Không hề có dấu hiệu báo trước, đao khí văng ra khắp nơi, bốn tên sát thủ chưa kịp phản ứng lại đã bị đao khí bắn thẳng vào người, cả người như bị đọng lại.
"Đao pháp nhanh quá!"
Lớp bịt mặt của tên thủ lĩnh đám sát thủ này rơi xuống, hai mắt hắn toát lên vẻ hoảng sợ, hắn chưa từng thấy người nào đáng sợ như thế này.
Máu tươi từ cổ bốn người nhỏ giọt xuống trên mặt đất, trong vòng nửa khắc chưa thể chết được, Liễu Thanh Dương không để ý đến bốn người kia, chậm rãi bước từng bước về phía Chu Đồng.
Chu Đồng đã sợ tới mức kinh hồn táng đởm, hắn ta vội vàng lùi về sau, nhưng phía sau là vách tường cao dựng đứng, không còn đường để lùi lại.
"Ngươi... Ngươi không phải là phế vật sao, sao lại cường hãn như thế được."
Chu Đồng kinh hãi không thôi, hắn ta đã nghe người ngoài đồn thổi, con rể Từ gia là một tên phế vật không thể tu luyện, nhưng một đao vừa rồi có thể nói là kinh thiên động địa thần sợ quỷ khiếp, đối phương là Hậu Thiên tầng thứ sáu mà cũng không có cơ hội phản ứng lại, chỉ có thể đứng im chịu chết.
"Ngươi muốn biết sao?"
Liễu Thanh Dương đột nhiên tiến sát đến, mỉm cười tủm tỉm, trông có vẻ chất phác vô hại. Mặt hai người gần như dán sát vào nhau, Chu Đồng không tự giác mà gật đầu, hắn ta muốn biết vì sao tên rác rưởi này lại đột nhiên trở nên cường hãn như vậy.
"Tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết?"
Ánh mắt Liễu Thanh Dương trở nên lạnh lùng, trường đao trong tay hắn đột ngột đâm vào bụng Chu Đồng, máu tươi điên cuồng phun ra.
Chu Đồng đã chết, chết mà không nhắm mắt. Vừa rồi người kia còn cười tươi phúc hậu, làm cho hắn ta như được tắm mình trong gió Xuân, ngay lúc hắn ta cho rằng mình có thể sống sót, lại dùng trường đao đâm vào người hắn.
Mũi đao cắm sâu vào vách tường phía sau, thi thể Chu Đồng bị ghim chặt không ngã xuống, tận đến lúc có một người tiếp theo đi vào trong hẻm nhỏ để tiểu tiện, nhìn thấy cảnh này hét lên một tiếng, làm kinh động đến rất nhiều người qua đường, bọn họ mới biết trong này có người chết.
Đối với những người muốn giết chết hắn, Liễu Thanh Dương tuyệt đối sẽ không nương tay.
Bảng hiệu phường binh khí Từ gia xuất hiện trước mặt Liễu Thanh Dương. Diện tích của phường binh khí này chiếm hơn một nghìn mét vuông, bình thường có rất nhiều khách ra khách vào, nhưng hôm nay rất kỳ quái, chỉ có lác đác vài người khách, đại sảnh ở mặt tiền lạnh lẽo vắng tanh.
Chắc hẳn là do ảnh hưởng của hàng lỗi, cho nên địa vị của binh khí Từ gia mới xuống dốc không phanh như vậy.
Từ gia kiếm sống dựa vào nghề buôn bán binh khí, mất đi vị thế trong ngành này, không khác gì một đòn nghiêm trọng đối với Từ gia.
Liễu Thanh Dương bước vào đại sảnh. Hai bên vách tường trưng bày rất nhiều binh khí, có trường đao trường kiếm, còn có một vài loại binh khí ít người dùng được như bút phán quan, ám tiễn, còn có cái tẩu, Từ gia cũng có thể chế tạo ra được.
"Cô gia, sao ngài lại đến đây?"
Bởi vì không có khách đến cho nên mấy tên sai vặt đang nằm ở bàn mơ màng ngủ. Một nam tử trẻ tuổi đột nhiên đi tới nhiệt tình chào hỏi hắn, trong ánh mắt không có một tia khinh thường.
Điều này lại khiến Liễu Thanh Dương có chút gượng gạo, đám hạ nhân bình thường trong Từ gia nhìn thấy hắn đều giống như nhìn thấy rác rưởi, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
"Ta muốn chế tạo một cây trường đao, hiện tại còn bếp lò nào không dùng không?"
Liễu Thanh Dương nhìn lướt qua đám trường đao treo trên vách tường, không có cái nào giống kiểu mà hắn thích. Hắn thích loại đao sắc, phải mỏng, trọng lượng phải phù hợp với hắn, hình dáng và độ thuôn càng quan trọng hơn.
"Hai ngày nay trong tiệm không có việc gì, các luyện khí sư phụ đã nghỉ hết rồi, mười mấy cái bếp lò để đó không dùng, cô gia muốn loại binh khí gì thì có thể chọn một cái trong số này."
Thanh niên này tên là Hồ Thích, là một đồ đệ đang học làm luyện khí sư, phụ thân của hắn làm việc trong Từ gia, cực kỳ trung thành với Từ gia. Liễu Thanh Dương cũng thông qua trò chuyện để tìm hiểu gia cảnh của hắn.
Liễu Thanh Dương lắc đầu, những trường đao đang treo trên vách tường đúng là rất sắc bén, nhưng đa phần quá dày nặng, thiên về lực lượng, cũng có hai thanh đao hình lông chim nhạn, nhưng trọng lượng lại quá nhẹ.
"Hồ Thích, ngươi nên đi ngủ đi, nói nhiều với một tên rác rưởi như vậy làm gì."
Trong đám sai vặt đang mơ màng ngủ còn có một chưởng quầy đang nhập nhèm buồn ngủ. Chưởng quầy vừa nói chuyện tên là Đổng Trường Lượng, đã làm việc ở Từ gia mười mấy năm, ông ta hiểu rất rõ về Liễu Thanh Dương.
"Phì..."
Mấy tên sai vặt mặc áo xanh bên cạnh cũng cười to, trong mắt hiện lên vẻ trào phúng.
Liễu Thanh Dương không lộ ra cảm xúc gì, chỉ thờ ơ nhìn những người kia châm chọc mỉa mai mình.
"Cô gia, ngài đừng để ý đến bọn họ, bọn họ chỉ hơi độc miệng thôi."
Hồ Thích ngại ngùng nói, cho dù thế nào thì bọn họ cũng đang nhận bổng lộc của Từ gia, mà lại đối đãi với con rể Từ gia như vậy, đúng là không thể nói nổi. Lúc cha con Hồ Thích vừa mới tới thành Thương Lan, còn đang xa trời lạ đất, là Từ gia thu nhận, bọn họ vô cùng cảm kích Từ gia.
Liễu Thanh Dương gật đầu, cảm quan đối với Hồ Thích càng lúc càng tốt hơn, nếu người này được dạy dỗ cẩn thận cũng coi như nhân tài.
"Ngươi đi vào trong với ta, ta muốn tự mình rèn binh khí, ngươi đến giúp ta một tay."
Liễu Thanh Dương đi về phía phòng luyện khí, Hồ Thích đành phải đi theo sau, phía sau vang lên tiếng cười nói châm chọc. Trước kia Liễu Thanh Dương đã từng đến phòng luyện khí một lần, là do Từ Nghĩa Lâm đè cổ nhét hắn vào, bắt hắn học tập thuật luyện khí.
Kết quả, Liễu Thanh Dương suýt chút nữa làm phòng luyện khí bị nổ tung, từ đó về sau, hắn không bước chân vào nơi này một lần nào nữa.
"Đổng chưởng quầy, chúng ta có nên ngăn cản hắn không? Nếu như hắn gây ra tai nạn gì đó, tất cả chúng ta sẽ phải chịu liên lụy."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!