Phó Thần vén màn lều lên. Lều không lớn, chỉ chứa một vài vật phẩm cần thiết, vật liệu cũng là loại tiện lợi cho việc hành quân, giống như quân đội hắn thường thấy ở kiếp trước. Cách bố trí lều trại cũng như cách dẫn binh của Thiệu Hoa Trì bộc lộ phong cách cá nhân của y rất rõ ràng, vừa gọn gàng vừa minh bạch. Trong soái trướng có vài bộ khải giáp, trường mâu, đao kiếm, lấp lánh phản quang. Mấy món vũ khí này quả nhiên được bảo dưỡng và sử dụng thường xuyên, còn phảng phất mùi tanh của máu. Cho dù chỉ là lều trại tạm thời cũng mang khí tức nghiêm trang, cẩn mật. Phó Thần nhớ lại Thiệu Hoa Trì trong ký ức của mình, hoàn toàn trái ngược với con người hiện tại, toàn thân mang khí thế cửa kẻ bề trên. Y đã không còn là tiểu hoàng tử năm đó nữa rồi.
Trong quá trình trưởng thành, có những người, những việc để lại ấn tượng rất sâu sắc. Nhiều năm qua đi, nhận thấy những thứ đó đã không còn cảm giác như xưa, dù người vẫn là người đó, nhưng bản chất đã thay đổi hoàn toàn. Người hắn từng có chút quan tâm, nghĩ là sẽ không bao giờ tách rời, vậy mà hai sau khi hai người hai ngả, ai nấy sống riêng phận mình, giờ đây cuộc sống sinh hoạt của y đã hoàn toàn không còn thấy dấu chân hắn nữa.
Phó Thần nhận ra, vị thiếu niên hoàng tử thâm trầm, tràn đầy lệ khí trong ký ức của hắn đã trưởng thành rồi, đã là một nam nhân mà hắn cũng không thể dò đoán.
Thiệu Hoa Trì ngồi ở ghế chính giữa soái trướng, trên người còn mang hơi ẩm. Chiếc mặt đã đã gỡ bỏ, mái tóc ướt át xõa tung, xe khuất nửa gương mặt đáng sợ. Dáng vẻ y có chút biếng nhác, tùy tiện, có lẽ vừa mới tắm rửa xong. Đương nhiên với thân phận của Thiệu Hoa Trì thì chắc chắn đã có người mang nước đến cho y tắm rửa ngay từ đầu rồi.
Trước mặt y là một tấm bản đồ bằng cát vô cùng lớn. Có lẽ Thiệu Hoa Trì vẫn luôn nghiên cứu cách hành quân, bày trận từ nãy đến giờ. Bản đồ mô tả cẩn thận từng thung lũng, thành trì, đồi núi, kết cấu địa hình. Nhưng bản đồ này rõ ràng được đắp vội từ cát có sẵn trên sa mạc, có lẽ chỉ có mình Thiệu Hoa Trì hiểu được.
Phó Thần vừa bước vào đã cảm thấy cả người mình bị bao phủ trong tầm nhìn của đối phương, cảm giác áp lực tăng vọt.
Dù đối phương chưa nhìn đến hắn, nhưng có lẽ phong thái của Thiệu Hoa Trì đối với hạ nhân lúc nào cũng như thế nào.
Y nhấp một ngụm trà, nhìn người đang nơm nớp lo sợ bên dưới, cứ như thể y là độc xà mãnh thú không bằng. Ngón tay thon dài của Thiệu Hoa Trì khẽ chạm lên nửa khuôn mặt quỷ của mình, cũng phải thôi, y là độc nhân mà. Y không tỏ rõ thái độ, nở nụ cười, buông tầm mắt, thuận miệng nói, "Tìm ta có việc gì?"
Lúc mới gặp mặt trước đó vài ngày, Thiệu Hoa Trì chẳng biết ma xui quỷ khiến làm sao lại nhìn chằm chằm cánh tay người kia, chính bản thân y cũng cảm thấy thật nực cười. Sau đó, y còn vì một giây lơ đễnh mà đồng ý cho cả đoàn thương nhân kia đi cùng. Hành vi xúc động như thế, đã năm năm nay chưa từng xuất hiện, có thể nói đối với người vô cùng biết kiềm chế bản thân như Thiệu Hoa Trì thì chuyện này không thể chấp nhận được. Y đã quyết định, Thiệu Hoa Trì trước đã chết, Thiệu Hoa Trì hôm nay sẽ không ngu xuẩn như thế nữa.
"Vâng, cảm ơn ngài ban ngày đã ra tay cứu ta." Ánh mắt Phó Thần vẫn cắm xuống mặt đất, kiên quyết không đối mặt với chủ soái.
Thiệu Hoa Trì nở nụ cười phong hoa tuyệt đại, quần áo mỏng manh, lỏng lẻo khoác trên người, đuôi mắt hẹp dài tỏa ra yêu khí nhàn nhạt, mái tóc lạnh lẽo, trắng toát như trăng tuyết. Giọng hắn bình thản, "Ngươi run như vậy, ta đáng sợ lắm sao?"
"Không phải. Tiểu nhân chưa từng gặp một nhân vật lớn như ngài nên không biết phải làm thế nào biểu hiện lòng biết ơn của mình cho đúng cấp bậc lễ nghĩa."
"Không có gì, tiện tay mà thôi." Sau khi Phó Thần tiến vào, chân mày Thiệu Hoa Trì lúc nào cũng nhăn lại, dù miệng có mỉm cười nhưng mắt vẫn lạnh lẽo. Y cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của người này. Bộ dạng cúi đầu có hắn có cảm giác gì đó không thể mô tả được. Không giống người kia. Y còn nhớ rõ mọi động tác cúi đầu của Phó Thần, dù là độ nghiêng nho nhỏ, nhưng y vẫn hồi tưởng đi hồi tưởng lại suốt năm năm, nhất định không lầm.
Nếu là Phó Thần, chắc chắn đó phải là một cái cúi đầu nghiêm chỉnh, đúng quy củ đến không thể bắt bẻ. Hắn là người được xem là gương mẫu nhất trong cung, không một ai có được phong thái nề nếp như Phó Thần. Nhưng người trước mặt y rõ ràng chỉ cúi đầu một cách thô thiển, không tính là một nghi lễ chính thức, nhìn qua còn có vẻ không quen, cực kỳ trúc trắc.
Khoan đã, vì sao y lại so sánh một người hoàn toàn không có gì tương xướng với Phó Thần như thế. Rõ ràng là hai kẻ khác nhau, đến xách giày còn không xứng. So sánh Phó Thần với bất cứ ai cũng là vũ nhục hắn.
Thiệu Hoa Trì kinh hãi, suýt nữa thì đánh đổ chén trà trên tay. Y vội dời tầm mắt, không nhanh không chậm nói. "Nếu là người khác ta cũng cứu thôi."
Cho nên đừng tự cho là mình đúng, ta chẳng qua chỉ thuận tiện cứu ngươi.
Im lặng như tờ. Đối phương đã nói vậy rồi thì giờ nói thế nào nữa cũng không ổn. Phó Thần cảm thấy thái độ của y cũng không thay đổi quá nhiều, vậy xem như nhiệm vụ hôm nay hoàn thành rồi đi, "Thế thì tiểu nhân xin cáo từ."
Người kia quay đi không chút do dự, thậm chí còn có vẻ vội vàng.
Lồng ngực Thiệu Hoa Trì bỗng như bị một khối đá lớn đè nặng, giọng nói lại lạnh lẽo vài phần, "Đây là lời cảm tạ chân thành của ngươi sao?"
Những lời này cứ như đã lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi y mấy lần mới không nhanh không chậm nói ra, dù ai nghe cũng biết được, chủ soái đang bất mãn.
Ơ chứ còn làm sao? Ngươi nói ngươi tiện tay, người khác ngươi cũng cứu, thế ta còn phải ở lại chờ ngươi đuổi ra ngoài à?
Phó Thần cảm thấy mình chẳng hề làm gì sai. Thiệu Hoa Trì quả thật cực kỳ không ưa hắn, cảm giác phản cảm này quá mức rõ ràng. Hắn do dự nói, "Nhưng....ta không biết làm gì, trên người cũng không có gì để dâng lên cho điện hạ, không viết phải báo đáp ra sao?"
Thiệu Hoa Trì âm trầm nhìn người trước mặt. Thứ áp lực nặng nề khó hiểu khiến cho dung nhan băng lãnh kia càng thêm lạnh lùng. Cặp mắt vừa như lửa lại vừa như băng nhìn người kia chằm chằm, tựa như muốn mổ xẻ hắn. Y từng gặp đủ loại thương nhân. Thương nhân chính là những kẻ biết đoán sắc mặt, biết nịnh nọt nhất, dù thế nào cũng phải nghĩ cách lấy lòng, nói vài lời mua vui. Thế mà kẻ trước mặt lại hết sức không biết điều, thái độ rõ ràng như muốn lảng tránh y. Giống hệt như người đó, lúc nào cũng xem y như rắn rết.
Nói qua nói lại, y việc gì phải để ý đến một thương nhân nhỏ mọn, cho hắn lui xuống là được rồi.
Y qua lại vùng Tây Bắc đã năm năm, năm nào cũng có một khoảng thời gian tuần tra khắp các địa phương. Những kẻ biết được thân phận y đều kính sợ hoặc ra sức lấy lòng, cũng có những kẻ như Nghiêu Lục, tự dẫn xác đến muốn hầu hạ y.
Nếu như Vương Đại chỉ là một kẻ không thức thời thì thôi cứ mặc kệ hắn. Y đường đường là vương gia, còn phải đè đầu cưỡi cổ thương nhân hay sao.
"Ngươi đi đi." Y lại nhìn mái đầu đen tuyền đang cúi gằm của người trước mắt. Kẻ đã đã xoay lại, vóc dáng rất cao lớn, tuy gầy nhưng có thể cảm thấy cơ thịt tràn ngập sức mạnh. Từ lần đầu gặp, y đã biết người này có luyện tập công phu, dáng người rất tốt.
Phó Thần lúng túng hành lễ xong đang định đi ra ngoài, ánh mắt Thiệu Hoa Trì lại trầm xuống.
Ngón tay ở mép chén khẽ động, con ngươi đen như mực ẩn trong bóng tối dường như tập trung vào thứ gì, trong lòng rối loạn. Y muốn chứng minh điều gì đó, khiến cho thứ cảm giác khó hiểu này tiêu tan. Một khi đã không còn bất an thì không gì quấy nhiễu y nữa.
Một thứ gì đó đã chậm rãi lên men suốt năm năm, đã xâm nhập vào cốt tủy. Y bất ngờ mở miệng, "Bước tới phía trước, cởi khăn trùm đầu của ngươi ra."
Lúc bấy giờ, Phó Thần vẫn còn mang khăn, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo. Người du hành trên sa mạc ăn mặc như thế để ngăn cản ánh nắng và bão cát cũng là chuyện bình thường, không có gì kỳ lạ.
"Điện hạ, khuôn mặt ta xấu xí...." Hắn còn có mỗi một bước nữa là ra được khỏi doanh trướng, thế mà bỗng nhiên bị gọi lại.
Phó Thần nheo mắt, xoay người lại. Hắn không biết Thiệu Hoa Trì có ý gì, chẳng lẽ y nhận ra rồi?
Không, nhất định không thể nào, hắn hoàng toàn khác "Phó Thần" mà.
Chỉ nghe Thiệu Hoa Trì cười ha ha một tiếng không nặng không nhẹ, tỏ ý cự tuyệt. Ngón tay y vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón cái. Vật này do Tấn Thành đế ban tặng, chỉ có những thân vương được hoàng đế cực kỳ sủng ái mới có được thứu này. Đó cũng là thứ đánh dấu thân phận y, vị thân vương duy nhất được ban nhẫn ngọc.
Y chậm rãi đứng dậy trên ghế, chiều cao không chênh lệch Phó Thần bao nhiêu. Căn lều không lớn, chẳng hiểu sao bầu không khí lại càng lúc càng căng thẳng, đến nỗi hít thở không thông.
Phó Thần thấy có linh cảm chẳng lành, nhưng chẳng rõ nguyên nhân vì đâu, trái tim lãnh tĩnh cũng loạn mất mấy nhịp.
Hắn im lặng, là một cách khác thay lời từ chối.
Trong tầm mắt hắn bỗng xuất hiện một đôi giày thêu hoa văn tinh xảo. Người kia bước tới gần, nhìn thẳng về phía Phó Thần đang đứng, nhàn nhạt nói, "Ngươi muốn ta tự mình làm sao?"
Lời này có một nửa là uy hiếp. Thiệu Hoa Trì quả thật là loại người có thể thẳng tay bỏ khăn trùm đầu của hắn. Dáng vẻ táo bạo lúc trước vẫn còn đọng lại, dù rằng rất khó thấy.
Nhận lầm quá nhiều rồi, y đã chẳng còn bao nhiêu kiên nhẫn. Y cũng không việc gì phải giữ hình tượng. Đã hoài nghi thì dứt khoát tra rõ.
Lời nói kia chậm rãi vang trên đỉnh đầu. Phó Thần nhắm mắt lại, một hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì.
Thiệu Hoa Trì cũng không thúc giục, giống như đang chờ Phó Thần quyết định. Cuối cùng, Phó Thần chậm rãi nói, "Để tiểu nhân tự làm."
Sau khi tấm vải đen được tháo xuống, gương mặt lồi lõm gồ ghề kia lộ ra, Thiệu Hoa Trì không có động tác gì khác.
Ánh mắt cực kỳ sắc bén, như thể chỉ cần tới gần người này, hắn lại có chút không còn là chính mình nữa.
Thiệu Hoa Trì từ từ quan sát. Phó Thần kinh hãi lui về phía sau, nhưng bị Thiệu Hoa Trì đột ngột nắm lấy bả vai, giọng điệu uy hiếp. "Đừng cử động, ta có thể làm gì ngươi chứ? Sao phải hoảng hốt như vậy? Sợ ta giết ngươi sao?"
Vẻ nghiêm nghị trong mắt Phó Thần lại chợt lóe. Ống tay áo che lấp nắm tay đang siết chặt, nhưng trên mặt vẫn là vẻ kính sợ, lo lắng.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể cảm thấy hơi thở đối phương. Phó Thần cảm thấy sởn cả da gà, lông tơ dựng đứng hết lên. Thiệu Hoa Trì quan sát thật cẩn thận từng lỗ chân lông một. Nếu là dịch dung thì nhất định sẽ có sơ hở, cho nên vẻ mặt y rất nghiêm túc, không hề có bất cứ suy nghĩ nào khác.
Y không phát hiện ra điều gì, đó rõ ràng là gương mặt của một thiếu gia nhà giàu, do lúc dậy thì được ăn uống quá tốt nên mọc mụn, thành sẹo rỗ.
Rốt cuộc y đanh muốn chứng minh gì chứ?
Thiệu Hoa Trì kiềm chế cảm xúc bất ổn trong lòng, một lần nữa nhắc nhở bản thân tỉnh táo. Y vốn đã định bỏ qua, nhưng giờ thì không thể không nhìn thẳng. Khi chạm mắt với đôi đồng tử trong veo kia, y nhìn thấy thứ khí tức không bao giờ thay đổi trong đó. Lúc thanh niên hốt hoảng muốn trốn tránh, y lại chợt có cảm giác như khi người ấy rời bỏ mình. Y có chút sợ hãi, siết chặt lấy eo đối phương, khiến cho hai người sát vào nhau, "Ta bảo ngươi đừng cử động, ta không làm gì ngươi hết. Ta là một nam nhân, sao có ý đồ gì với ngươi được?"
"Hành động của ngài như vậy không thể khiến người khác thoải mái được. Xin ngài buông ra."
"Chờ đã, một chút thôi...." Thiệu Hoa Trì có chút vội vàng, giọng nói cũng phải gắng hết sức mới bình thản được. Y biết ban nãy mình chợt có chút cảm giác. Đây là lần đầu tiên sau năm năm tìm kiếm, y có cảm giác này, làm sao buông ra được.
Phó Thần bắt đầu muốn thoát khỏi sự đùa giỡn của Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì chợt kinh ngạc, một bàn tay theo bản năng đặt lên cổ Phó Thần, bất cứ lúc nào cũng có thể siết chết hắn. Hành động này tràn ngập uy hiếp. Nếu con mồi đủ mạnh, y nhất định phải dùng thủ đoạn cứng rắn.
Quanh Phó Thần sát khí tràn ngập, giọng nói cũng thay đổi. Hắn lắp lại, "Điện hạ, buông ta ra." Ngươi đừng ép ta.
Bình tĩnh, đừng chấp thằng điên.
Thiệu Hoa Trì mắt điếc tai ngơ. Y rất nghiêm túc, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân, chỉ vội vã muốn tìm điều mình cần.
Y quan sát lỗ tai Phó Thần. Dưới tai người kia có một nốt ruồi nhỏ, nhưng người này không có. Y tiếp túc tìm, y còn nhớ người nhà Phó Thần nói hồi nhỏ, có lần hắn đi cướp thức ăn, bị dính một vết dao trên gáy. Thiệu Hoa Trì lần mò vị trí đó. Nếu là dịch dung thì không thể nào hóa trang cẩn thận đến từng vết sẹo. Hơn nữa, trừ người nhà Phó Thần ra thì chẳng ai biết hắn có vết thương này.
Cho nên....
Thiệu Hoa Trì chậm rãi thò tay, chạm vào gáy thanh niên.
Đụng chạm đơn giản này như thể có một dòng điện chạy quanh, vừa chạm tới đã lan khắp toàn thân.
Sát khí trên người Phó Thần càng tăng, gần như không thể duy trì sự bình tĩnh thường ngày nữa. "Điện hạ!"
Không có? Không thể nào.
Trong lòng Thiệu Hoa Trì vẫn cuồn cuộn nghi hoặc. Mọi chứng cứ đều nói không phải, lẽ ra y nên chết tâm, vứt bỏ nỗi nghi ngờ vô căn cứ này, rõ ràng là chuyện tốt.
Vừa nãy y đã tự nhủ như vậy hay sao? Y không nên mất bình tĩnh, một lần là đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn khiến người khác khinh bỉ, phỉ nhổ mình?
Hành vi khác người hôm nay nên dừng ở đây thôi, không thể tiếp tục đánh mất lý trí nữa, nếu không y sẽ điên mất.
Tay y hờ hững trên không, ánh mắt mờ mịt nhìn Phó Thần. Sắc trong veo quen thuộc y vừa cảm nhận thấy trong mắt Phó Thân đã biến mất không tăm tích. Trái tim y như bị khoét rỗng một mảng, trống hoác gió lùa.
"Nếu ngài không buông ra, đừng trách tiểu nhân." Phó Thần chặt mạnh lên tay y, nhưng Thiệu Hoa Trì đã được rèn luyện nhiều năm trên chiến trường, phản xạ ngay lập tức. Y nắm lấy cổ tay Phó Thần, tay còn lại không nhanh không chậm siết vào cổ hắn. Phó Thần lập tức không hít thở nổi.
"Đây mới là bản tính của ngươi." Thiệu Hoa Trì lấy lại tinh thần, cố gắng xem nhẹ cảm giác trong lòng, nheo mắt nguy hiểm. "Giả vờ giỏi lắm."
Lửa giận trong mắt Phó Thần càng tăng, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ lạnh lẽo, "Dù ai bị ngài đối xử như vậy cũng sẽ sổi giận thôi, dù ngài có là Thụy vương gia. Tiểu nhân chẳng qua chỉ là một thương nhân chưa trải sự đời."
"Thương nhân chưa trải sự đời cũng không ai gan to tày trời như ngươi. Nếu ngươi đã biết ta là Thụy vương thì cũng nên hiểu rõ, ta có bao nhiêu đặc quyền. Chẳng hạn như trừng phạt kẻ ra tay tấn công hoàng tộc như ngươi. Chỉ ném ngươi ra ngoài kia, thân vệ của ta sẽ lập tức chém chết." Thiệu Hoa Trì vốn đã bực bội, thất vọng, lại bị lời của Phó Thần đâm trúng tim đen, đương nhiên cũng có chút tức giận.
Nhưng sự tức giận này, chẳng hiểu sao lại khiến y nhiệt huyết sôi trào. Tim Thiệu Hoa Trì đập nhanh mấy nhịp.
Sự quen thuộc lẫn xa lạ này không thể tình cờ như thế, tới những hai lần từ cùng một người !
Nhưng nhiệt huyết sôi trào qua đi, chính là sự lạnh lùng đến cực đoan. Năm năm nay, biết bao lần y rớt từ đám mây xuống đáy vực thẳm, lần lượt từ thất vọng trở thành tuyệt vọng.
Trái tim vốn đã yên lặng, nhưng hôm nay lại bỗng rừng rực thiêu đốt.
Y nói với bản thân, thử lại đi, chẳng qua chỉ là ngu ngốc thêm lần nữa.
Vẻ mờ mịt trong mắt tan đi, ngưng tụ thành sự tàn bạo, lãnh khốc, như thể sẵn sàng cắn xé con kẻ trước mặt bất cứ lúc nào. Đó là thói quen năm năm nay, mỗi lần nhìn lầm, y đều muốn giết chết thứ đồ dỏm đó, chẳng qua là lý trí ngăn trở mà thôi. Nhìn cần cổ trắng nõn còn hiện rõ mạch máu xanh cảu Phó Thần, làn da trong suốt như cánh bướm bị xé mỏng.
Y khép chặt mắt, lông mi run rẩy, có chút yếu ớt lại có chút lạnh lùng.
Nếu hôm nay đã thất thố một lần, thì sao không thêm lần nữa để hoàn toàn chết tâm đi?
"Cởi quần áo ra." Y bình tĩnh nhìn về phía Phó Thần.