Thẩm Hủy mới vừa quay đầu lại khi nhìn đến chính là hình ảnh bọn họ nghiêng người đứng thẳng, Thẩm Khê tựa hồ không đủ cao, vẫn luôn là tư thế ngửa đầu.
Nghĩ vậy, Thẩm Hủy cảm thấy có chút quái quái, nhưng lại không nói được rốt cuộc chỗ nào kỳ quái, lúc này, Tống Tử Hoành thanh âm truyền đến, đánh gãy lời tự hỏi của Thẩm Hủy.
"Đang nói chuyện giáo viên của Khê Khê ở trường học."
Nam nhân nói nói.
"Em xem tivi xong rồi?"
"Vẫn chưa,"
Thẩm Hủy giả vờ oán giận nói..
"Chỉ chớp mắt, hai người đều trốn mất, không ai xem với em"
Thẩm Khê ngượng ngùng cười cười, Tống Tử Hoành rũ mắt, ngó mắt em vợ đang căng thẳng tay nắm ống quần , trong lòng biết Thẩm Khê đang trong trạng thái khẩn trương, vì thế cười cười ôm vai Thẩm Hủy đầu vai thay Thẩm Khê giải vây "Đi thôi, ngày mai cuối tuần không cần đi làm, anh cùng em xem tivi suốt đêm được không ."
Tống Tử Hoành nói như thế với mình, Thẩm Hủy tự nhiên trong lòng vui rạo rực, cười kéo cánh tay hắn đi trở về sofa.
Khi Tống Tử Hoành lại quay đầu lại ban công đã không thấy bóng đá Thẩm Khê.
Trực giác nói cho hắn, Thẩm Khê tâm tình nhất định không tốt, nhưng ngại Thẩm Hủy đang ở bên người, không thể đi, cũng không thể phát tin tức, thất thần cùng vợ xem hai tập, mới tóm được khoảng trống đi vào trước phòng Thẩm Khê.
Vì thuận tiện cho anh rể buổi tối lại đây hẹn hò,cửa vẫn luôn không khóa, Tống Tử Hoành nhẹ nhàng liền tiến vào phòng Thẩm Khê.
Trên giường thiếu nữ đang ngủ ngon lành, Tống Tử Hoành không có đánh thức cô, thoáng chỉnh ánh đèn, nhìn chăm chú gương Thẩm Khê một hồi lâu mới lặng lẽ rời đi. Đêm qua ngủ muộn, cho nên sáng sớm hôm sau khi Tống Tử Hoành lên thì Thẩm Khê đã ra cửa, cụ thể đi đâu cũng chưa nói, đã nhắn tin cũng không hồi đáp, hắn có chút nóng lòng.
Thẩm Hủy mang thai, cho nên việc đưa con đi học rơi lên người Tống Tử Hoành.
Tống Tử Hoành dọc theo đường đi thỉnh thoảng cầm lấy di động, nhưng một chút động tĩnh cũng không có, hắn không nghĩ tới chính là ở tiệm trà sữa đối diện trường học, một đôi mắt xuyên thấu qua cửa bằng pha lê yên lặng nhìn chăm chú bóng dáng nam nhân.
Tống Tử Hoành mang theo con trai vào trường học, thiếu nữ đang ngồi trong quán trà sữa liền kéo thấp vành nón, cầm ly trà sữa còn chư uống xong đi tới đi lui trình phương hướng chậm rì rì đi tới.
Đưa con đi học xong, Tống Tử Hoàn thay đổi xe đầu tính đi ăn sáng sớm một chút, trên đường vẫn là nhịn không được bát số điện thoại của Thẩm Khê. Còn không có vang lên vang lên thanh âm thông báo, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Thẩm Khê liền theo lối đi bộ đi tới, Tống Tử Hoành trong lòng vui vẻ tắt điện thoại nhanh chóng đuổi theo.
Phía trước khi Thẩm Khê chờ, đã từng do dự để Tống Tử Hoành phát hiện ra mình, đột nhiên ngó đến chiếc xe màu đen quen thuộc chậm rãi đuổi theo, cô ức chế ngưng ý cười, giả vờ hết thảy còn không có bộ dạng phát hiện cúi đầu xem đường lộ.
Ai ngờ Tống Tử Hoành yên lặng hạ xuống cửa sổ xe, cũng đang đợi Thẩm Khê phát hiện, liền khi hai người cố tình chờ đợi đối phương hành động , cứ như vậy làm bộ không phát hiện ra nhau, đi được một khoảng cách cuối cùng, vẫn là Tống Tử Hoành nhịn không được banh khuôn mặt nói
"Uy."
Thẩm Khê nhịn cười, phảng phất không nghe thấy, thậm chí ẩn ẩn bước nhanh hơn. Tống Tử Hoành mặt xú xú lại kêu một tiếng.
"Uy!"
Âm lượng so phía trước có điều tăng lên. Lần này, Thập nện bước mắt thường có thể thấy được nhanh hơn, Tống Tử Hoành phản ứng lại, chân nhấn ga, bốn bánh xe nhẹ nhàng đuổi theo đôi chân nhỏ, tháo xuống kính râm, hung tợn nói .
"Lên xe."
Thẩm Khê thấy hắn mặt đen không chịu được, không dám lại trêu cợt hắn, che miệng nhảy lên ghế phụ.
Trên xe nam nhân một trương khuôn mặt tuấn tú xú xú, đôi mắt tuy rằng bị kính râm che chắn, nhưng Thẩm Khê không khó đoán được, trong mắt khẳng định đều bốc hỏa.
Vì thế Thẩm Khê nhu nhu mở miệng trấn an.
" Anh tức giận cái gì,vì chờ anh mà em sáng sớm liền ra tới đây"
"Như vầy đi, bồi thường anh, cho anhsờ sờ đùi."
Nói xong đem tay Tống Tử Hoành phóng tới trên đùi trần trụi trắng nõn của mình.