Ý niệm mới nghĩ ra hành động tức khắc đuổi kịp, cúi đầu ngậm trụ môi thiếu nữ.
Chủ đề tình yêu khán giả cơ bản đều là tình lữ, một số cặp đôi khác nhìn thấy Tống Tử Hoành hôn Thẩm Khê cũng nhịn không được hôn lấy bạn gái bên cạnh.
Nụ hôn nam nhân hôn phảng phất mang theo ma lực, nguyên bản ở trong đầu còn xoay quanh cơ bụng nam chính, "Phanh" một tiếng biến mất không thấy.
Thẩm Khê choáng váng theo đầu lưỡi Tống Tử Hoành, cái lưỡi chui vào trong miệng hắn, thẳng đến khi cô hô hấp không thông hắn mới bằng lòng buông tha nàng.
Ngực thiếu nữ phập phồng không ngừng, Tống Tử Hoành thỏa mãn vỗ nhẹ phía sau lưng. Đột nhiên bàn tay lớn bá đạo ôm qua đầu vai, làm Thẩm Khê hướng dựa trên vai chính mình, cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Nhìn bên trái."
Thẩm Khê hơi hơi nheo mắt, tuy rằng thực tối, nhưng vẫn có thể nhìn đến bên tay trái đôi tình lữ đang hôn môi, hơn nữa tay người nam kia đã đặt trên ngực người yêu. Thẩm Khê thu hồi tầm mắt, uống chút Coca lấy lại chút bình tĩnh. Cô đang muốn nhắc nhở Tống Tử Hoành đừng học theo bọn họ nhưng tay hắn đã che trên ngực.
Bởi vì thời gian còn rất sớm, lại là chiếu phim hậu kỳ, cho nên người đến xem rất ít, chung quy cũng chỉ có bọn họ cùng hai đối tình lữ khác.
Tống Tử Hoành lá gan luôn rất lớn, hắn làm chỉ để cho Thập nhìn thấy cũng như nhắc nhở cô nàng rằng hắn cũng muốn làm. Thẩm Khê túng chít chít nhìn nhìn bốn phía, kéo xuống bàn tay hắn đang tác loạn, nhỏ giọng nói.
"Anh đừng như vậy..."
Tống Tử Hoành cũng không giận, liếm liếm vành tai em vợ.
"Lại đây cho anh ôm một cái."
Như là vì để Thẩm Khê yên tâm, lại bồi thêm một câu.
" Chỉ ôm thôi không sờ ngực em."
Thiếu nữ đơn thuần rất tín nhiệm anh rể, lúc hắn kéo qua câu sau thật cẩn thận đứng lên, ngồi vào trên đùi nam nhân. Phần eo tức khắc bị một đôi tay cánh tay gắt gao ôm lấy, Thẩm Khê đợi trong chốc lát, thấy nam nhân còn không có ý buông tay, vì thế mở miệng nói.
"Anh nên buông lỏng ra."
Nam nhân phía sau phát ra tiếng cười thấp thấp.
"Anh chỉ hứa không sờ ngực, nhưng chưa nói muốn buông em ra."
Thẩm Khê trong lòng thầm mắng hắn vô sỉ.
Cánh tay cố trụ thật sự rất chặt, Thẩm Khê khẽ giãy giụa một chút phát hiện hoàn toàn không động đậy, liền nhỏ giọng cầu xin nói.
"Anh rể, chúng ta về nhà lại ôm được không?"
Về nhà? Về nhà ôm làm gì có được bầu không khí như này?! Nam nhân ở trong lòng cười nhạo nói.
"Hư, đừng lên tiếng, em muốn cho người khác nghe thấy sao?"
Tống Tử Hoành ý xấu đe dọa nói, tay thăm tiến vào làn váy, cách lớp vải qυầи ɭóŧ hình tam giác bao bọc lấy mông thịt. Tuy rằng Thẩm Khê ăn mặc đồng phục thanh thuần nhưng riêng khoản qυầи ɭóŧ cũng thật xinh đẹp, nhưng tổng cảm thấy kiểu dáng vẫn quá mức bảo thủ đơn điệu, đối với nam nhân mà nói ngẫu nhiên cũng nên thay đổi thành quần chữ Đinh (丁) kèm với tất chân màu đen sẽ càng có cảm giác.
Tống Tử Hoành thầm nghĩ ngày nào đó nhất định mua cho cô mặc thử.
"Nói cho anh nghe, hôm nay mặc qυầи ɭóŧ màu gì ?"
Ngón tay đẩy ra qυầи ɭóŧ bên cạnh, ở kẽ mông chỗ vuốt ve. Thẩm Khê cắn môi dưới, rất có một bộ dạng không khuất phục.
Ngón tay nam nhân câu lấy qυầи ɭóŧ kéo xuống, ngữ khí nhẹ nhàng nói, "được nha, nếu Khê Khê không muốn nói, cứ để anh tự mình xem."
Thẩm Khê trong lòng cả kinh, không dự đoán được Tống Tử Hoành sẽ không biết xấu hổ như vậy, vội túm chặt cánh tay hắn. "...vàng, là màu vàng."
Nữ nhân nhỏ giọng nói. Mất đi qυầи ɭóŧ bao vây nửa bên mông lạnh căm căm, qυầи ɭóŧ bị tạp ở nửa đường.
Chỉ nghe được Tống Tử Hoành lại cười, động tác trên tay tiếp tục, còn vô sỉ đưa ra yêu cầu.
"Nói chậm, tới đây nâng mông lên chút "
Thẩm Khê quả thực sợ ngây người.
Cô chưa bao giờ gặp qua người cởϊ qυầи lót người ta còn bắt người ta nâng mông.
Cô quyết định không hề dung túng Tống Tử Hoành giở trò ác tính, thật mạnh nghiền nghiền ngồi ở địa phương, quay đầu đối với hắn hung hăng nói.