Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thái Cổ Thần Vương - Tần Vấn Thiên (FULL)

 

 

 

 

Bạch Vô Nhai mặc một thân áo trắng bồng bềnh bay đến, xuất hiện ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, khí tức của hắn bình thản không thay đổi, nhưng lại không có nửa điểm gợn sóng, người xung quanh có thể cảm giác được khí chất phi phàm của hắn, nhưng lại không cảm giác được hắn mạnh bao nhiêu, nhìn hắn giống như hạc giữa bầy gà, nhưng lúc nhìn kĩ lại có cảm giác như người bình thường. 

 

 

Bạch Vô Nhai nhìn hư ảnh tiên niệm hóa thân thành tiên nhân kia, giống như đôi mắt này có thể xuyên thấu hư ảnh, nhìn đến tận chân thân của người kia. 

 

- Các hạ là người phương nào? 

 

Đại trưởng lão Kim Giáp Tông, cũng chính là sư tôn của Triệu Ngữ Yên ngưng mắt nhìn Bạch Vô Nhai, trong ánh mắt có vài phần cảnh giác và khác thường, Bạch Vô Nhai mang đến cho hắn một cảm giác không giống bình thường. 

 

- Cút. 

 

Bạch Vô Nhai nói ra một chữ, ánh mắt của tất cả người xung quanh co rút lại. 

 

 

Cút? 

 

Mặc dù khí chất của người này có phần bất phàm, nhưng chẳng lẽ hắn không biết người kia là ai sao? Hư ảnh này chính là cường giả Tiên Thai cảnh đấy, Đại trưởng lão của Kim Giáp Tông, mà đó chẳng qua là tiên niệm mà thôi. 

 

Người này vừa xuất hiện, đã dám quát lớn bảo đại trưởng lão Kim Giáp Tông cút sao? 

 

Ngay cả trong con mắt Triệu Ngữ Yên cũng co giật và lạnh lùng, nàng nhìn Bạch Vô Nhai xuất hiện trước mặt, bảo sư tôn nàng cút đi? Đúng là không biết trời cao đất rộng, không biết sống chết. 

 

Nhưng không có ai biết, ngay khi Bạch Vô Nhai nói ra chữ 'Cút', tiên niệm của Đại trưởng lão Kim Giáp Tông rung lên rất mạnh, không còn ổn định được nữa. 

 

- Cút, cút, cút! 



 

Một chữ này không ngừng rung động màng nhĩ của hắn, lan truyền vào trong hư không. 

 

Trong Kim Giáp Tông cách nơi này mấy ngàn dặm, trong một toàn đại điện cao vút, một lão giả tỏa ra khí chất sắc bén đang ngồi đó, con mắt của hắn là màu vàng, nhưng vào lúc này, sắc mặt hồng nhuận của hắn đột nhiên tái nhợt, một cỗ ba động khủng bố trực tiếp xuyên thấu qua tiên niệm và truyền vào bản tôn. 

 

- Oanh... 

 

Não hải của hắn chấn động rất mạnh, hắn nhắm mắt lại, mặc dù tiên niệm của hắn cường đại, nhưng bây giờ giống như có một bóng người mặc áo trắng đứng trong đầu, nhưng hắn lại có đôi mắt giống như xuyên thấu linh hồn của hắn, một cỗ khí tức kinh khủng lan tràn khắp cơ thể, làm cho hắn có cảm giác lạnh thấu xương từ đầu đến chân, ngay cả linh hồn cũng run rẩy. 

 

- Không tốt. 

 

Cường giả này chính là Đại trưởng lão Kim Giáp Tông, sư tôn của Triệu Ngữ Yên, lúc này bản tôn của hắn đang ở trong Kim Giáp Tông, toàn thân run rẩy, hắn không thể xua tan bóng người xuất hiện ở trong não hải, giống như đôi mắt của đối phương có khả năng xuyên qua tiên niệm của hắn, xuyên thấu đến bản tôn để thể hiện sự hiện hữu của hắn, Đại trưởng lão Kim Giáp Tông chưa từng thấy nhân vật nào đáng sợ như vậy, nếu như đối phương muốn giết hắn, chỉ sợ dễ dàng như bóp chết con kiến. 

 

- Triệu Ngữ Yên. 

 

Trong lòng Đại trưởng lão Kim Giáp Tông tức giận, nha đầu kia chọc phải người nào, lại dẫn tới một cường giả như thế. 

 

Nghĩ vậy Đại trưởng lão Kim Giáp Tông có cảm giác toàn thân lạnh lẽo, lúc này bản tôn của hắn đứng ngẩn ngơ tại chỗ, bóng người trong não hải vẫn không rời đi, hắn giống như một kẻ yếu đang đứng chờ đối phương thẩm phán. 

 

Trong tình hình như thế, làm sao Đại trưởng lão Kim Giáp Tông không tức giận cho được chứ, hắn không muốn người kia vì Triệu Ngữ Yên mà giận chó đánh mèo lên hắn. 

 

Mặc dù Triệu Ngữ Yên là đệ tử của hắn, nhưng thì tính sao, đệ tử cuối cùng cũng chỉ là đệ tử, vì bảo vệ tính mạng của mình, cả mấy trăm nghìn đệ tử như vậy hắn cũng bỏ qua mà không nháy mắt một cái, mà lúc này, Triệu Ngữ Yên đang làm liên lụy đến hắn, làm hắn phải rơi vào trong tình cảnh cực kì nguy hiểm, hắn làm sao có thể không giận dữ được chứ? 

 

 

- Niệm tình ngươi tu hành không dễ, tha cho ngươi không chết, cút. 

 

Một giọng nói trực tiếp vang vọng trong não hải của Đại trưởng lão Kim Giáp Tông, bóng người áo trắng kia đã biến mất không thấy, sắc mặt Đại trưởng lão Kim Giáp Tông vẫn tái nhợt như cũ, cho đến lúc này hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện toàn thân đã ướt đẫm, hắn đường đường là cường giả Tiên Thai cảnh lại bị dọa sợ đến mức chân mềm nhũn. 

 

- Người này là cường giả thế nào? 



 

Đại trưởng lão Kim Giáp Tông nói thầm trong lòng, từ khi hắn bước vào Tiên Thai cảnh đến nay, có thể nói đã một bước lên Tiên, mỗi một bước đi đều khó như lên trời, muốn đột phá một trọng trong Tiên Thai cảnh cũng khó, hắn hiện tại cũng chỉ là Tiên Thai nhất trọng mà thôi, hắn không biết cường giả áo trắng kia mạnh bao nhiêu. 

 

Mà lúc này, nơi Tần Vấn Thiên đang đứng, tiên niệm của Đại trưởng lão Kim Giáp Tông đã vỡ vụn biến mất, ánh mắt Triệu Ngữ Yên co rút dữ dội, sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn bóng người mặc áo trắng đang đứng cạnh Tần Vấn Thiên. 

 

Tiên niệm của sư tôn lại bị bể nát, đối phương chưa hề làm gì nhưng tiên niệm đã biến mất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

 

 

Ngay trong lúc Triệu Ngữ Yên đang thấp thỏm không yên, Bạch Vô Nhai chưa từng nhìn nàng một cái, ánh mắt của hắn đều tập trung trên người Tần Vấn Thiên, nói: 

- Bây giờ đi được chưa? 

 

 

- Đi thôi. 

 

Tần Vấn Thiên thản nhiên nhìn Triệu Ngữ Yên một cái, hắn đáp lại một tiếng, hai người không nói quá nhiều. 

 

- Được. 

 

Bàn tay Bạch Vô Nhai vung lên, thân thể của hắn và Tần Vấn Thiên trực tiếp biến mất tại chỗ, trong không gian chiến đấu kia chỉ còn lại Triệu Ngữ Yên đang đứng ngơ ngác. 

 

Vừa rồi, đối phương làm tiên niệm của sư tồn biến mất, Tần Vấn Thiên cũng có cơ hội giết chết nàng, nhưng hắn chỉ nhìn nàng một cái rồi bỏ đi. 

 

Hắn không hề nói gì, thậm chí không cần dùng lời lẽ nhục nhã, nhưng trong mắt của Tần Vấn Thiên, nàng nhìn thấy được sự khinh thường nồng đậm, giống như thiên kiêu chi nữ của Kim Giáp Tông là nàng trong mắt hắn lại không đáng giá một đồng, muốn giết thì giết, không giết thì mặc kệ, hắn chẳng thèm ra tay vì ngại bẩn. 

 

Sự xem thường rõ ràng như vậy, không nghi ngờ gì đó chính là sự nhục nhã tàn nhẫn nhất. 

 

 

 

 
Nhấn Mở Bình Luận