Nụ hôn vừa dứt, ánh sáng bên ngoài tràn vào lâu đài cổ, chân trời xa xôi sáng rực.
Diệp Hoan và Kiều Mộc nhìn nhau cười.
Khoảng thời gian đen tối nhất đã qua, trời đã sáng rồi.
Hà Bình đứng bên ngoài phòng ra dấu với Diệp Hoan, ý nói mọi người cần nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Diệp Hoan rùng mình, vội vàng kéo Kiều Mộc đi nhanh khỏi phòng.
Có quá nhiều điều tâm sự và nỗi buồn muốn nói ra nhưng lúc này cũng không phải là lúc tâm sự. Chiến đấu lúc nãy chắc chắn đã kinh động tới cảnh sát của Prague, bọn họ chắc chắn sẽ tới đây rất nhanh, nếu như bị họ bắt gặp thì rất phiền phức.
Hồng Lang, Xạ Lang mang Edward đã ngất đi ra ngoài, còn mọi người thì không nhanh không chậm đi ra khỏi lâu đài cổ.
Hành lang và sảnh lớn bên ngoài căn phòng đều là thi thể, đủ loại thi thể khủng khiếp khiến người ta kinh hãi.
Kiều Mộc có bao giờ gặp phải cảnh tượng thê thảm thế này đâu? Vì vậy cô vừa đi vừa run, gương mặt tái đi vì sợ.
Diệp Hoan ôm vai cô, một tay lặng lẽ che kín mắt cô, dịu dàng nói:"Đừng nhìn nữa, anh đưa em ra ngoài."
Kiều Mộc run môi, dũng cảm lắc đầu: "Để em tự đi, có gì mà em lại không thể nhìn chứ, mọi người liều mạng để cứu em, nếu như em gặp cảnh này mà yếu đuối nhu nhược không dám nhìn thì mọi người cứu em đâu còn đáng giá nữa? Như thế sẽ làm mọi người chạnh lòng đó."
Mấy tên đội viên liếc nhìn nhau, ngay cả người trước nay luôn lãnh khốc như Hà Bình cũng nhịn không được mà lén giơ ngón cái lên với Diệp Hoan, ý tứ rõ ràng nói là cô vợ này không tệ, đáng giá để mọi người liều mạng vì cô ấy.
Kiều Mộc không lên tiếng, chỉ vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn Diệp Hoan.
Xa nhau một năm, hắn. . . càng ngày càng có dáng vẻ đàn ông rồi, hình tượng tiểu lưu manh không quan tâm tới bất cứ chuyện gì trước kia đã biến mất, bây giờ cả người hắn đều toát ra vẻ nhanh nhẹn mạnh mẽ, điềm đạm hơn trước kia nhiều, cũng có sức hấp dẫn hơn.
Một năm nay hắn đã trải qua những gì? Đã gặp phải bao nhiêu khó khăn đây?
Có quá nhiều lời muốn nói nhưng mà bây giờ không phải lúc để tâm sự.
Một đường đi ra tới cổng lớn của lâu đài cổ, trên bãi cỏ trước cửa xuất hiện càng nhiều thi thể hơn, ngay cả chính Diệp Hoan cũng cảm thấy sợ hãi rùng mình, chỉ nhìn sơ qua thôi thì ước chừng cũng có hơn 100 thi thể, từ đó thấy được chiến đấu trước đó thê thảm cỡ nào, bọn Hà Bình lại mạnh mẽ xử lý hết, hắn không nhịn được mà nhìn qua Hà Bình.
Mọi người đi qua bãi cỏ, khi đến trước cửa sắt lớn thì Diệp Hoan lại ngẩn người.
Ánh nắng buổi sáng chiếu tới, không biết từ khi nào Hầu Tử và Trương Tam đã đi được tới cửa ra vào, càng khiến người ta dở khóc dở cười là . . . Hai tên ngốc này lại không có chút sợ hãi nào, Hầu Tử hóp lưng lại giơ camera lên, Trương Tam thì đứng trước cửa lớn, lấy bối cảnh sau lưng là lâu đài cổ, sau đó dùng vẻ mặt xán lạn khua tay múa chân để tạo dáng, còn nhếch môi vui vẻ "Smile ~ ~ "
Diệp Hoan tái mặt luôn rồi.
Advertisement
Bọn này ở đây giết chóc đến nỗi xác chất thành núi, hai đứa tụi bây lại hăng hái chụp ảnh lưu niệm. . .
- Kết cấu não của hai tên này thật ra khác với người thường đến cỡ nào vậy. . .
Diệp Hoan không nhịn được mà bước tới, đạp Trương Tam đang dương dương đắc ý thay đổi dáng chụp đến nỗi choáng váng.
Hầu Tử và Trương Tam thấy nhóm người Diệp Hoan thì rất vui vẻ, khi thấy được Kiều Mộc mang dáng vẻ tiều tụy đang đứng cạnh Diệp Hoan thì vui mừng hoan hô, chạy lại vây quanh cô, kéo tay cô vừa cười vừa nhảy, cuối cùng bốn người ôm nhau cười to, tiếng cười vạch ngang bầu trời buổi sớm yên tĩnh, thẳng đến trời xanh.
Sau khi mọi người đi khỏi lâu đài cổ không đến 10 phút, cảnh sát Prague liền tới được lâu đài cổ, nhìn thấy thảm trạng thi thể khắp nơi, nhóm cảnh sát liền sợ ngây người, sau hơn nửa ngày không ai lên tiếng. Sau đó thì các phóng viên truyền thông cũng nghe tin mà tới, thấy được cảnh này thì rất phấn khởi, bên ngoài vòng cách ly của cảnh sát chỉ thấy có rất nhiều ánh sáng của đèn flash liên tục vang lên, các phóng viên nhanh chóng thông báo liên tục về vụ việc đấu súng ở ngoại ô Prague trước ống kính.
Nhân vật chính của sự việc này đã sớm chuồn êm.
Người ngồi trên Mercesdes-Benz lại có thêm Kiều Mộc, tám người nhét đầy cả chiếc Mercesdes-Benz. Hà Bình rõ ràng là có ấn tượng không tệ đối với Kiều Mộc nên chủ động nhường lại ghế phụ lái để Diệp Hoan ôm Kiều Mộc ngồi xuống, phía sau năm người ngồi chen chúc, còn Edward thì đang hôn mê và nằm trong cốp xe.
Diệp Hoan lên xe rồi thì không chút khách khí lấy áo của Hầu Tử và quần dài của Trương Tam để mặc lên người mình, cuối cùng cũng thay đổi hình tượng của bản thân. Trương Tam mặc một cái quần đùi oan ức ngồi phía sau, oán hận nhìn Diệp Hoan.
Hầu Tử nhìn dáng vẻ của Trương Tam, lập tức cười như hoa.
"Không mặc quần cũng không sao cả, chẳng qua là kết hợp với bộ dáng ngoại không lo cậu không thương này của mày, thật sự là nhìn y như con khỉ vậy, cười chết mất. . ."
Mercedes ổn định chạy tới, Diệp Hoan ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, chua xót đau khổ mệt mỏi khó khăn trong một năm qua đã chẳng còn, khóe môi cong lên, cười rất khoa trương.
(Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp)
Kiều Mộc ngồi trong lòng ngực hắn cũng nở nụ cười mãn nguyện.
Advertisement
"Diệp Hoan, cha mẹ của em. . ." Kiều Mộc muốn nói lại thôi.
Diệp Hoan ngẩn người, sau đó cười cười, nói: "Yên tâm, cứu người phải cứu cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, anh giữ lại cái mạng nhỏ của Edward chính là vì muốn cạy miệng hắn để hỏi về nơi chốn của ba mẹ em."
"Diệp Hoan, thực xin lỗi. . . em thật sự không nghĩ tới hắn sẽ dùng cha mẹ để uy hiếp em, tuy rằng cha mẹ đã vứt bỏ em từ nhỏ, nhưng mà. . . dù sao đó cũng là cha mẹ em. . . dù sao họ cũng là người thân của em, em thât sự không nhẫn tâm bỏ mặc họ. . ."
Diệp Hoan ôm eo cô rồi nắm tay cô thật chặt, cười nói: "Máu mủ tình thâm, cho dù họ đối xử với em thế nào thì cũng không thể phủ nhận sự thật họ là người thân của em, nếu em mặc kệ họ thì em còn đáng để cho anh vượt trăm sông ngàn núi tới cứu em sao? Kiều Mộc, ông trời sẽ không đối sự tệ với người tốt."
Kiều Mộc cười khẽ, tuy rằng trên gương mặt vẫn còn vài phần lo lắng cho cha mẹ nhưng xem ra đã nhẹ nhõm hơn không ít.
Diệp Hoan là trời của cô, là lưng của cô, chỉ cần hắn còn ở bên cô, dù có vấn đề nào cô cũng có thể giải quyết, điều cô cần làm, chẳng qua là trao tất cả cho hắn, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, chỉ thế mà thôi.
Kiều Mộc nhắm mắt lại,môi tạo thành một đường cong đẹp đẽ.
Cảm giác được làm cô gái nhỏ, thật tốt.
Kiều Mộc Nghiêng đầu sang nhìn Hầu Tử và Trương Tam ngồi đằng sau, cười nói: "Hai người một năm qua có khỏe không?"
Hai tên này đồng thời giơ tay lên, như trong quảng cáo dầu gội đầu mà phất tóc lên, cùng kêu lên: "Rất tốt..."
Sau đó hậm hực nhìn người kia: "Để tôi nói trước cho ( Để tôi nói trước cho )!"
"Tôi đã là người thành công một nữa ( Tôi là quản lý cho câu lạc bộ tư nhân của Hoan Ca). . ."
Lại tiếp tục nhìn lẫn nhau, trăm miệng một lời: "Con mẹ nó mày không nói câu nào sẽ chết hả?"
Diệp Hoan cười mắng: "Đều câm mẹ miệng lại đi."
Sau đó Diệp Hoan cười giải thích với Kiều Mộc: "Hai tên ngốc này xem như cũng giống con người rồi. Hầu Tử đang nghiên cứu phát triển một trò chơi, tổ chức một đội nghiên cứu lớn, nghe nói đã hoàn thành việc Closed Beta, cuối năm là có thể tuyên truyền cho việc Open Beta rồi, Trương Tam do hạn chế về chỉ số thông minh nên đang làm hỗ trợ việc quản lý cho câu lạc bộ tư nhân của anh, có nhà chưa xe, anh cho nó mười ngàn tiền lương một tháng, nói đầu tháng đưa bốn ngàn, cuối tháng đưa sáu ngàn tên này không vui, sau đó anh chỉ thay đổi một chút thành đầu tháng đưa sáu ngàn, cuối tháng đưa bốn ngàn là tên này lại như nhặt được món hời lớn, vui như điên vậy. . ."
Kiều Mộc: "... ..."
Trương Tam đen mặt: ". . . Em có ngu ngốc như vậy sao?"
Kiều Mộc liếc nhìn Diệp Hoan, cười với Trương Tam:"Đừng để ý đến anh ấy, luôn độc mồm độc miệng như vậy, hai người tìm được bạn gái chưa?"
Nhắc tới cái này, Hầu Tử và Trương Tam liền chấn động tinh thần.
Diệp Hoan nói: "Hầu Tử rất có tương lai, tìm được một ngôi sao ca nhạc, là Liễu Phỉ."
Kiều Mộc khẽ giật mình, nhìn dáng vẻ cực kỳ đắc chí của Hầu Tử đang ngồi phía sau, nhăn lông mày lại, sau đó lại nhìn thoáng qua Diệp Hoan, hai người tâm ý tương thông, Diệp Hoan lập tức đã hiểu ý của Kiều Mộc.
Tất cả mọi người có chung xuất thân, tuy rằng trên đời này không thiếu những câu chuyện tình yêu lãng mạn như Roman Holiday nhưng cổ tích vẫn mãi là cổ tích, trong thực tế sẽ không có câu chuyện nào tốt đẹp như thế cả, một người bình thường và một ngôi sao ca nhạc ở tận nơi cao, hai người có thể sao?
( Roman Holiday - Kỳ Nghỉ Hè La Mã là câu chuyện kể về cuộc tình lãng mạn của một nàng công chúa đài các và một chàng nhà báo quèn, hai người tình cờ gặp nhau khi anh nhà báo không hề biết thân phận của nàng. Rồi anh dẫn cô nàng đi dạo quanh thành Rome cổ kính trên chiếc xe Vespa cổ lỗ sỹ, giúp cô khám phá bao nhiêu điều kỳ thú trong cuộc sống “bình thường”. Những ngày vui đó trở thành những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời nàng)
Diệp Hoan nhìn ra được sự lo lắng Kiều Mộc, đành phải đáp lại bằng nụ cười chua chát.
Kiều Mộc là một cô gái cực kì thông minh, cô biết Hầu Tử rất yêu cô ca sĩ kia vì thế nên ngậm miệng không nói.
Có đôi khi, hạnh phúc chỉ có bản thân mới biết được, tình yêu là chuyện của hai người, dù là anh chị em bên nhau từ nhỏ đến lớn thì cũng có những thứ không thể nói.
Kiều Mộc nghiêng đầu sang nhìn Trương Tam, trừng mắt nhìn rồi cười nói:"Hầu Tử có bạn gái, anh thì sao? Chẳng lẽ còn chưa có tin tức nào?"
Trương Tam cười ha ha, mang chút ngượng ngùng: ". . . Tôi ở Prague gặp được một cô gái, ha ha."
"Con gái ngoại quốc?" Kiều Mộc kinh ngạc nhìn hắn một cái, cười nói: "Trương Tam khá thật nha! Thế đã theo đuổi được người ta chưa? Bây giờ có quan hệ gì?"
Nhắc tới cái này, Trương Tam liền buồn bã vô hạn: "... Chưa phát sinh quan hệ."
"Cô gái đó đẹp không?"
Trương Tam xấu hổ một chút, ngại ngùng nói: "Rất đẹp, có đủ tư cách để xuất hiện bên trong ổ cứng HDD của tôi. . ."
Ô tô chạy chậm rãi dọc theo đường cái, trên đường đi liên tục có xe cảnh sát cùng xe của bên truyền thông chạy qua, mọi người trong xe biết rõ, chỉ sợ bây giờ lâu đài cổ đã được cảnh sát và phóng viên bao vây rồi.
Diệp Hoan thản nhiên cười: "Tin tức đêm nay tuyệt đối sẽ chấn động châu Âu, thậm chí là toàn thế giới."
Khi đến gần nội thành, ven đường xuất hiện một rừng cây nhỏ, trên đường bốn phía không người, Diệp Hoan bảo dừng xe, ra hiệu với Hà Bình một cái.
Hà Bình hiểu ý, hai người xuống xe, ra sau xe mở rương đã được chuẩn bị sẵn, sau đó ôm Edward đang hôn mê ra.
Hà Bình kéo Edward như kéo chó chết vào trong rừng cây, Kiều Mộc căng thẳng trong lòng, biết Diệp Hoan muốn làm gì, mở cửa xe cũng muốn đi ra ngoài cùng liền bị Diệp Hoan khoát tay ngăn lại.
"Cứ ở trên xe đợi, có vài hình ảnh không thích hợp để em nhìn thấy."
Kiều Mộc tái mặt, đồng ý nhẹ gật đầu, ánh mắt lướt qua Edward đã nửa sống nửa chết, trong mắt không có chút gì thương cảm. Người dịu dàng tốt bụng như Kiều Mộc, cũng có lúc không có lòng từ bi, xem ra thật sự đã hận hắn ta đến tận xương tủy.
Diệp Hoan và Hà Bình kéo Edward vào rừng cây, Hà Bình cột hắn ta vào một nhánh cây thô.
Diệp Hoan đột nhiên nở nụ cười, Hà Bình nhướng mày nhìn hắn.
"Đội trưởng, anh nếu mặc thêm bộ áo da, tay cầm thêm roi da, cảnh này nhất định sẽ càng đẹp hơn, dã chiến, roi da, dây trói, nam nam..."
Diệp Hoan liếc nhìn Hà Bình, thăm dò nói: "Theo như tính cách của anh, chắc có thể xuất ra ha?"
Hà Bình tái mặt, phải hít một hơi thật sâu mới có thể đè xuống dòng máu đang chảy ngược trong người mình. . .
Không biết tại sao, mỗi lần ở cùng tiện nhân này thì Hà Bình luôn có cảm giác muốn rút súng ra, ở chung càng lâu, cảm giác này càng mạnh mẽ. . .
... ...
... ...
Hà Bình cột chắc Edward, liếc mắt nhìn Diệp Hoan: "Cậu tới hay tôi tới?"
Diệp Hoan mấp môi, ánh mắt lộ ra ý muốn giết người, thấp giọng nói: "Để tôi đánh đi."
Hà Bình lùi một bước, khoanh hai tay lại cười mà như không nhìn hắn.
Động tác của Diệp Hoan rất thô lỗ, hắn đi lên phía trước trực tiếp tát cho Edward mười cái tát, cho đến khi tay hắn đau đớn đến chết lặng mới dừng lại, gương mặt anh tuấn trắng trẻo của Edward sưng thành đầu heo, theo từng tiếng rên vang lên, cuối cùng gã cũng tỉnh dậy.
Edward mở mắt liền thấy gương mặt dữ tợn đến vặn vẹo của Diệp Hoan liền Edward sợ hãi, còn chưa kịp nói chuyện thì Diệp Hoan đã rút dao quân dụng bên hông ra, đâm mạnh xuống bắp đùi của hắn ra, tay thì nhanh chóng che miệng gã lại.
Edward mở mắt to, đau đớn dữ dội khiến tròng mắt của hắn như muốn lòi ra, há miệng muốn kêu lên thì lại bị Diệp Hoan bịt miệng, chỉ có thể kêu lên mấy tiếng "Ô ô".
Diệp Hoan cười dữ tợn nói: "Rất đau, đúng không?"
Sau đó mặt, phẫn nộ hét: "Nhưng mà con mẹ nó, mày hại tao và Kiều Mộc xa nhau hơn một năm, mày có biết ông đây ngày nào cũng phải chịu nỗi đau như thế này không?"
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trán Edward.
"Tất cả mọi người đừng lãng phí thời gian của nhau, nói vậy đủ rồi, cha mẹ Kiều Mộc bị mày nhốt ở đâu?"
Edward gắt gao cắn răng, không nói một câu.
Diệp Hoan vui vẻ: "Ơ, đụng phải người kiên định bất khuất rồi, được nha, tao thích nhất là loại người như mày. Lúc nãy chẳng qua là bữa khai vị cho buổi tiệc lớn mà thôi, phía sau còn có thứ đặc sắc hơn, mày nhất định phải chịu đựng được, đừng đầu hàng quá sớm, nếu không tao sẽ thật vọng lắm."
Edward nhìn dáng cười dữ tợn của Diệp Hoan liền run như cầy sấy, đôi mắt đầy tơ máu dần xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Hắn đột nhiên phát hiện ra tài liệu trước kia điều tra về Diệp Hoan quá chủ quan rồi, tên này không chỉ là lưu manh, mà còn là ác ma từ địa ngục tới đây để lấy đi hồn phách gã.
Diệp Hoan cười lạnh cúi người, dao quân dụng sắc bén lóe lên ánh sáng chói mắt, chiếc quần cao quý của Edward bị rạch thành từng mảnh vải dài và hẹp.
"Mày. . . muốn làm gì?" Edward không nhịn được tức giận nói.
Diệp Hoan không ngẩng đầu lên, vẫn cẩn thận tỉ mỉ rạch quần của gã, thản nhiên nói: "Mày nói mày có chút hiểu biết đối với Trung Quốc, mong rằng mày cũng có phần nào quen thuộc với hình phạt của Trung Quốc cổ đại?"
Diệp Hoan không phát hiện ánh mắt Edward càng ngày càng ánh lên vẻ hoảng sợ, hắn như một giáo sư đang giảng bài trên bục giảng, chậm rãi nói: "... Trong các hình phạt của Trung Quốc cổ đại có một loại được gọi là 'Lăng Trì ", là loại tàn khốc nhất trong các loại hình phạt, cái gọi là 'Lăng Trì " chính là phanh thây xé xác, phụ nữ Trung Quốc ngày xưa thường xuyên kêu những tên tình nhân hoặc chồng làm 'Sát thiên đao " cũng có ý như thế. . ."
Hà Bình nín cười, hỏi một câu hợp với hoàn cảnh:"Lăng Trì thật ra được chấp hành như thế nào?"
"A. . ., người bạn này hỏi rất hay, độ khó của loại hình phạt Lăng Trì này rất cao, đao phủ không có một chút công phu không làm được việc này. Đầu tiên là phải cởi sạch phạm nhân, sau đó bọc hắn lại bằng lưới đánh cá, siết chặt đến khi thịt của phạm nhân lồi qua các ô của lưới đánh cá, lúc này đao phủ mới từ từ xuống tay, nhát đầu tiên, cắt ngực, sau đó cắt ngón tay, cứ mỗi 10 nhát thì nghỉ một lần, hét to lên, sau đó tiếp tục cắt, cắt càng vụn càng tốt, đao phủ có công phu cao thâm thậm chí có thể cắt phạm nhân mấy ngàn nhát mà vẫn không chết như thế còn được quan viên thưởng thêm. Cho nên đao phủ có kinh nghiệm vì không để cho phạm nhân chết trước thời gian thì cứ mỗi lần cắt một nhát sẽ bôi chút thuốc tê lên miệng vết thương, như vậy thì phạm nhân sẽ không thấy đau, cũng không bị hôn mê, chỉ có thể trơ mắt nhìn thịt trên người từng miếng từng miếng bị cắt bỏ, cái cảm giác đó, aizzzzzz. . ."
Edward càng nghe càng sợ hãi, cơ thể không khống chế được mà run lên: "Bọn mày . . . Bọn mày thật sự là một quốc gia dã man. . . Chúa ơi. . . !"
Diệp Hoan cười hắc hắc: "Thời Minh ở Trung Quốc bọn tao có một tên ác nhân, lúc bị Lăng Trì bị cắt hơn bốn nghìn đao, cắt ba ngày mới tắt thở, tên đó là Lưu Cẩn, một đại thái giám..."
Diệp Hoan cười tà ác với Edward: ". . . Mày có thể chịu bao nhiêu nhát, tao đây mỏi mắt mong chờ."
Nói xong hắn vung mạnh dao trong tay lên, đầu gối Edward bị cắt một khối thịt lớn, máu chảy đầm đìa.
Có lẽ do Diệp Hoan kể quá sinh động, Edward hét thảm lênnhư trúng tà.
"Tao nói, tao nói! Cha mẹ Kiều Mộc vẫn còn ở Trung Quốc..."
Quý tộc đều rất thức thời.
Diệp Hoan lau con dao một cái, vẻ mặt thất vọng: "Nhanh như vậy liền đầu hàng? Sao mày không cố gắng thêm chút nữa? Tao còn tưởng rằng mày thật sự uy vũ không chịu khuất phục chứ. . ."
Hắn mang Edward trở về, bỏ vào cốp xe như cũ.
Hà Bình chép miệng: " Đầu hàng cũng đã đầu hàng rồi, tên này xử lý thế nào?"
Diệp Hoan lạnh lùng cười cười: "Hắn không phải quý tộc sao? Cứ để cho hắn trải nghiệm cuộc sống khác biệt, cho hắn uống thuốc, đến khi đầu óc mơ hồ thì đưa qua Nhật Bản cho quay phim xxx, gộp lại thành đĩa đưa cho Nữ Hoàng Anh coi, không đưa vài tỷ Bảng Anh để bịt miệng thì ông đây sẽ cho sản xuất thành CD-ROM số lượng lớn, bán năm đồng một cái, còn tặng thêm cuốn album của Phượng tỷ, cái này gọi là mua một tặng một, thắt chặt tiêu thụ, bán tốt thì cho quay phần tiếp theo. . ."
(Phượng tỷ: nhân vật nổi tiếng trên mạng xã hội TQ với những lời tuyên bố rằng cô sẽ là người nổi tiếng nhất TQ và thách thức các nghệ sĩ cùng thời, và ngoại hình của cô cũng không mấy ưa nhìn)
Hà Bình: "... ..."
... ...
... ...
Mercedes tiếp tục đi, Kiều Mộc dò hỏi nhìn Diệp Hoan, hắn cười cười gật đầu, cô liền cảm thấy an tâm, tia buồn bã trong nụ cười cũng biến mất không còn.
Khi bọn họ sắp đến thành phố lại bị một chiếc xe cảnh sát tuần tra cản lại.
Cảnh sát bảo mọi người xuống xe để kiểm tra, mọi người không tình nguyện mở cửa xe ra, cả nhóm từng người từng người đi ra theo thứ tự .
Khi người xuống xe càng ngày càng nhiều, dáng vẻ lạnh nhạt của hai gã cảnh sát cũng được thay thế bằng vẻ kinh ngạc, đếm số người xuống xe
Một người hai người. . . Bảy tám người. . .
"Thượng đế ơi, đây là một xe gì đây. . . " Cảnh sát thì thào tự nói.
Diệp Hoan có chút lo lắng, tuy rằng sau khi đánh nhau ở lâu đài cổ thì đã vứt hết vũ khí nhưng mà . . . còn một Edward đang nằm trong cốp xe đó.
Diệp Hoan cười đưa ra hộ chiếu, bây giờ hắn không muốn gây phiền toái.
Cảnh sát rất văn minh, không xem hộ chiếu cũng không xem bằng lái xe, chỉ đòi chứng cớ chứng minh họ là đoàn xiếc, họ cố chấp cho rằng, một chiếc xe có thể nhét đến tám người không phải đoàn xiếc làm không được.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!