Thiệu Hoa Dương ban đầu còn không hiểu, vì sao mọi người đều chăm chăm soi xét y bào của y? Có chỗ nào không chuẩn?
Với thân phận địa vị của y, nữ nhân chẳng bao giờ thiếu. Có kẻ được hạ nhân dâng lên, có kẻ là thám tử của các hoàng tử khác, cũng có người là do hoàng hậu nương nương chọn, có người là do y nhìn trúng ở bên ngoài, thói quen thích thưởng thức đủ mọi phong tình của nữ tử này cũng giống hệt Tấn Thành đế. Hôm nay tặng hà bao, mai tặng áo lót, ngày khác lại là túi thơm, mấy thứ như này y vừa nhận xong quay người một cái là quên, sao mà nhớ được Kỳ quý tần gửi cho mình thứ gì?
Hiện giờ nghe cuộc đối thoại của Tấn Thành đế và An Trung Hải, lại liên hệ đến chuyện Ngũ Lăng mật báo, y cũng dần dần hình dung ra.
Y quay sang nhìn Kỳ quý tần còn đang chờ mong kỳ tích xảy ra kia, nét mặt có chút dữ tợn.
Nữ nhân vụng về như heo nái này, quần áo của ả tất nhiên là có vấn đề. Ả muốn hại chết y sao, nhiều năm phấn đấu như vậy, hôm nay hủy hết trên người một con đàn bà.
Thực ra y cũng thật nghĩ oan cho Kỳ quý tần, lúc ả chọn vải cũng đã tương đối cẩn thận, chọn sắc vải hoa lưu hành năm nay, dùng thứ lụa được ưa chuộng trong giới hoàng tộc và thế gia, không ai có thể tìm được đích xác xuất xứ.
Nhưng ả lại không để ý chỉ thêu.
"Phụ hoàng, nhi thần....!" Thiệu Hoa Dương còn định biện giải vài câu, Tấn Thành đế đã trầm mặc ngẩng đầu. Không để ý đến Thiệu Hoa Dương nữa, hắn khôi phục vẻ uy nghiêm của đế vương, nét mặt bình tĩnh: "Phế bỏ toàn bộ tước vị của Nhị hoàng tử, cấm túc trong phủ."
Hoàng đế không nói rõ thời gian cấm túc, cũng tương đương với quyển cấm, chỉ cần hắn không đề cập tới, Nhị hoàng tử xem như bị nhốt vĩnh viễn sau bức tường cao của hoàng tử phủ.
Đây là hình thức trừng phạt tương đối nghiêm trọng. Có thể nói là từ Yển triều đến Tấn triều, kinh lịch ghi chép đã qua mười bốn triều đại khác nhau, mà trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng này cũng chưa có mấy hoàng tử bị quyển cấm. Bình thường, đế vương luôn khoan dung với nhi tử của mình, trừng phạt nặng nhẹ cũng chỉ có răn dạy, diện bích hối lỗi, chép sách, thêm một chút thì là giáng cấp phong hào, hủy bỏ tước vị, nghiêm trọng nhất chính là quyển cấm, biếm làm thứ dân, lưu đày.
Những người phía dưới biểu tình không đồng nhất. Không ai biết Nhị hoàng tử rốt cuộc phạm phải tội gì, chỉ biết y khiến Tấn Thành đế nổi cơn thịnh nộ. Nhưng trong đó có một số ít người thông qua vài chi tiết mà đoán được vài phần cũng giả câm giả điếc. Xem ra không cần chờ ngày mai, kết thúc vụ việc ở Trường Ninh cung này xong, triều đình nhất định nổi cơn sóng dữ.
Nhị hoàng tử bị quyển cấm, thế cục trên triều lại phải chuyển biến một lần.
"Phụ hoàng!!! Người không thể đối với nhi tử như vậy!!!" Thiệu Hoa Trì rơi lệ, lần này có lẽ là thật lòng. Một hoàng tử từng được sủng ái đến muốn sao không dám cho trăng, suýt nữa được chọn làm hoàng trữ, nay lại nhận sự trừng phạt như vậy, có thể nói là trời long lở đất. Bỗng nhiên, Thiệu Hoa Trì trông thấy hoàng hậu vừa từ trong cung đi ra, kêu lên: "Mẫu hậu, cứu con!"
Tấn Thành đế quay đầu, nhìn thấy hoàng hậu ban nãy mất rất nhiều máu nhưng vẫn gắng gượng đi ra khỏi Trường Ninh cung.
Hoàng hậu sắc mặt tái nhợt, đi sau là mấy cung nữ run run rẩy rẩy. Nàng lúc này không có chút khí lực, nhìn tiều tụy vô cùng. Vì lớp trang điểm đều bị mồ hôi làm cho nhòe nhoẹt, cung nữ lấy khăn lau đi nên bây giờ trên mặt không có chút son phấn nào.
Tấn Thành đế nhìn hoàng hậu lôi thôi lếch thếch như vậy có chút kinh ngạc, lại không nhận ra bản thân mình cảm thấy chán ghét.
Đây chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ của hắn sao? Khóe mắt đầy vết chân chim, mái tóc rối bời còn vương vài sợi bạc, gò má tiều tụy, làn da đã xuất hiện vài vết thêm nám của tuổi tác, sao có thể là người vợ cả thủy chung, mỹ mạo của hắn?
Nàng biết Tấn Thành đế là một vị vua ham mê mỹ sắc, nhan sắc mai một thì tình yêu cũng lụi tàn. Những lúc hoàng đế qua đêm trong cung của nàng, nàng luôn phải giữ nguyên trang điểm mà đi ngủ. Bây giờ xảy ra chuyện đột ngột, lại vừa sinh non, sắc mặt vốn không tốt. Nghe tin nhi tử bị quyển cấm liền lập tức chạy ra ngoài, sao có thể để ý đến dung nhan.
Nàng thành hôn với Tấn Thành đế từ thời niên thiếu, dù nàng có bỏ bao công sức bảo dưỡng thì cũng phải già đi.
Hoàng hậu than thở khóc lóc, quỳ xuống: "Hoàng thượng, thần thiếp vừa mất đi một nhi tử, xin người khoan dung. Thập ngũ đã đi rồi, người muốn thần thiếp phải sống sao đây?"
Ngay trước mặt toàn bộ hậu cung, hoàng hậu phải bỏ hết thân phận uy nghiêm mà cầu xin hoàng đế, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích lâu dài.
Nếu là ngày thường, hoàng đế cũng không tùy tiện khiến hoàng hậu mất mặt. Để cảnh cáo, hắn đã đưa thập ngũ hoàng tử đi làm con tin, giờ nàng lại mất thêm một hài tử, dù sao cũng sẽ xử nhẹ.
Nhưng vừa nhìn đến quần áo trên người Thiệu Hoa Dương, liền giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, lão nhị con hắn đã cùng Kỳ quý tần làm ra chuyện gì.
Con hắn, phi tử hắn, dám ngang nhiên phản bội hắn.
Ác khuyển tấn công người, hoàng hậu sinh non, chính mình cũng bị cắn, lão Thất trọng thương, thái y bị mua chuộc, thư tình lộ ra, từng bước đều như thử thách tinh thần Tấn Thành đế. Cho đến khi có tuyết vân ti làm chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, sự nhẫn nại của Tấn Thành đế đã như một sợi dây căng hết mức, nhìn thấy tấm y bào kia chính là giọt nước làm tràn ly.
Tha thứ? Đã đến nước này, còn muốn hắn tha thứ!
"Hoàng hậu, nàng vẫn còn lão Thất." Giọng điệu an ủi của Tấn Thành đế như một cây đao bổ thẳng vào hoàng hậu.
Hoàng hậu lui lại một bước, siết chặt ống tay áo, trái tim đập liên hồi.
Con quái vật kia sao có thể là nhi tử của nàng? Y xứng đáng sao?
Sự áy náy của Tấn thành đế đối với hoàng hậu đã bị chuyện của nhị hoàng tử vùi lấp hoàn toàn, hắn có chút mệt mỏi xua tay: "Không biết hoàng hậu thân thể suy yếu hay sao? Mau đưa hoàng hậu nương nương vào phòng tĩnh dưỡng."
Tựa như đã chán ghét vô cùng.
Hoàng hậu tu dưỡng rất tốt, nàng đã duy trì địa vị cao nhất hoàng cung được hơn mười năm, được người người tán dương là lan tâm huệ chất, tiên nữ nhân gian, đương nhiên không thể mắng Tấn Thành đế vô tình bạc nghĩa ngay trước mắt mọi người. Nộ hỏa công tâm lại thêm vừa mới sinh non, nàng ngã ra bất tỉnh. Lúc ngất đi, nhìn sắc mặt trắng bệch lộ cả gân xanh, có thể thấy được sau lần đẻ non này, thân thể nàng vĩnh viễn không thể phục hồi như trước.
"Mẫu hậu!" Thiệu Hoa Dương muốn chạy đến nhưng bị thị vệ ngăn cản.
Vẻ mặt Nhị hoàng tử như một mảnh tàn tro. Nhờ hoàng hậu khuyên bảo là biện pháo cuối cùng, nhưng chiêu số lúc nào cũng linh lần này lại không có tác dụng. Y thậm chí không còn tâm tư mà nhìn mấy vị huynh đệ sung sướng khi mình gặp họa. Nhị hoàng tử ý khí phong phát suốt vài thập niên, lần đầu tiên như gà trống bại trận, cứ thế đờ đẫn bị đưa đi.
Tấn Thành đế ngước mặt, ánh mắt tràn đầy thống khổ, không nỡ nhìn đứa con mình đã sủng ái hơn hai mươi năm. Cho đến khi cảm xúc dần lắng xuống mới quay sang Kỳ quý tần.
Thấy hoàng đế rốt cuộc đã nhìn tới mình, Kỳ quý tần hai mắt chợt sáng, nhưng từng lời của Tấn Thành đế lại khiến chút hy vọng của ả tan thành hư vô.
"Kỳ quý tần Diệp Tuệ Ly không tuân thủ cung quy, dung túng ác khuyển gây họa trong cung đình, biếm làm thứ dân, đưa vào lệ hình chờ xử lý." Nếu nói hắn đối với nhi tử còn có chút không đành lòng, thì đối với nữ nhân chính là hàn sương tháng chạp.
Những nô tài khác ở Phong Ngâm các tuy không bị xử lê anh lạc giống như Trương Kỳ nhưng cũng bị đưa đến Lệ hình xử phạt, ánh mắt thù hận oán độc nhìn thẳng vào Kỳ quý tần.
Phó Thần chứng kiến cảnh này, thấy mấy nô tài thường ngày bị những vị chủ tử chửi đánh vũ nhục, thân thể lẫn tinh thần đều bị hành hạ dã man, bây giờ còn phải theo ả xuống địa ngục, đây mới là thù cũ hận mới chồng chất thành núi.
Kỳ quý tần bị người bịt miệng, không nói nổi câu nào, dường như mất đi khí lực mà ngã ra sau, không khác gì con rối gỗ vô hồn để người ta tha đi.
"Chậc chậc chậc, gió lại đổi chiều rồi." Đại hoàng tử lúc đầu không có chút hy vọng nào để lật ngược tình thế, giờ lại chép miệng, hỏi Thiệu Tử Du đứng bất động như núi bên cạnh mình: "Lão cửu, kia là người của ngươi sao? Bảo sao vẫn ung dung như Lã Vọng buôn cần, xem ra đã sớm có phòng bị. Vừa nãy ca ca hiểu lầm đệ, quả không hổ danh là lão cửu trí tuệ hơn người."
Nếu không phải hoàng đế còn đứng ở đây, Đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn hận không thể đứng lên vỗ tay hoan hô. Sự tồn tại của lão Nhị đã thành tâm bệnh trong lòng y, đối đầu lão nhị lâu như vậy, cuối cùng hôm nay mới được sảng khoái.
Cửu hoàng tử Thiệu Tử Du không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nhìn sâu không lường được, càng khiến Thiệu Mộ Tiễn kiêng kị.
Ngũ Lăng không phải người của y, hơn nữa chắc chắn không phải người của Thiệu Hoa Trì.
Chỉ cần là kẻ có hứng thú với địa vị kia, có ai lại không ngấm ngầm điều tra lẫn nhau.
Y biết khá rõ những cận thị bên cạnh cách hoàng tử. Ngũ Lăng này cùng các thái giám bên người ban đầu đều hầu hạ mấy năm ở chỗ hoàng hậu, nhiều lần bị thử thách lòng trung, sau đó mới được đưa cho Thiệu Hoa Dương. Dựa vào tuổi tác của lão Thất, không có khả năng cài người vào sớm như vậy. Các hoàng tử khác cũng không có khả năng, niên kỷ không phù hợp. Người duy nhất đáng ngờ là lão đại và lão tam.
Nhưng bằng vào đầu óc lão đại, sao có thể bồi dưỡng ra một mật thám ngụy trang đến độ thiên y vô phùng như vậy, chẳng lẽ là lão tam?
....Lão tam bây giờ còn ở đông bắc xử lý vụ cướp ngân tai, người không ở kinh thành lại có thể gây ra một cơn phong ba này hay sao?
Mà chưởng khống này thế lực nhân, mới là đáng sợ nhất địch nhân !
Hắn nhịn không được nhìn một đám quỳ phi tần, thái giám, các cung nữ, lại đột nhiên thấy được làm người ta khó hiểu một màn.
Đó là quốc sư Phi Khanh, quốc sư bế quan là mọi người đều biết sự, chính là hoàng đế triệu kiến cũng là từ chối, nhưng hiện tại hắn cư nhiên đi ra!
Phía trước Nhị hoàng tử đến cơ hồ cướp đi mọi người ánh mắt, ngược lại để người xem nhẹ cùng hắn đồng thời gian vào Phi Khanh.
Lúc trước, Nhị hoàng tử chạy đến đã chiếm mọi sự chú ý của người xung quanh, cho nên không ai phát hiện ra Phi Khanh cũng cùng lúc đó đi vào.
Giờ Phi Khanh đang đứng trước mặt một nô tài, hạ thấp thân phận cao quý mà nói chuyện cùng thái giám.
Nửa tách trà trước, Phi Khanh tới nơi, trông thấy đám nô tài quỳ thật cung kính, hoảng sợ từ trong tâm.
Phó Thần cũng như bọn họ, đoan đoan chính chính mà quỳ. Hắn có thể cảm thấy năng lượng từ Phi Khanh, tựa như thần thái của các nhân vật lãnh tụ trong thế giới hắn, một kẻ mang mị lực tựa thần linh.
Cũng không phải mỗi triều mỗi đời quốc sư đều có thể bị như vậy tôn sùng, Phi Khanh là trong đó người nổi bật. Từ kiền bình năm đầu mãi cho đến hôm nay, đều là Tấn triều quốc sư, hắn cũng không kết bè kết cánh, chỉ trung thành với hoàng đế, Phi Khanh bản nhân càng là thường thường không ràng buộc vì bách tính xem bệnh, cầu phúc, giúp không nhà để về nạn dân, cô nhi, bệnh nhân, lão nhân, vì bọn họ thành lập an nhạc chi gia, cái kia địa phương có ăn có trụ, chính là sinh bệnh cũng sẽ không bị dễ dàng buông tay, Không phải quốc sư ở triều đại nào cũng nhận được sự tôn sùng như vậy. Phi Khanh là người nổi bật trong số đó. Từ năm Kiền Bình đầu tiên cho tới hôm nay, y chỉ giữ vững chức vụ quốc sư của Tấn triều, không kết bè kéo cánh, trung thành tuyệt đối với hoàng đế. Bản thân Phi Khanh bình thường hay tình nguyện khám bệnh, cầu phúc cho bách tính, cứu trợ nạn dân vô gia cư, cô nhi, người bệnh, người già, giúp bọn họ lập nên nhà an lạc. Đó là nơi có chỗ ăn chỗ ngủ, dù mắc bệnh cũng không bị bỏ rơi.
Hầu như triều đại nào cũng xảy ra thiên tai nhân hoa, do đó có một số ít thành thị phồn hoa xuất hiện nhiều lưu dân. Thành chủ tốt bụng một chút có thể cấp phát cháo cứu đói, nhưng bách tính gặp được nhiều nhất vẫn là những lời chửi rủa, đánh đập, xua đuổi. Nhà an nhạc kia chẳng những giúp hoàng đế giải quyết được một bộ phận lưu dân, còn khiến bách tính ca ngợi vị quốc sư đại nhân đã thực lòng vì họ mà lao tâm khổ tứ.
Phó Thần cúi đầu gần như vuông góc, mãi cho đến khi một đôi giày màu tím thêu hoa văn bảo tướng xuất hiện trong tầm mắt.
"Hôm nay vội vàng tới đây, có thể theo hầu ta hay không?"
Những thái giám xung quanh đều nghe thấy lời này. Lý Tường Anh còn đang bị đả kích sau khi Ký quý tần bị lôi đi, cũng kinh ngạc mà nhìn sang Phó Thần.
Phó Thần rốt cuộc có lai lịch gì, lại có thể khiến người có phong thái thần tiên như quốc sư để mắt đến.
Sau khi vụ việc xử lý xong xuôi, Phó Thần đang định rời đi cùng các cung nữ thái giám khác thì nghe thấy câu đó. Hắn thu liễm cảm xúc trong lòng, quay sang hành lễ với Phi Khanh: "Nô tài tuân mệnh."
Một câu đơn giản, khiến cho ta thành cái bia cho người ta ngắm bắn.
Phó Thần có thể lập tức tưởng tượng ra, mấy thái giám kia đang nghĩ xem phải nói xấu hắn thế nào, ngáng chân hắn ra sao, nhưng giờ đó không phải chuyện hắn có thể để tâm.
Thậm chí, hắn cảm giác có phải mình nghĩ quá nhiều rồi không? Đường đường là quốc sư Tấn triều, một đại nhân vật như vậy lại có thể làm khó một nô tài hay sao? Phải chăng đây chỉ là sự trùng hợp.
Trùng hợp thế này, có vẻ thường xuyên quá mức rồi.
"Đứng dậy đi."
Phi Khanh nói xong, quay sang đi về phía Tấn Thành đế, Phó Thần nhu thuận theo sát sau lưng.
Tấn Thành đế trông thấy Phi Khanh thì có chút ngạc nhiên. Tuy rằng hắn đã sai người đi mời quốc sư, nhưng tính toán thời gian, hẳn không nhanh như vậy được: "Trẫm không nghĩ ngươi lại đến nhanh như thế."
Phi Khanh lộ vẻ cảm khái: "Là do máu của Thất hoàng tử dẫn động trận pháp, kinh động đến thần, thần đã tới chậm."
"Lão Thất hắn..." Vừa bị một nhi tử phản bội, giờ một nhi tử khác lại thành niềm an ủi cho hắn, Tấn Thành đế cổ họng nghẹn đắng, không biết nói gì, hốc mắt hơi hoe đỏ. Hắn còn nhớ rõ lúc nãy thấy lão Thất đến muộn đã giận như thế nào, cảm thấy y không làm nổi việc lớn, bất hiếu bất kính. Có lẽ vì trẫm trước nay đối với lão Thất có quá nhiều thành kiến mới suy nghĩ như vậy, đứa nhỏ này mới là người chí nhân chí tình.
"Thần vì y mà tới, y bây giờ..." Phi Khanh nhìn mấy hoàng tử đang quỳ, không thấy bóng dánh Thiệu Hoa Trì.
"Nó vì cứu trẫm nên mới bị trọng thương." Nói đến đây, Tấn Thành đế rung rung xúc động, đối với hiếu tâm của Thất hoàng tử mà nghẹn ngào. Nhiều hài tử như vậy nhưng đâu có đứa nào biết cắt máu đánh động quốc sư. Hắn thật thiếu sót với đứa con này nhiều lắm. "Ngươi thăm bệnh cho hoàng hậu trước rồi đến Dưỡng Tâm điện một chuyến đi."
Vừa nói, Tấn Thành đế lại liếc mắt thấy Phó Thần đứng sau lưng quốc sư, cũng có chút bất ngờ.
Đây là nô tài tương đối nhu thuận chuyên tỉa râu cho hắn. Dù tuổi còn nhỏ nhưng tay nghề lại không tồi, tính tình lại ít nói, thông minh, biết đọc ánh mắt. Bình thường, lúc hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, Phó Thần cũng biết chừng mực mà dừng đúng lúc, không chọc giận hắn, rất khiến người ta thoải mái. Trước đó mấy ngày, Phi Khanh yêu cầu đưa Phó Thần ra làm dược nhân, hắn cũng từ chối. Nô tài dùng quen tay, hắn cũng không nỡ đem đi thử thuốc. Về sau hắn cũng vì chuyện này mà khiến Đức phi nổi cơn hờn giận.
Chuyện này cứ thế coi như xong, không ngờ Phi Khanh lại còn nhớ kỹ Phó Thần.
Tấn Thành đế hiếm hoi nở nụ cười, thuận miệng nói.
"Tiểu Thần tử, Ngạn Thanh rất ít khi mang theo nô tài, nếu đã chọn ngươi thì phải ngoan ngoãn nghe lời." Ngạn Thanh là tên tự mà Tấn Thành đế ban cho Phi Khanh từ khi quen biết cách đây mười năm. Tấn triều không phải ai cũng có tên tự. Trước hết phải đợi đến hai mươi tuổi làm lễ cập quan, sau đó phải là người đức cao vọng trọng mới có quyền ban tự cho nam nhân trưởng thành.
Đây là một loại ân sủng, cũng tỏ rõ thân mật. Chữ ngạn biểu trưng cho tài học, đức hạnh, cũng thể hiện sự kỳ vọng của trưởng bối với vãn bối. Chữ thanh trong thanh u, thanh đạm, thanh liêm, hàm nghĩa cao thượng. Chỉ từ hai chữ ấy có thể nhìn ra, Tấn Thành đế có bao nhiêu coi trọng vị quốc sư này.
"Nô tài nguyện vượt lửa sang sông, không dám chối từ." Phó Thần hạ mắt, thành khẩn đáp.
"Những người khác quay về cả đi." Tấn Thành đế gật gật đầu, hắn có chút uể oải. Sự việc xảy ra hôm nay hiển nhiên khiến hắn không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ muốn yên lặng chốc lát. "Nhớ kỹ chuyện này, chủ tử các ngươi có hành vi khác người, phải cản. Cản không được, xảy ra tội, các người sẽ phải chịu gấp trăm lần."
Trong tiếng trả lời kinh sợ, Tấn Thành đế nhìn về phía nhóm cung nữ, thấy một cô cô gần như biến mất trong đám nữ tử. Đó là mảnh đất bình yên duy nhất trong lòng hắn, một bảo bối hắn vô tình phát hiện ra.
Nàng vẫn như vậy, luôn né tránh sự chú ý của người ngoài.
Cũng chỉ có nàng, mới là nữ tử đơn thuần, toàn tâm toàn ý duy nhất!
Các hậu phi, hoàng tử lục tục rời đi. Hắc khuyển trước cửa Trường Ninh cung cũng bị lôi xuống, đám thị vệ ở lại sửa sạch vết máu trên nền.
Người đã đi gần hết, Đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn không che được tiếu ý, đi đến trước mặt Thiệu Tử Du.
"Lão cửu, xong chuyện ngày hôm nay, có muốn đến Hoàng Nguyên lâu ăn một bữa không? Hôm nay đại ca làm chủ, tiện thể muốn giới thiệu cho ngươi vài người." Đây là cố ý thả cành oliu.
"Không được, đệ đệ còn có việc, xin đi trước." Thiệu Tử Du nghĩ đến tiểu thái giám kia. Trước nay chưa từng xuất hiện, xem ra sau khi trở về phải điều tra một lượt.
Nhìn Thiệu Tử Du rời đi, Thiệu Mộ Tiễn cười lạnh, không thèm che giấu âm thanh.
"Giả thanh cao cái gì, muốn học theo bộ dáng vân đạm phong khinh của lão tam lại không diễn đến nơi đến chốn. Tâm địa muốn thế chỗ lão nhị đều lộ hết ra ngoài, cho là ta mù mắt sao? Họa hổ họa bị nan họa cốt, ha ha, bắt chước như vậy, có dám cho phụ hoàng thấy sắc mặt ngươi dùng để nhìn ta không?" Thiệu Mộ Tiễn vì ra một tiếng khinh miệt, không có chút phong độ hoàng tử nào.
Y từ nhỏ cũng lớn lên cùng các hoàng tử khác, biết lão Cửu trước đây cực kỳ thích quấn lão Tam, sùng bái hết mực. Hai huynh đệ cảm tình rất tốt, nhưng không biết sau này xảy ra chuyện gì mà khiến bọn họ trở nên xa lạ.
Dù không còn dính lão Tam, nhưng lão Cửu vẫn thích bắt chước y.
Thiệu Tử Du thoáng dừng bước, rồi lại làm như không nghe thấy mà lạnh nhạt bỏ đi.