Trong lời nói rõ ràng cũng biết Thẩm Hủy đối với bọn họ có thái độ hoài nghi, tuy rằng nhất thời đoán không được Thẩm Khê cùng mình thông đồng làm những gì nhưng Tống Tử Hoành cũng thầm quyết định về sau hành xử phải cẩn trọng.
Nhưng quyết định này chỉ duy trì đến ngày thứ 3 của kỳ nghỉ quốc khánh, sáng sớm ngày đó khu ăn bữa sáng lại bị Thẩm Hủy nắm được cái đuôi nhỏ. Chỉ là phương hướng cái cái đuôi nhỏ ấy vẫn như cũ tồn tại lệch lạc. Hiếm khi được nghỉ, Thẩm Hủy không có ý định rời giường sớm nhưng cơ thể đã hình thành đồng hồ sinh học Thẩm Khê trong chốc lát giường ngoan ngoãn bò dậy ăn bữa sáng.Trên bàn chỉ có Tống Tử Huy cùng gia đình bác gái, chén nhỏ trước mặt đầy vỏ tôm biểu thị hắn đã ăn được một lúc. Ân, hôm nay bữa sáng là ăn tôm tươi, Thẩm Khê thích nhất ăn tôm, nhưng không thích bốc vỏ lột, cũng ngượng ngùng phiền toái để người lớn lột, vì thế liền ăn. Bên này Tống Tử Huy ăn xong ngụm mì sợi cuối cùng, đứng lên gọi Thẩm Khê cùng hắn cùng đi đá cầu, cô bé đương nhiên là tìm cớ cự tuyệt, nắng thế này cô không thích ra ngoài vận động. Sợ cháu trai giận dỗi, Thẩm Khê vẻ mặt vui vẻ làm động tác cổ vũ " cố lên", nhìn theo hắn cùng bác gái đi ra cửa. Bà hôm nay còn phụ trách đưa Tống Tử Huy đến câu lạc hậu bóng đá thiếu nhi. Trên bàn chỉ còn mỗi mình, Thẩm Khê mới đem tôm để vào chén không tính để cho Tống Tử Hoàn giải quyết.
Đang nghĩ ngợi tới, nam nhân liền xuất hiện. Nghĩ đến vợ còn ở trong phòng làm vận đơn kéo duỗi, liền đánh bạo nâng lên cằm thiếu nữ, nhắm ngay cái miệng nhỏ liền trộm hôn một cái. Tống Tử Hoành rũ mắt, giả bộ cao thâm gật gật đầu, thấp giọng nói.
"Ưm, ăn tôm."
Thẩm Khê phối hợp liên tục phát ra kinh ngạc cảm thán.
"Oa!!"
Rồi sau đó làm mê muội liên tục truy vấn nói.
"Còn có cái gì? Còn có cái gì?"
Tống Tử Hoành vuốt cằm trầm tư, chau mày.
"Ân... Không quá xác định, còn muốn nếm thử."
Nói xong liền muốn hôn lên, Thẩm Khê thẳng thắn né tránh, nhưng, chung quy vẫn là thua dưới vũ lực Tống Tử Hoành, bị hắn nâng cằm hôn đến hai má ửng đỏ. Thẩm Khê từ trong miệng hắn thu đầu lưỡi bị mút đến phát đau,hắn còn bám riết không tha dán ở trên cánh môi liếʍ ɭáρ, chỉ chốc lát sau, môi cùng môi kéo ra một sợi chỉ bạc. "Khê Khê, hôm nay buổi sáng anh rể "chào cờ" chính là do không ở bên em."
Hắn dán vào môi Thẩm Khê thấp giọng nói.
"Hảo hy vọng mỗi ngày thức dậy đều có thể thao thao tiểu huyệt em."
Nam nhân nói trắng ra lời thô tục khiến thiếu nữ không kịp thích ứng,
Đang ở tuổi thiếu nữ đỏ mặt thẹn thùng với hành động nắm tay, ôm hôn, nhưng Thẩm Khê sớm cưỡng chế trưởng thành quen với việc cùng đàn ông làʍ t̠ìиɦ, mặc dù vậy song vẫn còn e thẹn. Tống Tử Hoành lần nữa truy vấn, nữ nhân rốt cuộc đỉnh không được nho nhỏ lên tiếng. Nam nhân vừa lòng, mục đích của hắn chính là đem nữ hài dạy dỗ đến dâʍ đãиɠ một ít. Hắn không vội mà cưỡng bách cô thay đổi, dù sao thời gian còn rất dài, một chút một chút thay đổi, sẽ tới một ngày có thể đem Thẩm Khê dạy dỗ thành kiểu phụ nữ mình yêu thích. Tống Tử Hòanh cười hôn hôn gương mặt em vợ, lúc này mới chú ý tới chén nhỏ bên cạnh của Thẩm Khê tràn đầy tôm chưa lột vỏ, bất đắc dĩ điểm điểm. "Lại lười biếng ."
Thẩm Khê nói ra cái lý do sớm đã chuẩn bị.
"Không phải lười, đây đều là để dành cho anh ăn."
Tống Tử Hoành không vội ăn mì, mà là ngồi vào ghế bên cạnh, cầm chén tôm về phía mình nhanh chóng lột hết vỏ.
"Kén ăn không cao tốt, về sau muốn ăn hải sản kêu anh tới giúp em lột.."
Hình ảnh ấm áp chỉ duy trì vài phút, Thẩm Hủy liền đi vào phòng bếp, nhìn đến Tống Tử Hoành đang ở hướng trong chén lột vỏ tô, trong lòng có chút khó chịu. Mặc dù đó là em gái mình, mặc dù em gái vẫn còn nhỏ, mặc dù chồng có ý đem em gái mình trở thành con gái mà đối đãi, cũng không thể cướp đi sự quan tâm thái quá.
Đêm đó thiếu chút nữa bị phát hiện, Thẩm Khê có chút không dám đối mặt Thẩm Hủy, sau khi chào hỏi liền cúi đầu lau mặt, vội vàng trở về phòng. Thẩm Hủy trong lòng biết em gái còn chột dạ, đối với Thẩm Khê không truy vấn nhiều mà trực tiếp hỏi Tống Tử Hoành. "Anh đang lột tôm cho Khê Khê ?"
Ai ngờ nam nhân chính là thiếu tấu, nhớ tới bộ dáng Thẩm Khê ăn tôm cực kì thỏa mãn, liền đem tị hiềm lúc trước cùng thu liễm đều vứt tới sau đầu, khóe miệng giấu không được gợi lên độ cong nho nhỏ.
"Em ấy lười, thuận tay anh lột giùm luôn"
"Thương hoa tiếc ngọc sao? Cùng ta kết hôn lâu như vậy, cũng không thấy anh lột cho em dù là một con tôm."
Thẩm Hủy cười như không cười nói.
"Em không phải sẽ lột sao,"
Nam nhân dừng lại chiếc đũa.
"Nói nữa, em cùng trẻ con ghen tị cáu gì? "
Tóm lại anh thật muốn đem Khê Khê xem là con gái?"
Tống Tử Hoành chỉ cười cười cho có lệ rồi tiếp tục ăn mì. Thẩm Hủy trong ngực còn cơn nghẹn chưa nuốt xuống, lúc này bác gái điện video tới trò chuyện. Hôm nay là ngày con trai đi đá cầu, chắc là muốn được mẹ cổ vũ. Thẩm Hủy mỉm cười tiếp nghe, quả nhiên là Tống Tử Huy, cô hôm nay buổi sáng dậy muộn, đã quên nói lời ủng hộ tinh thần cho con, vợ chồng hai người liền từng người khích lệ Tống Tử Huy xong mới kết thúc cuộc trò chuyện.