Sau đó, nhìn như lơ đãng đem điện thoại ném tới một góc sofaô, đứng lên lười nhác vươn vai.
" Nếu hai người đã tỉnh, tôi đây về trước, tôi về phòng lấy chìa khóa xe, sau đó lại đây gọi hai người cùng về."
"Vâng."
Thẩm Khê cười tủm tỉm nhìn chú Tề gật đầu. Nhìn Thẩm Khê cười ngọt ngào, chú Tề do dự, nếu sự thật là chuyện mà hắn không muốn nghe thì bản thân mình có thể tiếp nhận không? Còn không bằng từ lúc bắt đầu không nên biết __.....
" hửm? Chú Tề chú àm sao vậy?"
Thẩm Khê thấy chú Tề vẫn không nhúc nhích, nghiêng đầu lại hỏi một lần. Hắn Tề nhấc lên mí mắt, liếc mắt một cái liền nhìn đến hai người dính sát nhau— khởi cánh tay.
Bọn họ dựa gần như vậy, thậm chí có mấy ngón tay còn giao điệp ở bên nhau...... Như vậy rõ ràng là hanh vi thân mật, làm hắn không thể lại tự mình bỏ qua. Chú Tề khẽ cắn môi, nhẫn tâm nhắm mắt lại, bước nhanh đi ra ngoài. Tống Tử Hoành còn không biết chính mình bị hoài nghi, khi cửa vừa đóng lại trong nháy mắt, gấp không chờ nổi nâng lên cằm Thẩm Khê hôn trộm một cái. Thẩm Khê tức khắc ghét bỏ đẩy hắn.
"Anh rể, miệng anh hôi quá, đều có mùi thuốc vị."
Tống Tử Hoành cũng không tức giận, ngược lại ôm Thẩm Khê cười khẽ,
"Khê Khê tới đây, ngồi trên đùi anh rể, muốn anh không nói, chỉ có thể dùng miệng tới ngăn anh....
Cuộc nói chuyện nói tán tỉnh dâʍ đãиɠ tất cả đều bị di động ném ở góc sofa thu vào, có thể hình dung nếu Chú Tề nghe thấy sẽ có bao nhiêu kinh hãi...
Người xui xẻo lên mấy ngày liền cũng không hỗ trợ, chú Tề nguyên bản chỉ nghĩ lục bọn họ ở trong phòng trò chuyện, nhưng khi đưa bọn họ đến nửa đường đột nhiên bụng không thoải mái, đem xe ngừng ở bãi đỗ xe sau liền đi WC, vội vàng đã quên mang di động, vì thế lại cuộc trò chuyện của hai người họ trên xe ghi âm lại.
Màn "Đối thoại"kia có so với trong phòng kính bạo liệt hơn nhiều.
Chú Tề đưa bọn họ về tiểu khu, nhìn theo bọn họ xuống xe cũng không có sốt ruột rời đi, mà là ngừng ở bên ven đường của tiểu khu, lấy ra di động nhấn phím ngừng máy ghi âm. Mắt jắn nhìn ngoài cửa sổ, thật sâu hít một hơi, rồi sau đó, click mở ghi âm. Nghe được Tống Tử Hoành bảo Thẩm Khê ngồi trên đùi mình hôn môi, hết thảy đều rõ ràng.
Bọn họ hôn môi.
Bấy nhiêu đủ để chứng minh Tống Tử Hoành xác thật cùng Thẩm Khê tồn tại mối quan hệ không chính đáng, chỉ là không biết tiến triển tới mức nào rồi nào. chú Tề nhớ tới tấm lưng Thẩm Khê rần trụi, không khỏi ninh khởi lông mày.
Thẩm Khê mới mười lăm tuổi, Tống Tử Hoành thật sự ra tay được sao? Hiện tại xã hội này chuyện tình ái thực bình thường, đến chị em cũng khônh hiếm thấy, cặp đôi tuổi kém nhau mười mấy hai mươi tuổi cũng không phải hiếm gì.
Nhưng Thẩm Khê thật sự quá nhỏ, nếu như cô đủ tuổi trưởng thành cùng Tống Tử Hoành như vậy thì chú Tề đã không khó tiếp thu. Chú Tề không muốn lại nghe, muốn ấn nút dừng lại nhưng lại không cẩn thận ấn nhầm vào tăng âm lượng, từ loa phát truyền ra thanh âm rêи ɾỉ kỳ quái....
Tinh tế, rầu rĩ, như là cố tình áp lực thanh âm. Đàn ông đều là động vật thực sắc, khϊếp sợ qua đi, chú Tề đối với bộ phận ghi âm sinh ra hiếu kỳ to lớn. Chẳng lẽ là, chính mình suy nghĩ như vậ? Hắn đem tiến độ điều đi phía trước kéo một đoạn, điều đến vị trí mở cửa xe đi ra ngoài.
Ghi âm, một tiếng cửa xe đóng cửa không qua vài giây, liền vang tiếng quần áo cọ xát sột sột soạt soạt.
" Trong miệng em đều là mùi thuốc lá, anh rể, anh ăn viên kẹo đường"
"Không muốn ăn kẹo, muốn ăn em."
Tống Tử Hoành nói nói, dừng ài giây, thanh âm trở nên hàm hồ giống như là trong miệng hàm chứa thứ gì.