Một hồi lâu tiếng sét vẫn không dứt, Thẩm Khê lăn qua lộn lại ngủ không được, cô vẫn là có chút sợ hãi, nghĩ thầm muốn cùng Tống Tử Hoành trò chuyện, hẳn là sẽ đỡ sợ đi? Cô bé chui ra ngồi xổm một bên, nhẹ giọng kêu.
“Anh rể ! Anh rể !”
Tống Tử Hoành đột nhiên ngồi dậy, “Sao vậy?!”
Hắn giống như nghe được tiếng của Thẩm Khê, quay đầu vừa thấy.
“Khê Khê? Em sao lại ở đây?? Trời sáng rồi sao?”
Nam nhân còn cố ý nhìn nhìn mái lều trại, có ánh sáng, chẳng lẽ thật sự trời đã sáng
“Trời chưa sáng, là tia chớp,”- Thẩm Khê nói.
“Anh rể ,em sợ, cho nên đem túi ngủ dọn bên chỗ của anh.”
Nam nhân lúc này mới phát hiện bên cạnh có thêm một cái túi ngủ, tiếp theo thân thể mảnh mai nằm xuống, nhắm mắt.
“không được, em sang kia mà ngủ.”
“Em ngủ không được, tia chớp rất nhiều lượng, còn có sét đánh!” “Em nhắm mắt lại, đừng nghĩ đến nó mổ hồi liền ngủ"
Thẩm Khê buổi chiều đã ngủ thật dài, hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có, thật vất vả đánh thức Tử Hoành, tất nhiên sẽ không buông tha hắn.
“Anh nói chuyện với em đi ”
Cô xếp bằng ngồi xuống, nắm mũi anh rể dùng sức lăn lộn.
“Anh rể, anh cùng chị của em quen biết như thế nào?”
T
ống Tử Hoành hữu khí vô lực.
“… Cứ như vậy quen rồi kết hôn.”
“Nói rõ hơn một chút đi! ” - Thẩm Khê bỉu môi thái độ không vui.
“Em hỏi chuyện này làm gì?”
“Tò mò,” - Thẩm Khê cười hắc hắc, “Thuận tiện tham khảo một chút kinh nghiệm tình ái.”
Tống Tử Hoành nghe xong câu này, xụ mặt ngồi dậy.
“Ở trường học em yêu thích nam sinh nào sao?”
Thẩm Khê vội vàng xua xua tay, “Không có không có, chỉ là hiếu kỳ muốn biết thôi. Lỡ như sau này có yêu thật thì cũng có chút kinh nghiệm.” Thẩm Khê đôi tay chống đất, nâng cằm lên, cười tủm tỉm nhìn về phía anh rể.
“Em á nha, nếu muốn tìm bạn trai, cũng phải tìm người nào đó giống như anh rể.”
Nam nhân hơi quẫn, lại có một ít tự đắc. Sau khi kết hôn, tuy rằng chung quanh không thiếu nữ nhân đem lòng yêu thích nhưng nghe thấy bản thân được em vợ xem là chuẩn mực mẫu bạn trai càng thêm cảm giác kiêu hãnh.
“Mau nói mau nói! Chị của em một chút cũng không chịu kể với em.”
Mặc dù tâm sinh tự hào, Tống Tử Hoành như cũ không có hứng thú cùng cô nhóc này chia sẻ chuyện tình cảm của mình.
“Không có gì. Chỉ là quen biết lúc làm việc.”
“Sau đó thì sao?!”
Nam nhân nằm xuống.
“Không có sau đó, đi ngủ đi.”
Thẩm Khê rất là thất vọng, nói thầm một câu “Keo kiệt”.
Lúc này, Tống Tử Hoành đã khép lại đôi mắt. Theo ắt không cam lòng, tròng mắt giật giật, môi đỏ nhanh chóng ở trên mặt hắn mổ một chút, sau đó, lẳng lặng chờ. Quả nhiên, giây tiếp theo, tầm mắt hắn chỉ hướng nhìn cô. “Em làm gì?!”
“Cùng anh nói ngủ ngon nha,”- Thẩm Khê cười khanh khách nhìn hắn, “Nên em tặng anh nụ hôn chúc ngủ ngon"
Tống Tử Hoành tức giận nói.
“Nói vài lần, không được tùy tiện hôn anh"
“Hôn chúc ngủ ngon sao lại nói là tùy tiện?”
Thẩm Khê không thuận theo không buông tha đem mặt tiến lại gần thảo hôn.
“Em mặc kệ, anh không hôn, em sẽ không ngủ.”
Thẩm Khê giống như niệm kinh bên tai hắn lải nhải, Tống Tử Hoành rốt cuộc giơ lên tay đầu hàng.
“Được rồi, sợ em"
Thẩm Khê lộ ra nụ cười thắng lợi, giơ lên cằm nhỏ, nhắm mắt tiếp thu hôn môi.
“Em muốn bên mặt trái .”
Tống Tử Hoành hừ một tiếng, không phản ứng, đôi tay cố định ở hai sườn gương mặt Thẩm Khê, cho có lệ mà ở trên trán em vợ nhanh chóng hôn một cái
“Được rồi, nhanh ngủ đi.” “Không tính toán gì hết! Muốn bên mặt trái cơ!”
Nam nhân “Sách” một tiếng.
“Yêu cầu nhiều như vậy sao…”
Thẩm Khê không so đo hắn xú mặt, hướng hắn nghiêng đi mặt trái, Tống Tử Hoành miễn cưỡng lại hôn cô một cái. Thẩm Khê vừa lòng, vui tươi hớn hở tiếp tục ngủ.