Bế tiểu vương gia đang ôm con mèo mà Phó Thần cảm giác như mình đang ôm cả hai con mèo một lúc. Tại vì ánh mắt đứa bé này nhìn hắn lúc nào cũng long lanh, tròn xoe.
"Ca...." Thấy Phó Thần, Thiệu Long lại sửng sốt nhớ đến lời dặn của Tùng Dịch về vấn đề xưng hô, vội vàng sửa miệng, "Tiên....tiên sinh, có người xấu..."
"Ca ca biết rồi. Đừng sợ." Phó Thần bẩm sinh đã có ma lực trấn an được người khác. Giọng hắn từ tốn, ấm áp, khiến người ta cảm thấy dịu dàng đến buồn ngủ. Điều này cũng liên quan đến nghề nghiệp kiếp trước của hắn, chưa kể tâm lý trẻ con cực kỳ được quan tâm trong xã hội hiện đại.
Những giọng nước mắt dâng ngập vành mắt bấy giờ mới trào ra. Thiệu Long bổ nhào vào vào ôm rộng lớn của Phó Thần, cắn môi lặng lẽ khóc, như muốn phát tiết toàn bộ nỗi sợ hãi nãy giờ.
Đây là lần đầu Thiệu Long chủ động gần gũi, cho nên Phó Thần đương nhiên không cự tuyệt. Một đứa bé còn chưa đến năm tuổi, tâm lý chưa trưởng thành mà lại biết nhẫn nhịn như người lớn. Tâm hồn trẻ nhỏ rất non nớt, cực kỳ mẫn cảm với thiện ý và ác ý, dễ bị môi trường bên ngoài tác động. Nếu cự tuyệt sự thân cận của nó lần đầu thì sẽ tạo thành thương tổn rất lớn trong tiềm thức.
Trong hoàn cảnh sợ hãi như vậy mà đứa bé này vẫn có thể bảo vệ mình, Phó Thần cũng lấy làm ngạc nhiên. Những đứa trẻ càng trầm lặng thì có đôi khi lại mang khả năng thiên phú bất nờ. Đáng tiếc là người lớn ít khi đủ kiên nhẫn để hai thác tài năng này. Phương thức biểu đạt của trẻ con và người lớn rất khác nhau, cho nên mới không thể hiểu nhau được. Phó Thần xoa đầu đứa nhỏ, khẽ nói. "Giỏi lắm, thông minh lắm."
Hạt đậu nhỏ này mắt vẫn còn ầng ậng nước, nghe vậy thì ngước lên, long lanh nhìn Phó Thần. Từ bé, nó ít khi được ai khen, có lẽ đây là lần đầu tiên nghe người ta tán thưởng. Khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ sự vui sướng, cười tươi như thái dương.
Phó Thần có chút đau lòng mà ôm lấy đứa trẻ vừa cười vừa khóc này. Thằng bé dễ thỏa mãn quá đi. Hắn vừa nhẹ giọng nô đùa với nó, vừa nhanh rời khỏi Vĩnh Mai điện.
Trước khi được Thiệu Hoa Trì sai người đưa vào cung, Thiệu Long rất muốn gặp vị ca ca đã an ủi mình hồi chiều, nhưng tiếc là bị Tùng Dịch từ chối. Nó rất buồn nhưng cũng chỉ giấu trong lòng, sau đó thì ở lại chỗ của Mai phi vài hôm.
Ban ngày, nó cùng các hoàng tử nhỏ tuổi khác dến lớp, chiều học bắn cung cưỡi ngựa. Nhưng tính tình nó quá mức hướng nội, ít nói, không thể hiện nhiều. Lúc đầu, các tiểu hoàng tử tiểu hoàng tôn khác còn ngại, không dám gây sự với nó, nhưng sau lưng thì cười nhạo nó là đứa thứ tử có mẫu thân địa vị thấp hèn, cha không thương mẹ không yêu, không có tư cách học cùng bọn chúng. Quay về Vĩnh Mai điện, nó cũng chẳng dám tố giác nửa lời.
Các hoàng tử kia rất thông minh, lúc lên lớp đã bàn cách làm nó xấu mặt để bị thái phó phạt, tuổi còn nhỏ mà đã biết mượn đao giết người. Kiểu tranh chấp của trẻ con thế này, người lớn cũng chẳng quan tâm. Mai phi thương xót đứa bé nhưng chẳng biết làm thế nào, hỏi chuyện nó cũng không nói. Hôm nay, Thái phó phái người đến báo, sẽ đưa tiểu vương gia về muộn một chút. Tuy Mai Giác và đứa trẻ này không có quan hệ huyết thống, nhưng một đứa bé ngoan như thế, ai mà chẳng yêu thương. Nàng chờ sẵn trong điện, còn chuẩn bị điểm tâm mà nó thích ăn. Thiệu Long cũng giống phụ vương, đặc biệt thích đào hoa cao.
Không biết vì sao mà cả hai cha còn đều mê thứ đồ ngọt chẳng có gì đặc sắc này.
Lần này, Thiệu Long về muộn là do bị thái phó phạt quỳ. Nó quỳ đủ giờ rồi mới lảo đảo về Vĩnh Mai điện, vừa lúc trông thấy Lục Hào và Thất Hào đang ném thi thể của các ám vệ vào giếng cạn. Đứa bé rấ thông minh, nhân lúc đối phương không chú ý, chui ngay vào ổ mèo rồi thả Sủi Cảo ra ngoài, khiến thích khác tưởng mèo quấy rối. Nó không biết có lừa được kẻ địch không, cho nên không dám chui ra ngoài, cho đến khi Sủi Cảo quay về, một người một mèo cứ thế ôm nhau cuộn tròn bên trong.
Một đứa trẻ chẳng ai chú ý đến như Thiệu Long, nếu Phó Thần không tìm được thì dù nó có chết đói trong ổ mèo cũng không ai biết.
Thiệu Long rúc vào lòng Phó Thần, như thể cuối cùng đã tìm được nơi tránh gió.
Phó Thần vỗ lưng đứa nhỏ, nhẹ giọng trấn an. Hai người quay về Phủ Nội Vụ, Phó Thần giao nó cho Lưu Túng. Thiệu Long không nỡ rời khỏi Phó Thần, nhưng nó rất hiểu chuyện, chỉ quyến luyến một lúc rồi buông.
Phó Thần bị ánh mắt của nó làm cho mềm nhũn. Nhìn nét mặt cũng biết Thiệu Long rất thích mình. Hắn xoa đầu đứa bé, nhẹ nhàng nói, "Nếu đệ muốn gọi là ca ca thì sau này cứ gọi ca ca cũng được."
Đứa nhỏ này quả nhiên rất dễ dỗ, là đứa dễ dỗ nhất trong tất cả những đứa con nít Phó Thần từng gặp. Nó gật đầu, dường như rất vui khi được Phó Thần cho phép xưng hô như vậy, ngoan ngoãn để Cát Khả bế đi.
"Đây không phải tiểu vương gia của Thụy vương phủ sao? Thần Tử, con nói thật đi, chẳng lẽ con định...." Ánh mắt Lưu Túng rất phức tạp. Thất vương gia muốn nhắm đến vị trí kia sao? Ngay cả một thái giám như lão cũng cảm thấy chuyện này gần như bất khả thi.
Lão thật lòng không mong Phó Thần bị cuốn vào tranh đoạt. Dù thành công hay không cũng chẳng có gì tốt cho đám hạ nhân như bọn họ. Nếu thành công thì trong lịch sử, đâu có mấy hoàng đế đối xử tốt với người phò trợ mình lên ngôi, nhất là với thái giám. Kẻ biết nhiều nhất là kẻ sẽ mất đầu trước tiên.
"Vâng, quyết định rồi." Tuy Lưu Túng không nói hết, nhưng Phó Thần cũng hiểu được lão lo lắng điều gì, "Không kịp hối hận nữa, con đã lún quá sâu rồi."
Dù là nguyên chủ hay bản thân hắn cũng phải tiếp tục, không còn đường lùi.
Lưu Túng tựa như muốn nói lại thôi, chỉ nhìn Phó Thần, lặng lẽ thở dài, "Theo ta đến đây. Những người con muốn tập hợp đều có mặt rồi."
Phó Thần hơi căng thẳng. Lúc trước, Phó Thần nhờ Lưu Túng tìm giúp hắn những kẻ có hành vi kỳ quái. Thật ra, những thái giám tầm thường như bọn họ, dù có kỳ quái đi nữa cũng chẳng ai để tâm. Nhưng có Lưu Túng ở đây thì không như vậy. Lão có quyền kiểm soát mọi chuyện nhỏ bé nhất của đám hạ nhân. Dù sao Phủ Nội Vụ cũng là cơ quan quản lý nhân sự trong cung. Lúc trước, những thái giám cùng phòng với Phó Thần được Lưu Túng nâng đỡ, vài năm nay, bọn họ đã trải rộng khắp hoàng cung, chức vị tương đối cao, có thể phát huy năng lực đáng nể.
Hắn theo Lưu Túng đi đến giếng trời giữa Phủ Nội vụ. Một nhóm người đã chờ sẵn từ lâu.
Dưỡng Tâm điện.
Thiệu Hoa trì không dừng lại. Y cầm thêm một chiếc ghế thứ hai, phá tan lỗ thủng trên ván gỗ trần nhà.
Thứ này không phải độc, cho nên sẽ không có giải dược. Ngay cả người chế tác cũng chưa chắc đã biết cách đối phó.
Thơm như thế thì các ngươi tự hưởng thụ đi!
Ba kẻ bên trên có chút kinh hoảng. Bọn họ không nhìn thấy chuyện xảy ra dưới kia, chỉ biết một mục tiêu ám sát là Thụy vương đã bước vào. Việc người này bỗng nhiên xuất hiện đã làm đảo lộn kế hoạch của họ, nhưng cũng là lợi thế lớn. Bọn họ im lặng nghe ngóng âm thanh. Tuy Thiệu Hoa Trì đã nhận ra có điểm khác thường, nhưng một khi hít phải hương rồi thì còn ai tỉnh táo được nữa.
Nhưng vì không nhìn thấy nên bọn họ không dám chắc, Thiệu Hoa Trì đã chìm trong ảo cảnh hay chưa.
Bát Hào chuẩn bị thổi thêm một đợt khí. Ả am hiểu chế tạo hương khí, xếp vị trí thứ tám, là một nữ nhân. Một kẻ đang thổi khí khác là Tứ Hào, am hiểu độc dược. Hai kẻ này, một hương một độc, bao giờ cũng đi chung với nhau. Chỉ có bọn họ mới biết, thổi cái gì, thổi bao nhiêu mới khiến người phía dưới mê muội trong ảo cảnh. Nhiệm vụ quan trọng nhất lần này được giao cho bọn họ.
Nhưng cả hai đều có nhược điểm trí mạng là giá trị vũ lực tương đối thấp.
Cho nên bên cạnh bọn họ lúc này là Thất Nhất Hào, sở hữu công phu đăng phong tạo cực, là một trong mười đại cao thủ nổi danh nhất trên giang hồ. Gã trà trộn vào Tấn quốc đã lâu, lần này được giao nhiệm vụ yểm hộ cho hai người không thể chiến đấu là Tứ Hào và Bát Hào.
Nếu không phải gác xép này nhỏ hẹp thì có lẽ Đệ Bát Quân sẽ phái thêm người đến đây canh giữ.
Rốt cuộc Thiệu Hoa Trì đã bị hương khí mê hoặc chưa?
Cứ tiếp tục như vậy mà y còn duy trì được tỉnh táo thì sẽ phát hiện ra mất. Trước mắt, bọn họ vẫn còn phải giữ mạng thất tử mà.
Khi bọn họ đang định rời đi, bỗng nhiên, ván gỗ bị đập tan. Một cái ghế lao thẳng về phía Bát Hào, không lâu sau lại thêm một cái nữa nhắm vào Tứ Hào.
Hai người kia bị Thiệu Hoa Trì ném trúng, tạm thời không thể nhúc nhích được.
Mùi hương nhanh chóng bay khắp căn gác hẹp. Đúng như Thiệu Hoa Trì tính toán, thứ này không có giải dược. Ngay cả Tứ Hào vào Bát Hào ngửi phải cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Ba người họ cùng trúng chiêu, nhưng vì ý chí kiên định nên mất một thời gian khá dài mới chìm vào ảo cảnh.
Trong lúc lý trí vẫn còn, bọn họ kịp nhận ra: Trúng kế rồi.
Thiệu Hoa Trì vào đây, họ cứ tưởng là cơ hội tốt. Dù sao y cũng chỉ là một vương gia am hiểu cầm quân đánh giặc, giác trị vũ lực cao, rất khó ám sát. Có lẽ sau khi vào phòng, y sẽ trúng chiêu, dù có nhận ra điểm khác thường cũng không thể phát hiện được nơi ẩn nấp của bọn họ.
Nhưng nào có ngờ, Thiệu Hoa Trì lại dùng kế gậy ông đập lưng ông, cho bọn họ nếm thử mùi hương tiêu hồn của chính mình tạo ra.
Nếu thứ này dễ hóa giải thì bọn họ đâu có dùng?
Thiệu Hoa Trì biết sự việc không thể chậm trễ. Y đạp lên ghế dựa, rồi nóc tủ quần áo, mượn lực phóng lên trên. Hai kẻ đã nhắm mắt nằm im, chìm đắm vào mộng cảnh, một nam một nữ. Đó chắc hẳn là thành viên của Đệ Bát quân mà Phó Thần đã nói. Vậy còn kẻ chưa gục ngã kia.....
Xem ra gã là người có ý chí mạnh nhất, vẫn còn đứng vững được, vóc dáng vô cùng cường tráng.
Ánh mắt Thập Nhất Hào và Thiệu Hoa Trì đối nhau trong không trung như muốn xuyên thủng đối phương. Bọn họ đều biết, kẻ trước mặt mình không phải nhân vật đơn giản.
Thập Nhất Hào không ngờ rằng bọn họ lại thất thủ. Dù mấy năm nay, những vụ ám sát liên tục thất bại, A Tứ đã liệt Thiệu Hoa Trì vào danh sách nhân vật khó ám sát bậc nhất, nhưng trước đó bọ họ chưa từng tiếp xúc với vị vương gia này. Dù đã nghe những đánh giá rất cao về y nhưng vẫn bị đối phương tấn công bất ngờ, không phản ứng kịp.
Thiệu Hoa Trì không hề do dự, phóng thẳng về phía địch thủ.
Thập Nhất Hào nhìn xuyên qua lỗ hổng của gác xép, thấy thân thể đang run rẩy của Tấn Thành đế, lạnh lùng cười, khàn giọng nói, "Không kịp đâu!"
Dù ngươi có giết bọn ta cũng thế mà thôi.
Sai chiêu này vẫn còn chiêu khác.
Hôm nay, nếu không đạt được mục đích, bọn ta nhất quyết không bỏ qua!
Nếu bị dồn vào đường cùng, Lý phái không tiếc diệt bỏ hết mọi thứ thừa thãi. Để hoàn thành mục tiêu, bọn chúng sẵn sàng trả giá lớn.
Ví dụ như Thập Nhất Hào lúc này, tuy gã đủ mạnh để thoát khỏi ảo cảnh nhưng cũng không thể mang cả Tứ Hào và Bát Hào theo để thoát thân. Gã muốn bảo toàn tính mạng, cho nên sẽ bỏ mặc hai chiến hữu của mình.
Gã và hai người kia cũng chẳng có tình nghĩa gì sâu đậm, chẳng qua chỉ là quen biết mà thôi.
Lúc Thiệu Hoa Trì không do dự lao tới, Thập Nhất Hào tung một quả pháo khói về phía y.
Thẩm Kiêu cũng đã từng dùng thứ pháo khói này. Bởi vì đó là vũ khí bí mật của Lý phái nên bọn họ rất ít khi dùng đến, tránh để kẻ địch nắm được quá nhiều thông tin.
Nhưng bây giờ thì không đắn đo được đến chuyện đó, trốn thoát quan trọng hơn.
Tứ Hào, Bát Hào, các ngươi yên nghỉ đi, đừng cản trở đại nghiệp của chủ công.
Khói trắng cuộn xoáy mù mịt, nhanh chóng lấp đầy cả căn gác. Đợi đến khi Thiệu Hoa Trì khôi phục được thị lực thì Thập Nhất Hào đã phá vỡ nóc nhà, chạy trốn.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì lạnh như sương tháng chạp. Vẫn để thoát một tên!
Y rút tiểu đao bên chân, đâm thẳng vào mi tâm của Tứ Hào và Bát Hào đang vùng vẫy muốn tỉnh lại. Y giải quyết cả hai không hề do dự, dứt khoát một chiêu, xem như bọn họ may mắn. Cứ thế chìm trong giấc mộng đẹp mà chết đi.
Thiệu Hoa Trì nhảy xuống, vừa rồi hắn phát hiện phụ hoàng mở ra một chút mắt, nhưng rất nhanh lại nhắm lại.
Hôm nay này trong phòng hương vị còn chưa tán đi, hắn không thể khiến người khác lại vào tới.
Mùi hương trong phòng còn chưa bay hết, y không dám để người khác vào.
Lúc y kiểm tra, thấy thanh chủy thủ mà Tấn Thành đế nắm trong tay vô cùng quen thuộc, hình như là của y.
Y tách mở những ngón tay siết chặt của hoàng đế, cầm dao lên xem vài vòng. Dưới chuôi dao có khắc một chữ Thụy nho nhỏ, quả nhiên bị trộm từ phủ của y ra. Thiệu Hoa Trì cười lạnh, quả nhiên dự đoán chẳng sai chút nào.
Mùi hương vẫn còn...Vì sao hương này lại quen thế nhỉ?
Thiệu Hoa Trì chợt nhớ đến, hình như nó bắt nguồn từ một gia tộc lánh đời chuyên làm huyễn hương ở Tây Bắc. Tộc này bị diệt chỉ trong mộng đêm, cho đến nay vẫn chưa ai tra được kẻ nào đã giết hết cả một sơn trang mấy trăm nhân khẩu. Sau này, những kẻ cướp bóc tìm đến cũng không lấy được phương thức chế tạo hương của gia tộc này, xem như thất truyền từ đó. Thiệu Hoa Trì đã tự mình điều tra vụ án, thấy cả một nhà bị giết, ngay cả đứa bé mấy tuổi cũng không tha, vô cùng sạch sẽ lưu loát, giống như cách hành động của sát thủ chuyên nghiệp.
Cảnh tượng máu chảy thành sông, đi vài bước lại vấp phải một cái xác, Thiệu Hoa Trì vẫn không quên được.
Nhưng y vẫn còn nhiệm vụ quan trọng, chỉ đành giao vụ án này cho nha môn địa phương.
Sau này, khi y đã là Ẩn vương, có người lo lắng chuyện phòng the của y không đủ mạnh nên có vị thuộc cấp đã bỏ cả núi tiền ra mua chút hương còn sót lại, đốt ở đại đường. Sau đó, gã lại sai vài vị yêu cơ tuyệt sắc đến quyến rũ y. Bọn họ đều cho rằng, không có nam nhân nào kiềm chế được.
Nhưng không ngờ Thiệu Hoa Trì chẳng những đuổi hết đám nữ nhân đi, còn phá hỏng lư hương, cách chức đám thuộc hạ lắm chuyện.
Sở dĩ Thiệu Hoa Trì nhớ được vì khi ấy y đã hít phải một ít hương, trông thấy cảnh tượng Phó Thần bước ra khỏi đám cháy ở quán trọ ngày ấy. Sút chút nữa y đã chìm trong ảo cảnh, bị thứ này mê hoặc. Nhưng mà khi đó, mùi hương không có tác dụng mạnh như bây giờ.
Thứ này hẳn đã được cải tiến.....
Rốt cuộc kẻ tàn sát mấy trăm mạng người kia đã tìm đến rồi!
Khốn kiếp! Thiệu Hoa Trì tức giận đến mức hai mắt cháy rực, cảm tưởng như sắp xuyên thủng cả mái nhà. Dám vì một phương thức chế tác hương liệu mà giết mấy trăm người dân vô tội.
Từ sau khi thống nhất Trung nguyên, cứ mỗi lần chính quyền thay đổi, đều phải trả bằng núi thây biển máu.
Sở dĩ những chuyện tàn bạo của người cầm quyền trước khi lên ngôi đều chỉ được ghi lại một cách ít ỏi trong sách sử, không ai nhắc đến. Bách tính là thứ hay quên. Bọn họ chỉ để ý những hành vi của chính quyền mới có anh minh hay không, có đảm bảo cho họ cuộc sống tốt đẹp hay không, chứ chẳng hề nhìn lại đau thương trong quá khứ.
Nhìn Kích quốc phát triển không ngừng mà xem, không thể nghi ngờ, Lý Biến Thiên là một chính trị gia đại tài. Sử sách chỉ ghi chép những điều tốt đẹp hắn làm cho dân chúng.
Thiệu Hoa Trì bật cười. Lý Biến Thiên, kiêu hùng, quả nhiên là kiêu hùng! Từ nha phiến cho đến thứ này.....Ngươi đã làm bao nhiêu chuyện!
Bách tính tấn quốc ta há có thể để cho ngươi chà đạp, bị ngươi xâm lược rồi còn phải cảm động rơi lệ tạ ơn ngươi?
Trên đời này nào có chuyện tốt như thế. Chỉ cần Thiệu Hoa Trì ta còn sống ngày nào thì ngươi đừng mơ tưởng đến Tấn quốc!
Trừ Phó Thần, Thiệu Hoa Trì chưa từng kính nể một nam nhân như thế.
Càng kính nể, càng phải mau chóng tiêu diệt!
Tổng hợp các manh mối, mùi hương xuất xứ từ Tây Bắc, chủy thủ trong tay đế vương, gần đây y lại bị ngừng chức, ôm lòng căm hận phụ hoàng của mình, liền ra trả thù....Mỗi chi tiết đều được sắp xếp rất chuẩn, có đầy đủ cả động cơ lẫn chứng cớ, chỉ cần hoàng đế chết là không còn nhân chứng. Nếu trùng hợp, Thiệu Hoa Trì vào cung thì càng hoàn chỉnh hơn.
Đúng như Phó Thần nói, cạm bẫy trập trùng. Thiệu Hoa Trì có muốn tránh cũng không tránh được.
Dù y đã suy tính rất cẩn thận, nhưng đến khi nhìn vào cái bẫy chúng giăng ra, vẫn rùng mình đổ mồ hôi.
Bỗng nhiên, Tấn Thành đế mở mắt, ánh mắt hoang dại không có tiêu cự. Thiệu Hoa Trì thấy vậy, vội lại gần, "Phụ hoàng, người có nhận ra hài nhi không?"
Thiệu Hoa Trì cảm thấy phụ hoàng lúc này rất kỳ quái, dù hai mắt mở lớn nhưng dường như không có ý thức.
Có lẽ vẫn còn chưa tỉnh lại.
Tấn Thành đế đứng dậy, không để ý đến Thiệu Hoa Trì, chỉ mơ màng nhìn xung quanh.
Cứ thế, thân thể hắn đầy máu, lảo đảo chạy ra ngoài.
Dù Thiệu Hoa Trì ở phía sau gọi thế nào hắn cũng không đáp lại, lại chẳng để ý đến vết thương trên người.
Chưa đến cửa, Thiệu Hoa Trì đã trông thấy vị từ giai mà y đuổi ra ngoài ban nãy đang nằm trên mặt đất, bên cạnh là vài thi thể bị giết tại chỗ của những bi lính canh gác. Nhìn vết thương và lực công kích, Thiệu Hoa Trì đoán đều do một người ra tay.
Trước khi chết, vị từ giai kia cũng mang gương mặt tươi cười đờ đẫn như Tấn Thành đế.
Kẻ này ý chí yếu ớt, mới hít vài hơi đã không chịu nổi. Không biết gã nhìn thấy gì trong ảo cảnh, nhưng chắc là cảnh bạo lực máu me kinh khủng, mới khiến gã phát cuồng, đại khai sát giới.
Thiệu Hoa Trì yên lặng nhắm mắt. Kích quốc và Tấn quốc, vốn đã không chết không ngừng, món nợ lại dày thêm một chút.
Y mau chóng đuổi theo Tấn Thành đế.
Vóc dáng Tấn Thành đế nặng nề, nhưng lại chạy nhanh hơn cả người bình thường. Tuy Thiệu Hoa Trì đã chuẩn bị, nhưng thấy Ngự Lâm quân đều bị phái đi tuần tra, bên ngoài trống trải, đáy lòng càng thêm lạnh. Lý phái sắp xếp quá hoàn hảo, không để cho hoàng đế có cơ hội sống sót.
Thiệu Hoa Trì thấy Tấn Thành đế chạy càng lúc càng xa, y cũng không màng đến lễ nghi nữa, sẵn sàng đánh hắn ngất xỉu.
Để hoàng đế tỉnh lại lúc này, so với bất tỉnh còn tệ hơn.
Nhưng ngay Thiệu Hoa Trì chuẩn bị ra tay, Tấn Thành đế dường như cảm giác được. Sức lực hắn mạnh một cách bất bình thường, như thể đang đốt cháy cả sinh mệnh để tập trung vào đòn phản kích.
Thiệu Hoa Trì không kịp đề phòng, bị một chưởng kinh hồn đánh văng vào thân cây, va chạm đến ầm một tiếng.
Y vốn đã trúng mê hương từ ban nãy, bây giờ không đủ sức gượng dậy.
Tuy thời trẻ, phụ hoàng cũng có võ nghệ khá cao, nhưng vài chục năm nay không thèm luyện tập, nội lực hầu như chẳng còn. Hơn nữa, hắn say mê đan dược, thân thể cũng bị khoét rỗng.
Thiệu Hoa Trì bị đánh trúng ngực, nội thương nặng hơn y nghĩ. Y nuốt một viên Bảo Tâm Hoàn do Lương Thành Văn chế, chậm rãi đứng lên. Đầu óc y cũng không màng đến thân thể mình được nữa, chỉ nghĩ đến việc làm sao đánh ngất Tấn Thành đế bây giờ.
Y nghĩ đến một tình huống vô cùng tệ hại. Ban nãy, trước khi trốn thoát, Thập Nhất Hào đã nói:Không kịp đâu!
Trên gianh hồ có một loại kỳ dược vô cùng hiếm. Trước tiên, nó kích phát toàn bộ sức mạnh còn có trong sinh mệnh, khiến công lực tăng lên nhanh chóng trong một thời gian ngắn, nhưng phải trả giá bằng tuổi thọ.
Tấn Thành đế dùng tiên đan mấy năm nay, thân thể đã rất hao mòn. Thần y như Lương Thành Văn cũng đã tìm mọi cách cứu vãn nhưng không ăn thua. Trước khi đến Dưỡng Tâm điện, chúng đã làm gì đó với thân thể của phụ hoàng, cho nên lúc này hắn mới có sức mạnh kinh hồn như thế.
Thiệu Hoa Trì vừa nghĩ đến đã muốn nổ cả đầu.
Y kìm nén thân thể đau dớn, chạy về phía Tấn Thành đế bỏ đi. Khi nãy, y thoáng thấy một khung cảnh vừa quen lại vừa lạ....Chính là nơi y đã nói chuyện với Phó Thần lần đầu tiên, hồ Dịch Đình.
Cũng là khu vực mà Phó Thần phụ trách quét rác năm xưa.
Thấy bóng dáng Tấn Thành đế, y mở trừng hai mắt!
Tấn Thành đế nhảy ùm xuống hồ, bọt nước văng tung tóe!
.Phụ hoàng!
Phủ nội vụ.
Lúc Phó Thần đến đây, đám thái giám đã đứng kín hai hàng. Thực ra, các thái giám có chức vụ cao và cả những tiểu thái giám mới vào cung đều được gọi đến. Bọn họ ngơ ngơ ngác ngác, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vì bị lão tổng quản Lưu Túng triệu tập nên không có cách nào. Bình thường, lão rất ít xuất hiện, nhưng thủ đoạn thì đủ khiến người kinh hãi. Lão bảo bọn họ tập trung ở đây, không ai dám oán thán một câu.
Phó Thần thấy đám Vương Phú Quý mặt mày hớn hở đứng một bên. Lúc nãy, bọn họ đã chào hỏi nhau ở cửa cung. Nghe nói họ là những người bạn cùng viện với nguyên chủ. Hắn chỉ có thể gật đầu cười với họ chứ lúc này không có thời gian để chuyện trò tâm sự.
Cũng thật vất vả cho họ, trong khoảng thời gian ngắn mà điều tra được nhiều kẻ khả nghi như vậy.
Có hai hàng, đếm sơ qua tổng cộng mười ba người, so với số lượng thái giám và cung nữ trong cung thì không đáng là bao.
Những thái giám này rất tò mò nhìn Phó Thần. Người này từ đâu chui ra, sao bọn họ chưa từng gặp?
Phó Thần cũng không giải thích. Dù sao có Lưu Túng ở đây rồi, còn hơn cả ngàn lời chứng minh.. Truyện Tiên Hiệp
Lúc vừa đến, hắn đã quan sát thật kỹ nét mặt, biểu cảm, động tác của những người này. Đệ Bát quân biết mặt hắn, cho nên khi thấy Lý Ngộ đáng lẽ phải ở ngoài thành, giờ lại xuất hiện trong này, chắc hẳn sẽ có biểu cảm khác thường.
Mà sự khác thường ấy không thể qua mắt hắn.
Cho nên ngay từ khi bước vào, đối phương đã nằm trong tầm ngắm cửa hắn.
Những kẻ nhìn hắn đều không có vấn đề.
Một trong ba kẻ đang cúi đầu đằng kia nhất định có vấn đề.
Phó Thần đi đến trước mặt người đang cúi đầu ở hàng trên, "Ngẩng mặt lên."
Người kia là thái giám mới vào cung, chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng căng thẳng thế này, không biết sắp bị phạt gì đây, thấp thỏm nhìn hắn. Trước mắt là gương mặt góc cạnh rõ ràng, vô cùng tuấn tú của Phó Thần.
Vẻ ngoài đẹp như vậy mà người nhà lại nỡ đưa vào cung. Ít có thái giám nào vừa cao lớn, vừa tuấn mỹ lại vừa lãnh khốc như Phó Thần.
Tuy gã không biết Phó Thần là ai.
Mặt gã đỏ lên. Ngay cả thái giám mới vào cung mà còn có tâm tư rảnh rỗi mà cảm thán như vậy.
Phó Thần liếc qua phần dưới cằm, liền với cổ của gã. Đó là sơ hở lớn nhất của dịch dung, ngay cả người của Lý phái cũng chỉ có thể tìm mọi cách che đi chứ không thể so được với da thịt thật. Sơ hở vẫn nguyên như cũ, chẳng qua không để ý thì không thấy thôi.
Hắn đến hàng thứ hai, nâng đầu đối phương lên, vẫn không phải.
Người cuối cùng, Lúc Phó Thần đi qua, nói "ngẩng đầu", ngay lập tức, ánh sáng bạc lóe lên giữa hai ngón tay kẻ kia.