất càn rỡ.
- Ngươi muốn chết!
Khuyết Thiên Dịch lạnh như băng nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
- Ngươi ngậm miệng.
Tần Vấn Thiên quét qua Khuyết Thiên Dịch, hàn mang lóng lánh, tròng mắt của hắn đáng sợ chí cực, nhìn chằm chằm Khuyết Thiên Dịch:
- Người như ngươi giết sẽ ô uế tay của ta, nhưng ngươi làm nhục tử đệ Tần môn ta, Khuyết Thiên Dịch, cái mạng của ngươi nhất định phải lưu lại thành Cổ Đế rồi. Nếu ngươi tự tìm đường chết, nơi này cũng không ai bảo vệ được ngươi.
- Tần môn, ngươi cũng là người của Tần môn?
Đông Thánh Tiên đế nhìn về phía hắn, lập tức nói với Nam Hoàng Vân Hi:
- Người này phẩm hạnh không tốt, công khai nhục mạ nhân vật tiền bối, ngươi thân là hậu nhân Nam Hoàng Nữ Đế, người như vậy tại sao thu nhập vào môn chứ?
- Thanh Nhi nha đầu, phụ thân ngươi và ta là bạn tốt, nên cách xa hắn ra một chút.
Đông Thánh Tiên đế lại nói với Thanh Nhi.
Thanh Nhi thần sắc lạnh như băng, nhìn Đông Thánh Tiên đế tuôn ra một lời:
- Ta thấy ngươi mới là người dối trá nhất.
Đông Thánh Tiên đế hơi chựng ánh mắt lại, nhưng không tiện phát tác, đành lên tiếng:
- Nói như thế nào ngươi cũng coi như là cháu gái của ta, hoặc có thể là ngươi có chút hiểu lầm với ta, nhưng nên hiểu rằng ta nhất định là muốn tốt cho ngươi.
- Đông Thánh Tiên đế, chuyện giữa chúng ta không cần ngươi lo lắng. Nơi này là thành Cổ Đế, môn nhân của ngươi diệu võ dương oai ở đây, chiến đấu không thắng ngươi lại đứng ra, dạng phẩm hạnh này quả thật không được tốt lắm, khiến cho các vãn bối làm sao tôn trọng?
Nam Hoàng Vân Hi cười lạnh nói.
- Còn nữa, Tần Vấn Thiên cũng không phải là đệ tử của Tần môn.
- Không phải sao?
Đông Thánh Tiên đế lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Hắn là tông chủ của Tần môn.
Từ Như Tuyết ở bên cạnh nhàn nhạt lên tiếng, chỉ thấy các vị thiên kiêu của Tần môn đua nhau nhìn Tần Vấn Thiên, mở miệng nói:
- Tông chủ, những cuồng đồ Đông Thánh Tiên môn này nên xử trí như thế nào.
- Tông chủ?
Ánh mắt Đông Thánh Tiên đế ngưng tụ tại chỗ, Tần Vấn Thiên, không ngờ hắn là tông chủ của Tần môn?
- Điều đó không thể.
Khuyết Thiên Dịch xanh mặt, thực lực của Tần môn hắn đã lĩnh giáo rồi. Đây là một thế lực rất đáng sợ, ngay cả Nam Hoàng Vân Hi nhân vật lợi hại như vậy cũng gia nhập vào trong đó, vì sao Tần Vấn Thiên có thể là tông chủ của Tần môn chứ?
- Chó già Đông Thánh, không ngờ chứ gì, trình độ của ngươi chỉ dạy những đệ tử này. Thời điểm ở Đông Thánh Tiên môn, may mà ta và Tần sư huynh cự tuyệt trở thành đệ tử của ngươi, nếu không chẳng phải là cũng giống như mấy người này, bị ngươi bồi dưỡng thành phế vật.
Quân Mộng Trần chỉ vào Khuyết Thiên Dịch cười lạnh nói:
- Đệ tử thân truyền của ngươi ngay cả xách giày cho sư huynh đệ ta cũng không có tư cách, ngươi còn dám nói sư huynh ta cút đi.
- Phế vật?
Khí thế trên người Khuyết Thiên Dịch điên cuồng phun trào, từng vòng tròn hàn nguyệt liên tục càn quét hư không, hắn bước chậm ra, đạp bước tới Tần Vấn Thiên, phẫn nộ quát:
- Tần Vấn Thiên, ta cũng muốn nhìn xem thử ngươi có tư cách gì tại nơi này diệu võ dương oai.
Khí chất Thanh Nhi thì lạnh như băng, đang muốn đạp bước ra, đã thấy Tần Vấn Thiên thấp giọng nói:
- Thanh Nhi, để ta.
Thanh Nhi dừng bước chân, lập tức liền thấy Tần Vấn Thiên đạp bước đi ra ngoài, trong cơ thể tiếng vang rào rào gầm thét truyền ra, khí thế kinh người, cả người hắn lưu chuyển hào quang chiến đấu, phù quang diệu thiên, một lực lượng trấn diệt vô thượng càn quét ra, mang theo khí thế cuồng bạo không gì sánh kịp.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!