Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thái Tử Bụi Đời - Diệp Hoan (FULL)

Liễu Phỉ cầm điện thoại, tay run lẩy bẩy.

Trung thành và phản bội, là cuộc chiến khốc liệt nhất bên trong lòng mỗi người, dụ dỗ cô phản bội là lợi ích, ngăn cản cô phản bội là lương tâm.

Ích lợi và lương tâm đang tiến hành một hồi chém giết thảm khốc, ngón tay Liễu Phỉ run run bấm số điện thoại nhưng lại ngập ngừng bỏ điện thoại xuống.

Ngành giải trí phản ánh chân thực nhất sự ti tiện, đê hèn của con người, Liễu Phỉ đã được chứng kiến quá nhiều, thậm chí ngay cả chính cô cũng đã làm rất nhiều sự tình vô sỉ như vậy, nhưng mà lúc này cô lại do dự.

Lợi ích quá lớn, thân phận chuyển từ con hát thành quý nhân, đúng là mục tiêu cô mơ tưởng cả đời, chỉ cần lúc này phản bội, mục đích cuộc đời của cô làm một lần là xong. Cô ta sẽ chân chính đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, từ nay về sau vứt bỏ thân phận xướng ca vô loài, trở thành tầng lớp thượng lưu.

Tuy vậy mạo hiểm cũng rất lớn, nếu... cô bị Diệp Hoan biết mình phản bội, kết cục của cô có lẽ ngay cả con điếm mát xa ven đường cũng không bằng.

Còn cả Hầu Tử...

Người đàn ông một mực yên lặng theo đuổi cô, tuy nhút nhát ít nói nhưng là một người hết mực si tình với cô...

Tàn nhẫn phản bội anh ấy sao? Phản bội một người đàn ông mà cô không yêu, đổi lấy đỉnh cao cuộc sống, hoặc là cự tuyệt dụ hoặc ma quỷ, làm một con hát không thẹn với lương tâm...

Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma, Liễu Phỉ khó khăn giãy dụa, rốt cuộc, run run ấn dãy số quen thuộc.

Khế ước ma quỷ vô cùng mê người, chỉ cần bán đứng linh hồn và người đàn ông cô không yêu kia, từ nay về sau cuộc sống của cô sẽ lên thiên đường.

Thiên đường có rất nhiều mây trắng quanh quẩn, còn có vô số ánh mắt ái mộ, mà trong những ánh mắt này sẽ không còn sự hèn mọn nữa.

Trong một phòng nhỏ ở một trang trại ngoại ô Ninh Hải, Hầu Tử cầm di dộng vội vã chạy đi.

"Kiều Mộc, em trở lại Bắc Kinh một chuyến, chết già ở đây câu cá không có ý nghĩa, Trương Tam, đi cùng tao!"

Kiều Mộc đang thong dong từ trong phòng đi ra, nghe vậy liền biến sắc.

"Hầu Tử, ở lại đây! Dù ra sao cũng đừng ra ngoài."

"Vì sao?"

"Bởi vì... Bắc Kinh không an toàn, Diệp Hoan đang đối mặt với một người rất nguy hiểm, anh ấy sợ chúng ta có bề gì nên mới an bài chúng ta trốn ở đây."

Hầu Tử và Trương Tam giật mình: "Khó trách anh Hoan tỏ ra thần thần bí bí, hơn nữa lại mạc danh kỳ diệu lưu chúng ta cái nông trại này, thì ra là có chuyện..."

Hầu Tử lập tức dậm chân, vội la lên: "Anh phải trở lại Bắc Kinh, Liễu Phỉ gọi điện thoại tới nói cô ấy bị bệnh, anh là bạn trai sao có thể mặc kệ không ở cạnh cô ấy lúc này?"

Kiều Mộc nóng nảy: "Anh... Hầu Tử, nghe em, thật sự đừng đi được không? Bắc Kinh thật sự nguy hiểm, anh vào Bắc Kinh không khác gì vào đầm rồng hang hổ, sẽ bị người ta bắt để uy hiếp Diệp Hoan!"

Mặt Hầu Tử lúc đỏ lúc trắng, thấp giọng nói: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, Kiều Mộc, Liễu Phỉ bị bệnh, anh ... Thực sự lo lắng cho cô ấy, anh không thể không đi Bắc Kinh."

Kiều Mộc khó xử.

Trước khi đi Diệp Hoan đã dặn dò cô rất rõ ràng, trong khoảng thời gian này không được liên hệ với người ngoài, càng không được đến Bắc Kinh, nay Bắc Kinh nguy cơ bốn bề.

Nhưng mà... Liễu Phỉ bị bệnh, Hầu Tử có thể không đi sao? Đều đã trải qua tình yêu trắc trở, Kiều Mộc rất rõ ràng nếu không có cách nào bên cạnh người mình yêu sẽ chịu thống khổ như thế nào.

"Hầu Tử, Diệp Hoan đang ở Bắc Kinh để em gọi điện cho anh ấy bảo anh ấy phái bác sỹ và y tá đi chiếu cố Liễu Phỉ. Anh tạm thời ở lại đây vài ngày được không? Đừng đi, kiên nhẫn vài ngày là tốt rồi." Thanh âm Kiều Mộc mang theo vài phẩn thỉnh cầu.

Hầu Tử chăm chú nhìn Kiều Mộc, không biết nghĩ thế nào, thống khoái gật đầu.

Kiều Mộc nhẹ nhõm thở dài một hơi, thời khắc nguy cấp rốt cuộc không gây thêm phiền toái cho Diệp Hoan.

Sự thật chứng minh, Kiều Mộc yên tâm hơi sớm.
Advertisement
Đêm hôm đó, Hầu Tử lặng lẽ rời khỏi nông trại, Trương Tam cũng cảm thấy nhàm chán nên cùng với Hầu Tử đến sân bay Ninh Hải, lên chuyến bay sớm nhất đến Bắc Kinh.

Hầu Tử không định sẽ tạo thêm phiền toái cho Diệp Hoan, chỉ là cậu ta quá lo lắng cho Liễu Phỉ. Cậu ta không rõ anh Hoan ở Bắc Kinh đối phó với kẻ địch thế nào rồi nhưng Liễu Phỉ bị bệnh là thật, bên cạnh cô ấy không thể thiếu cậu ta.

Vì sao tình yêu làm cho người ta trở lên mù quáng?

Bởi vì tình yêu thuần túy, yêu mãnh liệu cũng giống như bươm bướm bay về phía ngọn lửa, không nhìn thấy bất cứ nguy hiểm nào.

***********************************************************************

Diệp Hoan biến mất giống như hư không, mặc cho Thẩm Duệ tìm kiếm thế nào cũng không thấy.

Diệp Hoan đương nhiên sẽ không biến mất thật, hắn hiện tại đang ở quân khu, nếu nói về sự an toàn thì trên đời này không địa phương nào có thể an toàn bằng nơi đây.

Diệp Hoan ngồi hút thuốc trong văn phòng Thẩm Đốc Trí, hai chân bắt chéo, rung rung, bộ dáng không khác gì lưu manh, không khác gì bọn người xấu đến đòi nợ Dương Bạch gia.

Thẩm Đốc Trí không khỏi nhăn mày: "Vừa mới đi ra khỏi quân đội chưa được bao lâu, cháu như thế nào đã trở lại bộ dáng của lưu manh rồi? Quân đội không dạy được cháu à?"

Diệp Hoan hiền hòa vẫy vẫy tay: "Đồng chí Thẩm , chi tiết nhỏ nhặt không nên để ý..."

Thẩm Đôc Trí giận dữ, vỗ bàn một cái, quát: "Mày không cần nhưng ta cần để ý! Bỏ thuốc xuống, buông chân xuống, ngồi thẳng!"

Diệp Hoan đành phải dụi điếu thuốc, sau đó miễn cưỡng ngồi thẳng lưng.

Thẩm Đốc Trí lúc này mới hòa hoãn trở lại: "Lần sau để cho ta thấy bộ dáng này, ta bắn chết!"

"Rõ, đồng chí thủ trưởng!"

"Hôm nay đến chỗ này là sao? Có việc gì nói mau, ta không rảnh tốn nước bọt với cháu."

"Một tin tốt, một tin xấu, chú muốn nghe tin nào trước?"

Thẩm Đốc Trí ngẩn người: "Tin xấu là gì?"

"Báo cáo thủ trưởng, tin xấu là tôi ném đứa nhỏ nhà thủ trưởng xuống giếng."

"Tin tốt là?" Trong mắt Thẩm Đốc Trì tràn ngập lửa giận.
Advertisement
"Tin tức tốt là, nếu thủ trưởng cho phép tôi điều động một tiểu đoàn, tôi sẽ không ném đứa nhỏ nhà thủ trưởng xuống giếng nữa."

Thẩm Đốc Trí không nói hai lời, tay mó bên hông sờ soạng. Diệp Hoan nheo mắt, biết là ông chú năm này chuẩn bị lấy súng ra muốn bắn hắn...

"Chú năm, bình tĩnh! Cháu thực sự có việc tìm chú."

"Việc gì nói mau, còn dám nói hươu nói vượn, ta gọi cảnh vệ ném cháu ra ngoài!"

"Chú năm, thực sự cháu không nói láo, quả thật muốn điều một tiểu đội..."

"Vô duyên vô cớ, cháu điều động một tiểu đội làm cái gì?"

Diệp Hoan thu hồi biểu tình cười cợt, ánh mắt nhìn chằm chằm gằn từng chữ: "Bởi vì Thẩm Duệ làm phản rồi!"

Thời điểm Diệp Hoan đi ra khỏi cổng lớn doanh trại quân đội, màn đêm đã buông xuống, đèn xe rực rỡ như ánh sao băng vụt qua lại trên đường, chân trời còn xót lại dấu vết chiều tà, ánh đỏ lưu luyến không rời trên bầu trời. Phía đông, ánh trăng cũng lặng lẽ xuất hiện, giờ khắc này nhật nguyệt giao thao, quang minh và hắc ám trộn lẫn, tranh đoạt.

Diệp Hoan hít sâu một hời, trước khi đi, hắn ra hiệu cho đại đội Lam Kiếm tiến lên.

Vừa bước được nửa bước, di động vang lên.

Thanh âm Kiều Mộc lo lắng, khóc nức nở làm nội tâm Diệp Hoan trùng xuống.

"Diệp Hoan, Hầu Tử ..."

"Hầu Tử làm sao?"

"Anh ấy không nghe em khuyên bảo, cùng với Trương Tam trở lại Bắc Kinh rồi. Ngôi sao ca nhạc Liễu Phỉ kia gọi điện đến nói cô ấy sinh bệnh. Hầu Tử nói muốn chăm sóc cô ấy nên đã trở lại Bắc Kinh."

Trong lòng Diệp Hoan bùng lên lửa giận : "Hai thằng này bị bệnh à? Bây giờ quay lại Bắc Kinh không phải tìm chết sao? Ngay cả anh cũng chỉ dám trốn ở doanh trại quân đội, chúng nó chẳng lẽ đao thương bất nhập?"



Kiều Mộc thở dài: "Em đã khuyên rồi nhưng Hầu Tử không nghe. Diệp Hoan à, cái này có thể trách Hầu Tử sao? Nếu như anh nghe thấy em bị bệnh, anh có liều lĩnh chạy đến bên cạnh em không?"

Diệp Hoan nhất thời không nói lên lời, cơn giận lập tức biến mất.

Đúng vậy, nếu Kiều Mộc sinh bệnh, đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ liều mạng chạy tới bởi vì người yêu quan trọng hơn tất cả.

Giọng Kiều Mộc buồn bực: "Hầu Tử về Bắc Kinh có thể cho qua, tức nhất là Trương Tam không có việc gì lại trốn về theo xem náo nhiệt..."

Diệp Hoan ngược lại bình tĩnh: "Anh không trách Trương Tam, thằng đần mà, làm việc giống như linh dương quải giác*, không thể lần theo dấu vết, nếu ngày nào đó nó mà làm chuyện khiến anh bớt lo, anh ngược lại sẽ không quen. Mấy thằng đần vốn sẽ không đi con đường của người bình thường..."

Tiếng dùng trong Thiền lâm. Dê rừng treo sừng mà ngủ. Thiền gia dùng nhóm từ này để ví dụ người đại ngộ, dứt bặt sự mê chấp, giống như con dê rừng khi ngủ treo sừng lên cành cây, chân không chạm đất, hoàn toàn không để lại dấu vết gì. Cảnh đức truyền đăng lục quyển 16 (Đại 51, 328 trung), nói: “Nếu ta nói đông nói tây, thì ông đuổi theo lời nói, còn nếu ta như “linh dương quải dác” thì ông tìm bắt chỗ nào?”

Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, vẻ mặt Diệp Hoan nghiêm túc bắt đầu gọi điện thoại cho Hầu Tử và Trương Tam, sau ba bốn lượt đều là tắt máy.

Một bóng ma dần dần bao phủ tim Diệp Hoan.

Đây không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì...

.. ...

Ban đêm, Bắc Kinh gió đục mây vần, sát khí ẩn nấp trong bóng tối.

Trước cửa khu nhà tổ Thẩm gia bỗng nhiên giảm bớt rất nhiều cảnh vệ, trước cửa đèn đường sáng rực nhưng lại không có bóng người, giống như sâm la quỷ vực.

Thẩm lão gia được Thẩm Đốc Trí bí mật đưa ra ngoài, rời khỏi khu nhà tổ.

Bộ đội quân khu nhận được mệnh lệnh, đại đội đặc chủng Lam Kiếm đình chỉ những hoạt động ban đêm, toàn thể chờ lệnh xuất phát, Diệp Hoan lâm thời nhận nhiệm vụ quay trở lại Lam Kiếm, cả người võ trang hạng nặng đứng cùng với đám chiến hữu.

Mà ở khắp nẻo Bắc Kinh, hơn một trăm người nước ngoài tốp năm tốp ba đi lại như đang dạo chơi thưởng ngoạn....

Trong một trại an dưỡng ở ngoại ô Bắc Kinh, Thẩm Đốc Nghĩa thay chiếc áo ngủ rộng thùng thình, không còn bộ dạng thất chí như một năm vừa qua. Hiện tại tinh thần ông ta sáng láng giống như chiến sĩ chờ vận sức phát động, lẳng lặng ngồi ở trong phòng, si ngốc nhìn đồng hồ trên tường, ngón tay vô thức gõ vào đầu gối.

Gió đêm ùa vào làm tấm rèm cửa sổ màu lam nhạt bay phấp phới, một cơn gió lạnh luồn vào thân thể.

Thẩm Đốc Nghĩa nheo mắt lại, nhìn lá cây sàn sạt rung động ngoài cửa sổ, thì thào thở dài: "Gió đang mạnh lên, thời thiết sắp thay đổi rồi, rất nhanh nữa thôi..."

Bắc Kinh một đêm không ngủ, đội ngũ ở khắp nơi đều có chung một mục tiêu là khuấy lên phong vân ở Bắc Kinh...

Cuồng phong dần dần xuất hiện, mây đen đã đến sát thành.

Trong một biệt thự hoang vắng ở ngoại ô Bắc Kinh, những bóng người qua lại, rất nhiều người đàn ông da trắng mũi lõ tuần tra bên ngoài biệt thự, cảnh giác cao độ như lâm đại địch.

Trong tầng hầm biệt thự là một phòng giam, Hầu Tử và Trương Tam nằm bên trong, quần áo tả tơi, trên người đầy những vết thương, máu đỏ loang lổ trên vải áo quần, nằm bất động không rõ sống chết.

Ngay sau khi Trương Tam và Hầu Tử đáp xuống sân bay Bắc Kinh, bọn họ bắt một chiếc taxi trở về nội thành liền rơi vào bẫy của Thẩm Duệ. Tài xế xe taxi chính là người Thẩm Duệ an bài. Tài xế lái xe đến một đoạn đường vắng rồi đột ngột dừng lại, chỉ dùng hai chiêu là Hầu Tử và Trương Tam liền hôn mê bất tỉnh.

Đây chính là một cái bẫy, cái bẫy nhằm vào người thân cận nhất của Diệp Hoan.

Thẩm Duệ đứng bên ngoài phòng giam nhìn hai người, trong mắt lập lòe những đốm sáng bí ẩn.

"Hắt nước! Gọi bọn nó dậy!"

Hai gáo nước lạnh dội lên mặt Hầu Tử và Trương Ta, hai người thống khổ tỉnh lại.

Từ lúc bị đưa vào phòng giam này, hai người liên tiếp bị đánh đến ngất đi rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngất rất nhiều lần.

Thẩm Duệ mỉm cười trào phúng, nhìn chòng chọc vào Hầu Tử: "Hồng nhan họa thủy, những lời mỹ nhân nói tuyệt đối không nên coi là thật. Cho dù mày chưa từng trải qua tình trường thì cũng từng xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký rồi chứ? Mẹ của Trương Vô Kỵ trước khi chết đã dạy hắn thế nào, hả?"

Hầu Tử thở khó nhọc, con mắt đã sưng húp gần như không thể mở ra thế nhưng tia sáng trong đôi mắt híp lại trầm tĩnh như nước khiến cho Thẩm Duệ thấy hơi kinh ngạc.

"Thẩm...Thẩm Duệ, có chuyện...mày phải nói cho tao biết" Hầu Tử giãy dụa cố gắng ngồi dậy mấy lần nhưng không đủ sức, Trương Tam ở bên cạnh nhịn đau đỡ Hầu Tử dậy.

Thẩm Duệ mỉm cười: "Mày nói đi, tao biết gì nói nấy"

Hầu Tử nhìn chòng chọc y: "Đây..là cái bẫy sao? Là mày tạo ra cái bẫy này sao?"

"Chuyện cho tới bây giờ, tao đương nhiên thừa nhận" Thẩm Duệ vẫn tao nhã như trước.

"Liễu Phỉ....Liễu Phỉ là đồng mưu với mày hay là bị mày bức bách?"

Thẩm Duệ nhìn Hầu Tử, một thứ bùn nhão dơ bẩn lăn lộn phố phường lại có một đôi mắt tinh khiết như vậy, tinh khiết đến nỗi khiến y chợt thấy giật mình.

"Đã rơi vào nhà tù này, sinh mạng như chỉ mành treo chuông mà mày vẫn còn quan tâm đến điều này, không cảm thấy nực cười sao?"

"Nói cho tao biết...."

Thẩm Duệ thở dài: "Sự thật đã rõ ràng như vậy, mày muốn nghe đáp án như thế nào đây?"

Hầu Tử nhìn chòng chọc y, gằn từng chữ: "Tao muốn nghe được là, Liễu Phỉ bị mày cưỡng ép nên mới bắt buộc phải lừa chúng tao tới Bắc Kinh....Là như vậy, đúng không?"

Thẩm Duệ như thương cảm mà thở dài, im lặng một lát rồi bỗng liếc ra phía ngoài cửa tầng hầm, lớn giọng nói: "Đừng đứng ngoài cửa nữa, Liễu Phỉ, vào đi!"

Hầu Tử cả kinh, ánh mắt như kinh ngạc như van nài nhìn ra ngoài cửa, dường như cậu ta đang thầm cầu xin tất cả chỉ là một trò đùa dai của Thẩm Duệ, Liễu Phỉ tất nhiên sẽ không xuất hiện ở cửa ra vào.

Ngoài cửa vẫn không có động tĩnh gì.

Thẩm Duệ vẫn nhàn nhã nói: "Liễu Phỉ, đừng để tôi gọi lần thứ hai. Nếu như đã phản bội thì cứ đường đường chính chính phản bội. Người của Thẩm Duệ này không được phép co đầu rụt cổ"

Vừa dứt lời, một bóng người thướt tha xinh đẹp rụt rè xuất hiện ở ngưỡng cửa. Thân hình run nhè nhẹ, lung lay sắp đổ, cứ đứng mãi ở cửa ra vào, một bước cũng không dám bước.

Bóng người xinh đẹp kia bỗng như hóa thân thành oan hồn đến đòi mạng Hầu Tử, hai mắt Hầu Tử trợn trừng, cả người run lên bần bật.

Trương Tam gượng ngồi dậy, khóe mắt như nứt ra, chửi ầm lên: "Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa. Liễu Phỉ, cô đúng là một con điếm!"

Lời vũ nhục của Trương Tam dường như tiếp thêm can đảm cho Liễu Phỉ, cô ta bắt đầu vượt qua bậc cửa, đi vào tầng hầm.

"Hầu Tử....thật xin lỗi, thật sự xin lỗi!" Liễu Phỉ khóc không thành tiếng:

"Số mệnh anh không tốt, kiếp này gặp phải một người như em...em rất xin lỗi anh..."

"...Em không cầu anh tha thứ, đây vốn là chuyện không cách nào tha thứ. Hầu Tử, em chỉ muốn nói cho anh biết, dù em là một ngôi sao sáng chói trong mắt dân chúng nhưng đối với những kẻ quyền thế, em chỉ là một con hát, thậm chí không bằng cả một con hát, anh có hiểu không? Anh vĩnh viễn không thể nào hiểu được cuộc sống của em vất vả thế nào. Em vẫn luôn muốn nói cho anh biết, tất cả những gì anh làm cho em, em đều cảm nhận được nhưng em vẫn không thể yêu anh. Em thích ánh mắt của những người khác khi bị em hấp dẫn, em thích đi tới chỗ nào cũng được tiền hô hậu ủng, người người ngưỡng mộ. Em cũng thích đứng trong những nơi sang trọng, được đám quan chức, đại gia săn đón, tôn sùng. Đó mới là những điều em thích chứ không phải là một, hai năm sau vội vã giải nghệ, sau đó gả cho một người đàn ông bình thường, không có sự nghiệp, ngày ngày chăm chồng, dạy con, sống cuộc đời tầm thường. Hầu Tử, chúng ta thật sự không thể đi chung một con đường, chúng ta sống ở hai thế giới khác nhau. Tình yêu, chưa bao giờ là một thứ độc lập. Vì sao anh mãi cũng không chịu hiểu rõ?"

Người Hầu Tử dần dần bớt run, bình tĩnh nhìn Liễu Phỉ, trong ánh mắt là xót xa và tuyệt vọng.

"Trước kia có lẽ anh không rõ, cho tới hôm nay, tới giờ khắc này, anh rốt cuộc đã hiểu rồi..."

Giọng Hầu Tử phẳng lặng:

"Liễu Phỉ, nói cho anh biết, chuyện này là em chủ động hợp mưu với Thẩm Duệ sao?"

Liễu Phỉ im lặng.

Im lặng, đã là thừa nhận.

Hầu Tử bi thương cười thảm. Lúc trước anh Hoan nói không sai, hóa ra mộng cuối cùng cũng chỉ là mộng. Cho dù ta đến gần được nó, nắm được nó trong tay, làm nó ngày càng rực rỡ xinh đẹp thì bản chất của nó vẫn không thay đổi, vẫn dơ bẩn đến tàn khốc.

Lúc trước không chỉ một lần anh Hoan ám chỉ với mình, giấc mộng này không thể giữ được nhưng chính mình chấp mê bất ngộ, cứ mãi mù quáng đắm chìm trong ảo cảnh tự tay tạo nên. Thật đáng thương! Thật đáng cười!

"Ha ha..." Hầu Tử bỗng nhiên nhếch môi cười, cười càng lúc càng to, biểu tình dữ tợn điên cuồng "Ha ha ha ha ha ha.....!!"

Thẩm Duệ nhíu mày, lui về sau một bước.

Liễu Phỉ nước mắt đầy mặt, nắm tay xiết chặt, liên tục lắc đầu.



Cô ta rốt cuộc là yêu hay không yêu người đàn ông này? Sau khi phản bội, Liễu Phỉ bỗng thấy mê mang. Rõ ràng cô ta không thương Hầu Tử nhưng vì sao khi nghe hắn cười, lòng cô như bị cào xé như bị ai cắt từng nhát dao?

Nếu như cho cô ta lựa chọn lại một lần nữa, cô ta có phản bội hắn không?

Đã muộn rồi.

Trung thành và Phản bội chỉ cách nhau một ý niệm. Bát nước hắt đi vĩnh viễn đã không còn có thể thu trở về.

Liễu Phỉ cắn môi, dường như tự trừng phạt chính mình, hàm răng trắng cắn ngập vào đôi môi đỏ mọng, một dòng máu lặng lẽ chảy ra.

Là ai không quản gió lạnh đứng chờ cô cả đêm?

Là ai yên lặng đứng ở đằng xa nhìn cô được vây quanh bởi những ánh mắt ngưỡng mộ và tràng vỗ tay giòn giã, mà hắn chỉ lẳng lặng mỉm cười si mê, không đến quấy rầy.

Là ai dù hứng chịu những ánh mắt khinh bỉ của đám quyền quý vẫn kiên định đi theo sau cô, nhắc nhở cô cẩn thận những bậc thang.

Là ai luôn đứng đằng sau cho cô một bả vai tuy không cường tráng nhưng vững vàng trong những lúc cô bị người hâm mộ xô đẩy.

Là ai nghe tin cô sinh bệnh liền bất chấp nguy hiểm lao vào chiếc lưới nhện đã được giăng sẵn.

Liễu Phỉ nhắm mắt, hai hàng nước mắt hối hận chảy dài.

Ta đã làm cái gì thế này!

Tiếng cười của Hầu Tử nhỏ dần, cuối cùng tắt lịm. Hắn nhàn nhạt nhìn Liễu Phỉ, ánh mắt lắng đọng đến bất ngờ, trong lắng đọng bao hàm cả lạ lẫm và bình lặng, như nhìn một người chưa từng quen biết.

Hóa ra cảm giác 'chết tâm' là như vậy.

Có một vài người, sau khi giấc mộng tan vỡ, đau thương tỉnh lại mới có thể Niết Bàn trùng sinh. Khi đó, chuyện cũ giống như đã là chuyện từ kiếp trước.

"Được rồi, Thẩm Duệ, nói chính sự đi. Mày bắt tao và Trương Tam có phải định dùng chúng tao uy hiếp anh Hoan không?"

Hầu Tử tỉnh táo nhanh đến bất thường.

Thẩm Duệ mỉm cười gật đầu: "Nói chuyện với người thông minh sẽ đỡ phí sức. Gọi cho Diệp Hoan đi! Mày cũng biết đấy, dùng người thân để uy hiếp kẻ địch là chiêu rất cũ nhưng nó vĩnh viễn là chiêu đơn giản hiệu quả nhất. Đại đa số lần dùng đều sẽ không chiến mà thắng"

Hầu Tử khó khăn thở dốc, cười lạnh nói: "Mày cảm thấy tao sẽ gọi cú điện thoại này sao?"

Thẩm Duệ vẫn cười tươi tắn: "Mới rồi còn khen mày thông minh, tại sao lại để tao thất vọng rồi? Đã rơi vào tay tao rồi, gọi hay không gọi có khác nhau sao? Chẳng qua là tao cảm thấy nếu mày trực tiếp nói với Diệp Hoan thì sẽ có hiệu quả hơn thôi. Phối hợp một chút thì da thịt bớt được chút thống khổ không phải tốt sao?"

Hầu Tử chưa kịp nói chuyện thì Trương Tam nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên nói: "Cậu ta không gọi thì tao gọi, để tao nói chuyện với Diệp Hoan"

Hầu Tử ngẩn ngơ rồi giận tím mặt: "Trương Tam, thằng chó đẻ này! Nhìn lầm mày hai mươi năm rồi, lão tử và anh Hoan phải giật bảng hiệu xuống hay sao?"

Trương Tam không ngẩng đầu, cười suy yếu: "Hầu Tử, mày không phải không biết, tao là kẻ trộm, kẻ trộm nào cũng rất sợ chết...."

Thẩm Duệ tán thưởng Trương Tam: "Sợ chết không phải chuyện xấu, kẻ ngu xuẩn vĩnh viễn không thể hiểu đạo lý này"

Thẩm Duệ đưa điện thoại cho Trương Tam, Trương Tam cười cười bấm số gọi Diệp Hoan

"Anh Hoan, anh Hoan..."

Đầu dây bên kia, giọng nói lo lắng của Diệp Hoan truyền đến: "Trương Tam? Mẹ kiếp, mày cuối cùng đã chịu gọi cho anh mày rồi! Bọn mày đang ở chỗ nào? An toàn không? Mau chạy đến chỗ tao nhanh!"

Trương Tam hít thở vài cái rồi lộ ra vẻ cười thảm: "Anh Hoan, chúng em xin lỗi anh...Em và Hầu Tử đã rơi vào tay Thẩm Duệ rồi, gọi cú điện thoại này là để nói cho anh biết....."

Trương Tam ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, ánh mắt biến hóa kỳ lạ:

"Anh Hoan...Đừng cứu chúng em!! Chúng em chỉ còn mấy hơi thở thôi, anh cứu ra cũng chỉ còn là cỗ thi thể mà thôi. Anh dẹp ý định đó đi, tỉnh táo tìm cách tiêu diệt Thẩm Duệ. Sau này đến ngày giỗ đốt cho chúng em tiền giấy, đừng để hai anh em tụi này đói khổ ở dưới đó...."

BA ~~!

Trương Tam cúp điện thoại, quăng di động trả Thẩm Duệ, cười ha hả vì trò đùa đã được thực hiện. Trương Tam vừa cười vừa cố sức vỗ lấy vai Hầu Tử, chỉ Thẩm Duệ cười nói: "Hầu Tử, mày xem thằng kia có giống cái loại 'đã ngu còn thích tỏ ra nguy hiểm' không?"

Hầu Tử cũng cười ha ha: "Giống, quả nhiên cực kỳ giống, từ trong ra ngoài đều con mẹ nó giống!"

Sắc mặt Thẩm Duệ xanh mét. Y cười lạnh mấy tiếng liền quay đầu đi ra ngoài, nhàn nhạt ra lệnh: "Phế một chân của bọn chúng"

Thân hình Liễu Phỉ run lên, cắn cắn môi dưới, hoảng loạn đi ra ngoài.

Rắc!

Rắc!

Hai tiếng xương gãy giòn vang hòa cùng tiếng kêu rên thống khổ rồi im bặt.

Trong phòng giam, Hầu Tử và Trương Tam nằm rạp xuống đất rồi gắng gượng bò dậy từng chút một đến khi đấu lưng ngồi cùng một chỗ.

"Hầu Tử...."

"Gì?"

"Lão tử hôm nay đáng mặt đàn ông chưa?"

"Tuyệt đối đáng! Mày đủ tư cách vượt qua các chị em phụ nữ rồi..." Hầu Tử vừa thở vừa cười.

"Nửa đời làm kẻ trộm, tao...tao cuối cùng đã anh dũng được một lần..đã đủ rồi" Trương Tam suy yếu từ từ gục đầu xuống, giống như hấp hối.

Thẩm Duệ bước nhanh ra khỏi tầng hầm, sắc mặt y xanh mét, hai tay nắm thành đấm vẫn run lên.

Liễu Phỉ đi theo phía sau y, ánh mắt trống rỗng vô hồn.

Thẩm Duệ quét mắt nhìn cô ta: "Cô đã làm những thứ tôi yêu cầu, tôi cũng nói lời giữ lời. Trung Quốc có một công ty điện ảnh rất nổi danh, tôi đã mua 20% cổ phần của họ. Ngày mai sẽ giao chúng cho cô. Chúc mừng cô! Sau này cô đã là một đại cổ đông rồi, tài phú, địa vị, danh vọng, vinh quang hết thảy đều thuộc về cô. Từ nay về sau cô không cần phụ thuộc vào ai nữa!"

Cả người Liễu Phỉ run lên, trông đôi mắt không hề có một tia vui sướng.

Dùng phản bội để đổi lấy tôn nghiêm trong tương lai. Đó không phải là điều cô vẫn luôn mong muốn đấy sao? Không phải cô vẫn luôn khát vọng thiên đường rực rỡ tráng lệ đó sao?

Vì sao đến lúc đặt chân đến được ngưỡng cửa của thiên đường, nhìn thấy con đường ánh sáng đã trải ra trước mặt mà cô lại không mừng rỡ, thậm chí từ đáy lòng đang bắt đầu gào thét thê lương?

"Thẩm thiếu gia....tôi...tôi hình như không cần nó nữa" Giọng nói trống rỗng của Liễu Phỉ như từ chốn xa xôi truyền đến.

Lông mày Thẩm Duệ nhíu chặt, ngữ khí nặng hơn: "Liễu Phỉ, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Đây là điều kiện đã thỏa thuận từ trước, quá tham lam cũng không phải chuyện tốt, cô còn muốn cái gì?"

Liễu Phỉ mê mang.

Thứ cô muốn thật ra cô vẫn luôn có nó, chỉ có điều...cô vừa sơ sẩy vứt nó đi rồi, hơn nữa, đã ném tới một nơi không thể tìm về được nữa.

Đúng vậy, cô đã mãi mãi đánh mất nó. 

Thân hình Liễu Phỉ lung lay, nước mắt tuyệt vọng chảy dài rồi bỗng nhiên cười như điên:

 

"Không buông tay thì mãi trông ngóng thứ khác, buông tay rồi thì lại hối hận...Con người thực ti tiện, thực ti tiện!"

 

Tiếng cười sắc nhọn, vô cùng chói tai giữa màn đêm tĩnh mịch.

 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận