Tấn quốc
Sau khi được tin các vụ truy sát Phó Thần thất bại, Thiệu Hoa Trì lại nhận tin tức mới. Các phu tá của y cũng bi ám hại. Những người này không may mắn như Phó Thần, ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy.
Không cần nghĩ cũng biết, người đứng sau chỉ có thể là tân hoàng.
Một tháng nay, Thiệu Hoa Trì cũng không hề nhàn hạ. Y bị tân hoàng sai đi thẩm vấn các mật thám. Trong mắt người khác, y là vị vương gia nhàn tản, ngay cả tân hoàng cũng phải nể mặt phần nào. Nhưng đám mật thám này có cả ngàn vạn tia quan hệ với Thiệu An Lân, sơ sảy một chút là có thể bị phản đòn. Từng có mật thám khai rằng Thiệu Hoa Trì là nội ứng của bọn họ, nguyện lấy cái chết làm chứng.
Tuy những lần lần vu cáo đó đều bị chứng cớ sát thực đập tan, nhưng tân hoàng vẫn không bỏ qua, liên tục ra chiêu mới, khiến Thiệu Hoa Trì khó mà phòng bị. Y biết chuyện Quế ma ma đã châm ngòi lửa chiến giữa hai người rồi.
Bây giờ, tân hoàng càng lúc càng khó đối phó.
Việc ám sát các phụ tá coi như lời cảnh cáo với Thụy vương. Thiệu An Lân muốn tuyên bố rằng, Tấn quốc này là của y, không phải Thiệu Hoa Trì có thể mơ tưởng đến. Nếu bây giờ Thiệu Hoa Trì không có cách nào phản đòn thì tân hoàng sẽ càng được đà lấn tới.
Thiệu Hoa Trì công khai vào cung, dù đang giữa đêm khuya cũng không ai ngăn cản, cứ như người người trong cung, từ trên xuống dưới đều đã ngầm công nhận địa vị của Thụy vương. Nói cách khác, tận trong thâm tâm bọn họ khao khát Thụy vương đăng cơ.
Y tới bên ngoài Dưỡng Tâm điện. An Trung Hải vào báo một tiếng, sau đó lại xanh mặt đi ra, "Bệ hạ không muốn gặp ngài. Ngài xem, liệu có thể đến vào lúc khác không?"
An Trung Hải trung thành với tiên đế. Thiệu An Lân là hoàng đế do tiên đế lựa chọn, dù xảy ra chuyện gì, lão cũng đứng về phía tân hoàng. Từ góc độ tình cảm, lão thấy một thiên chi kiêu tử như Thiệu An Lân mà rơi vào tình cảnh mất hết lòng dân, ai ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ thế này, không khỏi thương xót.
Nhưng trước mặt lại là Thiệu Hoa Trì, người ít nhiều cũng có quan hệ với lão, lão không dám giấu diếm. Nhiều năm trước, lão đã biết vị thất vương gia này là một con sói đói, có thể cắn mất miếng thịt khi đối phương sơ suất.
"Nếu bổn vương nhất quyết muốn vào thì sao?" Ý nói, ngươi tưởng chỉ bằng cái thân ngươi mà ngăn được bổn vương?
Thiệu Hoa Trì cười nhạo, nhưng trong mắt chẳng có chút vui đùa.
An Trung Hải thậm chí chẳng nghĩ đến việc lớn tiếng mắt đói phương hành vi vô lễ ở ngay trong hoàng cung. Người đó là Thụy vương, dù kiêu căng phách lối như vậy cũng chẳng thể bắt bẻ. Mà dù người khác có biết, họ cũng tìm cớ giải thích thay y thôi.
Một khi đã vậy thì y muốn đổi trắng thay đen thế nào chẳng được.
Trong lúc An Trung Hải lúng túng khó xử thì tiếng hoàng đế triệu kiến vọng ra từ bên trong.
Thiệu Hoa Trì đi vào mà không gặp trở ngại. Lúc này, Thiệu An Lân đang thức đêm phê tấu chương, ngẩn đầu nhìn thất tử cung kính bái lễ, lẳng lặng quan sát hồi lâu. Có lẽ từ nhỏ đến giờ, y chưa từng nhìn kỹ vị hoàng đệ này.
Y giết nhiều phụ tá của Thiệu Hoa Trì như thế, nếu không đến tận nơi đòi nợ thì đã chẳng phải vị sát thần nổi danh trên chiến trường. Mà nhuệ khí ấy cũng chẳng giảm bớt chỉ vì y đã quay về kinh thành.
"Trẫm biết ngươi sẽ đến."
"Vậy hoàng thượng có biết thần đệ đến vì chuyện gì không?"
"Trẫm không biết, cũng không muốn biết." Âm thanh của y chợt cất cao, giận dữ nói, "Thụy vương công nhiên ám sát, lập tức bắt lại."
Thiệu Hoa Trì thậm chí còn chưa nói gì làm gì, đã bị quân lính từ đâu tràn vào đại điện, vây kín xung quanh. Từng ngọn trường thương thẳng tắp chĩa vào y.
Thiệu Hoa Trì biết rõ, đây là Dưỡng Tâm điện, hoàng đế nói cái gì thì là cái đó, dù y có làm thật hay không cũng chẳng quan trọng.
Ai lại nghi ngờ miệng vàng lời ngọc của vua?
Thiệu Hoa Trì ngẩng đầu, nhìn thẳng vào tân hoàng. Từ nhỏ, y luôn ngưỡng vọng vị tam ca này, người chẳng cần tốn nhiều công sức cũng được kẻ khác yêu mến, được phụ hoàng khen ngợi. Y hâm mộ, y ghen tị và khao khát biết bao nhiêu. Vậy mà giờ, người ấy lại đáng buồn như vậy, chỉ nhìn thấy y bị giam giữa vòng vây đã không giấu được vẻ hả hê.
Có lẽ với một nam nhân từng nhẫn nhịn rất lâu, mưu đồ trong im lặng, chẳng có chỗ nào phát tiết, chắc cũng chỉ có giờ phút này, Thiệu An Lân mới tìm được chút an ủi. Y thật sự muốn thấy dáng vẻ thất bại thảm hại của Thiệu Hoa Trì.
Đáng tiếc, Thiệu Hoa Trì không để cho tân hoàng vui sướng được bao lâu. Y quét mắt nhìn cấm vệ quân xung quanh, không nặng không nhẹ, nhả một chữ, "Lui xuống."
Binh lính vừa xông đến như vũ bão, lại lập tức rút đi như thủy triều. Mà Thiệu An Lân chứng kiến cảnh đó chỉ biết nghẹn họng trân trối. Y trơ mắt nhìn Thiệu Hoa Trì từng bước đi lên đế tòa. Y không nhúc nhích, trái tim cũng run rẩy đập thình thịch trong lồng ngực.
Thiệu Hoa Trì đến cách vị trí của tân hoàng vài bước mới dừng lại, ngắm nghía vẻ mặt đối phương, rồi mới chậm rì rì nói, "Hoàng thượng nên cảm tạ hắn. Nếu không phải hắn bảo bổn vương tạm thời không cần ra tay, ngài cho rằng ngài có thể vô tư ngồi trên đế vị hay sao?"
Dáng vẻ của Thiệu Hoa Trì lúc này chỉ có thể mô tả bằng hai chữ: Ngông cuồng.
Ngông cuồng cực điểm.
Nhưng sự ngông cuồng ấy lại khiến phong thái Thiệu Hoa Trì hết sức ngang nhiên, kiêu ngạo. Đó cũng chính là mị lực thuộc về y. Chỉ tiếc lúc này trong điện không có ai thưởng thức.
Lời này đối với Thiệu An Lân, còn nhục nhã hơn cả cái chết. Cứ như thể ngôi vị hoàng đế này là Thiệu Hoa Trì nhường cho y không bằng.
Sau khi Phó Thần đi rồi, Thiệu Hoa Trì càng lúc càng khó ở, không đủ kiên nhẫn mà nói người thơn thớt với hoàng đế nữa, dứt khoát giải quyết một lần cho xong.
Lúc y rời khỏi Dưỡng Tâm điện, chợt nghe choang một tiếng. Miếng ngọc bội bên hông rơi xuống đất, vỡ làm hai nửa. Hộ vệ ngoài điện muốn chạy đến giúp, nhưng Thiệu Hoa Trì giơ tay ngăn cản. Y kinh ngạc nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất. Đó là miếng ngọc có khắc chữ Thần, giờ đã nát vụn, như truyền một thông điệp nào đó.
Miếng ngọc bội này là cùng một đôi với miếng của Phó Thần. Y nhận được chúng từ một vị cao tăng khi còn chưa ý thức được tình cảm của bản thân. Mấy năm trước, vị cao tăng ấy đã viên tịch, nên đôi ngọc này trở thành độc nhất vô nhị trên thế gian.
Bây giờ, ngọc bội vỡ nát.
Y nhặt mảnh vỡ lên, môi khẽ run rẩy, "Phó Thần...."
Trên đường phố Lệ thành, giữa đêm khuya.
Lư đầu vẫn quanh quẩn mãi về cách hành xử ban nãy của Hồng Cẩu, nghĩ đến ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Thấy trạng thái gã có vẻ bất ổn, đội trưởng Đệ Nhất quân bảo gã về nghỉ ngơi, gã cũng không từ chối.
Đến chỗ nghỉ, không thấy Hồng Cẩu đâu, gã mới hỏi người xung quanh thì họ bảo hắn đã đi vệ sinh. Gã nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi, "Ban nãy Hồng Cẩu có gọi quân y không?"
Người kia nói không, Lư Đầu càng cảm thấy bất bình thường. Chân Hồng Cẩu bị thương, để không ảnh hưởng đến công tác tuần tra của toàn đội, gã đã hỏi xin ma phí tán từ quân y để giảm đau, khiến dáng dấp đi lại của mình không có gì khác biệt. Mỗi lần thay ca, y đều sẽ mời quân y đến thay thuốc. Sao lần này lai không làm?
Lư đầu ngồi đờ ra một lát, bỗng nhiên đứng dậy, sai người đi thông báo cho đội trưởng của Đệ Nhất quân và Đệ Nhị quân, tuyên bố phát hiện ra chuyện quan trọng. Nếu gã nghĩ quá nhiều, khiến Hồng Cẩu chịu oan uổng thì gã chấp nhận bị đánh bằng quân côn. Nhưng nếu không phải, thì hậu quả này ai gánh?
Gã hỏi đồng nghiệp đang nghỉ ngơi bên cạnh, "Các ngươi có ai đi tới nhà xí một chuyến, kiểm tra giúp ta xem trong đó có người không?"
Gã càng lúc càng rối. Nếu người ban nãy không phải Hồng Cẩu thì là ai? Hồng Cẩu thật đâu rồi?
Không dám nghĩ đến vế sau nữa.
Sau khi Phó Thần xuất phát, những người còn lại của thất vương đảng cũng lục tục tiến vào Lệ thành thông qua các đường hầm khác nhau. Dưới sự sắp xếp của Tiết Duệ, bọn ho nhân lúc phát cháo, chia nhau đến các điểm dân chúng tu tập. Bởi những chỗ này người đông, đột nhiên xuất hiện một người mới cũng không gây sự chú ý.
Trong đó chỉ có Thanh Tửu là khiến Tiết Duệ đau đầu. Nó thường tự ý chạy quanh, hoàn toàn không nghe lời. Thế nhưng chính nhờ sự vô kỷ luật đó mới vài lần tạo cơ hội cho thằng nhóc này gặp được toàn nhân vật quan trọng. Không mấy ai có được vận khí tốt như thế. Cứ dẫn Thanh Tửu theo là kiểu gì cũng có phát hiện bất ngờ.
Lần này cũng thế, nó gặp được gia quyến của tướng lãnh thủ thành ở Lệ thành. Hôm đó, bà ra ngoài thành tiễn một vị bằng hữu nên mới thoát được kiếp nạn. Lúc bà quay về thì cả gia đình đã bị giết không sót một ai.
Tiết Duệ và Thanh Tửu đưa mắt nhìn nhau. Dựa theo tin tức Thanh Tửu tìm hiểu được, hẳn là Phó Thần đã lẻn được vào phủ đệ của tướng thủ thành. Dinh thự đó được truyền lại qua từng thế hệ lâu đời, tất nhiên có nhiều chỗ người ngoài không biết rõ. Bọn họ mong có thể tìm được chút thông tin hữu ích từ vị phu nhân này.
Phó Thần đau đớn đến tê tâm liệt phế, từng tiếng nổ vang trong đầu che giấu cả âm thanh xung quanh. Hắn vốn không nghe rõ lời của Lý Biến Thiên, nhưng dù thế đi nữa, hắn cũng biết đối phương đang nói gì.
Hắn lộ tẩy rồi!
Trong xác suất 50/50 đó, hắn đã thua.
Khi Phó Thần chưa thể phản kháng, Lý Biến Thiên tháo mũ giáp của hắn, để lộ gương mặt đã được dịch dung.
Quả nhiên không phải Hồng Cẩu. Đúng như hắn nghĩ, Hồng Cẩu đã bị kẻ này thế chỗ!
Nhưng vấn đề quan trọng hơn là, tại sao người này có thể lọt vào đây? Dù là phòng vệ trong thành hay trong phủ, Đệ Nhất quân và Đệ Nhị quân thay phiên trực ban, ám hiệu đã được bàn bạc kỹ, không hề có một cơ hội nào. Nếu không phải kẻ nắm rõ từng ngóc ngách nội bộ của bọn họ thì không thể vào tới đây được.
Chỉ cần xuất hiện sẽ bị tóm ngay lập tức.
Nếu không phải ban nãy, người này vô tình để lộ chút sát ý thì hắn cũng không hoài nghi. Ngay cả hắn mà cũng suýt nữa bị qua mặt!
Mà cái loại hành vi khác người, nhưng cẩn thận từng bước này, chỉ khiến hắn nhớ đến duy nhất một kẻ.
Mà kẻ đó đã không còn cơ hội xuất hiện nữa.
Gương mặt đẫm mồ hôi của Phó Thần lộ ra trước mặt Lý Biến Thiên. Lý hoàng nâng cằm hắn lên, quan sát xem có dấu vết dịch dụng hay không. Nếu có thì phần tiếp nối giữa da thật và mặt nạ phải có một vài vết tích. Nhưng thất vọng thay, không có sơ hở nào.
Kẻ hành động như thể đã quen thuộc, lại dịch dung đến không lộ chút sai sót nào, đóng giả Hồng Cẩu giống y như đúc, đến nỗi hắn cũng không thể nhận ra....Trên thế giới này chỉ có một người duy nhất.
Trái tim vẫn luôn bình thản không gợn sóng của Lý Biến Thiên, bỗng nhiên ầm ầm nhảy dựng.
Trong lúc định tốc chiến tốc thắng, giải quyết kẻ dưới thân, trong lòng ngập tràn hưng phấn vì gặp được đối thủ xứng tầm, lại bị chút cảm xúc phức tạp chen ngang.
"Lý Ngộ...." Hắn bất giác nói ra hai từ đã trở thành cấm kị ở Kích quốc.
Lý Ngộ. Nhất định là Lý Ngộ. Trừ hắn ra thì không có lẻ thứ hai. Trong lòng Lý Biến Thiên chưa từng tồn tại cái tên Phó Thần, mà chỉ có Lý Ngộ. Dù sống hay chết cũng là Lý Ngộ, là đứa trẻ năm xưa hắn nhặt được.
Âm thanh như thể chen ra khỏi cuống họng, "Ngươi còn sống."
Phó Thần khôi phục thần trí, thính lực cũng quay trở lại hai bên lỗ tai. Hắn đáp như thể lặp lại lời đối phương, "Ta còn sống."
Trong nháy mắt, mọi khúc mắc trong lòng Lý Biến Thiên chợt rõ ràng hơn. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Nhưng từ góc độ này, hắn không thấy cả bầu trời lẫn tinh tú.
Hắn cũng không có thời gian nghiên cứu những chuyện này. Người đã xuất hiện trước mắt rồi, còn phải ngẩng đầu hỏi trời cao nữa hay sao?
Ngay cả ông trời cũng đùa giỡn hắn. Hắn từng không tin trời, nhưng không biết khi nào đã trở nên cuồng vọng như thế, cho rằng lão thiên gia cũng giúp mình?
Đúng là nực cười làm sao.
Phó Thần cảm giác sinh mạng mình đã xói mòn từng chút. Ngoài mặt hắn có vẻ như lành lặn không hao tổn gì, nhưng thật ra một chưởng của Lý Biến Thiên đã khiến hắn nội thương rất nặng, phủ tạng chảy máu. Bây giờ hắn vẫn có thể dùng nội lực chặn kín gần mạch, nhưng qua một canh giờ nữa mà không gặp được Tiết Duệ và Lương Thành Văn thì chắc cũng hết cách.
Thấy cặp mắt Lý Biến Thiên đỏ vằn tơ máu, trán nảy gân xanh, bộ dạng vô cùng dữ tợn, hắn cũng không sợ chết mà chọc giận Lý hoàng.
Phó Thần khổ sở nhếch khóe miệng, "Bệ hạ, đã lâu không gặp. Lý Ngộ rất nhớ mong ngài."
Nhớ trẫm? Muốn giết trẫm thì có! Trong lòng Lý Biến Thiên đan xen lẫn lộn giữa yêu thích và căm hận, nhìn Phó Thần chằm chằm. Bỗng nhiên, hắn bật cười ha hả, dáng vẻ dường như có chút điên cuồng.
Thị vệ ngoài cửa đã sớm nghe thấy tiếng động, vây kín xung quanh. Gần đây, Lý hoàng hỉ nộ thất thường, hay đuổi mọi người ra, rồi một mình đập phá trong phòng, gây ra vô số tiếng động kinh khủng. Bọn họ không dám vào, chỉ biết canh gác thật cẩn thận.
Lý Biến Thiên ngưng cười, nhìn chằm chằm Phó Thần dưới thân.
Giống như quay về năm năm trước, hai người sớm chiều bên nhau, hắn bỗng nhiên hiền hòa nói với thị vệ bên ngoài, "Đều lui đi. Trẫm muốn ôn chuyện với thằng bé này một chút."
Thằng bé? Thằng bé đó là ai, chẳng người nào biết.
Phó Thần phát hiện ra, nỗi căm hận mình trong lòng Lý hoàng, thật ra là chán ghét.
Lý Biến Thiên càng muốn tự tay, chậm rãi tra tấn hắn, không phải nhờ đến người ngoài. Đó là sự kiêu ngạo đã ăn vào xương máu Lý hoàng.
Lý Biến Thiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Phó Thần, "Đứng lên."
Bây giờ, Phó Thần chỉ động một chút là sẽ ảnh hưởng đến dây thần kinh, hoàn toàn không có đủ sức đấu tay đôi với Phó Thần. Hắn thậm chí đã hình dung ra cảnh mình sẽ táng thân tại nơi này. Nhưng trái tim hắn lại thúc giục bản thân phải tỉnh táo. Hắn ôm ngực, lảo đảo đứng dậy.
"Đã lâu không so chiêu với ngươi. Đến đây, để trẫm xem ngươi có tiến bộ chút nào không?"
Võ công của Phó Thần hầu như được Lý hoàng chỉ dạy. Hai người từng từng nhiều lần so chiêu. Phó Thần hầu như thất bai thê thảm, nhưng vẫn nhơn nhơn khiêu khích Lý hoàng. Đó là lạc thú giữa chủ tớ bọn họ. Lý Biến Thiên cũng từng rất thích sự thân mật và ỷ lại đó.
Chưa đợi Phó Thần đứng vững, một đợt công kích như cuồng phong vũ bão đã ập đến, chiêu nào chiêu nấy hiểm độc chí mạng, khiến người ta không kịp chống đỡ. Dưới dự ra đòn tới tấp của Lý Biến Thiên, Phó Thần tựa như gốc gây gặp bão, miễng cưỡng tránh được vài nơi hiểm yếu, chứ không có cơ hội nào đánh trả.
Đó là Lý hoàng sau khi tinh thần bị tàn phá liên tục mấy tháng, vậy mà đã khiến hắn hít thở không thông, cảm nhận sâu sắc nam nhân trước mặt mình bất khả chiến bại nhường nào.
Dù hắn không đánh trả, cứ liên tục tránh né như thế cũng chẳng đỡ được bao lâu, không mấy chốc mà bị trúng đòn mất mạng.
Mà hắn cảm giác rất rõ, Lý Biến Thiên muốn giết mình thật từ từ. Chỉ có như vậy mới rửa sạch được mối nhục bấy lâu, nếu không thì tâm ma này sẽ bám theo hắn cả đời.
Khi một đòn chí mạng ập tới, Phó Thần tuyệt vọng dần. Hắn không còn sức để tránh né. Thân thể đau đớn cũng khiến động tác không theo ý muốn của mình.
Bỗng nhiên, những đòn tấn công dày đặc của Lý Biến Thiên bất chợt gián đoạn, ngay cả nội lực cũng mất, từng chưởng tung ra đều rối loạn.
Ánh mắt bình tĩnh của Phó Thần chợt cháy bừng sát khí. Đôi con ngươi sắc bén, sáng rực, cẩn thận quan sát từng động tác, biểu cảm của Lý Biến Thiên.
Dược hiệu đã phát huy! Cơ hội tới rồi!
Phó Thần đã không phí một chút nội lực nào để đánh trả Lý Biến Thiên từ ban nãy. Thay vào đó, hắn tích góp toàn bộ, dùng ý chí không gì cản phá nổi để chống chịu cơn đau, dành tất cả cho đòn phản công cuối cùng và duy nhất này.
Trong thời khắc hiểm yếu, Lý Biến Thiên lại bỗng nhiên gặp ảo giác. Hắn không nhìn thấy rõ Phó Thần, hai mắt hoa lên, lảo đảo lui lại vài bước, không thể nhắm trúng được nữa. Trong tai vang lên từng âm thanh nặng nề.
Bỏ lỡ cơ hội này thì chẳng còn lúc nào khác nữa!
Nội lực trong người Phó Thần cuồn cuộn chảy, hoàn toàn không màng đến tuổi thọ hao mòn. Trong lúc Lý Biến Thiên gặp ảo giác, hắn rút thanh chủy thủ trong ống tay, đâm mạnh vào lồng ngực Lý hoàng.