Liễu Thanh Dương khoanh hai tay trước mặt, khóe miệng nở nụ cười lạnh như băng. Thạch Phá quân của hoàng triều Đại Yến vô cùng lợi hại, luôn trấn thủ biên cương, cực ít xuất hiện, không có quá nhiều người biết tới họ.
Hắn vừa dứt lời, năm mươi tên hắc y nhân bộ phát ra khí sát phạt cực mạnh. Chỉ có những kẻ từng chém giết trên chiến trường mới có thể ngưng tụ ra ý cảnh sát phạt kinh khủng như thế.
Nghe thấy ba chữ “Thạch Phá quân”, tất cả thị vệ Từ gia đều mềm nhữn ra, có mấy người ngồi sụp xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
Thạch Phá quân không đâu địch nổi, không ai có thể ngăn cản. Bọn họ chỉ có mười mấy người, không đủ cho họ nhét kẽ răng.
“Rất tốt, có thể nhận ra chúng ta là Thạch Phá quân, cũng có mắt đấy. Nhưng ngươi có biết, ngay khi ngươi đoán được thân phận của chúng ta, thì cũng có người là tất cả các ngươi đều phải chết không?”
Không ai có thể điều động Thạch Phá quân, nếu để người khác biết họ can thiệp vào chuyện của thành Thương Lan rồi truyền tới hoàng triều, thì từ tướng lĩnh tới binh lính đều phải bị trừng phạt.
Mỗi một chữ thống lính nói ra đều bao hàm sát ý mãnh liệt, bao phủ cả hẻm núi Tê Phượng. Hai đầu đều bị chặn, hôm nay tất cả bọn họ đều phải chết ở đây.
“Nói cho ta biết, là ai phái các ngươi tới, ta có thể cân nhắc chừa cho các ngươi một con đường sống.”
Nếu không bất đắc dĩ, Liễu Thanh Dương cũng không muốn đắc tội với Thạch Phá quân. Bọn họ quá mạnh, lại là quân đội chủ chốt của hoàng triều Đại Yến, nếu đến mức đó thì chỉ có thể lật mặt, giết người diệt khẩu mà thôi.
“Ha ha ha...”
Thủ lĩnh Thạch Phá quân cười điên cuồng, thị vệ Từ gia lại không ngừng kêu khổ.
“Cô gia tốt của ta, ngươi đừng làm loạn thêm nữa, mau nghĩ cách chạy trốn đi”
Thích chấp sự rất muốn khóc, bảo Liễu Thanh Dương mau nghĩ cách trốn đi, đừng có ở đó làm chướng mắt. Ngươi không ở đây, cùng lắm thì chúng ta lấy mạng đổi mạng, nếu ngươi chết, chúng ta lại chạy, thì sao giao phó được với gia chủ.
“Trốn á?” Đầu óc Liễu Thanh Dương mờ mịt, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp, Thích chấp sự đang cân nhắc cho hắn: “Sao ta phải chạy trốn chứ? Ta tới cứu các ngươi mà”
Hắn đột nhiên đứng lên, tay phải ấn cán đao, bay từ vách đá xuống đất, chỉ mất thời gian hai hơi thở.
“Giết hắn cho ta!”
Thống lĩnh Thạch Phá quân ra lệnh, năm mươi cái nỏ nhắm vào một mình Liễu Thanh Dương. Nếu hắn bị bắn trúng, nhất định sẽ thủng như cái rổ.
Không có dấu hiệu nào, nói ra tay là ra tay ngay. Thạch Phá quân nổi tiếng sát phạt quả quyết, càn quét các nước lớn xung quanh, không phải là hư danh.
Mũi tên phát ra tiếng xé gió ác liệt, gào thét bay tới. Chỉ chớp mắt, vô số mũi tên bao bọc lấy Liễu Thanh Dương, hắn không thể né tránh.
“Các ngươi đã tự tìm chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Hắn đột nhiên vụt qua, như một con diều hâu, sải rộng đôi cánh, cơ thể cấp tốc bay xuống, đến gần đám mũi tên bay tới.
Đoản đao ra khỏi vỏ, một luồng đao khí màu đỏ quỷ dị bao phủ lấy bầu trời, đám mũi tên như sao rơi kia lần lượt nổ tung, vỡ thành hai nửa rồi rơi từ trên không trung xuống.
Mũi tên dày đặc như thế, không ai có thể né tránh. Thích chấp sự đã che mắt lại, không đành lòng nhìn thấy Liễu Thanh Dương bị bắn thành tổ ong.
“Rắc rắc!”
“Rắc rắc!”
“..."
Càng ngày càng nhiều mũi tên bị nổ tung, chỉ trong vòng hai nhịp thở. Chớp mắt, hai chân hắn còn chưa chạm đất, đoản đao đã đánh ra lần thứu hai, khí thế khiến người ta hít thở khó khăn cuốn sạch toàn bộ hẻm núi Tê Phượng.
“Khí thế như hồng!”
Một đao hóa thành đỉnh núi, hòa vào quy tắc của Huyết Hồng đao pháp, như máu, tràn ra xung quanh.
“Không tốt!”
Tên thống lĩnh hắc y nhân nhận ra có điều không ổn. Luồng sức mạnh này có thể so với Tiên Thiên đỉnh phong. Sao có thể chứ? Tin tức họ nhận được báo rằng kẻ ở rể Từ gia là một tên phế vật.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!