Đó là chuyện rất lâu về sau, khi Thiệu Hoa Trì đã trải qua trăm ngàn cay đắng, cuối cùng mới bẻ cong được người ta, ấy không, là cưa đổ mới đúng. Đương nhiên, y luôn có cảm giác Phó Thần không thực lòng yêu y. Một người dù thế nào cũng chỉ thích nữ tử, chịu chấp nhận mình đã là khó khăn lắm rồi. Quá trình truy đuổi nhắc đến mà rớt lệ, có vài lần y suýt nữa đã bỏ cuộc.
Nhưng dù sao đi nữa, với sự kiên trì nỗ lực của y, Phó Thần đã miễn cưỡng chịu cùng y ở chung một chỗ.
Nhưng sao y vẫn cảm thấy, hắn như thể khó trái lệnh vua.
Dù chẳng muốn nói ra đâu, nhưng y vừa phải giả vờ tội nghiệp, vừa uy hiếp dụ dỗ, dùng mọi biện pháp từ cứng tới mềm, cắt mọi đường lui, bạn bè hỗ trợ... Chính bởi thế, y luôn có cảm giác Phó Thần ở lại không hoàn toàn vì y.
Rốt cuộc hắn có để ý đến trẫm hay không vậy? Nếu thích trẫm, tại sao lúc làm mấy chuyện kia đều có vẻ thiếu hứng thú, chẳng lẽ không ham muốn sao?
Chuyện phòng the không hòa hợp chính là vấn đề lớn.
Ngẫm lại, tối qua trẫm.....trẫm đã chủ động như vậy, thế mà hắn dám xoa đầu trẫm, ôm vào lòng như dỗ dành đứa con nít quậy phá, "Đừng lộn xộn nữa, mau ngủ đi. Ngày mai ta còn phải đi đến điểm thị sát nông nghiệp xem sản lượng lúa."
Thị sát, thị sát, lại là thị sát !
Việc này quan trọng hơn trẫm sao? Tại sao mấy cái hạt thóc còn được xếp trên trẫm, quốc gia này của trẫm hay của ngươi hả?
Đừng tưởng trẫm không biết, mỗi lần ngươi đi thị sát, đám thôn nữ kia lại ăn mặc trang điểm đẹp, nhìn ngươi như lang như sói, qua mắt sao được trẫm. Còn cả mấy thiên kim thế gia nữa, có biết xấu hổ không, có đọc tứ thư ngũ kinh không, dù hắn có là quận vương cũng vẫn là thái giám !
Biết hắn là thái giám mà các người còn dám dính lấy ! Nhưng dù thế nào các người cũng chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn !
Lúc này Thiệu Hoa Trì mới thấy may mắn sao khi đó không công bố thân phận nam nhân của Phó Thần ! Bằng không y làm sao mà ngăn nổi đám ong bướm này !
Thái giám thì thế nào, Phó Thần không phải thái giám, trẫm làm sao có cớ giữ hắn lại trong cung?
Thấy sắc mắt Thiệu Hoa Trì âm trầm kì bí, Phó Thần cũng cố nhắc mình tỉnh táo một chút.
Hắn quen biết nam nhân nay đã rất nhiều năm cho nên chuyện nên hiểu không nên hiểu cũng đã biết rất nhiều, sẽ không cho rằng y đang tính toán mưu đồ gì như trước. Vẻ mặt này chắc chắn là lại đang suy nghĩ lung tung rồi. Thiệu Hoa Trì tâm tư đơn thuần, trong chuyện tình cảm lại cực kỳ cố chấp. Có lẽ bởi y quá mức để ý nên đôi khi sẽ hỏi mấy câu trên trời dưới biển.
Tỷ như có lần y hỏi hắn: "Phó Thần, nếu ta và Muc Quân Ngưng cùng rơi xuống hồ nước, ngươi cứu ai trước?"
"Ngươi." Có một lần nói chuyện phiếm với Mai Giác cũng từng nhắc đến chuyện này, chỉ xem như đùa vui chút thôi, ai ngờ Thiệu Hoa Trì còn nhớ kỹ.
"Ta và mẹ ngươi thì sao?"
"......"
"Cứu ai?" Y rất cố chấp với vấn đề này.
"Ta cũng nhảy xuống, được không?"
Dù cả hai đều là nam nhân nhưng Phó Thần đôi khi cũng không hiểu tâm tính hay làm loạn người yêu cho lắm. Những chuyện hắn không hề cho là quan trọng, Thiệu Hoa Trì lại cực kỳ để ý, "Đừng nghĩ vớ vẩn, thị sát xong ta về ngay."
"Khi nào?"
"Ừ thì....ta sẽ cố gắng về trước bữa tối." Phó Thần kiên nhẫn trả lời, không hề vì đối phương cố ý gây sự mà nổi nóng, dù bây giờ hắn đang rất mệt.
Hắn kéo chăn đắp kín cho người trong lòng, điều chỉnh tư thế cánh tay một chút để đế vương nằm trong ngực hắn nghỉ ngơi tốt hơn.
Cảm nhận được động tác săn sóc của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì thoáng đỏ mặt, thở dài một tiếng, ngươi đúng là kiếp nạn của ta.
"Không làm được thì đêm mai ngươi cứ ra Ngự Thư Phòng mà ngủ !" Nói xong, Thiệu Hoa Trì mới chột dạ, chết cha rồi !
Sao y lại nhanh mồm nhanh miệng thế cơ chứ, nói vậy chẳng phải đúng ý Phó Thần sao?
Gần đây Phó Thần vốn đã rất ít khi đụng vào y, giờ còn đẩy người đi chỗ khác. Y chỉ hận không thể đảo ngược thời gian, nuốt mấy lời vừa nói vào bụng.
Thiệu Hoa Trì cuộn tròn như đà điểu, nằm không nhúc nhích.
Phó thần nhìn Thiệu Hoa Trì vùi mặt đầy hối hận, khẽ cười một tiếng. "Ta biết rồi, ngủ đi, mai còn lâm triều."
Ngươi biết cái con khỉ !
Quả nhiên ngươi đã sớm muốn chia giường ngủ với trẫm đúng không? Ngươi chờ ngày này đã lâu rồi phải không?
Không được, trẫm nhất quyết không cho ngươi cơ hội ! Không có cửa đâu !
Thiệu Hoa Trì lạnh mặt, chôn đầu vào ngực hắn, giả vờ ngủ.
Y không ngốc đến độ tranh cãi với Phó Thần về vấn đề này.
Đầu y dán vào ngưc Phó Thần, nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến. Sau khi trưởng thành, Phó Thần có thân thể nam tử mạnh mẽ cường tráng, da thịt săn chắc, vóc dáng cao lớn, sau khi tắm rửa xong còn mang hương vị thanh nhã lẫn cùng huân hương, chắc hẳn vừa rồi hắn ở Ngự Thư phòng phúc đáp công văn.
Y mới có vấn đề ! Mới được Phó Thần ôm ấp nói chuyện như vậy mà đã đỏ mặt tim đập, tự nhiên thấy nam nhân này sao mà tốt như thế, được hắn ôm lấy...thật khiến người ta muốn xé mở quần áo trên người hắn.
Nhìn mà xem, cơ thịt đó, cảm giác sờ lên thật sự là....
Khụ khụ.
Thiệu Hoa Trì sặc một tiếng, lúc này tâm trí y lại bay bổng đến chuyện tối hôm qua, quên mất mình đang uống trà.
Vương Ninh Đức ở bên cạnh vội vàng vỗ lưng giúp hoàng thượng thông khí. Vương Ninh Đức là tên sau này Thiệu Hoa Trì sửa, lúc ở phủ nội vụ vốn được gọi là Cát Khả.
Nhắc đến chuyện sửa tên, Phó Thần cũng từng hỏi, vì sao lại là cái tên này.
Thiệu Hoa Trì sống chết cũng không chịu nói. Y đương nhiên không thể cho Phó Thần biết, Ninh và Ngưng đồng âm, Đức từng là phi vị của nữ nhân kia. Trẫm muốn dùng tên này đặt cho một thái giám, trẫm vui, ừ đấy !
Đủ thấy Thiệu Hoa Trì có oán niệm sâu đậm với Đức phi Mục Quân Ngưng đến chừng nào !
"Hoàng thượng, có chuyện gì phiền não sao?" Vương Ninh Đức lo lắng hỏi. Hôm nay Bảo Tuyên vương hạ triều xong lại rời đi ngay. Kể từ lúc bấy đến giờ, hoàng thượng cứ chốc chốc lại cau mày, chốc chốc lại thở dài, chốc chốc lại ngẩn ngơ. Kể từ sau khi đăng cơ, hoàng thượng cần cù nghiêm khắc, đề bạt người hiền, ngự giá thân chinh, miễn giảm thuế má.... Từng chuyện được nói tới, không chuyện nào là không ích nước lợi nhà. Đã nhiều năm như vậy, hoàng thượng rất ít khi lại mang bộ dạng này lúc phê tấu chương.
"Ngươi nói xem, một nam nhân thích một người, dù thế nào cũng sẽ muốn dụ đối phương lên...ừm...." Lên giường? Thiệu Hoa Trì có cảm giác, gần đây Phó Thần chẳng hề có cảm xúc với mấy chuyện kia, mà chuyện như vậy y không thể đi tâm sự với ai khác. Y chỉ nói ra trong lúc đăm chiêu, mới giật mình nhìn giữa hai chân Vương Ninh Đức. Ối giời ạ, sao y lại bàn chuyện này với một thái giám cơ chứ? "Thôi dẹp đi, ngươi là thái giám thì biết cái gì?"
Vương Ninh Đức khóc không ra nước mắt, hoàng thượng, nô tài vẫn luôn là hoạn quan mà !
Thiệu Hoa Trì nghĩ, Phó Thần vẫn là nam nhân bình thường, điểm ấy y rõ hơn ai hết. Vấn đề kia, nam nhân bình thường đối với phu nhân, phỉ phui cái mồm, sao có thể so sánh trẫm với nữ nhân được !
Thôi, giờ không phải lúc nói chuyện này !
Bây giờ phải giải quyết một vấn đề, đã nhiều ngày nay hắn không đụng vào trẫm lần nào !
Tên gia hỏa đáng chết, trừ việc là nam, trẫm có gì không tốt?
Nhất định phải nghĩ cách khiến hắn có hứng thú với trẫm !
"Bảo Tuyên vương còn chưa về sao?" Trẫm phê tấu chương suốt một ngày, trời sắp tối mịt, hắn còn chưa tới? Nếu không có trẫm nắm giữ, người này chắc chắn sẽ thành diều đứt dây.
Bảo Tuyên vương Phó Thần. Đa số lúc đặt phong hào đều dựa theo tên vùng đất được phong châu quận, cũng có những chữ cát tường để biểu thị hàm ý tốt đẹp. Ngoài ra, vương gia thường đều là huynh đệ của hoàng đế hoặc là hoàng tử sau khi thành niên được sở phong. Vương gia khác họ giống như Phó Thần chỉ có thể phong cho những người có công tích thật lớn, tỷ như có biểu hiện đặc biệt xuất sắc trong chiến dịch nào đó, hoặc có cống hiến khổng lồ cho xã tắc muôn dân...
Thiệu Hoa Trì cũng xem như khai sáng tiền lệ. Những người khác thì không nói, tự cổ chí kim chưa từng có thái giám nào được phong vương. Phó Thần dù làm được nhiều việc lớn nhưng phong vương thì có phải quá mức hay không? Chuyện này đã gặp rất nhiều trở ngại, nhưng Thiệu Hoa Trì không nghe bất cứ thần tử nào khuyên can, dù có bao nhiêu tấu chương buộc tội, y đều bỏ mặc không nhìn, cố ý biến Phó Thần thành thái giám đầu tiên kể từ khi khai triều được phong vương gia khác họ.
"Vâng, hoàng thượng có muốn truyền lệnh không?" Lúc này đã đến giờ hoàng đế dùng bữa.
"Không cần." Trẫm đợi !
Thiệu Hoa Trì nhớ đến ước định tối qua của y và Phó Thần, nếu không thể về trước bữa tối thì chia giường !
Ha ha, Phó Thần, ngươi cho rằng có thể thoát khỏi trẫm dễ dàng như thế sao?
Thật quá ngây thơ !
Trẫm không thể lùi thời gian dùng bữa tối được chắc?
Núi không chuyển động, ta chuyển động.
Nửa canh giờ sau, Phó Thần vẫn chưa về. Thiệu Hoa Trì đi qua đi lại trong đại điện.
Vương Ninh Đức cũng nhìn chằm chằm bên ngoài. Phó ca, mau về đi. Mỗi lần huynh đi ra ngoài thì hoàng thượng như thể có kim dưới mông vậy đó !
Hắn không nhịn được mà cảm ơn trời đất, may sao có đến vài vị thái giám tổng quản, có thể thay phiên nhau thật tốt !
A, có người tới !
Thần kinh Vương Ninh Đức căng thẳng, người kia sau khi được thông báo thì đi đến chính điện Dưỡng Tâm điện, cũng cảm thấy áp lực cùng khí tức không giận mà uy của đế vương phóng đầy đại điện.
Vừa thấy không phải Phó Thần, Thiệu Hoa Trì hừ một tiếng: Phó Thần rốt cuộc có còn nhớ trẫm đang đợi hắn hay không? Với tính tình của hắn, chắc chắn là đang vùi đầu trong....cái gì mà canh tác ngũ cốc, bàn bạc mấy chuyện trẫm nghe chẳng hiểu mô tê gì với đám người ở Công bộ.
Người đến là cấp dưới của Phó Thần, vừa thấy sắc mặt hoàng thượng, giọng đã run như cầy sấy. Bảo Tuyên vương, ngài rốt cuộc làm thế nào để gặp gỡ hoàng thượng mỗi ngày mà mặt không biến sắc. Chỉ một ánh mắt của hoàng thượng đã khiến thuộc hạ phát hoảng.
"Hoàng thương....Bảo Tuyên vương nói, thời tiết lạnh dần, mong hoàng thượng sớm dùng bữa."
Thiệu Hoa Trì cười lạnh, hắn biết !
Phó Thần, ngươi có giỏi thì đừng về nữa !
Thiệu Hoa Trì mặt đen như đáy nồi, không thèm nhìn tấu chương.
Cung nữ thái giám ở Dưỡng Tâm điện vừa thấy hoàng thượng nhăn nhó, thở cũng không dám thở mạnh, cả đám căng như dây đàn,
"Lui xuống cả đi, Tiểu Đức Tử ở lại."
Thoát rồi, được đại xá rồi.
Thiệu Hoa Trì nhìn cung đình xa xa, giống như nhìn xuyên bao lớp tường thành hướng về phía Phó Thần, "Tiểu Đức Tử."
Vương Ninh Đức tiến lên, "Có tiểu nhân."
"Ngươi nói xem, thuốc, rượu, cái nào tốt?"
Vương Ninh Đức kinh hoàng, nhìn quanh một lượt, thở ra một hơi, may mà cung nhân đều đã bị hoàng thượng đuổi xuống hết rồi.
Hắn vẫn có chút không quen với chuyện hoàng thượng bất chợt hỏi chuyện như thế. Hắn cũng xem như một trong số ít người biết chuyện của hoàng thượng và Phó ca.
Hắn khóc không ra nước mắt, hoàng thượng, cái nào cũng không tốt.
Phó ca mà ngài cũng dám dùng thuốc, ngài còn muốn xuống giường hay không? Đừng hỏi hắn hoàng thượng dùng thuốc gì, hắn không biết gì hết !!!
"Nô tài... cảm thấy, rượu, vẫn tốt hơn một chút." Thò đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, thôi thì chọn cái gì hiền lành hơn đi.
"Được, rượu thì rượu, trẫm nhớ kỹ chuyện này ngươi cũng góp phần." Thiệu Hoa Trì mỉm cười, không thèm quan tâm đến vẻ măt thảm thiết của Vương Ninh Đức.
"...." Hoàng thượng, người không thể làm thế, nô tài chẳng qua là bị bắt lên thuyền giặc thôi, ngài không thể đem nô tài ra đỡ đạn được. Một chút khả năng của ngài, bì làm sao được với Phó ca.
Thiệu Hoa Trì cảm thấy mình rất anh minh thần võ, ung dung lắc ống tay áo.
"Sai người hâm chút rượu, phải là loại nhấp vào miệng thì thanh nhưng ngấm rồi thì say khướt, hôm nay trẫm và Bảo Tuyên vương không say không về." Khóe miệng y nhếch lên tiếu ý đầy bí hiểm, khiến Vương Ninh Đức nghe được mà phát run.
Chuốc say hắn !
Kế hoạch này không phải mới tiến hành lần đầu. Còn lần trước ấy hả, khụ khụ, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Nhưng biện pháp không quan trọng cũ mới, có tác dụng là được, cho nên Thiệu Hoa Trì đã vô cùng quen tay.
Lúc Phó Thần hồi cung, thấy hoàng thượng vẫn ở chính điện Dưỡng Tâm điện chờ hắn.
Trên bàn là đồ ăn đang bốc khói, nhưng nhìn màu sắc là biết đã được hâm nóng lại, rất lấy làm áy náy.
"Không phải đã nhắc ngươi dùng bữa trước rồi sao?"
"Trẫm phê tấu chương lâu quá quên mất thời gian, vừa lúc ngươi về." Thiệu Hoa Trì tự mình rót rượu, "Bảo Tuyên vương, ngồi đi."
"Thần cảm tạ...." Phó Thần nhoe mắt, nghe cách xưng hô của Thiệu Hoa Trì với mình là biết y đang nổi giận.
"Bây giờ trẫm không muốn nghe ngươi giải thích, cũng không muốn biết ngươi gặp chuyện gì ở đằng kia." Nếu biết, trẫm sẽ không nhịn được mà đi theo. Thiệu Hoa Trì thản nhiên nói, không lộ ra vui buồn. "Thức ăn đã hâm nóng, lại đây đi."
Phó Thần vốn đã đuối lý nên đương nhiên không có cách nào từ chối yêu cầu của Thiệu Hoa Trì. Hắn giúp Thiệu Hoa Trì rửa tay, lau đũa, gắp thức ăn, làm đến mau lẹ thuần thục. Lúc hai người dùng bữa, xung quanh không có hạ nhân nào đứng hầu, đều là Phó Thần tự tay là hết. Chuyện này không giống với việc hầu hạ như khi còn là nô tài, mà là chăm sóc người yêu. Hắn nguyện ý để Thiệu Hoa Trì cả đời vô lo.
Thiệu Hoa Trì nhiều khi cảm thấy mình bị Phó Thần chiều chuộng đến không cần tay chân, lười nhác không chịu nổi. Cảm giác có người suy nghĩ chu toàn cho mình quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi không thể buông người nay ra một phân nào.
Hai ngươi uống rồi lại uống, đầu óc Thiệu Hoa Trì bắt đầu choáng váng. Rượu này cũng nặng quá mức rồi ! Tiểu Đức Tử, ngươi có thù với trẫm hay sao?
Vì sao Phó Thần vẫn chưa say !
Mặc kệ, lên trước rồi nói.
Thiệu Hoa Trì mượn rượu làm càn, nhào tới khóa ngồi trên đùi Phó Thần.
Phó Thần cũng bất chấp đang giữa bữa ăn, sợ người ngã xuống nên vòng tay ôm lấy, đối phương cũng nhướn lên, hai môi chạm nhau. Phó Thần đáy mắt mỉm cười, nhấn sâu nụ hôn, cho đến khi cả hai đều thở hổn hển mới buông.
Giọng hắn thanh lãnh, như thể chẳng hề bị ảnh hưởng gì bởi nụ hôn kích tình ban nãy, "Bệ hạ cẩn thận."
Giọng nói nhẹ nhàng kia chui vào màng nhĩ, khiến lỗ tai Thiệu Hoa Trì run lên, hai mắt nheo lại, "Ngươi hôn bao nhiêu người rồi?"
Kĩ thuật hôn tốt như vậy, chắc hắn không phải thiên phú dị bẩm chứ.
"Đời này chỉ có mình ngươi."
"Hoa ngôn xảo ngữ."
Y ác ý cọ cọ bộ vị kia của Phó Thần, cảm thấy chẳng có gì nổi lên. Đưa tay sờ soạng cả nửa ngày, hắn quả nhiên không có cảm giác gì với trẫm. Thiệu Hoa Trì càng xót xa, thống khổ, lại thêm rượu mạnh làm cho mơ màng, y dồn hết can đảm, vênh măt hất hàm sai khiến, "Trẫm muốn, ngay bây giờ, hầu hạ trẫm cởi áo !"
Khốn kiếp, trẫm thật sự xin lỗi ngươi, trẫm dùng đời này kiếp sau kiếp sau nữa bồi thường ngươi !
Phó Thần, ngươi mau nhìn trẫm đi !
Thiệu Hoa Trì nắm áo Phó Thần kéo ngược kéo xuôi, kéo đến khi xộc xà xộc xệch, mông còn không ngừng cọ xát chỗ kia của Phó Thần.
Phó Thần có chút bất đắc dĩ, cứ cọ qua cọ lại như vậy mà còn không có phản ứng thì chức năng có vấn đề.
Bộ vị của hai người đều ngẩng đầu, đụng vào nhau.
"Ngươi có cảm giác rồi?" Thiệu Hoa Trì vui mừng nói.
"Bệ hạ, thần đương nhiên có cảm giác." Chứ có bất lực đâu. Nhìn người nào đó rúc rên vai mình mà hít hít không khí, Phó Thần nhẹ nhàng cắn vành tai ửng đỏ của Thiệu Hoa Trì.
Hắn nhớ đến lần gần đây nhất quá mức mãnh liệt, cho nên thời gian này Phó Thần vẫn luôn nghiên cứu tìm đọc cách để người dưới không bị thương mà vẫn có thể đạt được khoái cảm. Ngăn đối phương tiếp tục đốt lửa, hắn áp chế cơn xúc động trong lòng mình, "Bệ hạ, ngài say rồi."
"Không được gọi ta như vậy, không phải ngươi rất ghét cách xưng hô này hay sao?"
"Thần không ghét."
"Nói bậy ! Ngươi không nói không có nghĩa là ngươi thật sự thích. Ngươi cái gì cũng giữ trong lòng, ta chỉ có thể đoán mò. Nhưng ta khẳng định, ngươi rất không thích cách xưng hô kia.....Năm đó ngươi đối với Mục Quân Ngưng thế nào, ta đều thấy hết....Ta dùng nhiều biên pháp ngươi căm ghét như vậy để ép buộc ngươi, nhưng ta không có cách nào khác. Nếu ta không ép, ngươi đã sớm bỏ đi...đi đến nơi ta không hay biết....." Thiệu Hoa Trì nói một tràng, hai mắt rưng rưng. Bản năng của hoàng đế không cho phép y yếu đuối khóc, chỉ có âm thanh tràn đầy thống khổ.
Nói liên tục, giọng cũng nhỏ dần.
Phó Thần vừa yên lặng nghe, vừa vỗ về lưng đế vương.
Thấy người trong lòng đã ngủ gục, Phó Thần ngắm nhìn y.
Tửu lượng y không tốt, lúc nãy hắn nếm một ngụm đã biết đây là rượu gì.
Ôm lấy đế vương vẫn ngồi trên đùi mình, đáy mắt Phó Thần càng mềm mại hơn, "Nếu không tình nguyện, ai lại ở bên người khác cả đời."
Nếu không phải y uống say, rượu vào lời ra, thân là đế vương, e rằng y sẽ không bao giờ nói ra miệng.
Thiệu Hoa Trì lặng lẽ hé mắt, ngập tràn tiếu ý, đôi con ngươi long lanh sáng.
Cuối cùng cũng ép được ngươi nói ra lời thật lòng !
Rươu say loạn trí, hai người lại một lần nữa miệng lưỡi quấn quýt, nhưng còn chưa hưởng thụ tiếp, Thiệu Hoa Trì đã mơ mơ màng màng. Hai người đều đã cởi một nửa đồ, Phó Thần đang định động tay chân, đã thấy người nào đó áo quần nửa che nửa hở, gò má đỏ bừng, lồng ngực ẩn hiện, miệng còn lầm lầm cái gì, nhìn đáng yêu không chịu nổi.
Đã lăn ra ngủ rồi, cũng không phải ta không cho ngươi. Hắn bẹo bẹo khuôn mặt Thiệu Hoa Trì, "Đốt lửa xong không chịu dập, còn ra vẻ vô tội cái gì."
Phó Thần thở dài một tiếng, ôm ngang đế vương, cởi áo rửa mặt cho y xong liền buông màn.
Đi ra ngoài cửa, Vương Ninh Đức vẫn đang chờ sẵn. Được Phó Thần dạy dỗ từ nhỏ, có thể nói hắn do một tay Phó Thần nuôi lớn, đối với Phó Thần vừa yêu kính vừa sợ hãi.
Về cơ bản, mỗi lần Phó Thần cùng hoàng thượng bất hoà, dù hoàng thượng có lớn tiếng thế nào, hắn cũng làm như không nghe không nhìn thấy. Dù sao hoàng thượng đối với Bảo Tuyên vương cũng là mạnh miệng mềm lòng, tuyệt đối không nỡ phạt. Hai người tranh cãi hay chiến tranh lạnh đều là chuyện nhà của họ.
"Phó ca." Hắn vẫn lén dùng cách xưng hô trước kia, "Việc hôm nay không phải do đệ, là hoàng thượng yêu cầu..."
Hoàng thượng, đừng trách nô tài bán đứng ngài.
Nô tài là người của ngài, không sai, nhưng cũng là đệ đệ của Phó ca. Cái gọi là hiểu rõ thời thế mới là trang tuấn kiệt, nô tài cũng chỉ là muốn tìm cách giảm bớt hình phạt mà thôi.
Phó Thần nhíu mày, có chút không vui.
Hoàng thượng là đang lo lắng cho huynh, huynh cũng đâu phải không biết. Với địa vị cùng uy vọng của huynh ở Tấn Triều, không cần biết là có thật sự yêu thích huynh hay không, nhưng nữ nhân muốn gả cho huynh mỗi năm đều xếp đầy một hàng, hoàng thượng chẳng qua là dục cầu bất....Ấy chết, không được nói !
"Hôm nay hoàng thượng làm những gì, kể hết cho ta."
Vương Ninh Đức thuật lại một lượt, bao gồm cả những câu nói của hoàng đế.
Sau khi nghe xong, Phó Thần dở khóc dở cười, vừa giận vừa thương.
"Đợi hoàng thượng tỉnh lại, nhắn với ngài, tháng này thần bận rất nhiều việc quan trọng, sẽ ngủ lai Ngự Thư phòng."
Vương Ninh Đức đơ mặt: Xong con ong !
Hoàng thượng, ngài xem ngài tính kế Phó ca, lại thành lấy đá đập chân mình rồi !
Không, hắn nên lo cho mình trước mới phải. Một tháng này tính tình hoàng thượng nhất định sẽ rất đáng sợ, khiến cho bọn hạ nhân ngày ngài đối diện với lôi đình không hề dễ dàng.
Nhân sinh dài đằng đẵng, hoàng thượng, ngài còn phải cố gắng nhiều.
"Đệ nói xem, lần này hoàng thượng sẽ lại bày ra trò gì?" Trước lúc rời đi, Phó Thần ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười phong hoa tuyệt đại.
Vương Ninh Đức bị hớp hồn, ui chao ơi ! Phó Ca rất biết dụ dỗ, lập tức thỏa mãn người ta thì đâu có ý nghĩa gì, phải khiến y muốn ngừng mà không được mới là cao chiêu. Ngươi tới ta đi, người ta gọi là tình thú.
Sáng sớm hôm sau, sờ không thấy người bên gối, cũng không có ôm ấp quen thuộc, Thiệu Hoa Trì bừng tỉnh.
Y chỉ mặc mỗi áo lót chạy ra, chẳng nhẽ Phó Thần đi rồi.
Còn váng vất say, đầu Thiệu Hoa Trì đau như búa bổ, nhớ ra đêm qua mình đã làm gì. Sau đó Phó Thần còn vào phòng, đứng cạnh giường nhìn y rất lâu.
Y mơ mơ màng màng nhớ dược, sau đó Phó Thần nói: "Lẳng lơ cái gì?"
Lẳng lơ.....
Lẳng lơ....
Thiệu Hoa Trì nháy mắt mặt đỏ bừng bừng. Y ôm mặt, không thể nào tin nổi khi say rượu mình lại dám cởi quần áo Phó Thần, còn làm như thế rồi như thế...Còn đâu mặt mũi nữa !
Nhưng đáng giận nhất là, tên khốn kiếp kia vẫn không chịu làm !
Vương Ninh Đức chuẩn bị hạ sai, trước đó đã nhanh chóng truyền lại lời của Phó Thần nói hôm qua.
Thiệu Hoa Trì nghe xong, trời đất quay cuồng !
Ngủ ở thu phòng...một tháng !
Hắn muốn cho trẫm nghẹn chết sao !
Không được, đêm nay nhất định phải lôi đượchắn lên giường !
Xin hãy theo dõi tiếp.