Lương Thành Văn vừa dìu Thiệu Hoa Trì, vừa nghĩ đến nỗi lòng y bấy lâu nay, cuối cùng vẫn thấy không đành lòng, lên tiếng, "Phó Thần, giao tình giữa hai ta cũng đủ để đôi bên thành thật với nhau vài lời. Mấy năm nay, điện hạ sống không dễ dàng, nhưng y thường tỏ ra cứng rắn, chưa bao giờ biết cúi đầu. Nếu ngươi chỉ thông cảm hoặc thương hại y thì ta nghĩ không cần, ta sợ y không chịu nổi cú sốc. Ta biết một nam nhân khó có thể động lòng với nam nhân khác. Nếu ngươi thật sự có chút tình cảm với điện hạ thì xem như nghĩ đến y, từ bé đến lớn chẳng có được mấy ngày vui vẻ, đã lừa y thì lừa cả đời, đừng bỏ dở giữa chừng."
Nói rồi, hắn lại nhìn điện hạ đang hôn mê mà vẫn nhoẻn miệng cười. Có lắm khi, hắn nghĩ mình đúng là dở hơi mới ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng, nhưng hắn không nhịn được. Nhìn điện hạ uy phong bốn phía thế thôi, một khi đã chứng kiến con người thật của y thì sẽ muốn giúp đỡ y phần nào.
"Không cần lừa y." Phó Thần vốn không định yêu đương ở cái thời đại này, càng không nghĩ đến chuyện sẽ dính líu đến một nam nhân. Ngay cả giữ mạng còn khó, ai mà dám mơ tưởng. Đây là lần đầu tiên hắn tỏ thái độ rõ ràng, nói với Lương Thành Văn, "Nếu ta không muốn thì dù y có làm nhiều điều hơn nữa vì ta, có chết trước mặt ta, ta cũng không thể đáp lại y về mặt này."
Đã xác định bản thân cũng rung động rồi thì làm gì có chuyện giả dối. Tại sao những người bên cạnh đều nghĩ hắn đang lừa gạt tình cảm? Chẳng lẽ cứ phải đơn độc một mình cả đời mới giống hắn? Nhưng mà nghĩ đếnn đây, Phó Thần cũng phải tự nhận, trước giờ hắn vẫn luôn tỏ ra quá nghiêm túc.
Thật là tuyệt tình!
Nhưng mà nói hay lắm!
Những người thầm yêu Phó Thần mà nghe được lời này thì sẽ cảm thấy quá mức tàn nhẫn. Nhưng là một kẻ đã quan sát cặp đôi này nhiều năm. Lương Thành Văn cảm thấy thái độ Phó Thần rất dứt khoát, không tạo hiểu lầm không cần thiết, cũng như với điện hạ trước kia vậy. Lúc cần cự tuyệt, hắn sẽ không nói lời ba phải, đó cũng có thể xem là một sự dịu dàng.
Nghe được lời đầy hứa hẹn của Phó Thần, Lương Thành Văn nhẹ nhõm thở ra một hơi. Lúc này, hắn cũng không thể đòi hỏi gì nhiều hơn. Ít nhất, Phó Thần đã thừa nhận bản thân động tâm rồi, điện hạ xem như đã đợi được. Cuộc đời chẳng phải vẫn còn dài sao.
"Vậy ban nãy ngươi đã...." Biết thừa bọn ta gài bẫy ngươi mà còn hùa theo?
"Ta chỉ phối hợp thôi. Y vui vẻ là được." Ánh mắt Phó Thần lấp lánh như có muôn vạn tia sáng nhỏ li ti, đẹp đến nỗi khiến người khác chìm đắm, hận không thể chết chìm trong biển sao đó.
Lương Thành Văn run rẩy. Sao lúc nào cũng chỉ có mình hắn phải chịu trận thế này?
Giao người cho Lương Thành Văn, Phó Thần rất yên tâm. Năng lực của vị thái y này có thể tin tưởng được. Có đôi khi, hắn định nhờ Ô Nhân Đồ Nhã xem xem, Lương Thành Văn có phải ngôi sao đại diện cho thần y trong thập tinh không, nhưng cũng chỉ là thoáng nghĩ vậy thôi. Đối với hắn, trò xem bói này chỉ để giải trí. Cuộc đời con người ta không thể bị quyết định bởi những thứ hư vô mờ mịt như thế.
Rất lâu trước kia, bọn họ đều tưởng rằng tam tử mới là Tử Vi tinh. Phó Thần thấy sao cũng được. Cho đến khi gặp được Thiệu Hoa Trì ở sa mạc Hốt Thạch, rồi thành Mộ Dương, thành Bảo Tuyên, Phó Thần mới quyết định ở bên cạnh y. Lúc ấy thì Tử Vi tinh là ai cũng đâu quan trọng.
Phó Thần bới mấy viên gạch xung quanh, tìm thấy một chiếc lồng chim bị chôn vùi bên dưới, trong đó có xác của năm con chim. Tiếc thật.
Hắn vốn định dùng chúng để gài bẫy ngược lại Lý phái, nhưng giờ chúng chết sạch rồi.
Mà thôi, Lý phái làm gì cũng có kế hoạch dự phòng, cho nên sẽ không thả hết ra/ Đặc biệt là với hành động lần này của đối phương, hắn nhận ra Lý phái cực kỳ e sợ Thất Sát. Tê tước quý hiếm như vậy, chắc chắn chúng còn để lại vài ba con làm giống.
Việc này không vội, cứ giao cho Tiết Duệ đi.
Có được một thuộc hạ đầy năng lực, lại còn tận tụy cống hiến, Phó Thần tự cảm thấy mình may mắn. Một người dù có cao siêu đến mấy cũng không thể đơn độc một mình. Cho nên Phó Thần mới dốc sức một đội ngũ hùng mạnh của riêng mình, để bản thân có chỗ dựa vững chắc.
Phó Thần đi đến Thái Y viện một chuyến, gặp mấy vị đồ đệ của Lương Thành Văn. Hóa ra trong số bọn họ còn có cả mỹ nhân. Lương thái y thật là phúc lớn. Khi nào đó phải ghép đôi cho hắn, đừng để hắn nhàn cư vi bất thiện.
Đồ đệ Lương Thanh Văn yêu thương nhất là một vị nữ y, tên gọi Tạ Hâm Hâm, từ dung mạo đến khí chất đều khiến người ta ghi nhớ sâu sắc. Hình như Thanh Nhiễm đã từng nó với Phó Thần, vị này là một trong số những nữ y chữa trị cho hoàng quý phi năm xưa.
Nàng thấy Phó Thần bị thương nặng, da thịt trên tay gần như nát tươm, vậy mà giờ mới đến đây chữa trị. Chẳng lẽ không biết đau à?
Nàng vội vàng khử độc, băng bó, bôi thuốc cho hắn để chống nhiễm trùng.
"Làm phiền đại nhân." Phó Thần kính cẩn nói lời cảm tạ.
Phó Thần cầm trong tay bài tử của Lưu Túng. Tạ Hâm Hâm ở trong cung đã lâu, thuộc nằm lòng các chức vị. Thấy thẻ bài này, dù Phó Thần mặc quần áo của thái giám không phẩm cấp, nàng cũng không dám vô lễ. "Đừng khách khí. Nếu ngài rảnh thì ba ngày đến thay thuốc một lần, sẽ mau khỏi hơn."
Những nơi bị chôn thuốc nổ đều được đám người của Ngạc Hồng Phong xử lý cẩn thận. Sau khi Phó Thần giải quyết xong Đệ Bát quân thì tốc độ của bọn họ cũng nhanh nhẹn hơn hẳn.
Lúc không đủ nhân lực, Ngạc Hồng Phong hỏi Lưu Túng mượ vài thái giám. Nghe nói có thể có thuốc nổ, bọn họ vô cùng đề phòng. Cho nên lúc Phó Thần đến phủ Nội Vụ đón Thiệu Long, các thái giám bên trong đều tất bật vội vàng. Có vài người nhận ra Phó Thần là quản sự năm năm trước, vui vẻ chào hỏi.
Một vài người mới thấy Lưu Túng nói chuyện với Phó Thần, ngạc nhiên đến rớt cằm. Bọn họ chưa từng thấy Lưu gia ôn hòa như vậy bao giờ.
Bọn họ liền thì thầm hỏi tiểu thái giám vừa chào hỏi Phó Thần ban nãy, "Đó là vị nào vậy?"
"Con nuôi Lưu gia, tam phẩm chưởng sự Phó Thần, nhưng đó là chuyện năm xưa." Tiểu thái giám vinh dự hất mặt lên.
Năm đó, ba vị đứng đầu hoàng cung đều có ít nhiều quan hệ với vị này đó nha.
Người ta đều biết, có rất nhiều tiểu thái giám cúi đầu gọi Lưu Túng một tiếng giai gia, nhưng lão lại không có con nuôi. Đám nô tài thi thoảng nhàn rỗi buôn chuyện, nói trong cung chỉ có vài vị tổng quản, Lưu Túng là người thu nhận nhiều tiểu thái giám nhất, nhưng cũng thu nhận ít nhất. Lời này nghe thì mâu thuẫn, nhưng giải thích ra thì rất dễ hiểu. Dù sao, lão cũng không ngăn đám hậu bối đến nhinh bợ mình. Nếu tiện tay, lão cũng tạo cho ít cơ hội, xem như kết mối thiện duyên. Đó là thủ đoạn của Lưu Túng, cho nên thanh danh của lão không tồi. Các tiểu thái giám được thăng chức nhờ ơn lão cũng hết mực cung kính.
Nhưng dù quan hệ có tốt đến mấy, lão cũng không nhận làm con nuôi.
Lão nói là đã có rồi, chỉ tiếc người đó theo thất hoàng tử ra ngoài làm việc, mất tích. Nghe danh đã lâu, bây giờ mới gặp.
Phó Thần ôm tiểu vương gia đã ngủ say, đang ngáy khò khò. Lúc ở Vĩnh Mai điện, Thiệu Long ôm con mèo Sủi Cảo trốn trong chuồng mèo, căng thẳng tột độ, chờ đến gần sáng mà không dám ngủ. Nó vẫn còn là một đứa bé con, chẳng trách sao lại mệt như thế.
Nhìn cái bộ dạng ngủ giống hệt phụ thân, đôi môi đỏ mọng chu lên, hắn không nhịn được, nhéo nhéo cái mũi nhỏ. Đúng là cùng một khuôn đúc ra.
Thấy ánh mắt lộ rõ nét cười, khác hẳn bình thường của Phó Thần, Lưu Túng mắng khẽ, "Tiểu tử thối, ngươi đúng là biết kiếm việc cho ta."
Bộ dạng Phó Thần thế này thì chắc hẳn muốn trợ giúp thất tử đến cùng rồi. Cái kiểu yêu ai yêu cả đường đi thế kia thì còn làm gì được nữa. Đám trưởng bối như lão lại phải bận rộn thôi.
Lưu Túng đang cân nhắc đến mạng lưới thái giám mà lão bồi dưỡng trong cung mấy năm nay, cùng với chức vị, năng lực của các đồng nghiệp của Phó Thần trước đó nữa. Mong sao những lúc xảy ra chuyện bất ngờ, bọn họ có thể phát huy tác dụng. Nghĩ thế nào đi nữa, thất tử sẽ chẳng dễ dàng với được đến vị trí kia, cho nên phải chuẩn bị trước từ sớm. Lão sợ Phó Thần khó khăn lắm mới toàn mạng quay về, công sức lại đổ sông đổ biển. Lão đã từng này tuổi rồi mà còn phải bận trước bận sau vì tiểu tử này, làm sao không tức cho được.
"Cha nuôi, người vất vả rồi." Phó Thần cũng biết, lần này hắn có thể nhanh chóng giải quyết được Đệ Bát quân, ít nhiều là nhờ vị cha nuôi này.
Nghe Phó Thần gọi hai tiếng ngọt xớt, Lưu Túng cười sảng khoái, rầm rì gật đầu.
NĂm năm trước, lão ít khi được nghe. Bây giờ Phó Thần sống sót quay về, cung kính gọi mình hai chứ ấy, lão lấy làm thỏa mãn.
"Ta đã khôi phục chức vị của con trong danh sách, chỉ cần báo cáo với hoàng quý phi hoặc bệ hạ một câu là được." Lão không kiên nhẫn vẫy tay, ý nói mau đưa tiểu vương gia đi nhanh cho khuất mắt.
Thực ra, phục chức cho một thái giám chẳng cần phải phiền nhiễu. Trong cung có biết bao nhiêu thái giám, hoàng thượng và hoàng quý phi nào để tâm. Nhưng năm năm trước, Phó Thần cũng xem là hồng nhân trước các vị này, cho nên vẫn phải báo một tiếng.
"Đúng rồi, con thay quần áo đi, chẳng lẽ cứ thế mà ra ngoài."
Quần áo trên người Phó Thần đầy máu là máu, nhìn quả thật rất kinh dị. May mà hoàng cung hỗn loạn, chứ nếu không thì đi vài bước đã bị lính tuần tra bắt lại, nghiêm trọng hơn thì chịu đòn.
Một ngày một đêm qua đi, không có tiếng khóc tang thương ai oán truyền ra trong cung, cũng không có tiếng nổ kinh hoàng, cảnh tượng hỗn loạn nào.
Hoàng đế chết chưa? Thụy vương bị bắt giam chưa? Tố Nữ tinh Mai phi đã rụng chưa?
A Tứ không sao bình tĩnh được. Bây giờ đã là chiều ngày hôm sau, vậy mà A Nhất vẫn chưa quay về. Không nên chậm trễ như vậy mới phải. Thời gian càng kéo dài, lòng hắn càng bất an. Hơn nữa, Lý Ngộ cũng không thấy bóng dáng, liệu hắn có ám sát được Thụy vương không? Nhóm người đi cùng hắn cũng không có tin tức gì cả.
A Tứ không thể chợp mắt. Lần ám sát lần này đã khiến bọn họ lộ ra nanh vuốt, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Bọn họ không gánh nổi hậu quả.
Thân tín nhận được thư báo từ Phi Khanh, vô cùng cấp bách. Bọn họ không dám chậm trễ, vội giao đến tận tay A Tứ.
Thư khẩn cấp từ Phi Khanh, đương nhiên là để báo tin hệ trọng.
Trong đó chỉ viết một câu: Lý Ngộ là Thất Sát, tên thật là Phó Thần.
A Tứ dường như người mù chữ, nhìn đi nhìn lại dòng chữ này, mãi mà không phản ứng.
Trong đầu hắn lại hiện lên thằng nhóc nghịch ngợm kia, không màng đến an nguy của bản thân mà đột nhập và địch doanh. Lúc nó về, phải dạy dỗ một trận nên thân, dù biết thế nào Lý Ngộ cũng dùng bộ dạng cợt nhả qua mặt hắn.
Nhưng hết cách rồi, hắn không đỡ được cái nết được đằng chân lân đằng đầu của Lý Ngộ.
Sau khi A Tam qua đời, bọn họ rất thương nhớ a Tam, cho nên muốn thuận theo di ngôn của hắn, chăm sóc đứa trẻ hắn coi là đệ đệ. Hơn nữa, bản thân A Tứ và Lý Ngộ tuổi tác chênh lệch nhau nhiều, xem Lý Ngộ như con như em, hết lòng chiều chuộng. Mấy năm nay, Lý Ngộ bày ra đủ trò, bọn họ đều hùa theo. Ngay cả bệ hạ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lý Ngộ là Thất Sát.....
Tất cả thân tín trong Lý phái đều biết, việc Lý Ngộ là mật thám ẩn mình suốt năm năm nghĩa là gì. Nghĩa là kế hoạch đã gần thành công thì thất bại. Với thân phận của Lý Ngộ, hắn có thể biết mọi thứ.
A Tứ tựa như con rối đứt dây, ngồi thẫn thờ trên ghế, không nhúc nhích suốt một nén hương.
Hắn nhớ đến tất cả những chuyện xảy ra trong năm năm nay, đến lời dặn dò của A Tam trước khi chết, nhớ rất nhiều.
Thái độ của A Tứ vẫn bình thường, nhưng con mắt thì đỏ ngầu như máu.
Nội lực hỗn loạn, giận dữ công tâm.
Rõ ràng không bị ai đánh đập, mà lại như sức cùng lực kiệt.
Đúng lúc này, thân tín lại đến báo tin. Một phong thư khẩn nữa vừa chuyển tới, trong đó viết: sáu vị sát thủ của Lục Bồ phủ đang trên đường đến đây.
Lý Ngộ, Lý Ngộ!!
Lúc này, Phó Thần vừa ra khỏi phủ Nội Vụ, thay một bộ quần áo mới, nhưng vẫn là trang phục của thái giám không phẩm cấp. Quần áo của thái giám cấp cao đều do Thượng Y cục may, không may quá nhiều để đề phòng kẻ giả mạo. Phó Thần mất tích đã lâu, hơn nữa có quay về cũng là thái giám bên cạnh Thụy vương, không có một bộ trang phục tam phẩm cho riêng hắn.
Hắn ôm Thiệu Long ra cửa cung, đám Tùng Dịch đã chờ ở đó suốt một ngày một đêm.
Trên đường đi, hắn gặp người quen cũ: Mặc Họa.
Trong cung xảy ra chuyện lớn. Hoàng quý phi vừa hạ sốt, tỉnh dây thì đã thấy một đám phu tần khóc lóc bên ngoài, nàng phải ra sức trấn an bọn họ. Có hoàng quý phi đứng ra bảo đảm, bọn họ mới chịu rời đi. Mặc Họa cũng bận tối mắt, xử lý công chuyện cho hoàng quý phi. Lúc này, nàng đang thay mặt chủ tử, đưa quà an ủi đến các nơi, trấn an hậu cung, vô tình bắt gặp Phó Thần.
Trông quen quá.
Mặc Họa trông thấy Phó Thần thì sững lại, nhưng không nhận ra ngau. Vài năm qua, cả vóc dáng và diện mạo hắn đều thay đổi nhiều.
"Mặc Họa cô nương." Phó Thần có thể thay đổi nhiều thứ, chỉ có thái độ cư nhân xử thế của hắn là vẫn vậy, khiêm tốn ưu nhã, gặp ai cũng mỉm cười ôn hòa, vừa nhìn đã mến.
Nhận thấy nụ cười kia rất giống với tiểu thái giám lanh lợi năm đó, Mặc Họa giật mình, suýt chút nữa đánh rơi cả đồ trên tay.
"Phó, Phó Thần!?" Mặc Họa dường như thấy quỷ hiện hình. Những người đủ quen biết Phó Thần mà trông thấy hắn thì đều tưởng người chết đội mồ sống dậy. "Ngươi về từ khi nào?"
"Mới đây thôi."
Hai người đều có công chuyện riêng, không thể hàn huyên quá nhiều, chỉ chào hỏi đôi câu rồi đi. Mặc Họa vẫn còn ngây người, nhìn bóng dáng Phó Thần đi xa.
Nàng có ấn tượng sâu sắc với Phó Thần. Khi ấy, khắp Phúc Hi cung, chẳng ai không biết đến tên hắn. Nhưng việc nàng nhớ được kỹ như vậy là vì nương nương vẫn thường xuyên ra khỏi cung. Một vị quý phi nắm trong tay Triều Phượng lệnh có thể ra cung dễ dàng hơn nhiều người khác, nhưng cũng càng bị chú ý hơn Nếu không nhờ Ngạc thống lĩnh mắt nhắm mắt mở, dối trên gạt dưới đôi câu, Lưu Túng bỏ công giúp đỡ, Mai phi nương nương che chắn đằng sau, hơn nữa thời gian ra ngoài không lâu lắm, thì làm sao mà qua mắt người ngoài. Dù có nói là về nhà mẹ đẻ thì vẫn phải được hoàng thượng phê chuẩn. Hợp tình hợp lý đấy, nhưng không thể phê chuẩn quá nhiều, mà cũng chẳng thể dùng cái đó làm cớ mãi được. Ai chẳng biết hoàng quý phi và Mục gia không ưa gì nhau.
Các cung nữ tâm phúc của hoàng quý phi đều cảm thấy hành vi này của nàng không ổn chút nào. Chỉ có Mặc Họa và Mặc Trúc biết rõ nguyên nhân. Khi Phó Thần mất tích, các nàng từng trực đêm ngoài tẩm điện, nghe tiếng hoàng quý phi gọi tên Phó Thần trong mộng.
Sao một người như hoàng quý phi lại gọi tên nô tài, trừ phi......
Nàng và Mặc Trúc chỉ biết giữ kín bí mật này, không để bất cứ ai biết đến.
Cho nên, khi tính mệnh hoàng quý phi ngàn cân treo sợi tóc, nàng đã đưa miếng gỗ hình móng tay cho hoàng quý phi, quả nhiên nhờ cách đó mà cứu được người.
Phó Thần là người nàng có ấn tượng sâu sắc nhất kể từ khi vào cung đến giờ.
Hắn vừa mới về cung đã xuất hiện một trân tinh phong huyết vũ, liệu là trùng hợp hay gì khác. Nàng đưa quà tặng lễ cho cung nữ khác làm, sau đó vội vàng quay về Phúc Hi cung.
Vừa tới cửa, nàng trông thấy Thiệu Cẩn Đàm, liền quỳ xuống thỉnh an, "Thuần vương cát tường."
Tuy gọi Thuần vương, nhưng thực ra danh hiệu của lục tử Thiệu Cẩn Đàm là quận vương, kém một bậc so với thân vương như Thiệu Hoa Trì. Đám hạ nhân không dám đắc tội, địa vị khác nhau cũng không ảnh hưởng đến phong hào, cho nên ai họ cũng gọi là vương gia.
"Mặc Họa, ngươi giúp bổ vương đi, bảo nương nương tỉnh lại thì mau gặp ta." Mấy ngày nay, y bị thượng thư Hộ bộ bám theo ráo riết. Y trốn đâu cũng không được, chỉ có thể chạy vào cung. Mấy năm liền, chiến tranh liên miên, thiên tai nhân họa không ngừng, yến hội của hoàng đế cũng cần dùng bạc, đám huynh đệ và phụ hoàng đều xem y như cái kho di động. Dù có nhiều bạc đến mấy cũng không bổ khuyết được con số đã thất thoát. Gần đây, người của Hộ bộ đứng vây kín ngoài phủ của y. Quân khởi nghĩa chiếm được sáu thành, tình hình lương thảo căng thẳng, phải tiếp viện gấp, nhưng quốc khố trống trơn. Quốc gia mênh mông rộng lớn này mà chẳng có nổi tiền muôn lương thực, nói ra thì ai tin cơ chứ.
Bọn họ không nghĩ ra cách thì lại đến tìm y, cầu xin y mau chóng kiếm ra chút bạc. Người của Bộ hộ cũng tỏ rõ quan điểm: Ngài không cần cho ta bạc, chỉ cần cho ta cách kiếm bạc, cứu lê dân bá tánh.
Chuyện này có kêu với hoàng đế cũng vô ích. Tuy Thiệu Cẩn Đàm không bàn chính sự, nhưng cũng biết tình hình bây giờ cam go thế nào.
Vừa vào cung, y đã nghe phụ hoàng gặp chuyện không may, không ai được phép vào gặp. Y chờ ngoài cửa Dưỡng Tâm điện thì thấy Bộ hộ thượng thư. Mỗi lần trông thấy lão già đó là đầu y đau muốn nổ, cho nên vôi vàng trốn đến chỗ Mục Quân Ngưng.
Đến đây rồi, y lại nhớ năm xưa, Mục Quân Ngưng có quen biết một vị cao nhân. Người đó nghĩ ra đủ thứ hay ho, giúp y mở rộng buôn bán, kiếm được bộn tiền, cung cấp đầy đủ cho hoàng gia. Mà đến bây giờ y vẫn không biết được vị đó là cao nhân phương nào.
Giờ y rất cần vị cao nhân kia chỉ điểm. Lần này, nói gì đi nữa, y cũng nhất quyết bắt nương nương phải nói ra tin tức của người đó.
Mặc Họa mỉm cười vâng dạ, nhưng không cho Thiệu Cẩn Đàm vào. Suy cho cùng, một hoàng tử dù có quan hệ tốt đến mấy mà tìm đến chỗ cung phi cũng khó tránh được lời ra tiếng vào.
Hôm nay, trong cung xảy ra chuyện lớn. Nàng vừa vào thì thấy hoàng quý phi vẫn còn chưa ngủ, "Sao nương nương không nghỉ ngơi một lát?"
"Ngủ nhiều lắm rồi. Chuyện bên ngoài xử lý ra sao? Hoàng thượng đã tỉnh lại chưa?"
"Đồ nương nương ban, đều đưa đến các cung rồi. Hoàng thượng chưa tỉnh, các thái y đang chờ ngoài Dưỡng Tâm điện. Nương nương muốn ngồi dậy sao?"
Mục Quân Ngưng gầy gò ốm yếu, khẽ ho vài tiếng, "Long thể hoàng thượng bất ai. Chuyện lớn nhỏ trong cung cần có người làm chủ."
Mặc Họa khoác thêm áo cho nàng, do dự một lát, vẫn quyết định nói ra chuyện quan trọng, "Ban nãy, nô tỳ vừa gặp Phó công công trên hành lang."
Mục Quân Ngưng ngẩn ra, ngón tay vô thức siết vạt áo. "Hắn lại vào cung sao?"
Mục Quân Ngưng nghĩ đến một ngày một đêm không yên ổn, chắc cũng có quan hệ tới Phó Thần, chứ đâu có chuyện tình cờ như thế.
Thấy Mục Quân Ngưng chỉ sửng sốt một lát chứ không có biểu hiện gì, Mặc Họa đoán lần trước Mục Quân Ngưng lén ra khỏi cung, sau đó được khiêng về, quả nhiên là đến gặp người kia. Nàng đã biết Phó Thần về kinh từ lâu rồi.
"Vâng, nô tỳ thấy hắn có vẻ vội vàng, còn ôm tiểu vương gia của Thụy vương phủ."
Mục Quân Ngưng cau mày. Dù khi gặp Phó Thần ở Thụy vương phủ, nàng đã có linh cảm, nhưng hôm nay thì đã chứng thực rồi. Dù năm năm trước, Thiệu Hoa Trì suýt hại chết Phó Thần, Phó Thần vẫn quyết định chọn đứng bên trận doanh của thấy tử. Phó Thần không phải một kẻ sơ suất dẫm lên vết xe đổ của mình. Vì sao Thụy vương lại đặc biệt như vậy?
Phó Thần, ngươi muốn đâm đầu vào lửa sao?
Hốc mắt Mục Quân Ngưng dâng lệ. Năm xưa, lúc nàng bảo Phó Thần đến chỗ thất tử, hắn chẳng qua đầu lại một lần. Hôm nay, hắn nhìn thấy nàng mà vẫn như một người xa lạ.
Nàng đau lòng đến nghẹn thở, "Ta chỉ làm sai một điều duy nhất, là trao hắn cho Thiệu Hoa Trì. Nhưng vào hoàn cảnh của ta khi ấy, ta đâu làm khác được! Chẳng lẽ ta không có cơ hội cứu vãn sao? Hắn có biết thất tử có tâm tư xấu xa gì với hắn không? So với ta, tên thất tử nghiệp chướng kia mới đáng xuống địa ngục!"
Đường đường là hoàng tử mà lại mưu toan chiếm đoạt cận thị của mình. Y muốn hủy hoại Phó Thần!
Mục Quân Ngưng siết chặt bàn tay đến gần như bấm ra máu. Mặc Họa không dám kêu lên, chỉ đứng bên lo lắng bồn chồn.
Ánh mắt hoàng quý phi bây giờ như rực cháy.
Dần dần, cơn phẫn nộ qua đi, nàng lại bình thản như trước, "Mấy tháng trước, An Lân đã vào cung."
Mặc Họa im lặng nghe. Tin tức này không ai biết, không hiểu sao hoàng quý phi lại bỗng nhiên nhắc tới.
"Thực ra, trước khi đi, nó viết vào lòng bàn tay ta một chữ. Chữ long, vẽ trong vòng tròn. Ngươi biết là ý gì không?"
Một cung nữ như Mặc Họa làm sao hiểu được ẩn ý quá sâu xa.
Gọi Mặc Họa đến gần, khóe miệng Mục Quân Ngưng khẽ cong lên, thì thầm. "Đế vị là vật trong lòng bàn tay."
Mặc Họa lập tức quỳ xuống. Nghe được chuyện không nên nghe thế này có thể mất đầu bất cứ lúc nào. Các nàng hầu hạ chủ tử đã lâu, đương nhiên biết rõ, nắm càng nhiều thông tin thì càng nguy hiểm.
"Sợ cái gì?" Mục Quân Ngưng khẽ cười, ánh mắt không hề lay động. Không còn vẻ ốm đau nhu nhược, mà xinh đẹp tựa như năm năm trước. Có những người nhìn bề ngoài tưởng là yếu ớt, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi. "Ngươi cho rằng bây giờ bản cung có thể làm gì ngươi sao?"
Mặc Họa không ngừng dập đầu sát đất, mong sao hoàng quý phi xem như chưa từng nói ra lời này.
Mục Quâng Ngưng nhìn Mặc Họa dập đầu chảy máu, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ khoác áo lên mình, "Ngươi nghĩ xem, Phó Thần thông minh như vậy, hắn chắc chắn tự biết phải chọn bên nào."
Phó Thần ôm Thiệu Long ra Đông Huyền môn. Đứa nhỏ nghe tiếng nói chuyện, dụi mắt tỉnh lại.
Lúc dầu, nó trông thấy cảnh tượng xa lạ, có chút kinh hãi, ngó ngang ngó dọc, bắt đầu giãy dụa.
Phó Thần xoa xoa đầu, giọng nói còn dịu dàng hơn trước, "Đệ còn giãy nữa là ngã xuống bây giờ."