Bắc Kinh mùa đông thật lạnh. Thời tiết buốt giá khiến làn da khô sần nứt nẻ, tựa như những bức tượng sáp chực vỡ ra bất cứ lúc nào. Những cơn gió lạnh chốc chốc lại thổi qua mang theo từng trận lốc xoáy nho nhỏ
Một đoàn xe dài khởi hành từ bệnh viện đi về phía ngoại ô
Thẩm Đốc Lễ và Diệp Hoan ngồi trong xe. Diệp Hoan mím môi, tay chân ngọ nguậy
Thẩm Đốc Lễ nhìn hắn, ánh mắt vui vui: “Sao vậy? Thấy sợ à?”
Diệp Hoan lắc đầu: “Không đến mức sợ hãi, chỉ là tôi đang nghĩ nhờ ông ra lệnh cho người trong nhà bịt hết tất cả bồn cầu lại, miễn cho vị chú ba kia ỷ lợi thế sân nhà lại sai người ấn đầu tôi vào bồn cầu…”
Advertisement
Thẩm Đốc Lễ: “…..”
“Thẩm gia…đến cùng là gia tộc như thế nào?” Im lặng một hồi, lần đầu tiên Diệp Hoan chủ động mở miệng hỏi về chuyện Thẩm gia
Hai mắt Thẩm Đốc Lễ nheo nheo, ý cười rộng mở: “Thẩm gia vốn là dòng dõi thư hương truyền thừa mấy trăm năm. Tổ tiên chúng ta vào thời đại nhà Thanh đã có không ít người đỗ cử nhân, tiến sĩ, thậm chí có một vị còn được đích thân hoàng đế Đạo Quang lựa chọn làm trạng nguyên. Thẩm gia khi đó có thể nói là vô cùng vinh quang, người người ngưỡng mộ. Cho đến cuối thời nhà Thanh, triều đình sa đọa, dân chúng lầm than, triều đình bị ép buộc ký rất nhiều hiệp ước nhục nhã dâng tặng chủ quyền lãnh thổ cho bọn ngoại bang phương tây. Tổ tiên chúng ta lúc bấy giờ vẫn đang làm quan, mắt thấy đất nước đã mục nát đến tận gốc rễ, lại không có khả năng xoay chuyển tình hình nên tuyệt vọng từ quan, rút khỏi triều đình. Từ đó về sau lui về ở ẩn, không hỏi thế sự”
“Mấy chục năm sau, thế cuộc rung chuyển, khói lửa chiến tranh bùng phát khắp nơi nhưng con cháu Thẩm gia vẫn không xuất đầu lộ diện, một mực đóng cửa đọc sách Thánh Hiền. Mãi cho đến đời của cha ta, khi đó tư tưởng tự do dân chủ mới mẻ của phương tây đã được truyền bá vào trong nước. Con cháu Thẩm gia không còn chỉ đọc sách Thánh Hiền nữa mà bắt đầu có những lý tưởng riêng của mình. Bọn họ ngồi trong nhà tổ suy tư về vận mệnh tương lai của đất nước, tìm kiếm một con đường mới để quốc gia chúng ta lớn mạnh, bách tính được an cư lạc nghiệp. Tiếp tục đi theo chế độ Phong Kiến hay rẽ sang con đường Tư Bản Chủ Nghĩa, hoặc là bước lên con đường Cộng Sản….”
Advertisement
Diệp Hoan tò mò ngước nhìn tấm biển. Thẩm Đốc Lễ cười giải thích:
“Tấm biển này chính là phần thưởng hoàng đế Đạo Quang ban tặng cho vị tổ tiên đã đỗ trạng nguyên. Khi cụ diện kiến hoàng thượng để trả lời vấn đáp, hoàng đế nghe được Thẩm gia là dòng dõi thư hương truyền thừa nhiều đời, đã có rất nhiều người đỗ đạt làm quan, ngài rất vui mừng, khen Thẩm gia biết cách dạy dỗ con cháu, là tấm gương cho trí thức trong thiên hạ. Vì vậy, ngài ban thưởng tấm biển bằng ngọc thạch, trên có đề chữ “ Trạng Nguyên phường”. Tấm biến được dựng ngoài khu nhà tổ Thẩm gia khiến triều thần ao ước không thôi”
Diệp Hoan đứng lặng trước tấm biển, gió lạnh vẫn gào thét từng hồi, bên tai hắn như văng vẳng tiếng trẻ con đọc sách, những đứa bé Thẩm gia khuôn mặt non nớt nghiêm túc lắng nghe lời phu tử dạy bảo, thấm nhuần tư tưởng Nho gia lấy thân mình đền nợ nước. Trên chiến trường khói lửa chống giặc ngoại xâm, giữa mưa bom bão đạn, thân hình cha ông hắn đứng sừng sững cho đến giọt máu cuối cùng, đến lúc chết đi vẫn phẫn nộ trừng mắt. Máu nóng nhuộm đỏ non sông, nhiệt huyết đó, phóng khoáng đó hòa vào nhau tạo nên những vần thơ hoa lệ mà tàn khốc, tạo nên những bản trường ca bi tráng hào hùng
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!