" Là người thân đều có thể hôn, chẳng phân biệt trong nước ngoài nước!” - Thẩm Khê nói logic rõ ràng.
“Anh rể tính ra cũng là người thân nha, vì sao lại không thể? Trong sách có viết đấy là biểu hiện của mối quan hệ gia đình thân thiết, tốt đẹp "
“Anh nói không được chính là không được.”
Tống Tử Hoành mặt trầm xuống, dùng uy nghiêm trấn áp. Thẩm Khê khí thế yếu ớt trùng xuống dưới, mếu máo.
“Kia… vậy em đi tìm người thân khác, không cần người thân như anh"
Dứt lời, tức giận xoay người muốn đi.
“Từ từ.”
Thẩm Khê làm như không nghe không thấy, tiếp tục đi, chỉ là bước đi có một chút chậm.
“Anh nói dừng lại.”
Thanh âm không giận mà uy, Thẩm Khê lúng túng, lá gan run rẩy, cường trang trấn định nói.
“Làm… Làm gì!?”
“Trở về ngồi xuống ”
Biểu tình Tống Tử Hoành nghiêm túc, khoanh tay trước ngực, bày ra điều dạy dỗ cô bé con không hiểu chuyện Thẩm Khê lập tức ngồi vào sofa đối diện, tay nhỏ đặt trên đầu gối, bộ sáng thực ngoan ngoãn.
“Cuối cùng một câu nói gì đó?”
“…Nói cái gì?” Thẩm Khê giả ngu.
“Ừ?”
Tống Tử Hoành nheo lại đôi mắt.
Thẩm Khê không nói hai lời lập tức nhận sai.
“Thực xin lỗi, em sai rồi, em không nên nói mấy lời này.”
Nam nhân hừ lạnh một tiếng
“Em muốn tìm ai hôn môi?”“…” - Thẩm Khê châm chước một chút, thử nói. “Bạn trai?”
“Bạn trai từ đâu mà có ?” .
Tống Tử Hoành hét lớn, thanh âm vang vọng phòng khách, Thẩm Khê sợ tới mức tkrái tim nhảy loạn, dùng dư quang liếc lén lút về phía cầu thang, thời khắc cực kì lo lắng Thẩm Hủy nghe được động tĩnh bên dưới.
“…Này không phải còn không có sao…” - đầu Thẩm Khê cúi thấp đến sắp vùi vào trước ngực.
“ Có cằm tình với ai sao?! " - Tống Ôn Hành cười lạnh.
“Không phải em đã đồng ý với anh, còn học Cao trung thì không yêu đương"- Thẩm Khê vội không ngừng bãi phủ nhận.
“Vậy em nói, vì sao muốn hôn môi? Nói mau.”
Tống Tử Hoành nhìn cô, ánh mắt sắc bén, phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy những lời nói dối. Ánh mắt Thẩm Khê dao động không chừng, lắp bắp nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Em… em chỉ là tò mò.”
“ Mấy cặp quen nhau trong lớp đều sẽ hôn môi, anh rể cùng với chị đã làm rắt nhiều lần. Nên em... Em muốn thứ cảm giác... " “Anh rể , em... Em không phải người hư hỏng, chỉ là tò mò.. Em chưa từng nghĩ tới muốn yêu đương…”
Ở trước mặt nam nhân kể ra suy nghĩ trong lòng, phảng phất như bản thân đanh trần trụi phô diễn trước mắt hắn., lệnh cô gái nhỏ hổ thẹn không thôi, nói nói, thế nhưng có chút khổ sở.
“…anh rể, em có phải rất xấu? Em không muốn hôn môi, anh đừng chán ghét em…”
Cảm xúc cô gái nhỏ như thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường, nước mắt rào rạt đi xuống. Con của Tống Tử Hoành mới 4 tuổi, chưa đến giai đoạn dậy thì, nay đối mặt loại tình huống này hắn một chút kinh nghiệm đều không có.
Hắn không nhớ rõ chính mình nói lời an ủi, cũng không nhớ rõ Thẩm Khê khi nào rời đi, vẫn luôn ở tự hỏi như thế nào giải quyết tư tưởng của em vợ về vấn đề này, đương lúc hắn thu hồi ý thức, phát giác chính mình duy trì tư thế ngồi thẳng thật lâu. Hắn đứng dậy hoạt động xương cổ cứng đờ, lúc này, trên lầu truyền đến giọng của Thẩm Hủy.
“Tử Hoành, lên tắm rửa!”
Hắn đáp lại một tiếng, ngồi xuống tìm đọc tư liệu một hồi lâu mới lên lầu tắm rửa. Tống Tử Hoành nghĩ Thẩm Khê nói có lẽ đều là lời nói thật.
Tuổi dậy thì của thiếu nữ với mấy vấn đề trai gái luôn tò mò, trò hôn môi mà cô từng thấy nhiều lần trong cuộc sống nhưng chưa từng trải qua tất nhiên sẽ không tránh được hiếu kỳ.