Diệp Hoan chính là người như vậy, không rõ là người tốt hay là người xấu, rất khó dùng hai chữ "tốt ", " xấu" đánh giá hắn, con người trên đời này đều không thể lấy “ tốt xấu” mà khái niệm được.
Nhân tính là thứ phức tạp, ví dụ như lúc trên đường cái dìu người mù qua đường, nhưng lại hướng về bờ mông của cô gái xinh đẹp thổi vài tiếng huýt sáo lỗ mãng còn hơn cả bọn lưu manh, ngươi nói đây là người tốt hay người xấu?
Lại ví như ngươi mới vừa giúp cô gái lấy lại quả bóng yêu quý, lại vừa dùng phương thức không bạo lực không hợp tác để trốn khoản tiền phạt vì phá hoại tài sản công, ngươi nói đây là người tốt hay là người xấu?
Chỉ có thể nói, Diệp Hoan là người thích làm theo ý mình.
Làm theo ý mình là ưu điểm cũng là khuyết điểm, nhưng nguyên do ra sao thì phải xem đã đối xử với những người nào, với những việc gì.
Diệp Hoan là cô nhi, trời không nhận đất không nuôi.
Hai mươi năm trước, lúc Diệp Hoan còn trong tã lót bị cha mẹ ruột vô nhân tính vứt trước cửa cô nhi viện, trên người không có bất cứ thứ gì chứng minh thân phận, Diệp Hoan bị bỏ rơi một cách tuyệt tình như thế, cha mẹ ruột của hắn dường như sợ sau này hắn sẽ có chứng cớ gì để đi nhận người thân, vứt bỏ con dứt khoát, không một dấu vết, gọn gàng hơn cả giết người không thấy xác.
Cô nhi viện hai mươi năm trước không gọi là cô nhi viện, mà gọi là " Phúc Lợi Viện nhân dân đệ nhất thành phố Ninh Hải " , trong Phúc Lợi Viện còn có rất nhiều cô nhi như Diệp Hoan bị cha mẹ vứt bỏ hoặc cha mẹ đều mất đi , bọn chúng ngây ngô trải qua những năm tháng tuổi thơ không hạnh phúc, mỗi ngày cùng đám bạn tranh giành số thức ăn ít ỏi, chỉ có duy nhất niềm hy vọng nhỏ nhoi tiếp sức cho bọn chúng, chính là ngày nào đó sẽ có cặp vợ chồng trẻ tuổi tới Phúc Lợi Viện nhận nuôi bọn chúng, giúp bọn chúng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, dọn đến một nơi tên là "nhà" để bắt đầu cuộc sống mới.
Khi Diệp Hoan 5 tuổi, lão viện trưởng Phúc Lợi Viện cảm thấy cần đặt một cái tên chính thức cho thằng nhóc này, vì thế lão đi gặp Diệp Hoan thương lượng, vì cái tên này phải được chính thức trình lên đồn công an, về sau sẽ theo nó cả đời , tùy tiện lấy tên a Cẩu, a Mao sợ rằng sẽ bị Diệp Hoan hận cả đời, thế nên việc này nhất định phải cùng nó thương lượng. —— lão viện trưởng trong ấn tượng của Diệp Hoan mãi là lão già rất hiền lành, rất dân chủ, đương nhiên, cũng không loại trừ việc lão mắc bệnh lười, lười đến nỗi để lão đặt tên cho từng đứa trong đám, chi bằng bọn họ tự mình nghĩ tên cho mình.
Lão viện trưởng tìm được Diệp Hoan vào lúc thằng nhóc này đang biểu diễn tiết mục cho đám nhóc ở Phúc Lợi Viện , thằng nhóc 5 tuổi Diệp Hoan toàn thân trần trụi, giữa hông dùng dây thừng buộc một chiếc lá lớn, khó khăn lắm mới che được con chim nhỏ lẳng lơ kia, thằng bé đang làm dáng ở tư thế uốn éo biểu diễn điệu múa Hawaii cho đám bạn xem, điệu bộ nhỏ nhắn vừa dung tục vừa lố lăng khiến đám bạn cười khoái chí, Diệp Hoan càng múa tay càng vui. . .
Lão viện trưởng cũng thấy vui, thằng nhóc này là người có thể mang lại niềm vui cho người khác.
Vì thế Diệp Hoan đã trở thành Diệp Hoan.
16 tuổi, Diệp Hoan rời khỏi phúc lợi viện, bắt đầu dùng ánh mắt tò mò khám phá cái thế giới xa lạ này, suy sụp, thất bại, trắc trở. . . Sau 18 tuổi, toàn thân đầy vết thương mà vẫn hai bàn tay trắng, nhưng hắn lại học được một từ: "Sinh tồn" .
Trong quan niệm xử thế đang dần dần hình thành , không có thiện hoặc ác, chỉ có những gì có lợi cho sự sinh tồn của hắn, hắn không ngại làm bất cứ chuyện gì, đương nhiên, giết người phóng hỏa hắn không dám làm, nhưng chặn đường cướp của, đầu cơ trục lợi, lừa đảo, trộm vặt móc túi, những việc hạ lưu này nghề hắn cũng làm qua.
Đối với người không có bằng cấp, không có chuyên môn kỹ thuật mà nói, bất cứ ngành nghề lương thiện hoặc không lương thiện, đều là xuất phát từ bản năng sinh tồn là điều dễ hiểu.
Diệp Hoan hai mươi tuổi của bây giờ, cũng hai bàn tay trắng như Diệp Hoan khi rời khỏi phúc lợi viện, chỉ là láu cá hơn lõi đời hơn, Diệp Hoan hai mươi tuổi, hiểu rất rõ làm thế nào mới có thể sinh tồn được trong xã hội hiện thực, không cầu sống thoải mái, nhưng ít nhất là không phải chịu đói rét.
Đây chính là Diệp Hoan, một loài cỏ rác giãy giụa dưới đáy xã hội, nó rất yếu ớt, yếu ớt đến nỗi dường như người khác đạp một cước là có thể giết chết hắn, hắn cũng rất kiên cường, bất luận người khác đạp hắn bao nhiêu, chỉ cần không nhổ tận gốc là hắn vẫn cắm thật sâu cái rễ nhỏ của mình vào trong đất, mỗi ngày đón ánh sáng mặt trời, hé nở ra sinh mệnh màu xanh kiên cường.
Thâm trầm trong bóng đêm, Diệp Hoan rốt cục cũng về tới nhà.
Nhà Diệp Hoan rất nhỏ, nằm tại khu nội thành xưa của thành phố Ninh Hải, là khu ổ chuột được nhận tiền lương trợ cấp trong mắt của bọn Tiểu Bạch, Tiểu Kim, từ hẻm nhỏ bên cạnh đại lộ đi vào, bên trong hẻm bảy khúc ngoặt tám khúc nghẹo giống như mạng nhện, một tòa nhà kiến trúc cổ được xây dựng chính giữa khu đất cũ vào thế kỷ trước trước khi Liên Bang Xô Viết viện binh cho Trung Quốc, nhà này vốn là nơi dành cho nhóm kiến trúc sư Liên Bang Xô Viết chi viện cho Trung Quốc ở lại , kết cấu chỉnh thể mang hơi hướm ngoại quốc, hơn nữa trải qua nhiều năm lâu vẫn còn bền bỉ, mấy lần trải qua những trận động đất cỡ trung và nhỏ đều bình yên vô sự.
Lẽ ra tòa nhà này nằm ở rìa vùng kinh tế đang quy hoạch Ninh Hải, trong thành phố từng có người đề nghị dỡ bỏ nó, sau đó xây dựng lại một tòa nhà văn phòng đồ sộ hơn, về sau bị người dân trong tòa nhà này biết, liền ào ào gửi yêu cầu lên chính quyền thành phố, lo ngại quần chúng bất mãn, chính phủ cũng không tiện vì một tòa nhỏ giáp ranh khu vực mà đắc tội quần chúng, vì thế chuyện dỡ bỏ không thể tiến hành.
Có thể nói, đây là tòa nhà cũ may mắn còn tồn lại lúc chính phủ triển khai bản dự thảo, giống như vận mệnh của Diệp Hoan, sống, nhưng không hòa nhập vào thế giới này, như kết quả ngoài ý muốn, hay như người ngoài cuộc đứng đằng xa dương đôi mắt thờ ơ nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc của thành phố sầm uất, thành bại thịnh suy, tất cả đều không liên quan gì tới hắn.
Diệp Hoan ở trong tòa nhà này, hai phòng một sảnh, khoảng 60 mét vuông, chủ nhà họ Vương, là lão già hơn 50 tuổi, đối với Diệp Hoan khá lịch sự, đương nhiên thu hút Diệp Hoan không phải là thái độ khách khí của chủ nhà, mà là 500 đồng một tháng tiền thuê.
Trong những năm vật giá leo thang, 500 đồng một tháng tiền thuê quả thật không đắt lắm, chẳng những không đắt, quả thực rẻ đủ để làm người ta vì nó mà máu chảy đầu rơi.
Phòng khách có chút cũ kỹ, vách tường loang lỗ, sô pha cũ rích, còn có một chiếc ti vi lâu năm, tiền nào của nấy, Diệp Hoan cũng chẳng mong một căn phòng 500 đồng có thể trang hoàng đẹp đẽ hơn, với hắn mà nói, có giường ngủ là đủ rồi.
Đương nhiên, một căn nhà hai phòng một sảnh không chỉ có riêng Diệp Hoan ở, một sự thật rất tàn khốc đó là một người chỉ có bằng trung học như hắn, 500 đồng tiền thuê nhà một tháng còn trả không nổi.