Ngã bị thương không phải do bản thân sơ suất, nhất là người đi lên từ một tiểu nữ quan như Mai Giác, dù là quy củ hay lễ nghi đều hoàn hảo, không chút sai lầm. Người như thế sao có thể tự nhiên vấp ngã được. Trong cung đôi khi cũng có vài tin vịt, Tấn Thành đế đương nhiên cũng nghĩ đến điều này. Hoàng đế có tra xét vụ việc rốt cuộc do vô tình hay cố ý hay không cũng thế hiện phi tần đó có địa vị ra sao trong lòng bệ hạ.
An Trung Hải liếc mắt, bảo Phó Thần cùng đi. Chỉ cần hoàng thượng không chỉ thị rõ ràng, có cơ hội xuất hiện trước mặt rồng thì nhất định không nên bỏ qua. Đây cũng là chút kỹ xảo của đám tiểu nô tài. Có người đổ tiền đổ bạc vào cũng chẳng kiếm được dịp. Thấy Phó Thần tươi cười cảm kích, tò tò theo sau, An Trung Hải lấy làm vừa ý. Một tên đệ tử học một hiểu mười thế này ai cũng muốn mang theo, chẳng trách lão thất phu Lưu Túng kia lúc nào mặt cũng hơn hớn như vớ được món hời, nhận được một đứa con nuôi lanh lợi.
Lúc bọn họ tới nơi, cả hoàng hậu, hoàng quý phi cùng một đám phi tần khác đã bu chật chính đường Phi vũ các. Đợi lâu không thấy Tấn Thành đế, mấy người có chút vui mừng, không uổng công hôm nay các nàng trang điểm xinh đẹp. Tiếng vấn an liên tiếp vang lên, Tấn Thành đế làm như không nhìn thấy bọn họ, đi thẳng vào trong. Các phi tần liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cực kỳ phấn khởi.
Phó Thần theo vào cửa, cũng liếc nhìn hoàng quý phi duyên dáng đứng đó, nhưng chỉ trong chốc lát đã rời mắt đi.
Đầu đuôi câu chuyện bị hỏi tường tận. Nhân ngày sắc thu tươi đẹp, hoàng hậu không lộ diện ở hậu cung bấy lâu mời các phi tần cùng nhau đến ngự hoa viên ngắm cảnh, đương nhiên bao gồm cả Mai uyển nghi rất được chú ý gần đây. Vị uyển nghi nương nương chẳng biết từ đâu chui ra thay thế Kỳ quý tần này được các vị phi tần khác nghênh đón nồng nhiệt lắm.
Nhưng không biết ai đó bất cẩn, đụng vào mấy người Dung chiêu nghi. Dung chiêu nghi là mẹ đẻ của Lục hoàng tử, lúc trước dùng bữa ở Phúc Hi cung, được Phó Thần gợi ý có thể đang mang thai. Từ đó về sau, nàng ru rú trong phòng để bảo vệ hài nhi trong bụng, cực kỳ khiêm tốn, trừ những buổi đại lễ ra thì không dám ra ngoài. Suốt mấy tháng nay phong ba không ngừng, nàng lại may mắn tránh thoát, không ai nhận ra nàng có điểm gì khác thường. Hôm nay hoàng hậu tổ chức ngày mùa thu ngắm hoa hội, hiện đã qua ba tháng thai tượng cơ bản ổn định, nàng cũng không tìm lấy cớ chối từ. Lại nào ngờ đến đột nhiên có người đánh tới, như vậy va chạm pháp chính là đã qua ba tháng cũng sẽ gặp chuyện không may, Dung chiêu nghi cơ hồ là bản năng bảo vệ bụng.
Trong tíc tắc, Mai uyển nghi đột nhiên lao tới lấy thân chống đỡ, bảo vệ được Dung chiêu nghi và hài tử.
Nghe đến đó, ai cũng có thể nhìn thất hoàng thượng kích động đến mức nào. Hai tay của hắn cũng phát run, không thể khống chế được tâm tình. Hắn còn nhớ rõ ngày đó, khi nghe tin hoàng hậu mang bầu, hắn vui sướng biết bao. Già rồi còn có con, chứng tỏ tuổi tác lẫn năng lực của hắn vẫn còn tốt lắm, thật đáng để phấn khởi.
Nhưng sau đó xảy ra chuyện chó dữ khiến đứa bé không thể chào đời, Tấn Thành đế cũng vô cùng đau khổ. Nhưng hắn là hoàng đế, dù có bi thương đi nữa cũng đành nhịn trong lòng.
Nhưng ai ngờ được, hắn vừa nghĩ hài tử kia đã trở lại, thì lại suýt mất đi!
Chuyện như thế, sao có thể không đau lòng, sao có thể không căm hận kẻ đầu sỏ gây ra chuyện ác!
Người vô ý va phải, Tương quý nhân cũng lòng đầy căm phẫn nhìn các phi tử kia tố cáo mình, vội vàng run rẩy quỳ xuống thỉnh tội. Nàng là tú nữ tấn chức nhanh nhất trong đợt tiến cung này. Sau khi Kỳ quý tần không còn hào quang nữa, nàng ta là người được sủng hạnh nhiều nhất, "Hoàng thượng, thiếp phi không cố ý, có người cố tình đẩy thiếp!"
Nàng khóc đến lê hoa đái vũ, nhưng trong mắt Tấn Thành đế lại nhàm chán cực kỳ, "Vậy sao? còn có người đẩy ngươi? Ai nào?"
"Thiếp cũng không biết, khi đó thiếp không thấy được." Nàng ta hoảng hốt nhìn quanh, nhưng khi trông thấy ánh mắt nhành nhạt của hoàng hậu, đồng tử lại ro rút.
Phó Thần trông thấy sự thay đổi nhỏ này, lại cúi đầu ngẫm nghĩ.
"Có ai khác nhìn thấy không?"
Các phi tần đưa mắt nhìn nhau. Khi ấy bọn họ đều chỉ chăm chăm nhìn vào Mai uyển nghi, ai còn để ý đến Tương quý nhân. Ai cũng hiểu được, khi được sủng ái, Tương quý nhân rất huyên hoang kiêu ngạo, đắc tội không ít người, chẳng ai nói giúp nàng ta hết.
Biếm người vào lãnh cung xong, hoàng đế quay sang khiển trách hoàng hậu thật nặng nề, nói nàng quản lý hậu cung không nghiêm. Hoàng hậu cũng nhận phạt, chủ động yêu cầu tra xét việc này, để bắt kẻ đầu sỏ hãm hại Dung chiêu nghi và Mai uyển nghi ra chịu tội.
Việc ác ý đẩy người này xem như kết thúc ở đó.
Ngay lúc ấy, hoàng đế bỗng nhiên quay đầu nhìn người đang hôn mê nằm trong phòng, tuyên bố Mai uyển nghi có công cứu người, tính tư mẫn tuệ, từ hôm nay thăng thành Mai tu dung, thay thế vị trí của Lan phi nương nương. Chỉ trong thoáng chốc đã thăng ba bậc, đang là từ tứ phẩm thành chính tam phẩm là chuyện trước nay chưa từng có. Nháy mắt đã trở thành phi tử xếp cuối trong cửu tần, ngay cả Kỳ quý tần có Diệp gia làm hậu đài cũng không được như thế.
Hoàng đế khăng khăng lấy cớ nàng có công bảo vệ hoàng tự, cứu một lớn một lớn một nhỏ, khiến bản thân bị thương. Tuy khen ngợi như thế cũng hơi quá, nhưng cũng có lý lẽ có bằng chứng, ai dám chen mồm vào đây. Chuyện này khiến các phi tần vất vả lắm mới kéo được hoàng thượng tới hận tới dậm chân bình bịch.
Nhìn xem, trực giác của nữ nhân quả là chính xác. Mức độ được sủng của Mai uyển nghi có thể sánh với Lệ phi trước kia. Dù là diện mao hay tốc độ thăng cấp đều vô cùng khác thường, hơn nữa còn không có bất cứ sai lầm nào để người khác bới móc. Lần này nàng ta chỉ bị thương chút ít mà đổi lại món hời to.
Đợi mọi người đi rồi, Tần Thành đế đi vào trong phòng. Không khí vẫn nhàn nhạt mùi thuốc, mà người hôn mê trên giường còn chưa tỉnh lại.
Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay thon thả như ngọc của nữ tử, tay kia mê mẩn vuốt ve gò má, miêu tả ngũ quan nàng, còn khẽ run rẩy.
Trên đời này sao lại có nữ nhân như nàng? Nàng rốt cuộc còn có bộ mặt nào ta chưa từng nhìn thấy?
Tấn Thành đế làm thái tử vài chục năm, đương nhiên hiểu rõ chuyện đấu đá giữa nữ nhân chốn hậu cung. Đa số thời điểm hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Đám nữ nhân tranh thủ tình cảm chì vì muốn được hắn sủng ái, điều này cũng thỏa mãn tính tự tôn của nam nhân, chỉ cần không quá phận thì hắn cũng hùa theo. Tấn Thành đế đã quen những nữ nhân như vậy, bỗng nhiên lại xuất hiện một người con gái thà rằng mình chịu tổn thương cũng muốn bảo vệ hài nhi của hắn, sao hắn có thể không rung động được.
"Cô nương ngốc... Sao lại khờ như vậy," Hắn che mặt, không muốn để ai thấy cảm xúc đang sôi trào trong tim.
"Hoàng thượng...." Mai Giác yếu ớt mở mắt, điều đầu tiên nhìn thấy là cảnh hoàng đế vội vàng đưa tay lau khóe mắt.
Hoàng đế nâng nàng dậy, để nàng tựa lưng vào tấm đệm mềm. Gương mặt Mai Giác trắng nhợt, càng lộ vẻ nhu nhược, "Chiêu nghi tỷ tỷ sao rồi?"
Người vừa mới tỉnh, không quan tâm đến bản thân mà lại đi hỏi thăm người khác. Tấn Thành đế vẫn biết nữ nhân này ngoài lạnh trong nóng, tính tình thuần khiết lại rất kiên cường.
"Sao nàng không để ý đến mình một chút?" Tấn Thành đế thở dài, "Chỉ hoảng sợ thôi, thái y nói chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể sinh hạ một lân nhi khỏe mạnh."
Thấy Mai Giác thở phào nhẹ nhõm, Tấn Thành đế vừa giận vừa buồn cười, "Sao nàng biết Dung chiêu nghi mang thai?"
"Bệ hạ quên rồi sao? Thần thiếp từng là tam phẩm cô cô, chi phí ăn mặc của các nương nương mang thai đều qua tay bọn thần thiếp xử lý, đương nhiên cũng quan sát được nhiều hơn bình thường." Dung chiêu nghi suốt ba tháng chỉ ở trong điện của mình, việc báo cáo nguyệt sự hàng tháng cho kính sự phòng cũng cố ý lùi lại. Nàng vừa tấn chức uyển nghi, không dám quá gây chú ý trong đám phi tần.
Nghe thế, Tấn Thành đế nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Nàng đưa tay ngăn lại, giữa ban ngày ban mặt, làm thế không hợp quy củ, "Hoàng thượng...."
"Chỉ cho ta ôm chút thôi, sẽ không làm gì khác." Cô nương ngốc này, làm sao để ta bớt lo được đây, "Về sau đừng khờ như thế nữa, sao lại dùng thân mình đỡ người ta chứ?"
"Khi đó tình huống cấp bách...."
"Cấp bách cũng không được !" Trẫm không thể để mất nàng.
Mai Giác buông tay thôi chống cự, quay lưng lại với Tấn Thành đế, nở nụ cười quỷ dị.
Đương nhiên là để báo cho Phó Thần biết, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
......
Khi đám nô tài đưa các vị phi tần rời đi, Phó Thần cũng theo lý đương nhiên mà dìu hoàng quý phi. Tiểu thái giám này bây giờ cực kỳ có tiếng, lòng trung thành của hắn với hoàng quý phi cũng được bàn tán khắp nơi, đôi chủ tớ này là đề tài của nhiều câu chuyện phiếm.
Hai người họ đều rất hiểu cách sinh tồn ở chốn hậu cung, đương nhiên sẽ không trò chuyện quá nhiều trước mắt kẻ khác. Vào Phúc Hi cung, một tiểu thái giám từ bên trong chạy ra đó, chính là chính tứ phẩm Mậu tài. Cách đây vài ngày, lúc Phó Thần còn đang dưỡng thương, gã là người hầu hạ hoàng quý phi. Lúc trông thấy Phó Thần, gã ngẩn người, sau đó lại vội vàng cúi xuống, "Nô tài cung nghênh hoàng quý phi."
"Ừ, hôm nay không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi."
"....Dạ." Đây là lần đầu tiên hoàng quý phi mở miệng nói không cần gã, khiến cho Mậu Tài đã quen được hoàng quý phi đối xử đặc biệt cảm thấy rất khó chịu.
Mậu Tài cắn răng, so với Phó Thần, bộ dạng gã còn đẹp hơn, thậm chí tác phong cũng không thua kém chút nào, vì sao người này vừa mới khỏi bệnh là gã đã mất đi vị trí.
Lúc đi ngang Mậu Tài, Phó Thần còn chẳng thèm liếc mắt lấy một cái, tựa như đối phương không hề tồn tại.
Lúc hoàng quý phi đi xa, gã có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích.
Gã dường như cảm thấy được ánh mắt giễu cợt của đám thủ vệ canh cửa Thái Bình, chẳng khác gì nói, ngươi xem dù ngươi bắt chước có giống thế nào cũng chỉ là hàng giả, không bằng một cái ngón tay của bản gốc, đúng là trò hề.
Mậu Tài đưa ánh mắt oán độc nhìn Phó Thần chằm chằm như muốn xuyên thủng.
Hai người Phó Thần vào trong phòng, Mục Quân Ngưng mới hỏi, "Vị Mai uyển nghi này, có quan hệ gì với ngươi?"
Mục Quân Ngưng có thể nói là người suy nhất quan sát Phó Thần vào lúc ấy, lại thêm chuyện Dung chiêu nghi mang thai là do Phó Thần phát hiện ra. Việc Mai uyển nghi bỗng dưng được sủng ái cũng đầy điểm bất thường. Hơn bất cứ ai, Mục Quân Ngưng biết rõ Phó Thần là kẻ không đơn giản, nhưng cũng không đến mức bá đạo như thế. Tuy nàng hỏi vậy vậy chứ không thật sự cho là Phó Thần làm.
"Nương nương cảm thấy thế nào thì là như thế." Phó Thần bỏ đi bộ dạng kính cẩn vâng lời, lạnh nhạt nói.
"Ngươi có biết mình đang làm gì không? Ngươi chỉ là thái giám từ tam phẩm, còn tưởng là ta làm hoàng quý phi thì nhất định sẽ bảo vệ được ngươi sao?" Mục Quân Ngưng hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói. Đối với cái tên rắn mềm đều không chịu như kẻ trước mặt này, nàng chẳng biết phải làm sao.
"Phó Thần rót cho Mục Quân Ngưng một ly trà hoa quế, ngước đôi mắt trầm tĩnh lên, "Chỗ hoàng hậu cũng nên ra tay một chút."
Lần này chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, dụ rắn ra khỏi hang thôi.
"Hiện giờ còn chưa biết tam nhi sống chết thế nào..." Mục Quân Ngưng lúc này lại có chút yếu ớt. Trước mắt còn không có tin tức của nhi tử, nàng làm sao nghĩ được chuyện xa xôi. Vị trí của hoàng hậu sao có thể dễ dàng ra tay được, là chuyện ảnh hưởng tới quốc gia. Nàng càng lúc càng kinh ngạc, không thể tin được sự điên cuồng của Phó Thần, vậy mà chẳng hiểu sao cứ vô thức phối hợp với hắn. Vị trí hoàng quý phi cũng không cách mẫu nghi thiên hạ bao xa, nhưng trước giờ có biết bao nhiêu nữ nhân chỉ vĩnh viễn dùng lại ở bước này.
Mà Phó Thần đã thành công đưa nàng ra khỏi một trong tứ phi, trở thành hoàng quý phi duy nhất.
Phó Thần đứng dậy, ôm lấy đầu nữ nhân, để nàng ghé vào lòng mình, "Có lẽ nàng chưa đủ hiểu nhi tử của mình, y không yếu ớt như thế."
Phó Thần nhớ đến lúc bắt gặp chuyện gian dâm của Kỳ quý tần và nhị hoàng tử trong rừng trúc, người kia vẫn giữ thái độ bình tĩnh, xử lý thành thục. Tuy chỉ gặp mặt duy nhất một lần nhưng hắn không cho rằng tam hoàng tử có thể dễ dàng bị đám hải tặc hủy thi diệt tích.
"Nhìn đây này." Phó Thần lấy một tờ giấy từ trong ống tay áo. Đây là tin tức hắn sai Túc Ngọc đi tìm hiểu, cũng chỉ vừa nhận về.
"Thần Tuyền." Trên mặt giấy chỉ có hai chữ.
"Là nơi cuối cùng tam hoàng tử xuất hiện."
Mục Quân Ngưng bỗng nhiên đứng bật dậy. "Phó Thần."
"Ừ?"
"Giúp ta tìm tam nhi, chỉ có ngươi làm ta mới yên tâm." Trong cung liên túc biến động. Sau nhị hoàng tử bị cấm túc, cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng trữ càng khốc liệt thêm, lúc này chỉ cần sai một bước là có thể mất mạng. Nàng không mong thấy thi thể của nhi tử, càng không muốn hành tung của nhi tử bị kẻ khác phái tìm ra, bao gồm cả hoàng đế vẫn luôn lừa gạt nàng. Chỉ có Phó Thần mới có thể khiến nàng an tâm được.
Phó Thần trầm mặc một hồi lâu rồi nói, "Được."
Mục Quân Ngưng không hiểu một tiểu thái giám từ tam phẩm như Phó Thần vì sao có thể nghe ngóng được chuyện ngoài cung, nhưng nàng cũng không ngăn cản Phó Thần xây dựng thế lực của mình.
Đây là nàng nợ hắn.
"Bảo mọi người lui đi, ta muốn xem nàng múa Nghê Thường vũ."
"Ngươi?!" Rõ ràng ban nãy còn nói chuyện đàng hoàng nghiêm túc, sao giờ lại không đứng đắn như vậy.
"Nếu xiêm y đã may cả rồi mà không múa cho ta xem thì chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Hay là nàng định nói với ta, nàng muốn múa cho hoàng thượng?" Nụ cười của Phó Thần tràn đầy tà khí.
Sau khi bọn họ trò chuyện với nhau ở quốc yến, Mục Quân Ngưng đã may bộ xiêm y này, nhưng nàng chưa bao giờ nhắc tới trước mặt Phó Thần cả, vậy mà Phó Thần hiểu rõ trong lòng.
Vịnh Nhạc công chúa đã gầy đi rất nhiều, dù có dùng phấn son tô điểm thật đậm cũng chẳng che được nét tiều tụy trên gương mặt. Tuy rằng được Tấn Thành đế ban thưởng hậu hĩnh khiến kẻ khác đỏ mắt ghen tị, như nếu hòa ly mà càng lúc càng được sủng ái thì hòa ly cũng được. Chỉ có mình nàng biết, trong lòng không hề yên ổn.
Để trấn an công chúa, Tấn Thành đế thậm chí còn cho phép nàng thường xuyên vào cung thăm mẫu thân, xem như trường hợp đặc biệt.
Lúc nàng tới thì thấy có người đang dừng lại giây láy trước cửa Phúc Hi cung.
Người kia nhìn Phúc Hi cung nhưng lại không đi vào. Nàng đương nhiên biết gã, đó là Tân Di, vị vua không ngai của Trăn quốc. Sau quốc yến, chẳng biết vì sao Tân Di vẫn cứ lưu lại kinh thành, không giống tác phong bình thường của hắn chút nào. Gã không đi, sứ thần Kị Tang quốc cũng ở lại. Chẳng biết từ đâu bỗng lan truyền tin đồn, hoặc cũng có thể do chính gã làm ra, gã từng xin hoàng thượng một tiểu thái giám, tiểu thái giám tên gọi Phó Thần, nhưng bị Tấn Thành đế cự tuyệt, còn ban thưởng cho gã hơn mười cung nữ thái giám dung mạo như hoa. Nhưng thứ không có được thì càng thèm muốn. Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, một khi đã từ chối thì không có chuyện cò kè mặc cả. Tân Di là vua không ngai của Trăn quốc, chưa từng có thứ gì không lấy được về tay, đặc biệt là khi nãy trông thấy hoàng quý phi và tiểu thái giám ki đi ngang qua, lòng càng ngứa ngáy khó chịu.
Chỉ có tiểu thái giám được những kẻ quyền cao chức trọng nhất yêu thích nhất, chơi mới thú vị.
Tâm lý này người thường không cách nào hiểu được. Tân Di cũng đến lúc phải rời đi, kẻ khác nghe cũng chỉ thấy đó là một câu chuyện cười. Lúc thấy Vịnh Nhạc công chúa, gã làm bộ như tình cờ ghé ngang, chậm rãi rời đi, khả năng diễn xuất thật khiến người ta nể phục.
Vịnh Nhạc công chúa thu hồi ánh mắt. Sau khi vào Phúc Hi cung, nàng phát hiện hạ nhân hầu hạ bên cạnh đều bị sai đi làm việc, không còn mấy người. Nàng hỏi cung nữ mới biết mẫu hậu bảo họ lui xuống, muốn yên tĩnh một lát.
"Để nô tỳ bẩm báo nương nương."
"Không cần, ta tự vào gặp mẫu phi."
Khi Vịnh Nhạc công chúa đi đến trung đình, nàng nghe tiếng nhạc du dương truyền ra từ bên trong. Mẫu phi rất ít khi tấu nhạc, chỉ những lúc đặc biệt hứng khởi mới chơi đàn. Mấy nay năm chưa từng thấy mẫu phi động vào nhạc cụ.
Nàng vui vẻ định bước vào, thì đột nhiên dừng sững lại. Dù đã nhận ra từ trước, nhưng khi tận mắt thất hai người kia ở cùng nhau, nàng không thể nào nén kích động.
Bị hình ảnh bên trong hấp dẫn, nàng cố găng che giấu thân mình, ghé mắt nhìn qua.
Đôi bàn tay thanh nhã của thiếu niên lưu loát lướt trên những dây đàn cổ cầm. Khúc nhạc kia phát ra từng chính những ngón tay hắn, bên cạnh đó là một nữ tử mặc xiêm y rực rỡ đang nhảy múa. Đó là điệu múc Nghê thường ở buổi quốc yến hôm ấy. Mỗi lần nữ tử xoay người, vạt áo lại tung bay phất phới. Nàng ngoái đầu, nhìn thiếu niên đang chăm chú thưởng thức, tựa một bức họa thần tiên.
Hình ảnh ấy đẹp đến nỗi người ta không đành lòng quấy rầy. Vịnh Nhạc công chúa cũng mải nhìn đến ngây ngẩn. Nàng chưa bao giờ biết hóa ra mẫu phi cũng có thể nhảy múa.
Nàng là tiểu thư khuê các, là hoàng quý phi xuất thân từ Mục gia, là người nổi dang rộng lượng, mẫu mực, ung dung trong các phi tần.
Nàng chưa bao giờ dựa vào tài nghệ để tranh thủ sự chú ý của hoàng đế, bởi vậy mọi người luôn không biết nàng là nữ tử tài hoa cỡ nào.
"A !" Tiếng kêu ngắn ngủi vang lên.
Vịnh Nhạc công chúa giật mình sực tỉnh, nhìn thấy mẫu phi suýt nữa ngã xuống, lại được thiếu niên kia nhanh tay ôm lấy.
Mục Quân Ngưng có chút ngượng ngùng, "Già rồi, lâu lắm không múa, có chút không quen."
"Không đâu, đẹp lắm, nàng vẫn còn như đôi tám."
"So với Mai tu dung thì sao?"
Mai Giác?
Phó Thần bật cười. Bài múa này do hắn thiết kế, trong mắt hắn cả hai đều đẹp. Mai Giác đẹp ở yên tĩnh, Mục Quân Ngưng đẹp ở linh động.
Đang định đáp lời, lại thấy hai mắt ánh mắt Mục Quân Ngưng lóng lánh khách thường, lòng bỗng dưng nặng trĩu. Nụ cười của Phó Thần tan mất, nhẹ nhàng buông nàng ra, "Quân Ngưng, giữa ta và nàng là thế nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết."
Chuyện này, Mục Quân Ngưng luôn hiểu rõ ngay từ đầu.
Phó Thần đương nhiên biết, nữ nhân này để tâm đến hắn, điều đó đối với hắn cũng rất có lợi, nhưng hắn còn chưa ti tiện đến nỗi lợi dụng tình cảm của nữ tử. Hắn hy vọng nàng lúc nào cũng có thể suy nghĩ tỉnh táo.
"Chẳng phải chỉ hỏi ngươi một chút xem ai múa đẹp hơn thôi sao, tư nhiên nói gì kỳ vậy?" Mục Quân Ngưng sửng sốt, sau đó lại có chút oán trách mà nói, "Mau cất đàn đi, ta còn muốn đến thăm Dung chiêu nghi một chuyến nữa."
Dung chiêu nghi và Mục Quân Ngưng ngầm có giao tình tốt nhưng bên ngoài lại ra vẻ không quen. Hiện giờ Dung chiêu nghi suýt nữa sinh non, thân làm hoàng quý phi, nàng tự mình đến thăm cũng chẳng ai nghi kị.
"Được, nhớ thay xiêm y nhé." Mặc váy thướt tha như vậy đi ra ngoài thì không ổn chút nào.
"Không cần ngươi nhắc !" Mục Quân Ngưng trả lời.
Mục Quân Ngưng yên lặng, nhìn bóng dáng Phó Thần rời đi. Hai mắt nàng đờ đẫn, tựa như hồn siêu phách lạc nơi nàng.
Vịnh Nhạc công chúa bỗng đau xót trong lòng. Nếu không thể buông tay như vậy...Mẫu thân sẽ...
Lúc nàng ra khỏi cung thì tình cờ gặp Tân Di.
Vịnh Nhạc siết góc áo, hết nắm lại buông, hết buông rồi nắm, sau đó hạ quyết tâm, "Tân sứ giả, xin dừng bước."
Màn đêm buông xuống, Giám Lan viện vẫn náo nhiệt như mọi ngày.
Trong viện của Diệp Tân xem như tương đối yên tĩnh. Đây cũng là nhờ lúc trước, gã có quan hệ với nhiều người cho nên sau khi trở về từ cõi chết cũng được sắp xếp cho một chỗ dưỡng thương yên ổn. Đặc biệt là sau khi nghe tin Lý Tường Anh bị xử tử, thi thể ném ra bãi tham ma, tâm tình tốt đương nhiên thân thể cũng thoải mái, vết thương càng mau lành,
Lúc này là cuối thu mát trời, mùa hạ khó chịu cho vết thương nhất cũng đã qua. Miệng kết vảy, thật sự ngứa quá trời. Gã không chịu được mà trở mình, bỗng nhiên dư quan trong khóe mắt phát hiện ra trong phòng còn có người, hốt hoảng hét lên, "Trời ơi !"
Không biết người này vào lúc nào mà không phát ra âm thanh gì như vậy.
Nhận ra Phó Thần, gã mới vỗ vỗ ngực, "Ngươi tới từ bao giờ, sao không lên tiếng gì hết, có biết gan ta bé lắm không?"
Phó Thần có thể sắp xếp ổn thỏa chuyện ở Tiến Lặc phòng, cứu được thùng nha phiến trong biển lửa, cũng nhờ Diệp Tân giúp đỡ nhiều. Hai người cũng xem như cùng hội cùng thuyền. Nhưng Lý Tường Anh chết đi rồi cũng khiến mối quan hệ của bọn họ quay về vạch xuất phát.
"Thấy ngươi ngủ không yên, không đành lòng quấy nhiễu." Phó Thần làm như không trông thấy bộ dạng kinh hãi của gã, kéo một cái ghế ra ngồi, "Ngươi có muốn đổi chỗ không?"
"Có ý gì?"
"Ta nhớ rõ ngươi từng nói rất hâm mộ Tân Di."
"Thì sao? Đừng thừa nước đục thả câu, có gì nói thẳng ra.""Nếu ta nói ta có cơ hội khiến ngươi Đông Sơn tái khởi, ví dụ như phò trợ tân đế thì sao?" Khả năng giao tiếp, kết nhân duyên của Diệp Tân rất tốt, qua một lần hợp tác, Phó Thần có thể thấy được điểm này. Loại người này tuy không thể xem là người tốt, nhưng cùng lắm chỉ là kẻ tiểu nhân, nếu chết đi cũng có chút đáng tiếng. Mà ở chuyện gã bị Lý Tường Anh nắm thóp chính là chuyện gã từng là kẻ móc nối qua lại cho Thiệu Hoa Dương và Kỳ quý tần. Nếu chuyện này bị Tấn Thành đế phát hiện ra, gã chắc chắn đầu lìa khỏi cổ. Người bị sai bảo khi đó là Lý Tường Anh, nhưng Lý Tường Anh lại bắt gã đi thay để phòng ngừa vạn nhất, sẽ lôi gã ra chắn tội. Tuy hiện giờ sự việc đã qua, nhưng nếu bị thuộc hạ nào khác của Lý Tường Anh báo với Tấn Thành đế thì mạng của Diệp Tân sẽ không an toàn.
Phó Thần đưa ra điều kiện này, không nghi ngờ gì, chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Phó Thần rời Giám Lan viện, lại đến phủ nội vụ tường trình, sau đó bắt gặp Vịnh Nhạc công chúa.
Bị công chúa sai bảo, phải xuất cung một chuyến, tới Túy Tiên lâu, mua thêm chút đồ ăn tối cho hai mẹ con họ. Đã muộn thế này còn ra ngoài mua thức ăn, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn.
Nhưng nhớ lại chuyện của công chúa và Thẩm Kiêu, lại nhìn dáng vẻ tiều tụy của nàng, Phó Thần cũng không nói thêm gì, đi ra cửa cung.
Rồi sau đó....
......
Gáy bị đập mạnh một cú, mà sau lưng hắn chỉ một thị vệ được công chúa sai đi bảo vệ hắn.
Trước mắt bỗng tối đen.
......
Phó Thần tỉnh lại trong một không gian tối đen, chật chội, thò tay không thấy nổi năm ngón, cả người hắn cuộn lại thành một cục.
Đây là ?
Một cái quan tài?