Dịch: Greenlife5898
Tầng hai khách sạn .
"Họ Cổ kia, ông đây hôm nay vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, chúng mày muốn quyết sống chết với cảnh sát thế nào ông cũng mặc kệ, nhưng bọn mày một ngàn lần, một vạn lần không nên đánh một bé gái mới có 5,6 tuổi. Cô bé còn nhỏ như vậy, sao mày lại nỡ ra tay chứ? Mẹ kiếp, mày có còn là người không? Bây giờ lại muốn thương lượng điều kiện à? Tiền của tao bây giờ đủ khiến một quốc gia châu Phi xảy ra chính biến đó, có cần hai triệu cỏn con này của mày sao?"
"Vậy mày muốn thế nào?"
Diệp Hoan chỉ vào bảy người còn lại, nói: "Mày bảo chúng tự sát tế trời là được..."
Oanh!
Bảy tên cướp còn lại không chịu nổi nữa.
"Bảo người này tự sát rồi bảo người kia tự sát, mày nghĩ mày là hoàng đế à?"
"Đúng đấy, lão đại, dù sao cũng chỉ có thể chết một lần, chúng ta liều mạng với bọn họ."
"... ..."
Trong tiếng ồn ào, Cổ Dũng dần dần lấy lại được bình tĩnh, gương mặt gã trở nên đáng sợ.
"Người anh em, giết người là phải đền mạng, làm việc đừng nên tuyệt tình quá, trong tay của mày cùng lắm chỉ có một cây viết, dù có giết chết tao thì bảy người anh em còn lại của tao mày định làm thế nào? Mày nghĩ mày có thể dùng một cây viết để giết chết họ sao?"
Cổ Dũng âm trầm cười, nói: "Huống chi, xung quanh nơi này tao đã chôn bom, kíp nổ đang ở trong tay lão Tam..."
Một tên cao to toàn thân cơ bắp bước lên một bước, từ trong túi áo lấy ra một vật màu đen, có đèn đỏ đang nhấp nháy, dưới đó là một cái nút màu đỏ cực kỳ chói mắt.
Diệp Hoan ngây người, lòng chợt nặng nề.
Advertisement
"Chúng tao cũng chỉ là những kẻ liều mạng, chết sớm hay muộn không phải đều là chết thôi sao. Người anh em, mày nhất định phải giữ tay cho chắc, nếu như mày run tay, đâm phải tao, thể nào cũng khiến lão Tam lo lắng. Hắn mà lo lắng, biết đâu lại vô ý bấm trúng nút kích nổ. Lúc đó, không chỉ tao và mày mà những người ở trong phòng này, hơn bốn mươi con tin, còn có cô bé đáng yêu mà mày nói nữa đó, tất cả mọi người đều sẽ trở thành bụi..."
Tâm trạng của Diệp Hoan như rơi xuống vực sâu.
Hắn thật sự đã quá khinh thường bọn họ rồi. Lúc nãy, thời cơ tới đúng lúc, kế hoạch cũng thành công nhưng hắn lại quên mất bọn cướp không chỉ có súng mà chúng còn có bom. Chuyện quan trọng thế này đáng lẽ ra hắn không thể nào quên được nhưng lúc nãy do quá nóng giận mà hoàn toàn để sót chuyện này.
Diệp Hoan cứ nghĩ chỉ cần mình nắm được tính mạng Cổ Dũng trong tay là đã thắng chắc, nào ngờ đâu bọn chúng lại có hậu chiêu, chỉ trong chớp mắt, tình thế thay đổi, ưu thế của Diệp Hoan chẳng còn chút gì.
Cho dù tính thế nào thì con bài của đối phương đều mạnh hơn của bản thân, quan trọng hơn là, bọn họ không cần mạng, nếu như bị dồn đến chân tường, chắc chắn chúng sẽ nhấn nút kích nổ, tất cả cùng chết. Đương nhiên, Diệp Hoan không có dũng khí để cùng chung vui với chúng.
Hai bên đối địch quan trọng nhất là khí thế, mà hiện tại, khí thế của Diệp Hoan đã thua xa
Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Diệp Hoan hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ nào, trong chốc lát trở nên ngây ngốc.
Cổ Dũng nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Diệp Hoan, cười ha ha mấy tiếng, chói tai như tiếng cú vọ kêu trong đêm
"Người anh em, mày vẫn còn quá trẻ, chưa trải qua sóng gió, sao có thể biết được sự hiểm ác của giang hồ, sai một bước tai họa khôn lường..."
Advertisement
Tâm trạng Diệp Hoan không ổn định nên tay trái vô thức siết chặt cổ Cổ Dũng, tay phải nắm chặt cây bút, đặt trên động mạch chủ của gã.
Trong phòng yên lặng một cách quỷ dị, bọn cướp nắm chặt súng, giằng co cùng Diệp Hoan, không chút nhúc nhích tựa như một bức tượng đá, sát khí và sợ hãi lan tràn khắp phòng.
Ở một góc cách đại sảnh không xa, hơn bốn mươi con tin đang mang vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Hoan như nhìn một vị chúa cứu thế, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng nức nở do sợ hãi cực độ nhưng lại cố kiềm nén.
Bên trong không gian yên tĩnh đầy khó chịu này, mồ hôi lạnh của Diệp Hoan từng giọt từng giọt rơi xuống.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi cục diện bế tắc thế nhưng lại bước vào một ngõ cụt khác. Trong tình hình này, ngoại trừ việc hắn biến thành Super man hoặc Bat man, Diệp Hoan không nghĩ tới còn có cách nào khác để giải quyết. Hai cân thuốc nổ sẽ tạo thành hậu quả thế nào, Diệp Hoan không biết, cũng không muốn thử, hắn chỉ biết, số thuốc đó đủ để giết chết tất cả mọi người ở đây.
"Có súng không?"
Diệp Hoan không biết đã im lặng không nói bao lâu, lại đột nhiên hỏi.
Cổ Dũng ngơ ngác: "Có ý gì?"
Lời vừa dứt, Diệp Hoan đã nhanh chóng lấy từ bên hông Cổ Dũng một khẩu súng ngắn.
Diệp Hoan nhanh chóng kéo chốt an toàn, bọn cướp còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì hắn đã ném bút khỏi tay, nhanh chóng giơ súng chĩa vào huyệt thái dương Cổ Dũng
"Rốt cục ông đây cũng có cơ hội dùng súng chĩa vào đầu người khác rồi..." Diệp Hoan thật sự không biết tại sao lúc này rồi mà hắn còn có thể cười được.
Cổ Dũng cười lạnh: "Người anh em, có lẽ mày còn không hiểu, dùng súng hay bút cũng không có gì khác cả, chỉ cần mày còn đứng trong căn phòng này thì dù mày có súng cũng không có ích gì hết ......."
Diệp Hoan nhếch mép cười, nói: "Tao lấy súng cũng không phải để uy hiếp mày đâu, cái tao cần là tiếng súng thôi...."
Nói xong Diệp Hoan liền giơ súng lên rồi bóp cò nhanh như chớp.
Pằng!
Tiếng súng lớn như tiếng pháo nổ
Cổ Dũng nhướng mày, lạnh lùng nói: "Mày muốn làm gì?"
Cổ Dũng hỏi xong thì cũng chẳng cần Diệp Hoan trả lời, gã đã biết được đáp án rồi.
Dưới lầu vang lên vài tiếng bước chân khe khẽ, âm thanh dần dần lớn hơn, lại thêm nhiều tiếng bước chân nữa.
Chuyện này không cần nghĩ cũng biết là do hành động của đội đặc chủng ở bên ngoài. Tiếng súng vừa rồi của Diệp Hoan chính là tín hiệu hành động. Diệp Hoan biết rõ, dù là ai nổ súng thì Hà Bình cũng không ngần ngại tiến vào, bởi vì tiếng súng nghĩa là đã có chuyện xảy ra, ngoài việc dùng vũ lực xông vào, đã không còn lựa chọn nào cho họ.
Trong sảnh phòng ăn có tám tên cướp, Cổ Dũng đã bị Diệp Hoan khống chế không thể động đậy, bảy tên còn lại vừa định quay người đối phó đội đặc chủng thì Diệp Hoan lại nói: "Chúng mày cẩn thận nha, coi chừng tao đứng phía sau bắn lén đó..."
Vì đội đặc chủng đã hành động nên tình thế trong này cũng thay đổi. Diệp Hoan vốn đang trong tình cảnh bị mấy tên cướp bao vây, nhưng bây giờ lại biến thành bọn chúng hai bên đều thọ địch, cho dù làm thế nào thì cũng có thể ăn đạn sau lưng.
Lần này bọn cướp không còn do dự như lúc nãy, một tên cướp mặt mũi nanh ác nhìn Cổ Dũng đang bị Diệp Hoan không chế, đột nhiên nghiến răng, nói:"Đại ca, dù sao thì trước sau cũng chết, không bằng để em tiễn anh đi trước một bước, để cho mọi người yên lòng."
Cổ Dũng và Diệp Hoan cùng thay đổi sắc mặt. Cổ Dũng khàn giọng hét lên: "Lão Nhị, sao mày dám..."
Pằng!
Tiếng súng vang lên, trên trán Cổ Dũng xuất hiện một lỗ thủng đầy máu.
Tên thủ lĩnh băng cướp đã hoành hành khắp cả nước mấy năm qua cuối cùng lại chết trong tay đồng bọn của mình
Ngay khi tiếng súng vang lên, thì Diệp Hoan cũng đã nhanh chóng lăn mình, vội vàng trốn vào đằng sau sofa.
Ngay sau đó, bên ngoài vang lên những tiếng súng nối tiếp nhau. Đội đặc chủng đã bắt đầu chiến đấu với bọn cướp. Đương nhiên, bọn chúng cũng không quên rằng Diệp Hoan còn đang trốn sau sofa, có hai tên cướp đã quay người lại dùng súng tiểu liên bắn về hướng Diệp Hoan.
Diệp Hoan trốn đằng sau ghế sô pha, hai tay ôm đầu, để cho những viên đạn tự do bay sượt qua đầu mình, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, nước mắt lưng tròng, la lên mấy tiếng cứu mạng.
Mọi chuyện chỉ diễn ra trong khoảng hai, ba phút nhưng Diệp Hoan cảm giác như đã qua một đời. Sự tấn công mạnh mẽ của tiểu đội đặc chủng đã mang lại hiệu quả. Bọn cướp lần lượt ngã xuống, hỏa lực của chúng dần bị áp chế, sự chống trả ngày một ít đi, hiển nhiên là những tên cướp đã chết không ít.
Ngay khi Diệp Hoan muốn ló ra ngoài thám thính tình hình thì trước sofa vang lên một giọng nói điên cuồng:"Tất cả đứng lại, kíp nổ đang ở trên tay tao, đứa nào dám nổ súng tao sẽ khiến cho tất cả mọi người đều Game Over. "
Diệp Hoan vội vàng nhô đầu lên, cảnh trước mắt khiến hắn mở to mắt. Trên đất là bảy cái thi thể, tất cả đều là của bọn cướp, chúng đều đã bị đội đặc chủng bắn hạ, chỉ còn lại một tên giữ kíp gọi là lão Tam còn sống. Thế nhưng tình hình của tên này cũng không tốt, chân hắn bị trúng đạn, máu chảy như suối, ống quần ướt sũng màu đỏ tươi. Giờ đây trước mặt hắn ta là những họng súng đen ngòm của Đội đặc chủng, tay yếu ớt giơ lên kíp nổ, tư thế đúng kiểu chuẩn bị nổ lô cốt.
Gương mặt Lão Tam trắng bệch, không biết là vì đang tuyệt vọng hay là bởi vì đã mất máu quá nhiều, tay của hắn ta càng ngày càng run.
Hà Bình giơ cao nắm tay, đây là hiệu lệnh dừng lại trong ngôn ngữ quân dụng.
Không ai dám mạo hiểm, Hà Bình cũng không dám, sống chết của bản thân chỉ là chuyện nhỏ nhưng nếu bức tên này ấn kíp nổ thì tất cả mọi người sẽ chết, kế hoạch giải cứu lần này cũng sẽ thất bại, Hà Bình không có khả năng chịu trách nhiệm chuyện này.
"Đừng, đừng tới đây, tôi không muốn chết... các người đừng ép tôi."
Lão Tam thở hổn hển, kíp nổ được hắn ta nắm chặt trong tay, lá bài quan trọng nhất của hắn ta chính là nó.
"Buông kíp nổ ra, đầu hàng vô điều kiện, tôi sẽ coi như anh tự thú." Chẳng biết từ lúc nào, Lưu cục trưởng của cục công an thành phố đã xuất hiện ở lầu hai, uy nghiêm nói với tên cướp.
Lão Tam yếu ớt trả lời một cách mỉa mai: "Ông đây ít nhiều cũng có năm, sáu mạng người trên tay, dù là đầu thú, không phải cũng sẽ bị tử hình sao, chúng mày nghĩ tao ngu chắc?"
"Anh có điều kiện gì có thể nói ra."
"Đại ca chết rồi, các anh em đều chết hết, nhưng tao không muốn chết... Tao cần một chiếc xe buýt..."
"... ..."
Trong khi hai bên đang thương lượng điều kiện, Hà Bình lại phát hiện một động tĩnh nhỏ đằng sau ghế.
Hà Bình nhìn thấy đằng sau lưng lão Tam có một bóng người lén lút đứng lên, giơ súng trong tay nhắm vào đầu của lão Tam.
Trải qua một hồi chiến đấu ác liệt, lão Tam lại bị thương chảy quá nhiều máu, tâm trạng căng thẳng cực độ....những yếu tố này khiến cho lão Tam quên phắt mất rằng đằng sau hắn ta còn có một kẻ địch, một kẻ có thể dễ dàng giết hắn.
Lưu cục trưởng vẫn duy trì gương mặt bình tĩnh, tiếp tục thảo luận điều kiện với lão Tam, mọi người thấy được Diệp Hoan đang đứng đằng sau, ánh mắt đều vui sướng.
Diệp Hoan cũng đang cười, súng ngắn nhắm chính xác vào đầu lão Tam...
Ngón tay chậm rãi kéo cò súng, sau đó...
Cạch!
Không nổ!
Diệp Hoan choáng váng, lập tức ngồi xuống kiểm tra, lấy băng đạn ra liền phát hiện súng quả thật không có đạn.
Tâm trạng của mọi người thoáng chốc rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Diệp Hoan thật muốn khóc toáng lên. Chuyện này là thế quái nào chứ, chẳng lẽ đây là khẩu súng có nhân tính trong truyền thuyết, không muốn giết người?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, việc thương lượng vẫn tiếp tục, lão Tam càng ngày càng không kiên nhẫn, ngón tay luôn di chuyển xung quanh kíp nổ, cho thấy hắn ta đang sắp tới giới hạn.
Lúc này, bóng người lúc nãy lại lần nữa đứng lên phía sau sofa, hắn rón rén như một con mèo rình chuột, như một tên móc túi đang tiếp cận mục tiêu. Diệp Hoan nhẹ nhàng đi tới chỗ lão Tam mà không tạo ra chút tiếng động nào.
Tất cả mọi người đều ngừng thở, họ biết rõ, giờ khắc này quyết định sống chết của tất cả mọi người ở đây, tính mạng của họ, đang nằm trong tay người thanh niên trẻ tuổi này.
Ngay khi lão Tam quơ quơ cánh tay nắm kíp nổ, muốn uy hiếp rằng mình sẽ cho nổ boom thì đột nhiên một vật thể màu đen từ phía sau xuất hiện trước mặt hắn ta, hay đúng hơn, là trước mũi lão Tam.
Lão Tam theo bản năng hít một hơi, lập tức thấy ngạt thở, bộ não như tê liệt.
Lão Tam ngây người trong chốc lát, sau đó oán hận hét lên: "Khí độc!..."
Hắn ta còn chưa nói dứt lời, Diệp Hoan đã đập một cú vào tĩnh mạch cổ của hắn, cơ thể lão Tam ngay lập tức mềm nhũn. Diệp Hoan nhanh tay giằng lấy kíp nổ, sau đó cẩn thận mang nó đưa cho Lưu cục trưởng, ông ta quýnh lên, vội vàng hất sang cho Hà Bình...
Cho đến giờ phút này, tất cả mọi người: các con tin, thành viên của đội đặc chủng, lực lượng cảnh sát vũ trang, tất cả mọi người đều hoan hô ầm ĩ. Một nhóm người bắt đầu nhanh chóng sơ tán con tin, những chuyên gia phá boom cũng nhanh chóng mặc trang phục phòng hộ, bắt đầu phá boom ...
... ...
Lão Tam nằm trên cáng cứu thương, mê sảng khóc lóc oán hận.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!