Căn phòng yên tĩnh, hai nhóm người mắt to trừng mắt nhỏ. Cao Thắng Nam và Liễu Mi tái nhợt đứng sau cha mình, thân thể mềm mại khẽ run lên, trong mắt đầy tuyệt vọng.
Diệp Hoan thì sao?
Diệp Hoan thì đang tổng kết lại cuộc đời mình.
Tăng Tử từng viết: 'Ngô nhật tam tỉnh ngô thân'* Hắn cũng đang tự hỏi bản thân tại sao mình cứ luôn thất bại và xui xẻo như vậy.
* Ta mỗi ngày tự xét bản thân mình
Diệp Hoan lẳng lặng ngồi ở cạnh bàn, bắt đầu nhớ lại nửa đời trước của mình.
Hắn từ nhỏ lớn lên ở viện phúc lợi, năm tuổi bắt đầu biết đi ăn trộm, trộm con gà ở Trương gia, trộm quả trứng ở Lý gia, dám lên núi xanh hái cây bàn đào, dám lội ao cá bắt con ba ba. Tất cả là vì sinh tồn, hắn muốn để bản thân và các anh chị em được một bữa no đủ.
Lúc Diệp Hoan mười một, mười hai tuổi trong lòng ôm cả mười ngàn câu hỏi vì sao, để giải tỏa thắc mắc về sự khác biệt bộ phận sinh lý của nam và nữ mà mang theo Hầu Tử, Trương Tam rình coi nhà vệ sinh nữ, rình coi các bạn nữ tắm rửa, nghiên cứu đồ lót của bọn họ. Sau này bị mối tình đầu (là một phụ nữ làm ở quán mát - xa) lừa mất trinh tiết, sau đó nữa thì vì sinh tồn mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào....
Nhìn xem, cuộc sống của hắn rực rỡ thuần khiết biết bao nhiêu, hắn không có chọc ai, không làm đau ai, vì sao ông trời muốn trừng phạt hắn như vậy?
Diệp Hoan lúc này thật sự muốn liều mình nhảy lầu tự sát, không biết cách chết nào là nhanh gọn ít đau đớn nhất?
Liễu Tứ Hải cùng bọn đàn em ùa vào như cơn lốc, gian phòng chợt yên lặng.
Cao Kiến Quốc buông đũa xuống, nhìn chằm chằm Liễu Tứ Hải, lông mày nhíu lại. Thật hiển nhiên vị Sở trưởng này không thích Liễu lão đại.
Một quân nhân, một thổ phỉ. Hai người này đúng là sinh ra để đối chọi nhau.
Liễu Tứ Hải dường như không cảm nhận thấy thái độ đối địch của Cao Kiến Quốc, vẫn thân mật vỗ vai Diệp Hoan: "Thằng nhóc cậu không phải đi bắt gian tình của cha cậu sao? Sao lại chạy đến nơi này?"
Mồ hôi Diệp Hoan rơi như mưa, lúng túng nhếch môi, phát ra mấy tiếng cười còn khó coi hơn cả khóc.
Liễu Tứ Hải nói xong mới phát hiện trong phòng còn người khác, nghi ngờ nhìn Cao Kiến Quốc: "Nhìn rất quen mắt nha, vị này chính là...."
Cao Kiến Quốc ngồi bất động, ánh mắt như hiểu ra, hình như đã nhận ra Liễu Tứ Hải.
Ánh mắt Diệp Hoan ngốc trệ, đầu phình như cá chết
Giới thiệu như thế nào đây? Chẳng lẽ nói với bọn họ đây là nhạc phụ số 1 của tôi còn kia là nhạc phụ số 2 của tôi, hai người uống chén rượu đế, kết giao bằng hữu à?
Trong đầu hắn còn đang xoay chuyển hết tốc lực tìm kiếm đối sách thì Liễu Tứ Hải đã nhiệt tình giơ tay nghênh đón, cầm lấy tay Cao Kiến Quốc lắc lấy lắc để: "Vị này chẳng lẽ chính là cha Diệp Hoan sao? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, càng nhìn ông càng thấy quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi...."
Advertisement
Cao Kiến Quốc lặng lẽ giãy khỏi tay Liễu Tứ Hải, nhếch miệng cười nói: "Liễu lão đại, đừng hiểu lầm, tôi không phải cha Diệp Hoan, nhưng mà câu sau ông nói cũng không sai, chúng ta đúng là đã từng gặp mặt. Hơn hai mươi năm trước ông dẫn người đi tranh đoạt địa bàn với những bang phái khác, cầm súng đả thương hai người, bị phán hai năm tù giam. Người bắt ông năm đó chính là tôi, Cao Kiến Quốc, đã quên rồi sao?"
Liễu lão đại lập tức thất thần, cẩn thận nhớ lại, sắc mặt thay đổi màu sắc liên tục.
Rầm ~!
Liễu Tứ Hải vỗ mạnh xuống bàn, cả giận nói: "Mẹ kiếp! Hóa ra là cớm"
Cao Kiến Quốc không cam lòng yếu thế, cũng đồng thời vỗ mạnh cái bàn, thức ăn trên bàn đều bị vỗ cho nảy tưng tưng, nước canh, nước chấm sóng sánh ra ngoài giây nhễu tùm lum.
"Liễu Tứ Hải! Ông dám nói chuyện với tôi kiểu đó sao? Cho rằng ở đây là Bắc Kinh thì tôi không làm gì được ông sao?" Mặt Cao Kiến Quốc đầy lệ khí.
Đôi lông mày rậm của Liễu Tứ Hải nhếch lên
"Quân tử đấu trí, không đấu tay chân!" Diệp Hoan giơ tay hô to, cố gắng ngăn cản trước khi Liễu Tứ Hải nổi cơn điên.
Cao Kiến Quốc và Liễu Tứ Hải đang giương cung bạt kiếm cùng đồng thời quay đầu nhìn Diệp Hoan, trăm miệng một lời: "Diệp Hoan, cậu làm sao lại quen biết với loại người này?"
Vừa dứt câu, hai người lại tiếp tục tục hằm hè nhìn nhau, vẫn trăm miệng một lời: "Ông là thế nào với Diệp Hoan?"
Câu hỏi này vừa cất lên thì vẻ mặt Cao Thắng Nam và Liễu Mi trắng bệch.
Tình thế đến bước này, chỉ thêm một câu nữa thôi sẽ bung bét hết mọi chuyện. Hai cô gái thật muốn bắt chước đà điểu vùi đầu vào cát, mặc kệ hết mọi chuyện.
Ngay thời điểm Cao Kiến Quốc và Liễu Tứ Hải chuẩn bị tung ta con át chủ bài của mình thì Diệp Hoan bỗng vọt lên: "Hai vị đừng cãi nhau nữa! Để cháu giới thiệu hai người!"
Advertisement
Hai người nể mặt Diệp Hoan, hằm hằm nhìn nhau thêm vài giây rồi đồng thời nghiêng đầu qua chỗ khác.
Cao Thắng Nam và Liễu Mi nhìn Diệp Hoan như đang nhìn Chúa cứu thế.
Diệp Hoan quệt tay lau mặt, mu bàn tay ướt sũng nước, không biết là nước mắt tuyệt vọng hay là mồ hôi lạnh.
Diệp Hoan khó khăn nuốt nước bọt, cuống họng khô khốc, vươn tay chỉ lung tung vào hai người, mập mờ nói:
"Bác trai, vị này là bạn của bố cháu, cháu gọi ông ấy là chú...."
Cao Kiến Quốc và Liễu Tứ Hải nghe vậy đều hơi khựng lại.
Câu giới thiệu này của Diệp Hoan rất khéo, vừa hợp lý lại vừa mơ hồ.
Cao Kiến Quốc cho rằng Diệp Hoan đang giới thiệu với ông, mồm Diệp Hoan nói "Bác trai" làm ông cho rằng Liễu Tứ Hải là bạn của cha Diệp Hoan. Liễu Tứ Hải cũng cho rằng Diệp Hoan đang giới thiệu với ông ta.
Lúc này Diệp Hoan cũng âm thầm may mắn vì lúc gặp bọn họ đã chôn xuống một con bài ngầm. Mặc kệ nhạc phụ đại nhân là phe bạch đạo hay hắc đạo đều gọi chung là "Bác trai".
Người Trung Quốc rất coi trọng quan hệ xã hội, bất luận là làm quan chức hay xã hội đen đều chú ý đến hai chữ "Nhân tình". Hai người nghe thấy Diệp Hoan giới thiệu đối phương là bạn của cha hắn thì lập tức dừng tay. Dù sao Diệp Hoan cũng là con rể tương lai, với tư cách là cha vợ thì không nên làm cho con rể mất mặt. Hai người đều là người có uy tín và danh dự trong giới của mình, bọn họ càng am hiểu cách đối nhân xử thế vì vậy đương nhiên sẽ để cho con rể chút mặt mũi.
Một cuộc chiến sắp bộc phát cứ thế liền bị một câu nói mơ hồ của Diệp Hoan dập tắt.
"Nếu là người quen thì việc trước kia không nhắc tới nữa" Liễu Tứ Hải rất độ lượng, vung tay nói.
Cao Kiến Quốc hừ một tiếng: "Bỏ qua thì bỏ qua, nghe nói ông đã rửa tay chậu vàng ( một nghi thức rửa tay gác kiếm). Hy vọng ông tự giải quyết cho tốt, nếu như ông lại vi phạm pháp luật thì tôi nhất định không tha"
Liễu Tứ Hải sầm mặt, quay đầu nhìn Diệp Hoan, trầm mặc một lát bỗng nhiên vung tay cười đầy phóng khoáng: "Tốt lắm! Tốt lắm! Bỏ qua thôi, bỏ qua thôi"
Cao Thắng Nam liếc Liễu Mi, trong ánh mắt của nhau đều thấy được sự hư thoát sau khi khẩn trương cực độ. Nếu ai đó nhìn kỹ sẽ thấy hai người trông như bệnh nhân sốt rét vậy, thân thể khẽ run rẩy, trên trán thì sớm đã thấm một tầng mồ hôi dày.
Cục diện hôm nay ở vào thế ngàn cân treo sợi tóc, cũng may tên khốn kia còn có vài phần nhanh trí, lấp liếm thỏa đáng.
Cao Kiến Quốc vẫn bình chân như vại ngồi đó, chậm rãi uống một hớp rượu, nhìn thoáng qua Diệp Hoan liền nhíu mày:
"Diệp Hoan, đang nói chuyện tốt đẹp, cậu khóc cái gì?"
Diệp Hoan vừa lau mặt vừa nức nở nói: "Nhìn thấy hai người biến chiến tranh thành tơ lụa, hòa hợp êm ấm như vậy khiến cháu lại nhớ tới người cha bao nuôi hồ ly tinh ở bên ngoài kia, người cha đã phá đi gia đình thuận hòa....Cháu thật muốn gọi ông ấy tới đây để ông ấy học hỏi hai vị khí độ rộng lượng"
Mọi người: "............"
....
Tình thế nguy cấp tạm thời được giải trừ, hiện giờ điều phải làm là tìm cách tách hai người đó ra để họ cách nhau càng xa càng tốt. Cứ để hai người này câu đi câu lại một lúc thì rất nguy hiểm cho cả hắn, Cao Thắng Nam và Liễu Mi.
Diệp Hoan vội vàng cung kính nói: "Bác...khụ, thân thể bác không khỏe, cháu đưa bác xuống lầu, về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút"
Liễu Tứ Hải cười hắc hắc: "Nghỉ ngơi cái rắm, hiếm khi gặp lại bạn cũ nhiều năm, không uống vài chén sao được? Sở trưởng Cao, không ngại uống với tôi một chén rượu chứ?"
Liễu Tứ Hải mặc dù đã quy ẩn giang hồ nhưng vẫn giữ nguyên tính cách của người giang hồ. Người giang hồ coi trọng nhất khí thế, thua người không thua trận, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, lúc này họ Cao kia vẫn đang ngồi nhàn nhã, ông ta không thể xám xịt đi trước được. Nếu không chuyện tối nay đồn ra giang hồ thì Liễu Tứ Hải ông đường đường là kiêu hùng hắc đạo đến Bắc Kinh lại bị dọa cho chạy trối chết thì biết vứt mặt mũi đi đâu?
Cao Kiến Quốc bưng chén rượu, cười nhạt: "Hôm nay tôi không phải cảnh sát, cũng không phải trộm cướp, uống vài chén thì có gì không được. Trên bàn rượu, ân oán đều phai nhạt. Ngày khác ông lại tái phạm mà để tôi bắt được thì cần xử lý ra sao vẫn sẽ xử lý thế ấy"
Trong mắt Liễu Tứ Hải lộ vẻ hân thưởng, ngửa mặt lên trời cười ha ha: "Hay cho một câu ' ân oán đều phai nhạt' Hay lắm! Sở trưởng Cao, hôm nay chúng ta chỉ uống rượu, uống xong đường ai nấy đi nhưng mà ông cứ yên tâm. Liễu Tứ Hải tôi đã rửa tay sạch sẽ, tuyệt sẽ không động tay vào mấy thứ dơ bẩn nữa. Tương lai nếu như ông phát hiện ra Liễu Tứ Hải này làm chuyện gì không sạch sẽ thì cần làm gì cứ làm, tôi tuyệt không hai lời! Đêm nay uống rượu với tôi, ông không cần ngại bẩn"
Cao Kiến Quốc khó khi lộ ra thái độ hào sảng, cũng cười hai tiếng rồi vỗ mạnh xuống bàn một cái, quát: "Tiểu Diệp, đưa rượu lên! Loại rượu tốt nhất! Ta muốn chúc mừng Liễu lão đại đã tìm lại được 'Sạch sẽ' "
Cao Kiến Quốc chợt im lặng một lát rồi bất mãn nói: "Tiểu Diệp, sao cậu lại khóc nữa?"
......
Diệp Hoan mượn cớ đi vệ sinh rồi lập cập đi ra khỏi phòng.
Cao Thắng Nam và Liễu Mi chăm chú nhìn theo, cũng cùng đi ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi cổng liền nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Diệp Hoan. Hai cô gái oán hận khẽ cắn môi rồi xông đến, một trái một phải nắm chặt lỗ tai Diệp Hoan mà vặn xoắn, vừa lôi vừa xách hắn đến phòng vệ sinh của nhà hàng.
"Tên xấu xa! Đều do anh làm hại!" Hai người vừa mắng vừa không ngừng chà đạp Diệp Hoan.
"Ngừng!! Đều mẹ nó dừng tay lại! Đánh tiếp nữa lão tử bất chấp tất cả đến bóc trần hết trước mặt cha các người, ngọc đá cùng tan!" Diệp Hoan quát ầm lên.
Hai cô gái chấn động, sợ hãi dừng tay.
Liễu Mi thở dài nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ vừa uống rượu vừa trò chuyện, chẳng may nói ra quan hệ của chúng ta thì chẳng phải đổ bể hết cả sao?"
Mặt Cao Thắng Nam sầm sì, im lặng không nói.
Ba người đều có chung một nỗi lo, cửa ải này thật khó mà qua được.
Diệp Hoan lại ngoạc mồm than thở. Liễu Mi bất mãn đạp hắn một cái, sẵng giọng: "Anh là heo à? Nhanh nhanh nghĩ biện pháp đi, có phải là đàn ông nữa không? Không phải đầu anh lúc nào cũng đầy những chủ ý xấu xa sao? Lúc này nghẹn không phọt nổi một cái rắm à?"
"Biện pháp cái rắm ấy! Không thấy đũng quần lão tử ướt cả rồi đây à?"
Cao Thắng Nam lại phì cười: "Hai vị cha vợ gặp nhau, chú rể có cảm tưởng gì thế?"
Diệp Hoan mếu máo: "Không dám nghĩ, sợ!"
......
"Hay là như vậy, tìm cách để một trong hai người không mở miệng được, mọi chuyện sẽ không bị lộ" Diệp Hoan đa mưu túc trí hiến kế.
"Như thế nào mới khiến bọn họ không mở miệng được?"
"Quá chén chẳng hạn?" Diệp Hoan thấp thỏm hói
Cao Thắng Nam cười nhạo: "Anh có biết tửu lượng của ba em thế nào không? Ông ấy lăn lộn trong giới quan chức, người làm chính trị có ai mà tửu lượng không được cả cân rượu? Anh muốn ông ấy quá chén á? Người si nói mộng! Cha Liễu Mi quá chén thì còn có thể"
Liễu Mi khẽ hừ: "Cha tôi lăn lộn trong giang hồ đấy, mỗi ngày đều ngâm mình trong bình rượu, tửu lượng ít nhất cũng phải hai cân rượu, có bản lĩnh thì cô đi chuốc ông ấy đi!"
Cao Thắng Nam cả giận: "Cha tôi cũng uống được hai cân!"
"Cha tôi ba cân"
Sự tình chưa giải quyết được mà hai bà nương này lại quay sang đấu nhau.
"Đều câm miệng hết cả đi! Dứt khoát vậy đi..."
Diệp Hoan quay đầu nhìn Liễu Mị:
"...như thế này, anh sẽ ra tay đập cho cha em choáng váng lần nữa"
Liễu Mi giận tím mặt: "Thối lắm! Mi dám đập thì lão nương liều mạng với mi! Cho dù lão nương không liều với mi thì mi cho rằng đám thủ hạ của ông ấy đứng đấy làm cảnh à? Còn không phải dần cho mi rách nát ra sao?"
Diệp Hoan là người rất không có nguyên tắc, ngẫm lại nếu như hắn liên tiếp đập Liễu lão đại choáng váng hai lần thì không khỏi oan uổng cho ông ấy, lại nói người ta mang theo nhiều đàn em như vậy...
Vì vậy Diệp Hoan đành phải quay sang Cao Thắng Nam: "Cha của em lạc đàn, xem ra đành phải ra tay với cha em rồi..."
Cao Thắng Nam không nói lời nào, trả lời Diệp Hoan là một trận quyền đấm cước đá.
"Ngừng! Mẹ kiếp! Đây là lúc nào hả? Thắng Nam, em phải lấy đại cục làm trọng chứ, ngẫm lại đi, nếu bị cha hai người phát hiện thì kết cục của ba chúng ta sẽ ra sao? Hả?"
Hai cô gái run lên.
Im lặng nửa ngày, Cao Thắng Nam chỉ vào Liễu Mi cả giận nói: "Vì sao không đập cha cô ta mà lại đập cha em? Dựa vào cái gì chứ!?"
Mặt Liễu Mị lộ vẻ đắc ý: "Dựa vào hắn vừa rồi đã đập cha tôi ngất xỉu một lần rồi, hiện giờ đến lượt cha của cô"
Cao Thắng Nam: "............"
Ba người thương lượng cả buổi không đưa ra được ý kiến hay ho nào. Diệp Hoan tận tình khuyên bảo nhưng Cao Thắng Nam sống chết không đáp ứng hy sinh cha mình.
Thấy thời gian đã lâu, hai ông cha vợ ngồi trong phòng không biết đã phanh phui sự thật chưa? Ba người đành phải đến đâu hay đến đó, trở lại phòng rượu.
Mở cửa phòng, trong phòng chỉ còn Cao Kiến Quốc và Liễu Tứ Hải, các đàn em Hồng Hổ đều bị Liễu Tứ Hải đuổi ra ngoài rồi.
Hai ông cha vợ đã uống không ít, bốn bình rượu Mao Đài ngổn ngang trên mặt bàn. Dường như hai người đang đấu rượu, uống đến mặt đỏ tới mang tai, thân hình lung lay sắp đổ.
Diệp Hoan vui mừng quá đỗi.
Trời giúp ta rồi!
Không cần làm gì nữa, hai người họ sắp ngã gục rồi, sau hôm nay đường ai nấy đi, cả đời không qua lại với nhau, chuyện đêm nay chẳng phải êm thấm trót lọt rồi sao?
Diệp Hoan trao đổi với hai cô gái một ánh mắt kinh hỉ, quyết định thừa thắng xông lên. Hắn cũng rót cho mình một chén rượu, nâng chén hướng hai vị cha vợ: "Bác trai, cháu mời bác một chén!"
Cái câu ‘bác trai’ này đã phá hỏng mọi chuyện.
Cao Kiến Quốc và Liễu Tứ Hải đã say lờ đờ, nghe vậy cười hắc hắc cũng bưng chén lên: "Được! Uống một chén"
Tiếng nói ngừng lại, hai người trừng nhau, trăm miệng một lời nói: "Tôi mới là bác trai hắn, ông chen miệng vào làm gì?"
Diệp Hoan trợn mắt, đũng quần lại có cảm giác mát mát.
Cao Kiến Quốc vô lực khoát tay chặn lại: "Liễu lão đại, tôi thấy ông uống nhiều quá rồi. Tôi là bác trai của Tiểu Diệp, ông là chú của hắn..."
Liễu Tứ Hải cố gắng mở to đôi mắt nhập nhèm, cười nói: "Sở trưởng Cao, ông mới uống nhiều quá rồi đó. Tiểu Diệp gọi bác trai rõ ràng là gọi tôi, ông mới là chú của hắn"
Cao Kiến Quốc cả giận: "Thối lắm! Con gái tôi với Tiểu Diệp đã định rồi...."
Diệp Hoan khẩn trương xông về phía trước, làm bộ đỡ Liễu Tứ Hải rồi thét lớn chặn họng Cao Kiến Quốc: "Liễu lão đại, bác uống nhiều quá, không có sao chứ?"
Liễu Tứ Hải hư thoát, vẫy vẫy tay: "Chưa, không có việc gì, chút rượu đó làm sao có thể...."
Ông nói còn chưa dứt lời, Diệp Hoan bỗng nắm lấy cánh tay Liễu Tứ Hải rồi....đập lên gáy Cao Kiến Quốc một cái.
Rầm!
Cao Kiến Quốc lập tức ngã gục xuống đất, không biết là ngất hay là do say quá.
Cao Thắng Nam hít sâu một hơi rồi hung dữ nhìn Diệp Hoan như nhìn kẻ thù giết cha.
Liễu Tứ Hải vẫn lung la lung lay, cúi đầu nhìn tay mình, mơ màng nói: "Ồ? Vừa rồi...ta hình như đập vào cái gì ấy?...Đập thật thích"
Diệp Hoan thấy Cao Kiến Quốc đã bất tỉnh nhân sự rồi mới yên lòng. Hắn uống một ngụm trà, sau đó hất một ly nước lạnh vào mặt Liễu Tứ Hải rồi dùng sức lay mạnh vai ông ta, vội la lên: "Bác trai, tỉnh lại! Tỉnh lại!"
Liễu Tứ Hải bị nước lạnh dội vào mặt đã khôi phục lý trí, buồn bực nói: "Làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Sở trưởng Cao sao lại nằm xuống đất thế kia?"
Diệp Hoan dậm chân tố cáo: "Bác trai, mau tỉnh lại! Bác lại gây họa rồi!"
Liễu Tứ Hải giật mình: "Ta làm cái gì?"
"Vừa rồi lúc bác uống rượu với sở trưởng Cao, một lời không hợp liền tát một cái khiến ông ta choáng ngất luôn.." Diệp Hoan thương cảm nhìn Liễu Tứ Hải.
"A!?" Rượu cồn trong cơ thể Liễu Tứ Hải lập tức hóa thành mồ hôi lạnh, cả người liền thanh tỉnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!