Vừa lúc ấy, Thanh Tửu hớn hở chạy ngang quay. Thằng bé vừa thấy Thiệu Hoa Trì thì sắc mặt thay đổi hẳn. Ban nãy, có người nói với nó, Phó Thần gọi mình đến. Nhưng mà Thụy vương đang ở đây, nó liền có linh cảm không lành, quay đầu định chạy.
"Thanh Tửu, lại đây với ta," Thiệu Hoa Trì nở nụ cười hòa ái.
Thanh Tửu khóc không ra nước mắt, đến trước mặt Thiệu Hoa Trì. Sao lần nào cũng là ta?
"Ngươi véo ta một cái." Thiệu Hoa Trì nhìn cặp mắt đang chớp lia lịa của Thanh Tửu, như thể sẵn sàng co giò chạy bất cứ lúc nào. Làm như y là hồng thủy hay mãnh thú không bằng. Quả nhiên y vẫn không ưa nổi thằng quỷ láu cá này.
"Hả?"
"Ta bảo véo, càng mạnh càng tốt." Thiệu Hoa Trì vén áo lên, để lộ cánh tay săn chắc, rắn rỏi.
Bị ánh mắt Thiệu Hoa Trì nhìn chằm chằm từ trên đỉnh đầu, Thanh Tửu giật mình, lập tức ra tay.
Ngươi bảo bẹo thì ta bẹo, há há há!
Trước vẻ mặt ngỡ ngàng của Thiệu Hoa Trì, Thanh Tửu ra sức véo một cái. Sức nó không hề nhỏ, véo đến nỗi cánh tay kia bầm xanh một mảng. Thiệu Hoa Trì cau mày, bấy giờ mới dám tin mình không nằm mơ. Y hít sâu một hơi, không thèm để ý đến Thanh Tửu đang ngơ ngơ ngác ngác, quay lưng bước vào trong. Phó Thần vẫn còn ngồi ở đó. Có lẽ không đợi được Thiệu Hoa Trì, nhưng không nỡ đổ bát mì kia đi, cho nên hắn mở tạm một cuốn binh thư ra xem. Tác giả cuốn đó chính là Vanh Hiến tiên sinh. Thực ra, binh pháp của vị tiên sinh này đúc kết được có phần tương tự với ba mươi sáu kế Tôn Tử trong thế giới của Phó Thần.
Ánh sáng vàng nhạt ấm áp phủ lên người hắn. Bao nhiêu ồn ào, náo động đã trôi xa, chỉ còn bóng dáng thanh nhàn của riêng người này.
Thấy Thiệu Hoa Trì quay lại, Phó Thần đặt binh thư xuống, ngước lên nhìn y. Thiệu Hoa Trì vội vàng quay sang chỗ khác, lúng túng ho một tiếng.
Y đến cạnh bàn, nhìn bát mì có vẻ rất ngon miệng kia. Nước dùng vàng ươm, óng ả phủ lên những sợi mì mềm mượt, trái trứng tròn xoe, chắc nịch, điểm xuyết vài cọng hành xanh mơn mởn, vô cùng đã mắt.
"Ngươi tự làm sao?" Y nhẹ giọng hỏi thăm. Tuy bát mì này nhìn không cầu kỳ, hoa mỹ như được đầu bếp làm ra, nhưng cũng có thể nhận thấy người nấu đã bỏ vào không ít tâm tư. Thiệu Hoa Trì cảm thấy chỉ toàn ưu điểm, cắt thái rất đẹp, thứ gì cũng dài, mảnh, vừa miệng, hương thơm thì khiến người ta thèm nhỏ dãi, chắc chắn vị cũng không tồi.
Đây là mì trường thọ......
Sao Phó Thần biết ngày sinh nhật y?
Dù có bao nhiêu người vây quanh chúc phúc, Thiệu Hoa Trì cũng chẳng để tâm. Người duy nhất mà y muốn ở cùng vào ngày này thì không bao giờ đáp lại.
Trái tim như có vô vàn dòng nước ấm áp chảy quanh, như nắng mặt trời chiếu tỏa xuống nơi quanh năm tuyết phủ. Mọi tế bào trong cơ thể đều như lười nhác không chịu hoạt động, khiến đầu óc Thiệu Hoa Trì chậm chạp không phản ứng nổi.
Y lơ đãng nghĩ, không dễ dàng có được bát mì này, cứ ăn hết như vậy thì tiếc quá. Không biết có cách nào bảo quản lâu hơn được không?
"Ta nhờ sư phó ở thiện đường dạy cho, có lẽ cũng không ngon lắm đâu." Phó Thần cũng cảm thấy ngượng ngùng, hắn không sao làm quen được với dụng cụ thời này, "Nếu ngài đã dùng bữa rồi thì...."
"Chưa, ta chưa ăn." Thiệu Hoa Trì lạnh lùng nói, kéo ghế ra, ngồi xuống.
Thực ra, y đã ăn bánh mì ở doanh trại rồi. Ăn cùng binh lính tướng sĩ cũng quyết liệt như một trận chiến vậy.
Nếu không có những hành động săn sóc của Thụy vương mấy ngày nay, cùng những bức họa trông thấy hồi sáng, có lẽ Phó Thần không bao giờ nhận ra sự yêu thích thật lòng trên khuôn mặt kia.
"Quân tử xa nhà bếp. Ta nghĩ ngươi sẽ chẳng bao giờ đến gần chỗ như vậy." Tuy lúc trước, Phó Thần cũng thường ghé qua Thiện Thực phòng trong cung, nhưng chẳng qua chỉ để lấy chút điểm tâm về cho y thôi.
Phó Thần cười cười. Hỏi thế thì hắn biết trả lời làm sao? Đáp thế nào cũng không ổn.
Y đưa đũa tới. Thiệu Hoa Trì hơi chạm phải đầu ngón tay Phó Thần. Cả hai đều sững người, ngơ ngác nhìn nhau.
Thiệu Hoa Trì, "Ngươi ăn chưa?"
"À, rồi." Có lẽ vì biết y là người yêu của thân thể này cho nên Phó Thần nhận ra, thái độ của y đối với mình và đối với người khác hoàn toàn không giống nhau, Không phải sự lãnh tĩnh cực độ, mà có chút gượng gạo, bối rối. Hắn không biết phải cư xử thế nào với người yêu đồng tính, nên chỉ dám thăm dò chút một, "Cũng ăn mì."
Sản phẩm thất bại nhiều quá, phải nhờ hết đầu bếp, phụ bếp, đám thuộc hạ và cả Phó Thần mới giải quyết được.
Nghe vậy, tâm trạng Thiệu Hoa Trì cũng khá hơn một chút. Y cầm đũa lên, tuy vẻ mặt vẫn lạnh tanh, nhưng thật ra đang lúng túng không biết phải gắp cái gì trước.
Phó Thần lấy một cây kim trong tay áo, đinh thử độc cho bát mì này. Lúc trước, hắn nhìn thấy dụng cụ thử độc trong thiện đường, nghĩ rằng đồ ăn dành cho một vương gia được sủng ái, bao giờ cũng chú trọng sự an toàn.
Nhưng Thiệu Hoa Trì lại đưa tay ngăn cảnY khẽ cười, âm cuối khẽ cao lên, vô cùng gợi cảm, "Ngươi làm gì thế?"
Giọng nói trầm khàn như cố ý, nhưng cực kỳ quyến rũ.
"Thử độc." Phó Thần lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của đối phương.
Hắn không biết thường ngày Thiệu Hoa Trì vẫn nói như vậy, hay chỉ riêng với hắn. Nhưng nhìn phản ứng của người xung quanh thì hẳn là đáp án sau.
"Ai bảo ngươi làm thế? Thứ ngươi mang đến thì cần gì thử?" Y nâng tay đẩy ra.
Đầu Phó Thần ong một tiếng, bị sự bình thản trong lời nói của y khiến cho cạn sạch ngôn từ.
Chỉ một câu ngắn ngủi, nhưng ghép với thời đại, bối cảnh, thân phận, địa vị của Thụy vương, thì ý nghĩa vô cùng to lớn.
Thậm chí còn khiến hắn kinh hãi hơn cả những bức tranh trong thư phòng.
Nếu ta đầu độc ngươi thì sao?
Nhưng hắn không thốt ra những lời này.
Không để ý đến Phó Thần nữa, Thiệu Hoa Trì bắt đầu đọng đũa, múc một thìa nước dùng sóng sánh. Không biết hắn bỏ gì vào mà hương vị hết sức đậm đà, nếm một muỗng rồi vẫn không đã, lại múc muỗng tiếp theo. Không giống như đám nữ nhân trong phủ, mồm nói tự mình làm nhưng thật ra chỉ đứng chỉ tay năm ngón, trông coi đầu bếp chế biến. Y chẳng ngốc, trò đó chẳng lừa được ai.
Ở trong cung cũng vậy, cho nên Tấn Thành đế mới luôn trân trọng những món ăn do Mai Giác đích thân làm.
Nước dùng được nấu từ thịt gà hôm qua còn lại, nhưng Phó Thần cũng bỏ thêm cả thịt gà mới. Hắn sai Thanh Tửu mua ít băng, đóng băng một canh giờ, rồi lại rã đông bằng cách đun trên lửa nhỏ, như vậy gà vừa tươi vừa săn chắc. Trước khi hầm gà, hắn cũng ngâm gà trong nước vo gạo rồi rửa sạch để nước dùng trong vắt, không có tạp chất và mùi hôi.
Tuy việc nấu ăn rất đơn giản, nhưng trình tự mỗi bước không dễ chút nào. Phó Thần còn chưa vừa lòng với bát mì này đâu, hoàn toàn không so sánh được với đồ ăn hắn làm kiếp trước. Nhưng Thiệu Hoa Trì lại ăn đến say mê, vô cùng kinh ngạc trước tài bếp núc của hắn.
Phó Thần nhìn bát nước lèo không đầy lắm, đã bị Thiệu Hoa Trì húp hơn phân nửa, thấy có chút xấu hổ. Trong lúc chờ Thụy vương đến, mì đã nguội đi nhiều rồi. Vương gia lúc nào cũng ăn sơn hào hải vị, ngày sinh nhật mà bắt y ăn thế này thì thật không tận tâm. "Mì hơi trương lên rồi. Để ta làm cho ngài bát khác."
Đáp lại Phó Thần, Thiệu Hoa Trì càng ăn nhanh hơn. Đã cho rồi thì không được lấy lại. Chẳng biết có phải do tác động tâm lý không, y cảm thấy không sơn hào hải vị nào sánh được báy mì này. Dưa chuột thanh mát, rất hợp với nước dùng đậm đà, hương vị hòa quyện lấp đầy dạ dày, toàn thân tràn ngập năng lượng ấm áp.
Bình thường, Thiệu Hoa Trì chỉ ăn đến lưng bụng, nhưng vì tiêu hao nhiều thể lực trong doanh trại nên y đã ăn no tám phần. Giờ thêm bát mì này nữa, y cảm thấy thức ăn sắp dâng lên đến cổ, có chút...không nuốt nổi.
Nhưng mà y không được bỏ dở.... Ai biết sau này có được ăn nữa hay không.
Phó Thần trợn mắt há mồm nhìn y ăn hết từng cọng hành nhỏ, không để dư một giọt canh.
Cứ thế...húp sạch luôn à?
Trừ Thiệu Di Nhiên, đây là lần đầu Phó Thần thấy một người ăn sạch sành sanh mọi thứ hắn nấu, không cần biết ngon hay dở.
Trong lòng hắn có chút chua xót, ánh mắt nhìn Thiệu Hoa Trì thâm thúy mà xa xôi.
Thời niên thiếu, hắn luôn hoài nghi bản thân có phải thiên sát cô tinh mà người ta nói hay không. Rõ ràng hắn chẳng làm gì, sao họ lại gọi hắn là sao chổi xui xẻo. Tuy rằng mê tín, nhưng những việc xảy ra sau này khiến hắn không thể không nghi ngờ. Lúc hắn được nhận nuôi lần cuối cùng, gặp được đứa em gái thật lòng yêu mến hắn. Có lẽ giờ nó đã không còn mong hắn làm anh trai nữa. Điều nó hối hận nhất chính là năm xưa đã thuyết phục cha mẹ nhận hắn về. Em gái bị hủy dung rồi tự sát, cha mẹ nuôi qua đời, khi ấy, Phó Thần nghĩ có lẽ mình không nên đến gần một ai nữa. Cuối cùng, cả vợ con cũng bỏ hắn mà đi. Hạnh phúc đối với hắn vĩnh viễn chỉ là một giấc mộng đẹp.
Hắn tự dặn bản thân, đừng mang tai họa cho bất kỳ ai.
Hắn không quan tâm đến ai, cũng không muốn ai quan tâm đến hắn.
Thực ra, cô đơn cũng tốt mà.
Phó Thần bình tĩnh lại rất nhanh, "Thụy vương, sinh nhật vui vẻ."
Nói mới nhận ra, Thiệu Di Nhiên và Thiệu Hoa Trì có nhiều điểm giống nhau một cách đáng kinh ngạc. Nhưng họ là hai con người hoàn toàn riêng biệt. Hoàn cảnh sinh sống, hoàn cảnh học tập, những người xung quanh, trải nghiệm bản thân, bối cảnh thời đại sẽ tác động đến cốt cách của một con người. Phó Thần không xem ai là thế thân, chẳng qua chỉ là trùng hợp nên khó tránh khỏi so sánh.
"Ừ," Thiệu Hoa Trì còn chưa kịp lấy lại vẻ lạnh lùng uy nghiêm thường ngày đã bất nhã ợ một tiếng. Ăn hai phần cơm tối khiến bụng y không chứa nổi. Y vội cụp mắt, lịch sự che miệng, lúng túng ho vài tiếng, "Ngươi cứ không chịu đổi cách xưn ghôi. Bỏ phong hào đi không được à?"
Gọi tên đầy đủ cũng còn khá hơn gọi Thụy vương, hay là điện hạ, hay là Ẩn vương. Chẳng lẽ trong mắt ngươi, chúng ta không là gì ngoài chủ tớ?
"Ngài muốn ta gọi ngài là gì?"
"Tùy ngươi, ngươi gọi cơ mà, hỏi ta làm gì?"
"Hoa Trì?" Phó Thần ngẫm nghĩ. Nguyên chủ chắc muốn gọi y như thế.
Lúc giọng nói thanh lãnh của hắn thốt ra hai chữ này, nghe như lời nỉ non của tình nhân. Giọng Phó Thần vốn rất êm tai, nhất là khi hắn không cố tình che giấu.
"...." Thiệu Hoa Trì im lặng quay đầu, một tay chống lên mặt bàn, nghiêng đi, che khuất biểu cảm trên mặt.
"Ngài nói gì cơ?" Phó Thần nén cười. Hắn tự nhiên có cảm giác Thụy vương hình như đang thẹn thùng. Không thể nào, y là một nam nhân lạnh lùng như thế.
"....." Thiệu Hoa Trì run khẽ.
Phó Thần hình như nghe được tiếng y nói, nhưng mà nhỏ quá.
Phó Thần, "Ngài lặp lại được không, ta không nghe thấy gì hết."
".....Nhanh quá." Tiến đô nhanh quá, cho ta nghỉ chút!
Thiệu Hoa Trì đứng bật dậy, khiến chiếc ghế ma sát với mặt đất, tạo nên âm thanh đau tai. Y nói liến thoắng, "Ta đi rửa bát!"
Nói rồi bưng bát chạy biến, để mặc Phó Thần nghẹn họng trân trối. Nào đến lượt Thụy vương thu dọn chén bát.
Nhưng hắn chưa kịp nói lời nào thì đã chẳng thấy bóng dáng Thụy vương đâu nữa.
Ra khỏi Đào Uyển, Thiệu Hoa Trì ôm lồng ngực đang đập tưng bừng, ghét bỏ mắng một câu, "Nhảy nhót cái gì? Ngoài nhảy nhót ra thì mi được cái tích sự gì nữa!"