Lúc này, Tống Tử Huy cầm quần chạy tới, nó nhìn thấy ba đỡ mẹ đứng ở trước cửa cách một mét, nó tò mò nhìn thoáng qua phòng tắm phía sau Tống Tử Hoành, trên mặt đất có vệt nước, ướt lộc cộc, nhìn nhìn lại phía ba, phát hiện quần sọc xám trắng đã ướt hơn phân nửa. Trong lòng Tống Tử Huy mơ hồ có phỏng đoán.
Tống Tử Hoành nhận lấy quần từ tay con trai, sờ sờ đầu.
"Cảm ơn Tử Huy, được rồi, ba không có việc gì, con cùng mẹ trở về đi"
Thời điểm hắn nói lời này, hoàn toàn không nhìn về phía Thẩm Hủy, tựa hồ để bụng cô hoài nghi hắn, điều này không khỏi khiến Thẩm Hủy tâm loạn như ma. Chẳng lẽ thật là cô nghe sai nhầm, ở trong lòng Thẩm Hủy tự hỏi một lần.
Có thể là tính tình cho phép, Thẩm Hủy thập phần tin tưởng vững chắc c mình không nghe nhầm, nhưng làm trò có con trai ở đây cô không tiện hỏi thêm cái gì, liền tính đưa con về phòng trước. Tống Tử Huy muốn hỏi cái gì nhưng đã bị mẹ nắm tay dẫn về phòng. Nó nhìn xem Thẩm Hủy, phát hiện biểu tình trên mặt mẹ có chút ngưng trọng, nhịn xuống ý muốn đuổi theo hỏi chuyện, đợi khi trở lại trong phòng Tống Tử Huy nhịn không được đem suy nghĩ trong lòng suy nghĩ hỏi.
"Ba ba có phải khi tắm rửa đem quần làm ướt, xấu hổ sợ con phát hiện?"
Thật sự không có tâm tình trả lời con trai, Thẩm Hủy còn đang rối rắm nhưng vẫn " Ừ " một tiếng cho có lệ.
"Sớm nói sao, khi không cẩn thận thời ai đều sẽ bin như vậy, mẹ không cần làm ba xấu hổ."
Tống Tử Huy lập tức ra vẻ thành thục xua xua tay, Thẩm Hủy còn có thể nói gì, sờ sờ gương mặt đơn thuần của con mình, giúp Tử Huy đắp chăn.
"Ngủ đi."
Đợi Thẩm Hủy đi tới cửa, Tống Tử Huy đột nhiên mở miệng nói.
"Mẹ,, mẹ đừng giận ba." "Hai người đừng cãi nhau được không?"
Đứa bé này thực mẫn cảm, thực dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của người lớn, mó cảm nhận được giữa va mẹ có bầu không khí khác thường, vì thế liền dùng ngôn ngữ non nớt tới khuyên giải.
"Ba ba không phải cố ý, mẹ không nên trách ba."
Thẩm Hủy trong lòng mềm nhũn, đi qua đi vuốt mặt Tử Huy nói..
"Ba mẹ sẽ không cãi nhau, mau ngủ đi."
"Mẹ, Ngủ ngon"
Lợi dụng lúc Thẩm Hủy đưa Tống Tử Huy trở về phòng, Tống Tử Hoành động tác nhanh chóng đem Thẩm Khê có chút cứng đờ ôm ra phòng khách, vừa đi vừa nói.
"Khê Khê đừng sợ, đợi chút em cứ nói em nghe được động tĩnh, cho nên ra đây nhìn xem, biết không?"
Dưới sự ấm áp từ lòng bàn tay Tống Tử Hoành trấn an, Thẩm Khê dần dần bình tĩnh trở lại, gật gật đầu, nam nhân mới vừa buông ra tay, Thẩm Hủy liền ra tới. Lúc này Thẩm Khê đang ngồi trên sô pha, Tôn Tử Hoành quỳ một gối xuống đất ngồi xổm trước mặt cô, hai người dựa thật gần, như là đang nói cái gì, tựa hồ còn không có phát hiện Thẩm Hủy xuất hiện.
Em gái cô vì sao lại ở chỗ này?
Thẩm Hủy bước nhanh đi qua, nhanh tiếp cận đột nhiên hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía cô.
"Chị? Sao chị cũng ra đây? "
Thẩm Khê vội đứng lên, dìu Thẩm Hủy đi qua, ai cũng không chú ý, hư đỡ cánh tayThẩm Hủy chính run nhè nhẹ.
"Em sao lại ra đây?" Thẩm Hủy hỏi ngược lại.
"Em nghe được bên ngoài có tiếng động, liền ra nhìn xem."
Thẩm Hủy nhíu nhíu mi, không có hỏi lại đi xuống. Mặc dù cô đang sinh lòng hoài nghi, cũng không nghĩ tới em gái mười lăm tuổi của mình sẽ cùng ông xã cô tồn tại cái bí mật gì không thể cho ai biết nữa.
Hiện tại cô đang sốt ruột hỏi Tống Tử Hoành nên xua tay bảo Thẩm Khê mau trở về ngủ. Thẩm Khê trong lòng biết mình không có khiến cho Thẩm Hủy hoài nghi, lo lắng mà nhìn Tống Tử Hoành liếc mắt một cái, cắn cắn môi dưới, vẫn là rời đi, dư lại, đó là Tống Tử Hoành cùng Thẩm Hủy. Thẩm Hủy không nói chuyện, mà là lại lần nữa đi vào buồng vệ sinh, lần này, không chỉ có là đơn giản nhìn xem mà thôi, cô cẩn thận xem xét mỗi ngóc ngách , xác nhận không ai phía sau, sắc mặt mới thoáng trong.Tuy rằng hương vị tan đi rất nhiều, nhưng đến gần bồn cầu, cổ khí tanh nồng kia lại xuất hiện..
"Nơi này, có mùi của phụ nữ."
Thẩm Hủy chỉ vào bồn cầu nói.Tống Tử Hoành đang dựa vào khung cửa. "anh không có tìm phụ nữ nhân lại đây?"
Tống Tử Hoành nói không phải không có đạo lý, nhưng nghe thấy được chính là nghe thấy được, Thẩm Hủy thực tin tưởng khứu giác của mình.
"Chính là có."
"Vậy em cứ tùy ý tìm, tìm được rồi thì anh xin lỗi em."
Ngữ khí hắn bắt đầu không kiên nhẫn lên. Lúc này, Thẩm Hủy đột nhiên bình tĩnh lại, cô không để ý tới phản ứng của hắn, ngồi trở lại trên sô pha, cẩn thận tự hỏi trừ bỏ trường hợp Tử Hoành mang phụ nữ về, còn có khả năng gì khác? Vì sao ở bồn cầu nơi đó lại lưu hương vị ?! .Có thể hay không là của những người đi vệ sinh trước đó?! Nhất thời, Thẩm Hủy bế tắc, sở ngửi được hương vị cũng có giải thích hợp lý, nhưng, sau khi khách rời đi nhân viên vệ sinh sẽ dọn dẹp, không lý nào lại để lại tàn dư. Thẩm Hủy không tự giác đem nghi vấn lẩm bẩm ra miệng, vừa lúc bị Tống Tử Hoàn đứng ở phía sau nghe được, hắn rũ mắt nói. " Quét không kỹ cũng nói không chừng, hoặc là thanh khiết không đúng chỗ."
Thẩm Hủy quay đầu qua nhìn hắn, nam nhân nói tiếp
"Bọn họ cũng không dự đoán được n cái mũi em lại thính như vậy, không nói bọn họ, ngay cả anh ở bên trong lâu như vậy, cũng không ngửi được hương vị gì"
Nghe vậy, Thẩm Hủy như suy tư điều gì gật gật đầu, cảm thấy Tống Tử Hoành nói không phải không có lý. Chỉ là, đã nửa đêm nào ai còn tìm phụ nữ ? Hơn nữa ông xã cô cũng sẽ không ngốc đến nỗi ở dưới mí mắt vợ đi yêu đương vụиɠ ŧяộʍ? Làm Thẩm Hủy không nghĩ được chính là, hắn thật đúng là đang ở dưới mí mắt cô vụиɠ ŧяộʍ, còn không ngừng một lần.
Lời xin lỗi ngạnh trong cổ họng nói không nên lời, Thẩm Hủy nhẹ nhàng giọng nói.