Thẩm Khê "Hừ" một tiếng, đưa lưng về phía Tống Tử Hoành vén lên làn váy nhìn nhìn âm hộ lộ ra bên ngoài tất chân màu đen, cảm thấy không quá yên tâm muốn lấ tờ khăn giấy che chắn. Nhưng Tống Tử Hoành đã đem cô dắt ra khỏi toilet, hôn môi một chút lên cái trán nhỏ, nói.
"Em muốn anh xuống dưới trước hay là em xuống trước ? "
"Em trước!"
Thẩm Khê ngăn chặn váy, không được tự nhiên nói.
"Em phải đi về thay quần."
Tống Tử Hoành nhìn đến trên chân Thẩm Khê trống rỗng, đem dép lê ngồi xổm xuống thay nàng mang vào..
"Sàn nhà lạnh, mang dép xong hẵn g đi xuống."
Nữ nhân vui vẻ tiếp thu hảo ý nam nhân vui sướng xuống lầu, vừa đến phòng khách đã bị Thẩm Hủy gọi lại.
"Lại đây."
Thẩm Khê quay đầu, lúc này mới phát hiện Thẩm Hủy ngồi ở trên sofa.
Chỉ thấy chị gái sắc mặt xanh mét, Thẩm Khê thu hồi trên ý cười trên mặt ngượng ngùng đi qua. "Chị, chị đã về?"
Thẩm Hủy không trả lời, đem hộp trong trong tay ném trên bàn trà.
"Đây là cái gì?"
Thanh âm thực bình tĩnh, nhưng Thẩm Khê biết kia chỉ là biểu hiện giả dối trước bão táp.
Thẩm Hủy không có rơi rớt biểu tình trên mặt em gái, từ khi đồng tử Thẩm Khê rùng mình, cô biết em gái đang sợ hãi.
Kinh nghiệm nhiều năm giáo dục có được, Thẩm Hủy rất rõ ràng dùng phương pháp uy hϊếp để trẻ con nhận sai vạn phần không thể thực hiện, hẳn là truy cứu nguyên do mới có thể trị tận gốc.
Nhưng giáp mặt với mình lại là em gái ruột, Thẩm Hủy kìm không được bình tĩnh, cô chỉ có thể điều chỉnh ngữ khí của mình, cố duy trì vẻ ôn hòa.
"Thứ này là của em sao?"
Thẩm Khê ngón tay nắm chặt làn váy, cúi đầu không dám nhìn thẳng Thẩm Hủy.
"... Không phải."
Nhìn đến em gái khẩn trương đến không nhịn được, Thẩm Hủy ngược lại bình tĩnh trở, ngày thường Thẩm Khê ngoan ngoãn không gây chuyện, hơn nữa cô bé này lá gan rất nhỏ , nói không chừng thật sự có nguyên nhân khác. "Được rồi, ngồi xuống trước, chị sẽ không mắng em"
Thẩm Khê nào dám ngồi, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi đứng ở một bên chờ xử lý.
"Em biết đây là cái gì, dùng làm gì không?"
"Vâng."
" Vậy em nói xem, thứ này sao lại ở trong phòng em?"
"..."
Thẩm Khê trầm mặc một lúc lâu, há miệng thở dốc.
"Em có thể không nói được không ?"
"Không thể."
Đầu óc nghĩ một hồi lâu, mới nghẹn ra một câu.
"... Ở trường học sinh khóa giáo dục giới tính, em tò mò đi mua."
Thẩm Hủy không dễ lừa gạt, đem áo mưa bên trong toàn bộ lôi ra, ánh mắt sắc bén.
"Vậy sao lại dùng đến cái?"
Thẩm Khê nhớ tới ở trên mạng nhìn đến một cái video, há mồm nói.
"Trên mạng có nói, có thể dùng nó để thổi khí cầu và tưới nước,em liền thử một chút."
Thẩm Hủy toàn bộ quá trình nhìn Thẩm Khê nói chuyện, chỉ là bé con cúi đầu, tóc mái cùng hai bên tóc dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, không thể truy ra có dấu hiệu nói dối hay không. Thẩm Hủy trầm mặc một lát, ngón tay điểm ở trên hộp, đột nhiên mở miệng nói
"Vậy em đem hai cái đã dùng lấy tới đây cho chị xem."
Thẩm Khê ngây ngẩn cả người.
Thẩm Hủy nói.
"Hộp thì ném bên ngoài, còn không phải là chứng minh em hôm nay hủy đi sao?"
Liền thời điểm Thẩm Khê sắp đổ mồ hôi lạnh, Tống Tử Hoành xuất hiện.
"Làm gì đấy?"
Nam nhân quang chân đến chỗ tìm dép lê mới, vừa lúc thấy Thẩm Khê chân tay luống cuống, đi qua theo bản năng dùng thân hình che ở trước mặt em vợ.
Điều này ở trong mắt Thẩm Hủy, Tống Tử Hoành đang dùng tư thế bảo hộ cùng biểu tình chùng cô là đối kháng, bất mãn nói.
"Anh nhìn xem trong phòng nó em phát hiện cái gì?"
Cái hộp màu lam quen thuộc đập vào trong mắt nam nhân.
Em hãy tự nói với anh rể em, lấy cáu này làm gì?" Thẩm Khê trộm ngắm anh rể liếc mắt một cái, dừng một chút, tận lực khả năng đem lời biện hộ lúc nãy lần nữa lặp lại rõ ràng.
"... Khóa học giáo dục giới tính ở trường, em mới tò mò mua để thổi khí cầu cùng tưới nước"