Thầy Liễu Long Đình biến thành nguyên hình trước mặt bao người, dáng và vô cùng chật vật giống như một cây kim đâm vào trái tim tôi, khiến tôi đau nhói. “Liễu Long Đình!” Tôi nhanh chóng chay về phía rằn trắng. Tên mập thấy trong phòng toàn là rắn thì sợ ngây người, vội vàng nhìn ra ngoài kêu to: “Mẹ! Mẹ mau lại đây! Trong nhà chúng ta toàn là rắn, mẹ mau vào xem đi!”
Thấy tôi mặc váy cưới, còn tên mập thì mặc tây trang trắng size lớn, Phượng Tổ Thiên nhất thời kinh hãi hỏi tôi: “Bé Bạch, chẳng phải cô gà cho Liễu Long Đình sao? Bà nội cô nói bà ấy muốn gà cô cho Liễu Long Đình, còn nói với tôi là chúc phúc hai người, sao bây giờ bà nội cô lại gả cô cho một thằng mập chết tiệt?”
Sao tôi biết bà nội tôi gả tôi cho thằng mập này để làm gì? Hơn nữa tối hôm đó, loại rượu mà bà nội cho tôi với Liễu Long Đình uống, có thể khiến Liễu Long Đinh biến thành nguyên hình thì chắc chắn không phải là rượu bình thường. Bà nội chi là người thường, rượu của bà ở đâu ra?
Khi tôi ôm rắn trắng hôn mê suy nghĩ về vấn đề này thì cửa phòng bỗng bị đạp mở, tôi và Phượng Tố Thiên đồng thời nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một người phụ nữ vô cùng cao lớn, thậm chí cà gương mặt cũng nam tính hóa. Nếu không phải bà ta mặc đồ ngủ nữ với cột đuôi ngựa thì tôi thậm chí cho rằng bà ta là đàn ông.
Người phụ nữ này vừa vào phòng thấy chúng tôi người thì ngồi, người thì nằm, hai con rắn nhỏ đều bò lên đùi tên mập, thế là bà ta khom lực kéo con rắn nhỏ xuống, lại dùng sức xé, hai con rắn bị người phụ nữ đó kéo đứt đôi, trực tiếp vứt xuống đất, sau đó lại đi về phía tôi và Phượng Tổ Thiên, nói: “Càn quấy cái gi? Chính bà nội cô xin con trai tôi cưới cô, nếu không phải con trai tôi coi trọng cô thì chỉ bằng mùi lång lơ đầy người của cô, ai dám cưới cô chứ!” Giọng người phụ nữ này rất vang dội, tràn đầy khí thế, mắng cũng rất khó nghe.
Lời nói của bà ta nhất thời chọc giận Phượng Tổ Thiên. Anh ta tùy tay vở mấy con rắn ném lên mặt người phụ nữ: “Mụ đàn ông, mụ mång ai đầy hà? Bạch Tô không phải là không ai muốn cưới, ta muốn cưới đấy, mu nhìn lại gương mặt khắc chong của mình đi, mu mới không ai thèm cưới! Trong nhà màu chì củng một con mèo bệnh thôi mà còn dám càn ro hà? Mo to đôi mắt chó của mụ ra mà xem ta là ai?!”
Nói xong, Phượng Tổ Thiên đẩy tôi ra đằng sau, đứng trước mặt tôi, cho người phụ nữ này nhìn rõ thân phận của anh ta. Phượng Tố Thiên là Thượng Phương Tiên, cho dù trên mặt đất anh ta chẳng có bản lĩnh gì, nhưng chỉ riêng danh hiệu này cũng đủ để hù dọa không ít tiện gia dưới trần gian. Tôi biết Phượng Tố Thiên làm vậy chỉ là phô trương thanh thế thôi, nếu hủ dọa được người phụ nữ này thì chuyện này coi như trôi qua.
Nào ngờ người phụ nữ này lại quan sát Phượng Tổ Thiên, hừ lạnh nói: “Chằng qua là thứ từ trên trời xuống thôi. Tôi nói cho cậu biết, ngay cả đồ của nhà bá chủ Đông Bắc này tôi còn dám cướp, đừng nói là thứ bị sét đánh như cậu. Tôi không sợ ai hết, cô ta đã là vợ con trai tôi, vào nhà tôi thì nhất định phải sinh con cho nhà tôi. Nếu dám chạy, tôi sẽ đảnh gãy chân cô ta!”
Nghe giọng điệu của người phụ nữ này, Phượng Tổ Thiên quả thực không thể tin, mắng sao đệ tử xuất mã trên thế gian này càng ngày càng càn rỡ như thế? Nhưng người phụ nữ này không để ý tới Phượng Tổ Thiên mà trực tiếp ngoi xuống đất, bắt đầu lẩm bẩm mởi tiên nhập vào người, xem ra là muốn đánh nhau. Một cơn gió lốc bỗng ập vào từ đại sành, cũng không biết có phải là ảo giác của tôi hay không mà tôi lại nghe thấy tiếng hổ gắm. Phượng Tố Thiên cũng nghe thấy tiếng động này, quay lại nhìn dòng khí bỗng tăng mạnh trong căn phòng, ngón tay mành khảnh bẩm một chút, quay lại nhỏ giọng nói với tôi: “Mẹ kiếp, nhà mụ già này cúng Hồ Tiên, tu luyện hơn hai ngàn năm, chẳng trách lại dám ngang ngược như vậy. Bây giờ Liễu Long Đình trúng nguyển rua, chúng ta đánh không lại mụ ta, bé Bach, chúng ta đi trước thôi.”
Phượng Tố Thiên nói rồi lại nhìn Liễu Long Đình nằm trên mặt đất, vốn không muốn quan tâm tới sự sống chết của Liễu Long Đình, nhưng thấy tôi ra vẻ Liễu Long Đình không đi được thì tôi cũng không đi, anh ta lại khó chịu độ một luồng khí trắng vào người rắn trắng. Rắn trắng lập tức thu nhỏ lại, tôi cũng nhanh chóng nhặt rằn trắng lên bỏ vào túi áo, hỏi Phượng Tố Thiên chúng ta nên ra ngoài như thế nào? Người phụ nữ này với con trai bà ta chặn ngay ngoài cửa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!