Đoàn người Tống Tử Hoành chủ yếu hưởng thụ quá trình câu cá, cũng không bận tâm cá câu được nhiều hay ít, cho nên đều lựa chọn phương thức dùng cần câu, ngược lại Thẩm Khê khăng khăng muốn dùng vợt vớt.
Thấy cô định tính không đủ, mọi người tỏ vẻ lý giải.
Thuyền khởi động, tối nay gió êm sóng lặng, thuyền chạy không trở ngại, chưa tới mười phút đã đến nơi.
Thẩm Khê bị say tàu, ở trong khoang thuyền chờ một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lảo đảo lắc lư đi ra cửa khoang, đến đầu thuyền boong tàu tìm Tống Tử Hoành.
Tống Tử Hoành chiếm cứ vị trí bên trái mép thuyền, mép thuyền thực hẹp, chỉ có thể đủ cho một người, Tống Tử Hoành yêu cầu gập lên một chân ngồi, một khác chân vươn tới bên ngoài lan can.
Những người khác ngại mép thuyền vị trí hẹp đến phát nghẹn, nên phần lớn ở trên đầu đuôi boong tàu thả câu, vị trí Tống Tử Hoành chọn khá khuất khiến Thẩm Khê lùng sục một trận mới tìm được. “Anh rể, anh vì sao trốn ở đây câu cá? Thẩm Khê đầu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc áo tắm liền thân tay dài màu xanh biển. Trên vai vác ngư cụ sớm chuẩn bị từ trước, tay xách một cái thùng nhỏ, giống như tiểu cô nương làng biển chuyên đi bắt hải sản.
Tống Tử Hoành nhìn em vợ cười cười, đem thùng nhỏ đặt vào một góc, để Thẩm Khê ngồi ở phía bên trái mình. Cô bé hưng phấn đem thùng nhỏ của mình cho Tống Tử Hoành xem, thích thú nhìn hai con mực vừa bị mình câu được.
“Anh rể nhìn xem, đây là do chú Tề dạy em cách câu mực.”
“Thu hoạch cũng không tệ lắm.”
Tống Tử Hoành giơ ngón tay cái như khen ngợi. Con mực ước chừng có to bằng hai ngón tay, vẫn còn sống triền ở bên nhau mấp máy. Thẩm Khê ngượng ngùng cười cười.
" Một con là do chú Tề câu, em chỉ câu được một con" “Anh rể , anh câu được nhiều ít?”
Thẩm Khê vướn cổ đi xem thùng câu của Tống Tử Hoành.
Liếc mắt một cái nhìn không thấy màu trắng đáy thùng, hắn thu hoạch xem ra rất khá. Thẩm Khê cực kỳ hâm mộ , cho rằng nơi Tống Tử Hoành chọn có phong thủy tốt, bèn đặt mông ngồi xuống cùng hắn câu mực.Dọn xong cần câu, Thẩm Khê chuẩn bị tư thế thả câu, nhưng khi đối mặt trụi lủi cá câu lại khó khăn.
Hộp sắt rậm rạp mấy con giun mấp máy, da đầu Thẩm Khê từng trận tê dại, như thế nào cũng không thể nhẫn tâm động thủ xuyên xỏ con giun làm mồi câu. Cô quyết định nhờ sự giúp đỡ từ anh rể bên cạnh. “Anh rể , anh giúp ta xỏ con giun được không?”
Tống Tử Hoành sớm chú ý tới nỗi khó khăn của em vợ, từ lúc bắt đầu đã không trông cậy vào cô dám móc mồi câu, mặt không đổi sắc nắm lên con giun, nhanh chóng xuyên xỏ gọn trên lưỡi câu.
Thẩm Khê ở một bên liên tục khen ngợi, “Xoạch” một ngụm ở trên má Tống Tử Hoành.. Hắn còn chưa nói cái gì, Thẩm Khê đã hưng phấn buông cần chuyên tâm câu mực, hành động này làm Tống không thể truy cứu, , một khi miệt mài theo đuổi, có vẻ người có dụng tâm kín đáo ngược lại là hắn.
Đêm câu kết thúc, chú Tề đem số mực vừa câu được, dùng nước trong năng nấu, một đĩa nước tương nhỏ, thêm chút gừng băm, nhấm nháp nhất nguyên nước nguyên hương vị.
Khi làm mực yêu cầu loại bỏ túi mực bên trong, mực tươi sống nên tư vị cứ gọi là ngọt lự. Chú Tề lại thêm vài vắt mì sợi, bot thêm mấy tôm cua tiểu cá, ốc biển vào nấu. Nấu một hồi, thêm vài gia vị cần thiết, nồi hải sản thơm ngon liền được trình lên. ..
Không biết là ai ở trên thuyền chuẩn bị một thùng bia, trang bị hải sản, trừ bỏ chú Tề, mỗi người đều uống đến say chếnh choáng, , ngay cả Tống Tử Hoành cũng có chút hơi say, mặc kệ bản thân còn chưa tắm đã đi vào liều ngủ.
Gió biển ban đêm thực lạnh, Thẩm Khê vất vả lắm mới nhét anh rể vào túi ngủ. Nam nhân khuôn mặt tuấn tú mang theo hơi say mà đỏ ửng, có thể là say rượu cái mũi hô hấp không thông, môi mỏng hơi hơi mở ra thở dốc.
Ngày thường, sắc môi Tống Tử Hoành thiên đạm, tối nay uống xong rượu, môi liền biến sắc thành màu đỏ, hơn nữa môi chung quanh toát ra ngắn ngủn thanh hắc sắc hồ tra, càng thành thục mị lực. Thẩm Khê nhìn chằm chằm gương mặt Tống Tử Hoành, nhất thời thế nhưng nhìn đến ngây người. Có tật giật mình xác nhận nhìn 4 phía chung quanh, sau đó kéo hạ rèm cửa, chậm rãi cúi đầu, ở trên má bên trái hắn in lại nụ hôn.
Một hôn chút, gương mặt hồng muốn xuất huyết, Thẩm Khê dùng tay che bên sườn mặt, ức chế nội tâm kích động.
“nước…”
Tống Tử Hoành đột nhiên nói chuyện, đọc từng chữ mơ hồ không rõ, Thẩm Khê để sát vào hỏi
“Vâng? Cái gì?”
“Uống nước…”
“ Anh chờ một chút!”
Thẩm Khê nghe rõ, đi trở về gian bên cạnh lấy từ trong balo ra túi nước ấm. Hai đầu gối ngồi quỳ trên mặt đất, đem đầu nam nhân đặt ở trên đùi mình, thật cẩn thận bón hắn uống nước. Môi khô ráo chạm tới vị nước ngọt lành, Tống Tử Hoành từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, một phen uống cạn.
“Anh rể , còn muốn uống sao?
Hầu kết hắn giật giật, đầu nghiêng qua lại đi vào giấc ngủ. Ahjhj 😊😊😊 vote cho ad đi các bác 😁😁😁 ⭐⭐⭐⭐⭐